Công Chúa Trọng Sinh Chỉ Yêu Tiểu Ám Vệ
Chương 15:
Chẩm Phong Thụy Dã
25/07/2023
Chiêu Dương Cung cách Dưỡng Tâm Điện không xa, chỉ cách nhau một cung lộ, hầu hết mọi hành động ở đây, bên Dưỡng Tâm Điện đều biết hết.
Người có thể hầu hạ trước ngự tiền đều là nhân tinh, hậu cung quạnh quẽ cũng chỉ có hai thế lực lớn, bây giờ Vĩnh Phúc Cung với Chiêu Dương Cung bắt đầu xung đột, chuyện này đương nhiên là vô cùng cấp thiết, chờ Khương Chiếu xử lý chính sự rảnh rỗi rồi sẽ bẩm báo lên.
Đại thái giám Triệu Võ là người thân tín nhất của Khương Chiếu, lần này luôn ở trong Dưỡng Tâm Điện bận bịu, nghe con nuôi bên dưới thêm mắm thêm muối kể lại, trong lòng cũng có chút bất an, vẫn cúi đầu trầm ngâm, nửa lời cũng không nói.
Trong hậu cung ai là người có quyền lực nhất hắn không biết, nhưng cả hoàng cung hắn ta cũng chỉ có một chủ tử, người thích sủng ai thì sủng người đó, đâu chỉ nghe mấy câu của một thái giám nhỏ bé là có thể thao túng được?
Người tên tiểu thái giám đó nói còn là vị tiểu công chúa kia, thật sự làm người ta không thể trở mình? Ngu xuẩn, ngu không ai bằng!
Tiểu thái giám nói xong, ánh mắt của Khương Chiếu lập tức nhìn sang, Triệu Võ chợt giật mình, vội vàng nói: "Hoàng thượng, nô tài không biết chuyện này, nhưng công chúa điện hạ trước giờ vẫn luôn ngoan ngoãn yên tĩnh, nghe lời người nhất, cho dù có chỗ nào làm không thỏa đáng, nghĩ chắc cũng là có nguyên do của nó."
Khương Chiêu xoa lông mày, giơ tay đuổi tiểu thái giám đang quỳ bên dưới ra ngoài: "Là trẫm giao việc vô tích sự này cho Huyên phi làm."
Từ khi Huyên phi vào cung, đứa con gái cưng của hắn giống như biến thành một người khác, không còn dáng vẻ ngoan ngoãn và nhã nhặn thường ngày, thường xuyên mâu thuẫn với Huyên phi, Khương Chiếu ngày nào cũng thấy đau đầu, tuổi của A Linh ngày càng lớn, trong cung cũng không có người nào thích hợp dạy quy tắc cho nàng, sau này, sớm muộn gì nàng cũng phải xuất cung, ông ta không thể ở bên bảo vệ nàng suốt được.
Hắn hi vọng được nhìn thấy A Linh và Huyên phi hòa thuận với nhau, chí ít phải học một chút thủ đoạn và quy tắc, nàng là công chúa duy nhất của Đại Chu, nhất định phải tự lập.
"Bao năm qua là trẫm đã chiều chuộng nó thành hư, trước đây nó rất hiểu chuyện." Khương Chiếu có hơi đau đầu, nhíu mày thật chặt, trong lời nói có chút không vui. "Cho dù nó không đồng ý với ý định của Huyên phi, đường đường là công chúa mà đi gây sự với đám hạ nhân, còn ra thể thống gì?"
"Hoàng thượng, công chúa..." Triệu Võ muốn giúp nàng giải thích, nhưng lúc này Khương Chiếu đang rất tức giận, đứng dậy ngắt lời hắn: "Ngươi câm miệng, đều là lão già ngươi nuông chiều nó quá!"
Triệu Võ khó xử không dám nhắc tới nữa, trong lòng do dự, nếu không phải vị chủ tử này ngầm đồng ý, ông ta nào dám biểu lộ rõ ràng như thế? Hơn nữa, tiểu công chúa trước giờ vẫn ngoan ngoãn, thấy ai cũng đều cười, ngọt đến mức tim người ta muốn tan chảy, ai lại không yêu thương cho được?
Thấy Khương Chiếu chuẩn bị đi ra ngoài, Triệu Võ vội vàng đuổi theo, ai ngờ còn chưa bước ra khỏi cửa cung, đã thấy Huyên phi từ xa đi tới.
Sắc mặt Khương Chiếu lạnh xuống, dừng bước lại. Triệu Võ lén nhìn sang, ngỡ là không nhìn ra được thâm ý trong đó, vừa rồi không phải còn khí thế hừng hực định đi hỏi tội sao, sao bây giờ lại dừng lại rồi? Huyên phi không có bản lĩnh lớn như thế đâu.
Trong Dưỡng Tâm Điện yên lặng như tờ, Khương Chiếu vẫn giữ thái độ điềm nhiên ngồi trước án thư, trong tay cầm một quyển sổ xếp, Huyên phi chầm chậm đi tới, có hơi lo sợ, vừa rồi hình như nàng ta nhìn thấy hoàng thượng ở cửa, lẽ nào nàng ta hoa mắt sao?
Triệu Võ ho nhẹ một tiếng, Huyên phi lập tức hoàn hồn lại, quỳ gối hành lễ nói: "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an."
"Đứng dậy đi." Khương Chiếu thản nhiên đặt tấu sớ sớm đã phê xong xuống bàn, ngón tay mảnh khảnh gõ lên bàn: "Ái phi có chuyện gì?"
Hoàng thượng vậy mà lại không biết gì sao?
Huyên phi có chỗ không hiểu, lẽ nào vừa rồi người của ngự tiền tư hầu không bẩm báo chuyện này cho Hoàng thượng sao? Xem ra nàng ta đã tới sớm quá rồi, những lời đó nói từ miệng nàng ta, so với nói từ miệng đám hạ nhân kia, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Đối diện với ánh mắt của Khương Chiếu, Huyên phi có chút kìm không được, cười mỉm đáp: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là nghe nói hoàng thượng bận rộn chính sự, mà quên dùng thiện, chẳng qua là tới xem một chút, thần thiếp thật sự không yên tâm."
Trong lời nói đầy ý quan tâm tới Khương Chiếu, đồng thời cũng đặt mình lên vị trí rất cao, nếu là tiên hoàng hậu vẫn còn sống, trong hậu cung nào dám có ai nói những lời như thế với hoàng thượng? Triệu Võ nhìn Huyên phi hai cái, lại kìm không được lén nhìn Khương Chiếu trước án thư.
“Ừ, ái phi có lòng rồi.” Khương Chiếu dường như không để ý đến lời nói của nàng ta, lại cầm sớ ra xem, Huyên phi bị đối xử lạnh nhạt có hơi sững sờ, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia ngượng ngùng, lập tức quăng ánh mắt cầu cứu cho Triệu Võ.
Triệu Võ chỉ cúi đầu nhìn ngón chân, nghiêm túc như đang phụng chỉ.
Huyên phi bị bỏ rơi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, dù nói thế nào thì nàng ta cũng là người phụ nữ có địa vị cao nhất trong hậu cung, dường như xém chút nữa là có thể đứng ngang vai với hắn, vì thế nàng ta không cho phép bản thân có nửa phần thất lễ.
“Hoàng thượng.” Huyên phi đích thân bưng trà tới, thì thào nói: “Thần thiếp tổ chức sinh thần cho công chúa điện hạ ở Chiêu Dương Cung có được không? Công chúa từ nhỏ đến lớn đều sống ở Chiêu Dương Cung, chắc sẽ rất thích."
Khương Chiếu dừng động tác đang làm lại: "Chuyện này, nàng tự quyết là được."
Nụ cười trên mặt Huyên phi đậm hơn vài phần, nàng ta duỗi tay ra khẽ đặt lên vai Khương Chiếu, vô tình nhắc tới: "Thần thiếp cũng nghĩ như thế, nhưng nha hoàn Liên Châu không biết làm việc, không biết đã chọc giận công chúa chỗ nào, đồ đạc cũng không đưa vào trong được."
“Hả?” Khương Chiếu hơi nhướng mi hỏi: “Đưa đồ gì?”
Hóa ra là không biết thật.
Người có thể hầu hạ trước ngự tiền đều là nhân tinh, hậu cung quạnh quẽ cũng chỉ có hai thế lực lớn, bây giờ Vĩnh Phúc Cung với Chiêu Dương Cung bắt đầu xung đột, chuyện này đương nhiên là vô cùng cấp thiết, chờ Khương Chiếu xử lý chính sự rảnh rỗi rồi sẽ bẩm báo lên.
Đại thái giám Triệu Võ là người thân tín nhất của Khương Chiếu, lần này luôn ở trong Dưỡng Tâm Điện bận bịu, nghe con nuôi bên dưới thêm mắm thêm muối kể lại, trong lòng cũng có chút bất an, vẫn cúi đầu trầm ngâm, nửa lời cũng không nói.
Trong hậu cung ai là người có quyền lực nhất hắn không biết, nhưng cả hoàng cung hắn ta cũng chỉ có một chủ tử, người thích sủng ai thì sủng người đó, đâu chỉ nghe mấy câu của một thái giám nhỏ bé là có thể thao túng được?
Người tên tiểu thái giám đó nói còn là vị tiểu công chúa kia, thật sự làm người ta không thể trở mình? Ngu xuẩn, ngu không ai bằng!
Tiểu thái giám nói xong, ánh mắt của Khương Chiếu lập tức nhìn sang, Triệu Võ chợt giật mình, vội vàng nói: "Hoàng thượng, nô tài không biết chuyện này, nhưng công chúa điện hạ trước giờ vẫn luôn ngoan ngoãn yên tĩnh, nghe lời người nhất, cho dù có chỗ nào làm không thỏa đáng, nghĩ chắc cũng là có nguyên do của nó."
Khương Chiêu xoa lông mày, giơ tay đuổi tiểu thái giám đang quỳ bên dưới ra ngoài: "Là trẫm giao việc vô tích sự này cho Huyên phi làm."
Từ khi Huyên phi vào cung, đứa con gái cưng của hắn giống như biến thành một người khác, không còn dáng vẻ ngoan ngoãn và nhã nhặn thường ngày, thường xuyên mâu thuẫn với Huyên phi, Khương Chiếu ngày nào cũng thấy đau đầu, tuổi của A Linh ngày càng lớn, trong cung cũng không có người nào thích hợp dạy quy tắc cho nàng, sau này, sớm muộn gì nàng cũng phải xuất cung, ông ta không thể ở bên bảo vệ nàng suốt được.
Hắn hi vọng được nhìn thấy A Linh và Huyên phi hòa thuận với nhau, chí ít phải học một chút thủ đoạn và quy tắc, nàng là công chúa duy nhất của Đại Chu, nhất định phải tự lập.
"Bao năm qua là trẫm đã chiều chuộng nó thành hư, trước đây nó rất hiểu chuyện." Khương Chiếu có hơi đau đầu, nhíu mày thật chặt, trong lời nói có chút không vui. "Cho dù nó không đồng ý với ý định của Huyên phi, đường đường là công chúa mà đi gây sự với đám hạ nhân, còn ra thể thống gì?"
"Hoàng thượng, công chúa..." Triệu Võ muốn giúp nàng giải thích, nhưng lúc này Khương Chiếu đang rất tức giận, đứng dậy ngắt lời hắn: "Ngươi câm miệng, đều là lão già ngươi nuông chiều nó quá!"
Triệu Võ khó xử không dám nhắc tới nữa, trong lòng do dự, nếu không phải vị chủ tử này ngầm đồng ý, ông ta nào dám biểu lộ rõ ràng như thế? Hơn nữa, tiểu công chúa trước giờ vẫn ngoan ngoãn, thấy ai cũng đều cười, ngọt đến mức tim người ta muốn tan chảy, ai lại không yêu thương cho được?
Thấy Khương Chiếu chuẩn bị đi ra ngoài, Triệu Võ vội vàng đuổi theo, ai ngờ còn chưa bước ra khỏi cửa cung, đã thấy Huyên phi từ xa đi tới.
Sắc mặt Khương Chiếu lạnh xuống, dừng bước lại. Triệu Võ lén nhìn sang, ngỡ là không nhìn ra được thâm ý trong đó, vừa rồi không phải còn khí thế hừng hực định đi hỏi tội sao, sao bây giờ lại dừng lại rồi? Huyên phi không có bản lĩnh lớn như thế đâu.
Trong Dưỡng Tâm Điện yên lặng như tờ, Khương Chiếu vẫn giữ thái độ điềm nhiên ngồi trước án thư, trong tay cầm một quyển sổ xếp, Huyên phi chầm chậm đi tới, có hơi lo sợ, vừa rồi hình như nàng ta nhìn thấy hoàng thượng ở cửa, lẽ nào nàng ta hoa mắt sao?
Triệu Võ ho nhẹ một tiếng, Huyên phi lập tức hoàn hồn lại, quỳ gối hành lễ nói: "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an."
"Đứng dậy đi." Khương Chiếu thản nhiên đặt tấu sớ sớm đã phê xong xuống bàn, ngón tay mảnh khảnh gõ lên bàn: "Ái phi có chuyện gì?"
Hoàng thượng vậy mà lại không biết gì sao?
Huyên phi có chỗ không hiểu, lẽ nào vừa rồi người của ngự tiền tư hầu không bẩm báo chuyện này cho Hoàng thượng sao? Xem ra nàng ta đã tới sớm quá rồi, những lời đó nói từ miệng nàng ta, so với nói từ miệng đám hạ nhân kia, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Đối diện với ánh mắt của Khương Chiếu, Huyên phi có chút kìm không được, cười mỉm đáp: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là nghe nói hoàng thượng bận rộn chính sự, mà quên dùng thiện, chẳng qua là tới xem một chút, thần thiếp thật sự không yên tâm."
Trong lời nói đầy ý quan tâm tới Khương Chiếu, đồng thời cũng đặt mình lên vị trí rất cao, nếu là tiên hoàng hậu vẫn còn sống, trong hậu cung nào dám có ai nói những lời như thế với hoàng thượng? Triệu Võ nhìn Huyên phi hai cái, lại kìm không được lén nhìn Khương Chiếu trước án thư.
“Ừ, ái phi có lòng rồi.” Khương Chiếu dường như không để ý đến lời nói của nàng ta, lại cầm sớ ra xem, Huyên phi bị đối xử lạnh nhạt có hơi sững sờ, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia ngượng ngùng, lập tức quăng ánh mắt cầu cứu cho Triệu Võ.
Triệu Võ chỉ cúi đầu nhìn ngón chân, nghiêm túc như đang phụng chỉ.
Huyên phi bị bỏ rơi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, dù nói thế nào thì nàng ta cũng là người phụ nữ có địa vị cao nhất trong hậu cung, dường như xém chút nữa là có thể đứng ngang vai với hắn, vì thế nàng ta không cho phép bản thân có nửa phần thất lễ.
“Hoàng thượng.” Huyên phi đích thân bưng trà tới, thì thào nói: “Thần thiếp tổ chức sinh thần cho công chúa điện hạ ở Chiêu Dương Cung có được không? Công chúa từ nhỏ đến lớn đều sống ở Chiêu Dương Cung, chắc sẽ rất thích."
Khương Chiếu dừng động tác đang làm lại: "Chuyện này, nàng tự quyết là được."
Nụ cười trên mặt Huyên phi đậm hơn vài phần, nàng ta duỗi tay ra khẽ đặt lên vai Khương Chiếu, vô tình nhắc tới: "Thần thiếp cũng nghĩ như thế, nhưng nha hoàn Liên Châu không biết làm việc, không biết đã chọc giận công chúa chỗ nào, đồ đạc cũng không đưa vào trong được."
“Hả?” Khương Chiếu hơi nhướng mi hỏi: “Đưa đồ gì?”
Hóa ra là không biết thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.