Công Chúa Trọng Sinh Chỉ Yêu Tiểu Ám Vệ
Chương 16:
Chẩm Phong Thụy Dã
25/07/2023
Huyên phi thở dài trong lòng, vội vàng nói chuyện xảy ra lúc chiều, nàng ta nhìn sắc mặt Khương Chiếu từ đầu đến cuối chẳng có chút thay đổi nào, trong lòng bất giác thấy vài phần bất an.
Ai cũng nói hoàng thượng sủng ái nhất là tiểu công chúa Khương Linh, nhưng mấy lần tranh cãi trước đây cũng không hẳn thế, nhiều năm nay là tiểu công chúa được nuông chiều thành hư, tính khí ngang ngược, có khi còn dám tỏ thái độ với phụ hoàng của nàng, đây chẳng phải là tự tìm chết thì là cái gì?
Huyên phi cũng chẳng để tâm tới cô công chúa này, cho dù có sủng ái thì cũng chỉ là thân nữ nhi, nàng ta và hoàng thượng vẫn còn trẻ, sau này sẽ có rất nhiều công chúa hoàng tử khác, nhưng Khương Linh này vẫn không hiểu chuyện, vì không thích nàng ta nên thường xuyên tới quấy rầy, khiến nàng ta đến bây giờ vẫn chưa được sủng ái.
Tiên hoàng hậu đã qua đời nhiều năm rồi, hậu cung cuối cùng cũng phải nghênh đón một chủ nhân mới.
"Chỉ là mấy miếng bạch ngọc, ngụ ý cực tốt." Huyên phi tỏ vẻ tiếc nuối, nói: "Đáng tiếc bây giờ chúng đều đã hỏng hết rồi, không tìm được món thứ hai."
Cũng giống như những gì tên tiểu thái giám khi nãy nói, vỡ mấy miếng bạch ngọc, đánh mấy tên hạ nhân cũng chẳng có gì quan trọng, thứ Khương Chiếu quan tâm chỉ là thái độ của Khương Linh. Thân là công chúa, nàng có thể kiêu ngạo nhưng không được tùy tiện, Huyên phi không chắc có tâm như từ mẫu, nhưng nàng ta cũng không thể lấy người ta ra làm đề tài bàn tán được.
Khương Chiếu cũng khá hiểu đứa con gái mình chăm từ nhỏ đến lớn, tính tình lúc nhỏ hiền lành mềm mỏng, thấy ai cũng cười, chẳng hề có chút uy nghi của một công chúa, từ khi Huyên phi tiến cung, nàng mới lộ ra tính khí như thế, đây là chuyện tốt, nhưng cũng phải hiểu chừng mực, biết kiềm chế.
Bất luận thế nào cũng không nghĩ ra được bộ dạng hung dữ hỗn hào của cô con gái nhỏ, Khương Chiếu khẽ cau mày, đứng dậy nói: "Đến Chiêu Dương Cung."
Trước giờ A Linh luôn giữ lời hứa với hắn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nuốt lời, bất luận nàng có làm gì, hắn cũng phải đích thân đi hỏi thử.
Khương Chiếu dẫn một nhóm người lặng lẽ đi đến đó, lại ngay lúc mặt trời lặn, Khương Linh bị Hồng Lăng thúc giục trở về phòng, sợ ở bên ngoài nhiều sẽ bị nhiễm lạnh.
Dưới ánh chiều tà, trong sân của Chiêu Dương Cung, Hồng Lăng dẫn đám cung nữ thu dọn những bức tranh chữ quý hiếm bày đầy sân, tùy ý lấy đại ra bức nào cũng đều có giá trị liên thành, không ai dám lơ là.
Hồng Lăng vội vàng dẫn theo cung nữ tới hành lễ, ánh mắt Khương Chiếu lướt qua những bức tranh chữ mới thu dọn được một nửa, trong mắt thoáng lên một nét dịu dàng.
Nghe nói trước đây A Linh tặng bức Đông Bích Thái Dược Đồ mình yêu thích nhất cho người ta, sau đó lại tặng cho nhị hoàng tử mấy bức đẹp, nàng giữ rất kỹ những thứ này, một lần bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, nghĩ chắc sẽ rất đau lòng.
“Triệu Võ, trên tường ở ngự thư phòng… hửm.” Khương Chiếu nói được nửa chừng rồi dừng lại, bây giờ ông ta còn đang tức giận, sao có thể ban thưởng cho nó? Nên để nó chịu đau đớn một trận, mới nhớ kỹ trong lòng.
“Phụ hoàng!” Khương Linh mỉm cười chạy ra khỏi phòng, nhào vào vòng tay của Khương Chiếu, ngẩng đầu nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng cuối cùng cũng có thời gian đến thăm con rồi.”
Cơn giận trong lòng Khương Chiếu vơi đi một nửa, lúc này mới nhớ tới mình còn chưa nghe nàng giải thích, ngẩng cao đầu nói: "Gọi trẫm tới xem cái gì? Xem thử hôm nay con lại làm chuyện tốt gì sao?"
Khương Linh chớp chớp mắt, bày ra vẻ mặt vô tội, khéo léo nói: "Có làm chuyện tốt gì đâu, chỉ là vẽ vài bức tranh, phụ hoàng muốn xem không?"
“Vẽ tranh?” Khương Chiếu lại nhớ tới chuyện nàng tặng đi mấy bức họa, trong lòng đau nhói: “Mang qua đây xem thử đi.”
Hai cha con tay trong tay bước vào phòng, sắc mặt của Huyên phi đi theo trông không được dễ chịu cho lắm, dù thế nào nàng ta cũng là tam phẩm phi đường đường chính chính, Khương Linh vậy mà lại ngó lơ nàng ta, còn khiến nàng ta khó chịu hơn là bị mắng một trận.
Căn phòng có thêm mấy lò sưởi, khắp nơi đều là hơi ấm, mặc dù xung quanh được bao phủ bởi lụa là, nhưng căn phòng vẫn rất sáng sủa.
Khương Chiếu hài lòng gật đầu, sau đó rũ mắt nhìn bức họa trong tay nàng, nhìn chằm chằm một hồi, ánh mắt có chút chua xót, sau đó giương mắt lướt nhìn bên cạnh Khương Linh một lượt, quả thật trong tranh vẽ không thiếu một người nào.
Ngoài ra còn có một tên ám vệ tàn tật không biết đã đi đâu.
Khương Chiếu vốn định hỏi tội, rồi dạy dỗ cho một trận nhớ đời, nhưng bây giờ bao nhiêu lời muốn nói đều bị chặn lại trong cổ họng.
Bức tranh này rất tốt, nhân vật sống động như thật bút pháp vững chắc, hơn hẳn các tác phẩm trước của nàng.
Khóe miệng Khương Chiếu không khỏi nhếch lên, nhưng đành ém lại, nghẹn ngào hỏi: "Là con bảo bọn họ ra tay à?"
Khương Chiếu ông là một người phụ hoàng nghiêm nghị
"Vâng." Khương Linh đáp lại rất dứt khoát, ngước gương mặt bé nhỏ lên hỏi: "Phụ hoàng cảm thấy nhi thần không nên làm thế sao?"
Hiếm khi thấy Khương Chiếu nhìn nàng nghiêm túc như vậy, vẻ mặt cũng có chút nghiêm túc, nhướng mày: "Là trẫm đã nhờ Huyên phi giúp con tổ chức tiệc sinh nhật."
“Phụ hoàng cũng muốn nhi thần làm sinh thần ở chính điện Chiêu Dương Cung sao?” Khương Linh mở to mắt nhìn Khương Chiếu, thấy nàng sửng sốt, trong đôi mắt ươn ướt xinh đẹp hiện lên một chút sương nước, quay đầu lại nói: "Là Liên Châu dẫn người làm dơ tranh của nhi thần, nhi thần mới hạ lệnh đánh bọn họ."
Không liên quan gì tới mẫu hậu.
Khương Linh đột nhiên có chút hối hận, nàng không muốn vạch ra chân tướng đẫm máu với phụ hoàng, nhưng từ khi Huyên phi vào cung, chuyện này lại trở thành nút thắt trong lòng nàng.
Mẫu hậu qua đời khi nàng còn rất nhỏ, Khương Linh biết được chuyện này là nhờ những người xung quanh, bọn họ không nhấn mạnh phụ hoàng yêu mẫu hậu đến nhường nào, nhưng vì nàng mà làm biết bao nhiêu chuyện đặc cách nên nàng vẫn luôn tưởng như vậy.
Nàng biết mẫu hậu đã qua đời, nhưng trong lòng vẫn luôn có một bóng người không cách nào chạm vào, vẫn luôn đồng hành cùng nàng, nói cho nàng biết nàng không bị mẫu hậu bỏ rơi.
Ai cũng nói hoàng thượng sủng ái nhất là tiểu công chúa Khương Linh, nhưng mấy lần tranh cãi trước đây cũng không hẳn thế, nhiều năm nay là tiểu công chúa được nuông chiều thành hư, tính khí ngang ngược, có khi còn dám tỏ thái độ với phụ hoàng của nàng, đây chẳng phải là tự tìm chết thì là cái gì?
Huyên phi cũng chẳng để tâm tới cô công chúa này, cho dù có sủng ái thì cũng chỉ là thân nữ nhi, nàng ta và hoàng thượng vẫn còn trẻ, sau này sẽ có rất nhiều công chúa hoàng tử khác, nhưng Khương Linh này vẫn không hiểu chuyện, vì không thích nàng ta nên thường xuyên tới quấy rầy, khiến nàng ta đến bây giờ vẫn chưa được sủng ái.
Tiên hoàng hậu đã qua đời nhiều năm rồi, hậu cung cuối cùng cũng phải nghênh đón một chủ nhân mới.
"Chỉ là mấy miếng bạch ngọc, ngụ ý cực tốt." Huyên phi tỏ vẻ tiếc nuối, nói: "Đáng tiếc bây giờ chúng đều đã hỏng hết rồi, không tìm được món thứ hai."
Cũng giống như những gì tên tiểu thái giám khi nãy nói, vỡ mấy miếng bạch ngọc, đánh mấy tên hạ nhân cũng chẳng có gì quan trọng, thứ Khương Chiếu quan tâm chỉ là thái độ của Khương Linh. Thân là công chúa, nàng có thể kiêu ngạo nhưng không được tùy tiện, Huyên phi không chắc có tâm như từ mẫu, nhưng nàng ta cũng không thể lấy người ta ra làm đề tài bàn tán được.
Khương Chiếu cũng khá hiểu đứa con gái mình chăm từ nhỏ đến lớn, tính tình lúc nhỏ hiền lành mềm mỏng, thấy ai cũng cười, chẳng hề có chút uy nghi của một công chúa, từ khi Huyên phi tiến cung, nàng mới lộ ra tính khí như thế, đây là chuyện tốt, nhưng cũng phải hiểu chừng mực, biết kiềm chế.
Bất luận thế nào cũng không nghĩ ra được bộ dạng hung dữ hỗn hào của cô con gái nhỏ, Khương Chiếu khẽ cau mày, đứng dậy nói: "Đến Chiêu Dương Cung."
Trước giờ A Linh luôn giữ lời hứa với hắn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nuốt lời, bất luận nàng có làm gì, hắn cũng phải đích thân đi hỏi thử.
Khương Chiếu dẫn một nhóm người lặng lẽ đi đến đó, lại ngay lúc mặt trời lặn, Khương Linh bị Hồng Lăng thúc giục trở về phòng, sợ ở bên ngoài nhiều sẽ bị nhiễm lạnh.
Dưới ánh chiều tà, trong sân của Chiêu Dương Cung, Hồng Lăng dẫn đám cung nữ thu dọn những bức tranh chữ quý hiếm bày đầy sân, tùy ý lấy đại ra bức nào cũng đều có giá trị liên thành, không ai dám lơ là.
Hồng Lăng vội vàng dẫn theo cung nữ tới hành lễ, ánh mắt Khương Chiếu lướt qua những bức tranh chữ mới thu dọn được một nửa, trong mắt thoáng lên một nét dịu dàng.
Nghe nói trước đây A Linh tặng bức Đông Bích Thái Dược Đồ mình yêu thích nhất cho người ta, sau đó lại tặng cho nhị hoàng tử mấy bức đẹp, nàng giữ rất kỹ những thứ này, một lần bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, nghĩ chắc sẽ rất đau lòng.
“Triệu Võ, trên tường ở ngự thư phòng… hửm.” Khương Chiếu nói được nửa chừng rồi dừng lại, bây giờ ông ta còn đang tức giận, sao có thể ban thưởng cho nó? Nên để nó chịu đau đớn một trận, mới nhớ kỹ trong lòng.
“Phụ hoàng!” Khương Linh mỉm cười chạy ra khỏi phòng, nhào vào vòng tay của Khương Chiếu, ngẩng đầu nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng cuối cùng cũng có thời gian đến thăm con rồi.”
Cơn giận trong lòng Khương Chiếu vơi đi một nửa, lúc này mới nhớ tới mình còn chưa nghe nàng giải thích, ngẩng cao đầu nói: "Gọi trẫm tới xem cái gì? Xem thử hôm nay con lại làm chuyện tốt gì sao?"
Khương Linh chớp chớp mắt, bày ra vẻ mặt vô tội, khéo léo nói: "Có làm chuyện tốt gì đâu, chỉ là vẽ vài bức tranh, phụ hoàng muốn xem không?"
“Vẽ tranh?” Khương Chiếu lại nhớ tới chuyện nàng tặng đi mấy bức họa, trong lòng đau nhói: “Mang qua đây xem thử đi.”
Hai cha con tay trong tay bước vào phòng, sắc mặt của Huyên phi đi theo trông không được dễ chịu cho lắm, dù thế nào nàng ta cũng là tam phẩm phi đường đường chính chính, Khương Linh vậy mà lại ngó lơ nàng ta, còn khiến nàng ta khó chịu hơn là bị mắng một trận.
Căn phòng có thêm mấy lò sưởi, khắp nơi đều là hơi ấm, mặc dù xung quanh được bao phủ bởi lụa là, nhưng căn phòng vẫn rất sáng sủa.
Khương Chiếu hài lòng gật đầu, sau đó rũ mắt nhìn bức họa trong tay nàng, nhìn chằm chằm một hồi, ánh mắt có chút chua xót, sau đó giương mắt lướt nhìn bên cạnh Khương Linh một lượt, quả thật trong tranh vẽ không thiếu một người nào.
Ngoài ra còn có một tên ám vệ tàn tật không biết đã đi đâu.
Khương Chiếu vốn định hỏi tội, rồi dạy dỗ cho một trận nhớ đời, nhưng bây giờ bao nhiêu lời muốn nói đều bị chặn lại trong cổ họng.
Bức tranh này rất tốt, nhân vật sống động như thật bút pháp vững chắc, hơn hẳn các tác phẩm trước của nàng.
Khóe miệng Khương Chiếu không khỏi nhếch lên, nhưng đành ém lại, nghẹn ngào hỏi: "Là con bảo bọn họ ra tay à?"
Khương Chiếu ông là một người phụ hoàng nghiêm nghị
"Vâng." Khương Linh đáp lại rất dứt khoát, ngước gương mặt bé nhỏ lên hỏi: "Phụ hoàng cảm thấy nhi thần không nên làm thế sao?"
Hiếm khi thấy Khương Chiếu nhìn nàng nghiêm túc như vậy, vẻ mặt cũng có chút nghiêm túc, nhướng mày: "Là trẫm đã nhờ Huyên phi giúp con tổ chức tiệc sinh nhật."
“Phụ hoàng cũng muốn nhi thần làm sinh thần ở chính điện Chiêu Dương Cung sao?” Khương Linh mở to mắt nhìn Khương Chiếu, thấy nàng sửng sốt, trong đôi mắt ươn ướt xinh đẹp hiện lên một chút sương nước, quay đầu lại nói: "Là Liên Châu dẫn người làm dơ tranh của nhi thần, nhi thần mới hạ lệnh đánh bọn họ."
Không liên quan gì tới mẫu hậu.
Khương Linh đột nhiên có chút hối hận, nàng không muốn vạch ra chân tướng đẫm máu với phụ hoàng, nhưng từ khi Huyên phi vào cung, chuyện này lại trở thành nút thắt trong lòng nàng.
Mẫu hậu qua đời khi nàng còn rất nhỏ, Khương Linh biết được chuyện này là nhờ những người xung quanh, bọn họ không nhấn mạnh phụ hoàng yêu mẫu hậu đến nhường nào, nhưng vì nàng mà làm biết bao nhiêu chuyện đặc cách nên nàng vẫn luôn tưởng như vậy.
Nàng biết mẫu hậu đã qua đời, nhưng trong lòng vẫn luôn có một bóng người không cách nào chạm vào, vẫn luôn đồng hành cùng nàng, nói cho nàng biết nàng không bị mẫu hậu bỏ rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.