Chương 132
Kanade Minamino
30/10/2014
Tại phòng y tế...............
- Uiiiiiiiiiiiii! - nó từ từ mở mắt
- WEN/ WENDY!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - hắn, Sam, David cùng lũ bạn hét toáng lên
- Mọi người............... Mọi người............... - nó lẩm bảm
- SAO SAO SAO SAO SAO???????????????????? (có vẻ quen. =.=')
- MỌI NGƯỜI IM HẾT ĐI CHO EM NHỜ VỚI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - nó quát với tần số nHz - ĐANG Ở TRONG PHÒNG Y TẾ TRƯỜNG MÀ MỌI NGƯỜI CỨ NHƯ LÀ CÁI CHỢ BA MƯƠI KHÔNG BẰNG ẤY!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Hix.................... - cả bọn im thin thít không dám hó hé, ngay cả David, Sam và hắn cũng không thể làm gì được mỗi lúc nó tức giận
- Đầu em còn đau không? - Sam lên giọng phá tan sự im lặng
- Em không sao, mọi người về lớp đi................. - nó phẩy tay - Em muốn ngủ một chút
- Ừ.............. Nhưng em có chắc không? - David biết rõ tính cô em không bao giờ chịu nói ra điều gì, lúc nào cũng cho là ổn nên lên tiếng hỏi lại
- EM ĐÃ BẢO KHÔNG SAO RỒI MÀ!!!!!!!!!!!!!!! GET OUT LIỀN, NGAY, LUÔN VÀ LẬP TỨC............................. - nó quát làm cả bọn phải kéo nhau ra khỏi phòng y tế
---------------------------------------
Nó từ từ chìm vào giấc ngủ
- Moon...... Moon à.............. - tiếng một cậu bé cứ vang lên trong đầu nó
- Sun.......... - tiếng một cô bé trong trẻo đáp lại
.............................
- Sun....... Sun..... Sun....... - nó cứ lẩm bẩm - SUN......................
- WEN, em sao thế! Là chị đây! - Sam chạy lại chỗ nó
- Chị Sam........... - nó từ từ mở mắt
- Em........ Có sao không? - Sma lo lắng
- Dạ không, chỉ là ác mộng thôi mà........... - nó lắc đầu, nhưng những giọt nước mắt vận cứ rơi
- Em gặp............. ác mộng................ gì vậy???????????? - Sam gượng nói từng chữ
- Dạ, em thấy một cô bé và một cậu bé chơi đùa với nhau, nhìn khoảng tám tuổi thôi. Nhưng trông quen lắm. Và ở xung quanh thì toàn là màu hồng. Em............ Em........... Em cũng không biết nữa.................. Em thấy đau, đau lắm. Em cảm thấy hai đứa bé ấy rất quen, khung cảnh xung quanh cũng vậy, nhưng em không thể nào nhớ ra được. Em..............
- Thôi được rồi, em nằm xuống đi. - Sam đỡ nó nằm xuống giường rồi bước ra ngoài. - Để chị đi lấy nước cho em.
....................
- David, cô bé hình như sắp có thể phục hồi trí nhớ rồi. Lại gặp ác mộng. Nhưng lần này thì chính là nhớ rất rõ hai cái tên MOON và SUN............. - Sam lấy điện thoại ra cho David.
- Anh biết rồi. Anh không biết đến khi nào trí nhớ của Wen sẽ quay lại nữa. Nhưng anh mong, nếu cô bé nhớ lại thì nó cũng sẽ không phải chịu những tổn thương nữa.
- Em sẽ bảo vệ cô bé. Nhưng................ Muốn như thế thì em nghĩ Win phải lựa chọn dứt khoát, một là Wen, hai là Anna thôi. Nếu Anna vẫn còn cứ lởn vởn trước mặt Win thì em không biết là con nhỏ đó sẽ làm gì Wen nữa đâu.
-Ukm........
- Uiiiiiiiiiiiii! - nó từ từ mở mắt
- WEN/ WENDY!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - hắn, Sam, David cùng lũ bạn hét toáng lên
- Mọi người............... Mọi người............... - nó lẩm bảm
- SAO SAO SAO SAO SAO???????????????????? (có vẻ quen. =.=')
- MỌI NGƯỜI IM HẾT ĐI CHO EM NHỜ VỚI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - nó quát với tần số nHz - ĐANG Ở TRONG PHÒNG Y TẾ TRƯỜNG MÀ MỌI NGƯỜI CỨ NHƯ LÀ CÁI CHỢ BA MƯƠI KHÔNG BẰNG ẤY!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Hix.................... - cả bọn im thin thít không dám hó hé, ngay cả David, Sam và hắn cũng không thể làm gì được mỗi lúc nó tức giận
- Đầu em còn đau không? - Sam lên giọng phá tan sự im lặng
- Em không sao, mọi người về lớp đi................. - nó phẩy tay - Em muốn ngủ một chút
- Ừ.............. Nhưng em có chắc không? - David biết rõ tính cô em không bao giờ chịu nói ra điều gì, lúc nào cũng cho là ổn nên lên tiếng hỏi lại
- EM ĐÃ BẢO KHÔNG SAO RỒI MÀ!!!!!!!!!!!!!!! GET OUT LIỀN, NGAY, LUÔN VÀ LẬP TỨC............................. - nó quát làm cả bọn phải kéo nhau ra khỏi phòng y tế
---------------------------------------
Nó từ từ chìm vào giấc ngủ
- Moon...... Moon à.............. - tiếng một cậu bé cứ vang lên trong đầu nó
- Sun.......... - tiếng một cô bé trong trẻo đáp lại
.............................
- Sun....... Sun..... Sun....... - nó cứ lẩm bẩm - SUN......................
- WEN, em sao thế! Là chị đây! - Sam chạy lại chỗ nó
- Chị Sam........... - nó từ từ mở mắt
- Em........ Có sao không? - Sma lo lắng
- Dạ không, chỉ là ác mộng thôi mà........... - nó lắc đầu, nhưng những giọt nước mắt vận cứ rơi
- Em gặp............. ác mộng................ gì vậy???????????? - Sam gượng nói từng chữ
- Dạ, em thấy một cô bé và một cậu bé chơi đùa với nhau, nhìn khoảng tám tuổi thôi. Nhưng trông quen lắm. Và ở xung quanh thì toàn là màu hồng. Em............ Em........... Em cũng không biết nữa.................. Em thấy đau, đau lắm. Em cảm thấy hai đứa bé ấy rất quen, khung cảnh xung quanh cũng vậy, nhưng em không thể nào nhớ ra được. Em..............
- Thôi được rồi, em nằm xuống đi. - Sam đỡ nó nằm xuống giường rồi bước ra ngoài. - Để chị đi lấy nước cho em.
....................
- David, cô bé hình như sắp có thể phục hồi trí nhớ rồi. Lại gặp ác mộng. Nhưng lần này thì chính là nhớ rất rõ hai cái tên MOON và SUN............. - Sam lấy điện thoại ra cho David.
- Anh biết rồi. Anh không biết đến khi nào trí nhớ của Wen sẽ quay lại nữa. Nhưng anh mong, nếu cô bé nhớ lại thì nó cũng sẽ không phải chịu những tổn thương nữa.
- Em sẽ bảo vệ cô bé. Nhưng................ Muốn như thế thì em nghĩ Win phải lựa chọn dứt khoát, một là Wen, hai là Anna thôi. Nếu Anna vẫn còn cứ lởn vởn trước mặt Win thì em không biết là con nhỏ đó sẽ làm gì Wen nữa đâu.
-Ukm........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.