Chương 68: Hy Vọng Và Thất Vọng
P.Hana
11/01/2017
Minh Anh vừa từ trong nhà đi ra, thấy chiếc xe hơi màu đen vòng một
đường vào bên trong nhà. Người ngồi ghế lái, không phải Huy, cũng không
phải Pie, mà là Hime. Hime sao lại lái xe ra ngoài sớm thế kia?
Khi Hime đi vào, cô nhìn thấy Minh Anh đứng đó. Cô vén tóc từ phía sau ra trước, che đi những vết máu dính trên áo, đi nhanh qua cậu ta, ánh mắt không hề nhìn sang, bước thẳng một đường đi lên trên phòng.
Minh Anh cảm thấy Hime hôm nay rất lạ, cậu nhìn chăm hình bóng Hime đến khi cô vào trong phòng.
9 giờ sáng...
- Minh Anh, cậu có thấy Pie đâu không?
- Không thấy. Tôi vẫn tưởng muội ấy đang còn ngủ-Nói rồi Minh Anh chợt nghĩ ra được điều gì, vội vàng bổ sung thêm-Hay là muội ấy qua nhà công chúa chơi rồi.
- Hai cô gái đó mà gặp nhau thì đã cãi ầm lên rồi. Tôi đã gọi cho Pie, điện thoại đổ chuông nhưng không bắt máy.
- Muội ấy vẫn thường đi ra ngoài, điện thoại cũng thường không nhận, cậu không phải không biết.
Nghe Minh Anh nói xong, Huy cũng thấy mình lo xa quá rồi. Chắc vì giấc mơ về Mika ngày hôm qua khiến tâm cậu có chút bất an.
Thực ra trong lòng Minh Anh cũng có cảm giác kỳ lạ, khi nghe Huy nói cậu tự nhiên nghĩ đến bộ dạng Hime lúc sáng nay. Hime có thể mượn xe của Huy sao? Trong trí nhớ của cậu, Hime chưa bao giờ mở miệng nói chuyện với Huy và Huy cũng vậy. Vậy thì, người lấy chìa khóa xe đưa cho Hime, chắc chắn chỉ có Pie. Hime phải chăng là biết Pie ở đâu?
Hime ngâm mình trong bồn tắm đã hơn một giờ, nước đã bắt đầu nguội, nhưng cô lại không cảm giác lạnh. Cô im lặng ngồi im trong đó, ánh mắt vô hồn tập trung ở một chỗ.
“Thế nào? Cảm giác loại đi kẻ cản đường có phải rất thoải mái?”
“Im đi! Đó là mạng người.”
“Chính tay cô đâm cô ta một nhát, trên người cô còn dính đầy máu của cô ta.”
“Không phải tôi! Tôi không giết Pie, là cô, là cô giết chị ấy”
“Tôi cũng là cô, chúng ta là một. Tôi hay cô giết đều như nhau cả thôi.”
“Không”
“Sự kiêu ngạo của cô đâu rồi? Nhìn cô bây giờ đi. Mềm yếu, sợ sệt. Nếu cô cảm thấy không thể điều khiển được thân xác này nữa, hãy giao nó cho tôi”
“Không!!!”
- Không!!!-Hime đưa tay ôm đầu, hét lớn. Trong đầu cô lại xuất hiện tiếng nói, là giọng nói đó. Chính nó đang ám ảnh cô, điều khiển cô. Nó đang dần chiếm lấy thể xác này, còn cô thì đang dần trở nên yếu đi.
Mấy giây sau, có tiếng gõ cửa, kèm theo tiếng Minh Anh vọng vào.
- Hime! Em có sao không?
Nghe tiếng Minh Anh, Hime định thần trở lại. Cô nhanh chóng rời bồn tắm, khoác áo choàng bông, đi ra mở cửa.
Chờ lâu mà không nghe tiếng Hime trả lời, Minh Anh định gọi thêm lần nữa. Đột nhiên, cánh cửa hé mở, Minh Anh nhìn thấy nửa gương mặt Hime qua khe cửa nhỏ, thấy tóc cô vẫn còn ướt, mùi sữa tắm thoang thoảng bay ra ngoài.
- Có việc gì?-Hime cất giọng hỏi.
- Nghe em thét lớn, sợ có chuyện.
- Cảm ơn. Tôi không có việc gì.
- Ừm-Minh Anh không dám đối diện với ánh mắt của Hime, cậu nhanh chóng quay lưng rời đi.
.............................
- Bác sĩ, nguy rồi! Nhóm máu của bệnh nhân không còn.
- Hiện giờ tình trạng rất nguy kịch, không làm phẫu thuật ngay sẽ không kịp.
Công chúa nãy giờ cùng tài xế ngồi trước cửa phòng cấp cứu. Trên người cô dính máu đỏ cả bộ đầm trắng, chiếc khăn bịt mặt lấm lem, mái tóc dài rối tung rối mù, trên tay đôi chỗ bị cây gai cào xước. Cô có đau không? Đương nhiên là có. Vậy sao cô không đi xử lý vết thương của mình? Là vì cô sợ, cô sợ lúc mình rời đi, Pie ở trong kia sẽ xảy ra chuyện.
Công chúa vốn rất rõ ràng địa bàn này, ở dưới con dốc đầy cỏ dại đó, có một lối đi, vì lâu ngày không được sử dụng nên cây cỏ che khuất. Cô khó khăn lắm mới vượt qua đám cỏ gai đó, gồng hết sức dìu Pie từ trong đó ra ngoài. Cũng may Pie so với cô vóc dáng tương đương, lại có phần gầy hơn.
Lúc đưa Pie ra được đường lớn, xe từ nhà cô gọi cũng đã đến nơi. Cô ngồi ôm lấy Pie từ băng ghế sau, toàn thân Pie lạnh dần, máu từ vết thương không ngừng rỉ ra, cô lo sợ, sợ Pie sẽ như Hero ban nãy, sợ Pie sẽ chết.
Đến được bệnh viện, Pie nhanh chóng được đưa vào cấp cứu. Cô cũng khẩn trương chạy theo. Nhưng chỉ được ở ngoài chờ đợi.
Hiện tại, công chúa nghe thấy cuộc nói chuyện của cô y tá với ông bác sĩ. Tim cô lo lắng kích động. Cô vội lao người tới chỗ hai người họ, vội vàng nói.
- Là nhóm máu nào?
- Là Rh-
Nghe đến đó, công chúa thêm một đợt kích động. Rh- là nhóm máu hiếm, số người có nhóm máu này chỉ chiếm khoảng 0.04% dân số, tức là rất thấp.
Ông trời có thể trêu ngươi cô như vậy sao? Hôm nay nhất định là số mệnh, là số trời định sẵn cô phải cứu cô gái kia.
Bởi vì công chúa cũng là một trong số 0.04%. Công chúa cũng mang nhóm máu Rh-.
- Tôi có! Máu của tôi là Rh-
- May quá! Vậy nhanh, nhanh đi đến phòng xét nghiệm-Ông bác sĩ nhanh chóng hối thúc cô y tá.
- Tiểu thư! Người không nên tổn hại bản thân-Tài xế của công chúa nghe toàn bộ, thấy công chúa đi theo y tá, sợ cô bé có chuyện. Bà chủ (dì công chúa) sẽ xử lý cậu ta, nên vội ngăn cản.
- Tôi tự biết mình phải làm gì! Anh ngồi đây canh cho tôi. Nhớ những gì tôi dặn-Nói rồi, công chúa chạy nhanh theo cô y tá.
Cuộc phẫu thuật nhanh chóng được tiến hành.
Công chúa sau khi cho đi hơn 300Cc máu đã ngất đi. Cô được đưa đến phòng hồi sức.
Trong cơn mê, công chúa mơ thấy Pie. Thấy Pie đi giữa đám mây bồng bềnh, cô ấy quay đầu lại, nói với cô một câu “cảm ơn”, nở nụ cười rồi tan biến vào trong làn mây. Công chúa hốt hoảng chạy theo, cố gắng gọi Pie, nhưng cổ họng lại không phát ra được tiếng nói.
Công chúa giật mình tỉnh lại, đầu óc quay cuồng một vòng. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối xuống. Cô nằm đây bao lâu rồi? Không biết cuộc phẫu thuật như thế nào? Thành công hay thất bại? Sống hay chết?
Bất chợt, điện thoại trong túi vang lên. Tiếng nhạc chuông này, không phải của cô. Công chúa chợt nhớ lúc sáng trên đường đi cấp cứu, điện thoại trong túi Pie rơi ra, nên lấy ra cầm giúp Pie.
Lúc này, điện thoại lại đổ chuông lần nữa. Công chúa đưa điện thoại ra trước mặt, thấy màn hình hiện lên hai chữ “Anh yêu”. Cô biết số điện thoại này là của ai. Cô vui mừng định nghe máy, định nói với người kia rằng Pie đang cấp cứu trong bệnh viện.
Lúc đưa ngón tay định chạm nghe, thì đột nhiên động tác ngừng lại. Nếu người gọi này không phải là Huy, mà là Hime. Nếu cô ta lấy điện thoại của Huy gọi kiểm tra thì sao? Lúc đó công sức cô cứu Pie đều tan tành. Hime sẽ đến đây, cô ta sẽ giết Pie thêm lần nữa. Để bịt đầu mối, cô ta có thể sẽ giết luôn cô.
Điện thoại im lìm nằm trên tay công chúa.
- Tiểu thư! Người đã tỉnh-Tài xế cùng bác sĩ đi vào phòng.
Công chúa không quan tâm đến tài xế kia, cô nhìn bác sĩ, gấp gấp hỏi.
- Tình hình cô gái thế nào rồi?
- Vết đâm rất may là không trúng các bộ phận quan trọng, do mất máu quá nhiều, cộng thêm đầu bị va đập khá nặng, vẫn cần phải theo dõi.
Công chúa nghe ông bác sĩ nói xong, lông mày khẽ nhíu lại, nghi ngờ hỏi.
- Đâm ở ngực trái, tim không bị ảnh hưởng sao?
Ông bác sĩ thở ra một hơi ngắn, miệng có ý cười, ôn tồn cất lời.
- Tôi làm bác sĩ nhiều năm như vậy. Chưa thấy ai may mắn như cô gái này. Không những có người cho máu kịp lúc, tim cũng may là nằm ở bên ngực phải. Cô gái này đúng là may mắn!
May mắn, đúng là may mắn. Có ai ngờ được, ngôi sao may mắn của Pie lại chính là công chúa. Là công chúa cứu Pie một mạng.
Sau khi nói chuyện xong, mọi người kéo nhau rời phòng. Còn mỗi công chúa yên tĩnh nằm trên giường.
Một lúc sau, công chúa lấy điện thoại Pie mở ra. Điện thoại của Pie mở ra rất dễ dàng, không hề có khóa mật khẩu.
Điều đầu tiên đập vào mắt cô, là tấm hình nền chụp chung của hai người họ. Pie nhắm mắt nằm ngủ, bên cạnh Huy đang ghé môi hôn trên môi cô ấy. Có thể thấy cả ánh nắng ban mai từ bên khung cửa sổ. Hình ảnh thật tốt đẹp, thật ấm áp.
Công chúa đột nhiên cảm thấy hơi thở bị ngưng trong chốc lát, tim nhói lên một cơn. Đầu óc bắt đầu hiện lên những suy nghĩ...
Cô có đang làm đúng không? Pie là người chiếm lấy trái tim của người cô thích, cô lại còn giúp cô ấy.
Bây giờ cô nên làm gì đây?
Đến trước mặt Huy, quang minh chính đại vạch mặt Hime, nói với cậu ta Pie đang nằm ở đây? Hay cô còn chưa gặp được Huy, Hime đã cho cô một vé lên thiên đàng?
Hime bây giờ chắc hẳn đang rất cảnh giác, nhất định đang theo dõi nhất cử nhất động của Huy. Đề phòng Huy nhận được thông tin liên quan đến Pie. Cũng có thể cô ta đã cho người lùng sục khắp các bệnh viện gần đây, đề phòng Pie được đưa vào cấp cứu, ra tay trước.
Thật ra, trong đầu công chúa cũng có chút ích kỷ, cô không muốn Pie cùng Huy ở cạnh nhau. Mạng này của Pie là do cô cho, có phải cô cũng có quyền quyết định? Trong khi Pie còn chưa rõ sống chết, cô sẽ thay cô ấy đưa ra quyết định.
Tiếp...
Khi Hime đi vào, cô nhìn thấy Minh Anh đứng đó. Cô vén tóc từ phía sau ra trước, che đi những vết máu dính trên áo, đi nhanh qua cậu ta, ánh mắt không hề nhìn sang, bước thẳng một đường đi lên trên phòng.
Minh Anh cảm thấy Hime hôm nay rất lạ, cậu nhìn chăm hình bóng Hime đến khi cô vào trong phòng.
9 giờ sáng...
- Minh Anh, cậu có thấy Pie đâu không?
- Không thấy. Tôi vẫn tưởng muội ấy đang còn ngủ-Nói rồi Minh Anh chợt nghĩ ra được điều gì, vội vàng bổ sung thêm-Hay là muội ấy qua nhà công chúa chơi rồi.
- Hai cô gái đó mà gặp nhau thì đã cãi ầm lên rồi. Tôi đã gọi cho Pie, điện thoại đổ chuông nhưng không bắt máy.
- Muội ấy vẫn thường đi ra ngoài, điện thoại cũng thường không nhận, cậu không phải không biết.
Nghe Minh Anh nói xong, Huy cũng thấy mình lo xa quá rồi. Chắc vì giấc mơ về Mika ngày hôm qua khiến tâm cậu có chút bất an.
Thực ra trong lòng Minh Anh cũng có cảm giác kỳ lạ, khi nghe Huy nói cậu tự nhiên nghĩ đến bộ dạng Hime lúc sáng nay. Hime có thể mượn xe của Huy sao? Trong trí nhớ của cậu, Hime chưa bao giờ mở miệng nói chuyện với Huy và Huy cũng vậy. Vậy thì, người lấy chìa khóa xe đưa cho Hime, chắc chắn chỉ có Pie. Hime phải chăng là biết Pie ở đâu?
Hime ngâm mình trong bồn tắm đã hơn một giờ, nước đã bắt đầu nguội, nhưng cô lại không cảm giác lạnh. Cô im lặng ngồi im trong đó, ánh mắt vô hồn tập trung ở một chỗ.
“Thế nào? Cảm giác loại đi kẻ cản đường có phải rất thoải mái?”
“Im đi! Đó là mạng người.”
“Chính tay cô đâm cô ta một nhát, trên người cô còn dính đầy máu của cô ta.”
“Không phải tôi! Tôi không giết Pie, là cô, là cô giết chị ấy”
“Tôi cũng là cô, chúng ta là một. Tôi hay cô giết đều như nhau cả thôi.”
“Không”
“Sự kiêu ngạo của cô đâu rồi? Nhìn cô bây giờ đi. Mềm yếu, sợ sệt. Nếu cô cảm thấy không thể điều khiển được thân xác này nữa, hãy giao nó cho tôi”
“Không!!!”
- Không!!!-Hime đưa tay ôm đầu, hét lớn. Trong đầu cô lại xuất hiện tiếng nói, là giọng nói đó. Chính nó đang ám ảnh cô, điều khiển cô. Nó đang dần chiếm lấy thể xác này, còn cô thì đang dần trở nên yếu đi.
Mấy giây sau, có tiếng gõ cửa, kèm theo tiếng Minh Anh vọng vào.
- Hime! Em có sao không?
Nghe tiếng Minh Anh, Hime định thần trở lại. Cô nhanh chóng rời bồn tắm, khoác áo choàng bông, đi ra mở cửa.
Chờ lâu mà không nghe tiếng Hime trả lời, Minh Anh định gọi thêm lần nữa. Đột nhiên, cánh cửa hé mở, Minh Anh nhìn thấy nửa gương mặt Hime qua khe cửa nhỏ, thấy tóc cô vẫn còn ướt, mùi sữa tắm thoang thoảng bay ra ngoài.
- Có việc gì?-Hime cất giọng hỏi.
- Nghe em thét lớn, sợ có chuyện.
- Cảm ơn. Tôi không có việc gì.
- Ừm-Minh Anh không dám đối diện với ánh mắt của Hime, cậu nhanh chóng quay lưng rời đi.
.............................
- Bác sĩ, nguy rồi! Nhóm máu của bệnh nhân không còn.
- Hiện giờ tình trạng rất nguy kịch, không làm phẫu thuật ngay sẽ không kịp.
Công chúa nãy giờ cùng tài xế ngồi trước cửa phòng cấp cứu. Trên người cô dính máu đỏ cả bộ đầm trắng, chiếc khăn bịt mặt lấm lem, mái tóc dài rối tung rối mù, trên tay đôi chỗ bị cây gai cào xước. Cô có đau không? Đương nhiên là có. Vậy sao cô không đi xử lý vết thương của mình? Là vì cô sợ, cô sợ lúc mình rời đi, Pie ở trong kia sẽ xảy ra chuyện.
Công chúa vốn rất rõ ràng địa bàn này, ở dưới con dốc đầy cỏ dại đó, có một lối đi, vì lâu ngày không được sử dụng nên cây cỏ che khuất. Cô khó khăn lắm mới vượt qua đám cỏ gai đó, gồng hết sức dìu Pie từ trong đó ra ngoài. Cũng may Pie so với cô vóc dáng tương đương, lại có phần gầy hơn.
Lúc đưa Pie ra được đường lớn, xe từ nhà cô gọi cũng đã đến nơi. Cô ngồi ôm lấy Pie từ băng ghế sau, toàn thân Pie lạnh dần, máu từ vết thương không ngừng rỉ ra, cô lo sợ, sợ Pie sẽ như Hero ban nãy, sợ Pie sẽ chết.
Đến được bệnh viện, Pie nhanh chóng được đưa vào cấp cứu. Cô cũng khẩn trương chạy theo. Nhưng chỉ được ở ngoài chờ đợi.
Hiện tại, công chúa nghe thấy cuộc nói chuyện của cô y tá với ông bác sĩ. Tim cô lo lắng kích động. Cô vội lao người tới chỗ hai người họ, vội vàng nói.
- Là nhóm máu nào?
- Là Rh-
Nghe đến đó, công chúa thêm một đợt kích động. Rh- là nhóm máu hiếm, số người có nhóm máu này chỉ chiếm khoảng 0.04% dân số, tức là rất thấp.
Ông trời có thể trêu ngươi cô như vậy sao? Hôm nay nhất định là số mệnh, là số trời định sẵn cô phải cứu cô gái kia.
Bởi vì công chúa cũng là một trong số 0.04%. Công chúa cũng mang nhóm máu Rh-.
- Tôi có! Máu của tôi là Rh-
- May quá! Vậy nhanh, nhanh đi đến phòng xét nghiệm-Ông bác sĩ nhanh chóng hối thúc cô y tá.
- Tiểu thư! Người không nên tổn hại bản thân-Tài xế của công chúa nghe toàn bộ, thấy công chúa đi theo y tá, sợ cô bé có chuyện. Bà chủ (dì công chúa) sẽ xử lý cậu ta, nên vội ngăn cản.
- Tôi tự biết mình phải làm gì! Anh ngồi đây canh cho tôi. Nhớ những gì tôi dặn-Nói rồi, công chúa chạy nhanh theo cô y tá.
Cuộc phẫu thuật nhanh chóng được tiến hành.
Công chúa sau khi cho đi hơn 300Cc máu đã ngất đi. Cô được đưa đến phòng hồi sức.
Trong cơn mê, công chúa mơ thấy Pie. Thấy Pie đi giữa đám mây bồng bềnh, cô ấy quay đầu lại, nói với cô một câu “cảm ơn”, nở nụ cười rồi tan biến vào trong làn mây. Công chúa hốt hoảng chạy theo, cố gắng gọi Pie, nhưng cổ họng lại không phát ra được tiếng nói.
Công chúa giật mình tỉnh lại, đầu óc quay cuồng một vòng. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối xuống. Cô nằm đây bao lâu rồi? Không biết cuộc phẫu thuật như thế nào? Thành công hay thất bại? Sống hay chết?
Bất chợt, điện thoại trong túi vang lên. Tiếng nhạc chuông này, không phải của cô. Công chúa chợt nhớ lúc sáng trên đường đi cấp cứu, điện thoại trong túi Pie rơi ra, nên lấy ra cầm giúp Pie.
Lúc này, điện thoại lại đổ chuông lần nữa. Công chúa đưa điện thoại ra trước mặt, thấy màn hình hiện lên hai chữ “Anh yêu”. Cô biết số điện thoại này là của ai. Cô vui mừng định nghe máy, định nói với người kia rằng Pie đang cấp cứu trong bệnh viện.
Lúc đưa ngón tay định chạm nghe, thì đột nhiên động tác ngừng lại. Nếu người gọi này không phải là Huy, mà là Hime. Nếu cô ta lấy điện thoại của Huy gọi kiểm tra thì sao? Lúc đó công sức cô cứu Pie đều tan tành. Hime sẽ đến đây, cô ta sẽ giết Pie thêm lần nữa. Để bịt đầu mối, cô ta có thể sẽ giết luôn cô.
Điện thoại im lìm nằm trên tay công chúa.
- Tiểu thư! Người đã tỉnh-Tài xế cùng bác sĩ đi vào phòng.
Công chúa không quan tâm đến tài xế kia, cô nhìn bác sĩ, gấp gấp hỏi.
- Tình hình cô gái thế nào rồi?
- Vết đâm rất may là không trúng các bộ phận quan trọng, do mất máu quá nhiều, cộng thêm đầu bị va đập khá nặng, vẫn cần phải theo dõi.
Công chúa nghe ông bác sĩ nói xong, lông mày khẽ nhíu lại, nghi ngờ hỏi.
- Đâm ở ngực trái, tim không bị ảnh hưởng sao?
Ông bác sĩ thở ra một hơi ngắn, miệng có ý cười, ôn tồn cất lời.
- Tôi làm bác sĩ nhiều năm như vậy. Chưa thấy ai may mắn như cô gái này. Không những có người cho máu kịp lúc, tim cũng may là nằm ở bên ngực phải. Cô gái này đúng là may mắn!
May mắn, đúng là may mắn. Có ai ngờ được, ngôi sao may mắn của Pie lại chính là công chúa. Là công chúa cứu Pie một mạng.
Sau khi nói chuyện xong, mọi người kéo nhau rời phòng. Còn mỗi công chúa yên tĩnh nằm trên giường.
Một lúc sau, công chúa lấy điện thoại Pie mở ra. Điện thoại của Pie mở ra rất dễ dàng, không hề có khóa mật khẩu.
Điều đầu tiên đập vào mắt cô, là tấm hình nền chụp chung của hai người họ. Pie nhắm mắt nằm ngủ, bên cạnh Huy đang ghé môi hôn trên môi cô ấy. Có thể thấy cả ánh nắng ban mai từ bên khung cửa sổ. Hình ảnh thật tốt đẹp, thật ấm áp.
Công chúa đột nhiên cảm thấy hơi thở bị ngưng trong chốc lát, tim nhói lên một cơn. Đầu óc bắt đầu hiện lên những suy nghĩ...
Cô có đang làm đúng không? Pie là người chiếm lấy trái tim của người cô thích, cô lại còn giúp cô ấy.
Bây giờ cô nên làm gì đây?
Đến trước mặt Huy, quang minh chính đại vạch mặt Hime, nói với cậu ta Pie đang nằm ở đây? Hay cô còn chưa gặp được Huy, Hime đã cho cô một vé lên thiên đàng?
Hime bây giờ chắc hẳn đang rất cảnh giác, nhất định đang theo dõi nhất cử nhất động của Huy. Đề phòng Huy nhận được thông tin liên quan đến Pie. Cũng có thể cô ta đã cho người lùng sục khắp các bệnh viện gần đây, đề phòng Pie được đưa vào cấp cứu, ra tay trước.
Thật ra, trong đầu công chúa cũng có chút ích kỷ, cô không muốn Pie cùng Huy ở cạnh nhau. Mạng này của Pie là do cô cho, có phải cô cũng có quyền quyết định? Trong khi Pie còn chưa rõ sống chết, cô sẽ thay cô ấy đưa ra quyết định.
Tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.