Chương 133: Cuộc tranh cử ' Chiếc ghế vàng ' (part 1)
Kanade Minamino
21/11/2014
10.10.2014
6h tối, tại nhà hắn
- Eo!!!!!!!!!!! Ngưu Ngưu tuần này lĩnh vực may mắn là tình cảm này! - nó chăm chăm vào tờ báo Hoa Học Trò.
- Em lúc nào không may mắn! - Hắn ngồi bên cạnh phá tóc nó, nghe nó nói vậy liền hếch mũi lên trời - Nhất là lĩnh vực này.
- Này! - Nó khẽ tay hắn - Tóc người ta đang đẹp tự nhiên phá.......... Hừ! May mắn chỗ nào?
- May mắn vì có bạn trai là anh này! - hắn tự sướng
- Thôi đi ông cụ non. Trẻ con vừa thôi. - nó liếc hắn
- Ơ kìa! Đã 'cụ non' rồi mà còn 'trẻ con'. Là sao?
- Ơ............ - nó phát cáu - Giờ muốn sao? Ngữ văn thì học dở mà sao đi bắt bẻ từng chữ người khác thì giỏi quá vậy?
- Em cũng đọc báo đấy thôi, có làm bài đâu!
- Xong rồi. - nó nhún vai - EM làm bài xong mới đọc báo chớ có ai đời như anh, mới được vài chữ. LÀ SAO????????
- Dạ dạ........ Em làm liền. - hắn bĩu môi - Bà chằn.............
- Nói gì đấy????????????? - nó thặng cho hắn một ánh mắt rất ư là trìu mến
- Dạ...... Không có gì ạ!
- Giỏi....... Làm bài đi! - nó hếch môi rồi thong thả.. vắt chân lên bàn ngồi đọc báo tiếp
----------------
'Có những ngày mà ta từng yêu say đắm
Có nỗi buồn nào qua làm anh luôn nhớ một vòng tay ấm bên mình
Dù rằng anh đứng bên người và rồi cứ thế , cứ thế mãi trôi.
Và em cơn mưa đã qua đi rồi
Còn lại đây những nỗi buồn giấc mơ biến tan
Tìm lại em nơi phương xa xôi.
Tìm lại bao thời gian khi ta luôn chung đường
Tìm lại nơi lặng câm trong tim này bấy lâu
Tìm lại ấm áp khi em mang đi rồi
Anh không thể nhớ đến chiếc hôn
Từng dòng bao người qua trong ta như cơn mộng
Để rồi khi nhận ra trong anh đã mất em
Dù rằng nhiều người đã đến với anh bao ngày
Nhưng không thể lấp đi hết bóng em
Anh sợ mất em.............'
(Anh sợ mất em - 365daband)
Điện thoại của hắn và nó đều đổ chuông cùng một lúc.
- Dạ? Em nghe!
- Dạ? Dạ. Vâng! - nó và hắn cùng đáp như một cái máy
............
- Ai gọi em vậy? - hắn quay sang nó
- Anh David chớ ai. Chuẩn bị......... - nó thở dài
- Chị Sam gọi anh.
- Thôi để em về nhà chuẩn bị. - nó đứng dậy dọn dẹp sách vở.
- Anh đưa em về.
- Không cần đâu. Anh chuẩn bị đi. Em đi xe buýt về được rồi.
- Ai lại làm thế!
- Em đã nói không rồi mà....... - nó gắt nhẹ rồi quay gót ra cửa, để hắn lại với vô vàn dấu hỏi chấm - Hẹn gặp lại. Bye!
- Sao cô ấy lại không cho mình đưa về nhỉ?
6h tối, tại nhà hắn
- Eo!!!!!!!!!!! Ngưu Ngưu tuần này lĩnh vực may mắn là tình cảm này! - nó chăm chăm vào tờ báo Hoa Học Trò.
- Em lúc nào không may mắn! - Hắn ngồi bên cạnh phá tóc nó, nghe nó nói vậy liền hếch mũi lên trời - Nhất là lĩnh vực này.
- Này! - Nó khẽ tay hắn - Tóc người ta đang đẹp tự nhiên phá.......... Hừ! May mắn chỗ nào?
- May mắn vì có bạn trai là anh này! - hắn tự sướng
- Thôi đi ông cụ non. Trẻ con vừa thôi. - nó liếc hắn
- Ơ kìa! Đã 'cụ non' rồi mà còn 'trẻ con'. Là sao?
- Ơ............ - nó phát cáu - Giờ muốn sao? Ngữ văn thì học dở mà sao đi bắt bẻ từng chữ người khác thì giỏi quá vậy?
- Em cũng đọc báo đấy thôi, có làm bài đâu!
- Xong rồi. - nó nhún vai - EM làm bài xong mới đọc báo chớ có ai đời như anh, mới được vài chữ. LÀ SAO????????
- Dạ dạ........ Em làm liền. - hắn bĩu môi - Bà chằn.............
- Nói gì đấy????????????? - nó thặng cho hắn một ánh mắt rất ư là trìu mến
- Dạ...... Không có gì ạ!
- Giỏi....... Làm bài đi! - nó hếch môi rồi thong thả.. vắt chân lên bàn ngồi đọc báo tiếp
----------------
'Có những ngày mà ta từng yêu say đắm
Có nỗi buồn nào qua làm anh luôn nhớ một vòng tay ấm bên mình
Dù rằng anh đứng bên người và rồi cứ thế , cứ thế mãi trôi.
Và em cơn mưa đã qua đi rồi
Còn lại đây những nỗi buồn giấc mơ biến tan
Tìm lại em nơi phương xa xôi.
Tìm lại bao thời gian khi ta luôn chung đường
Tìm lại nơi lặng câm trong tim này bấy lâu
Tìm lại ấm áp khi em mang đi rồi
Anh không thể nhớ đến chiếc hôn
Từng dòng bao người qua trong ta như cơn mộng
Để rồi khi nhận ra trong anh đã mất em
Dù rằng nhiều người đã đến với anh bao ngày
Nhưng không thể lấp đi hết bóng em
Anh sợ mất em.............'
(Anh sợ mất em - 365daband)
Điện thoại của hắn và nó đều đổ chuông cùng một lúc.
- Dạ? Em nghe!
- Dạ? Dạ. Vâng! - nó và hắn cùng đáp như một cái máy
............
- Ai gọi em vậy? - hắn quay sang nó
- Anh David chớ ai. Chuẩn bị......... - nó thở dài
- Chị Sam gọi anh.
- Thôi để em về nhà chuẩn bị. - nó đứng dậy dọn dẹp sách vở.
- Anh đưa em về.
- Không cần đâu. Anh chuẩn bị đi. Em đi xe buýt về được rồi.
- Ai lại làm thế!
- Em đã nói không rồi mà....... - nó gắt nhẹ rồi quay gót ra cửa, để hắn lại với vô vàn dấu hỏi chấm - Hẹn gặp lại. Bye!
- Sao cô ấy lại không cho mình đưa về nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.