Chương 67: Oán Hận
P.Hana
09/01/2017
- Aaaaaaa.
Tiếng thét chói tai lại một lần nữa làm công chúa giật mình. Từ xa công chúa nhìn thấy hai con người khá quen. Là Hime và Pie. Pie đưa hai tay ôm lấy mặt, chân loạng choạng không đứng vững. Trong khi đó Hime từng bước tiến về phía Pie, cô ta vừa vứt ra thứ gì đó. Ở xa công chúa cũng có thể thấy, hình như là một bình nước. Miệng Hime mấp máp, hình như đang nói chuyện với Pie, cô ta còn nở nụ cười rất đáng sợ.
Công chúa không hiểu chuyện này rốt cuộc là gì. Hai chị em họ tình cảm chẳng phải rất tốt sao? Nhìn vào tình huống này, hai người họ như đang là thù địch của nhau. Hime nói gì đó mà công chúa không nghe rõ, chỉ nghe thấy giọng cười của cô ta vọng đến.
Sau tràng cười như điên như dại, Hime từ từ đưa tay lên cao. Dưới ánh nắng xuyên qua tán cây, vật kia tựa như lóa sáng phản chiếu. Thứ ánh sáng đó đập vào mắt công chúa, khiến cô hoảng hốt.
Là dao, đó là một con dao.
Hime đang muốn làm gì đây? Tại sao lại giơ dao nhắm về phía Pie? Cô ta không phải định đâm Pie đấy chứ? Pie bị sao vậy? Tại sao cứ ở đó nhìn Hime, không nhìn thấy cô ta đang giơ con dao về phía mình hay sao? Công chúa phải làm sao đây? Cô có nên chạy ra ngăn cản việc này không? Nếu cô chạy ra, sự việc sẽ tốt hơn hay chính cô cũng sẽ có kết cục không tốt?
Con dao rất nhanh lao vút xuống chỗ Pie...
“Ai đó làm ơn ngăn việc này lại đi!”-Công chúa không ngừng cầu khẩn trong lòng.
Phập...
Công chúa dùng tay che miệng để không phát ra âm thanh, hai mắt cô hiện lên rõ sự run sợ.
Máu, là máu...
Hime thực sự đâm Pie một nhát, là một nhát vào trên ngực trái, vị trí chí mạng của con người.
Hime hiện tại rất giống ác quỷ, không chút do dự, một đường rút dao ra. Máu theo con dao bắn ra. Ngay lập tức, Hime tiến lại, một chân đạp Pie xuống dưới bên dưới.
Công chúa toàn thân run rẩy chứng kiến từ đầu đến cuối.
Hime sau khi nhìn xuống xem xét tình hình, rất nhanh cầm con dao đang nhỏ máu tươi, nhặt luôn bình nước trên đám cỏ, quay lưng rời đi.
“Đây là mơ! Nhất định mình hoa mắt, nhất định là do mình chưa tỉnh ngủ”-Công chúa vỗ vỗ vào má, tự trấn an chính mình, tim cô vẫn không ngừng đập nhanh trong run sợ.
Tiếng xe hơi dần tiến về phía đoạn đường công chúa đang đứng. Công chúa đơ người, thu người nấp thật kỹ sau gốc cây to, chiếc xe của cô lúc nãy đã được dấu kỹ dưới bụi cây, chắc sẽ không việc gì.
- MEOoooo.
Tiếng kêu chói tai của Hero từ trên đường lớn khiến công chúa hoảng hốt.
Chiếc xe Hime lái vẫn tiếp tục lăn bánh như không có chuyện gì. Chỉ mấy giây sau chiếc xe liền mất hút vào đường rẽ.
- Hero!!!-Công chúa lao mình ra đường, nước mắt lưng tròng chực trào ra ngoài. Cô nhìn mèo yêu của mình từng đợt co giật, co giật, rồi nằm im lìm. Miệng cô không ngừng lẩm bẩm-Hero... hero...
Nước mắt công chúa trào ra như mưa tuôn, hình ảnh trước mắt nhạt nhòa như có màn sương che phủ. Hình ảnh mèo Hero không còn nguyên hình dung, nằm trên vũng máu.
Công chúa quay mặt đi, khóc thật to, cô không muốn đối diện, không muốn nhìn thấy Hero như thế. Mấy phút trước, cả hai còn đang đi dạo rất vui vẻ, bây giờ sao lại thành ra thế này.
“Hero! Em biết không? Khang Huy có người anh ấy yêu rồi. Từ nay chỉ còn mình em với chị chơi cùng nhau thôi. Em nhất định phải đối tốt với chị!”-Những lời này, công chúa chỉ vừa mới nói thôi mà, sao có thể, sao có thể? Hero sao có thể chết nhanh như vậy?
Đứng khóc hồi lâu, công chúa đưa tay quẹt nước mắt trên hai gò má, tháo xuống khăn che mặt bị nước mắt làm thấm ướt. Hai bên má ửng đỏ, nổi lên những nốt sần sùi, li ti. Đây là lần tiên, khi ở bên ngoài, công chúa tháo xuống khăn che mặt. Gương mặt cô từ khi lên mười đã bị những nốt sần này đã trở nên rất xấu xí, nên cô suốt ngày phải che dấu nó, sợ bị người khác trêu chọc.
Tay công chúa nắm thành nắm đấm, cổ họng còn sụt sùi tiếng nấc, ánh mắt cô chứa đầy oán giận nhìn về hướng chiếc xe Hime lái đi ban nãy.
“Cô dám hại chết Hero của tôi! Cô sẽ phải trả giá!”-Nghĩ xong, công chúa quay người đi nhanh về phía chiếc xe vespa của mình.
.............................
- Dừng xe!
- Sao vậy? Chúng ta vẫn chưa đến nơi?-Pie đạp thắng, chiếc xe dừng lại
Bỏ qua lời Pie nói, Hime mở cửa bước xuống xe, tay vẫn khăng khăng ôm bình nước. Pie không hiểu Hime muốn làm gì, cô cũng theo Hime xuống xe.
- Em làm rơi đồ ở chỗ này sao?-Pie nhìn về phía Hime.
Hime không nói gì, đưa tay chỉ về phía trước. Pie theo hướng tay Hime chỉ, bước tới, chân cô khự lại, phía trước chẳng phải là một đường dốc, cây cỏ dại mọc um tùm không có đường xuống.
- Hime, em làm rơi thứ gì?-Pie cất giọng, ý tứ rõ ràng muốn hỏi Hime vật kia ruốt cuộc có quan trọng không, nếu không quan trọng có thể bỏ đi, chỗ thế này xuống thì thật khó khăn.
Một hồi sau vẫn không nghe Hime đáp trả, Pie để ý nghe được từ sau có tiếng như mở nắp bình nước. Pie quay người lại...
- Cô đáng chết!!!-Lời Hime thét đến chói tai, kèm theo đó là một thứ chất lỏng hất về phía mặt Pie.
Pie không kịp phản ứng, bị thứ chất lỏng kia hất vào trong mặt, vừa nóng, vừa rát. Pie hét lên một tiếng.
- Aaaaaaa-Pie đưa tay ôm lấy mặt, nóng quá, hai tay cô cũng bị ảnh hưởng bởi chất lỏng kia. Mọi thứ trước mặt mờ đi. Chân Pie loạng choạng lùi về phía sau.
- Thế nào? Cảm giác thế nào? Đáng lẽ tôi đã chuẩn bị thứ tốt hơn. Nhưng tiếc là đã để quên, nên tôi chỉ có thể dùng tạm thứ này-Hime nở nụ cười, bước tới.
Hime đã chuẩn bị thứ ghê gớm hơn bình nước nóng này. Lúc chuẩn bị chuyến đi, Pie nói sẽ lái xe chở cô đi riêng bằng chiếc Audi A8, Minh Anh với Huy đi riêng xe của cậu ta. Thế nên Hime đã để sẵn một bình axit trên chiếc Audi A8 của mình. Không ngờ đến cuối, Huy bắt cả hai lên cùng một xe, trong lúc chuyển đồ qua, đã quên đem bình axit kia đi cùng. Đến đây thì bị giám sát quá kỹ, nên Hime không thể đi mua bình khác được.
Mỗi sáng, Hime đều dậy sớm, nhờ bà giúp việc nấu cho mình một bình nước nóng, luôn sẵn sàng để chuẩn bị. Hôm nay vừa đúng là thời điểm thích hợp.
- Hime... ruốt cuộc đây là sao?
- À! Em chỉ đơn giản muốn lấy mạng của chị thôi mà! Nhưng em cũng biết rõ chị lợi hại như vậy, không dễ gì đối phó. Nên đã nghĩ ra cách này. Thế nào? Có ngạc nhiên không?-Giọng Hime nhỏ nhẹ, nhưng lại chứa hàm ý đáng sợ.
Nghe thấy lời Hime nói, Pie lạnh người, đông cứng thân thể.
- Chị à? Vì ai mà em bị bắt cóc, bị làm nhục. Vì ai mà em trở thành kẻ điên trong mắt người khác, mất đi hết lòng tự trọng. Còn kẻ vốn phải chịu những thứ này vẫn vui vẻ ở ngoài. Còn cứu người hại em gái mình, cứu con của nó. Nếu nghĩ cho em, kẻ đó đã không làm vậy. Chị nói có đúng không?
- Hime... không phải..
- Cô câm miệng!-Hime quát lớn, gỡ bỏ bộ mặt ngoàn hiền giả dối kia xuống, lộ diện bản chất thực che dấu của mình-Cô không cần nói nữa. Cô nghĩ chỉ cần những lời ngon ngọt cô nói là tôi sẽ ngoan ngoãn bỏ qua chuyện đó hay sao? Cô xem thường Hime này quá rồi! Đừng nên oán hận tôi. Cô tồn tại trên thế giới này vốn là một phần dư thừa. Cô so với tôi đều không bằng, dựa vào đâu mà có thể lấy đi mọi thứ của tôi? Dựa vào đâu?
- Làm sao để em không hận chị?
- Trừ khi cô mang gương mặt kia, biến mất khỏi thế giới này!
Hime quăng bình nước ra đám cỏ, rút ra một con dao găm.
Pie không thể mở mắt quan sát, chỉ có thể dùng tai cảm nhận, cô nghe tiếng bình nước văng ra, tiếng bước chân của Hime không ngừng tiến lại gần. Trong đầu Pie hiện lên suy nghĩ “Chuyến đi chơi này hóa ra là như vậy. Hime vốn chưa hề thay đổi, nó vẫn luôn hận mình. Mình đã ảo tưởng quá rồi, làm sao Hime có thể tha thứ cho mình được chứ. Là mình sai, mình sai rồi. Huy! Anh nói đúng, tôi không nên tin tưởng Hime. Là tại tôi, tại tôi vẫn luôn chủ quan khinh địch.”
Vừa mới nghĩ xong, từ phía trước lao tới một lực gió, Pie không biết đó là thứ gì, nhưng cảm nhận được nguy hiểm đang đến.
Phập...
Lòng ngực trái của Pie cảm giác nghẹn lại trong phút chốc, cả nhịp tim lẫn hơi thở vào thời khắc đó đều dừng lại. Sự chuyển động của dòng máu dường như bị đảo lộn, rất nhanh tuôn ra ngoài.
- Đi chết đi!
Lời vừa dứt, con dao trên ngực rút ra, mang theo máu bắn ra bên ngoài. Pie bấy giờ mới cảm giác đau đớn đến tột cùng. Cô đưa tay ôm lấy vết thương, cảm nhận được máu từ kẻ tay không ngừng chảy ra. Đau quá! Chưa bao giờ Pie cảm thấy đau đến như vậy.
- Hime... xin...xin lỗi...-Pie khó khăn nói không rõ. Mặt đã chuyển thành sắc trắng.
Lời Pie còn chưa nói xong, Hime đã giơ chân đạp cô một cái, làm toàn thân cô vô thức ngã về phía sau. Đám cỏ dại gai góc cùng không gian tối tăm bên dưới như cuốn lấy thân người Pie vào trong, rất nhanh đã không thấy cô đâu nữa. Hime quan sát hiện trường, an tâm lên xe, nhấn ga trở về.
Nằm giữa khoảng u tối một hồi lâu, toàn thân đều là vết thương do cây bụi cào rách, ý thức Pie mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân. Mặt cô đau quá, cổ cô cũng rất đau, ngực trái rất đau, đầu rất đau. Nơi này có ai nhìn được thấy không? Cô không muốn mình sẽ kết thúc thế này.
Cứu với, cứu cô...
Tiếp...
Tiếng thét chói tai lại một lần nữa làm công chúa giật mình. Từ xa công chúa nhìn thấy hai con người khá quen. Là Hime và Pie. Pie đưa hai tay ôm lấy mặt, chân loạng choạng không đứng vững. Trong khi đó Hime từng bước tiến về phía Pie, cô ta vừa vứt ra thứ gì đó. Ở xa công chúa cũng có thể thấy, hình như là một bình nước. Miệng Hime mấp máp, hình như đang nói chuyện với Pie, cô ta còn nở nụ cười rất đáng sợ.
Công chúa không hiểu chuyện này rốt cuộc là gì. Hai chị em họ tình cảm chẳng phải rất tốt sao? Nhìn vào tình huống này, hai người họ như đang là thù địch của nhau. Hime nói gì đó mà công chúa không nghe rõ, chỉ nghe thấy giọng cười của cô ta vọng đến.
Sau tràng cười như điên như dại, Hime từ từ đưa tay lên cao. Dưới ánh nắng xuyên qua tán cây, vật kia tựa như lóa sáng phản chiếu. Thứ ánh sáng đó đập vào mắt công chúa, khiến cô hoảng hốt.
Là dao, đó là một con dao.
Hime đang muốn làm gì đây? Tại sao lại giơ dao nhắm về phía Pie? Cô ta không phải định đâm Pie đấy chứ? Pie bị sao vậy? Tại sao cứ ở đó nhìn Hime, không nhìn thấy cô ta đang giơ con dao về phía mình hay sao? Công chúa phải làm sao đây? Cô có nên chạy ra ngăn cản việc này không? Nếu cô chạy ra, sự việc sẽ tốt hơn hay chính cô cũng sẽ có kết cục không tốt?
Con dao rất nhanh lao vút xuống chỗ Pie...
“Ai đó làm ơn ngăn việc này lại đi!”-Công chúa không ngừng cầu khẩn trong lòng.
Phập...
Công chúa dùng tay che miệng để không phát ra âm thanh, hai mắt cô hiện lên rõ sự run sợ.
Máu, là máu...
Hime thực sự đâm Pie một nhát, là một nhát vào trên ngực trái, vị trí chí mạng của con người.
Hime hiện tại rất giống ác quỷ, không chút do dự, một đường rút dao ra. Máu theo con dao bắn ra. Ngay lập tức, Hime tiến lại, một chân đạp Pie xuống dưới bên dưới.
Công chúa toàn thân run rẩy chứng kiến từ đầu đến cuối.
Hime sau khi nhìn xuống xem xét tình hình, rất nhanh cầm con dao đang nhỏ máu tươi, nhặt luôn bình nước trên đám cỏ, quay lưng rời đi.
“Đây là mơ! Nhất định mình hoa mắt, nhất định là do mình chưa tỉnh ngủ”-Công chúa vỗ vỗ vào má, tự trấn an chính mình, tim cô vẫn không ngừng đập nhanh trong run sợ.
Tiếng xe hơi dần tiến về phía đoạn đường công chúa đang đứng. Công chúa đơ người, thu người nấp thật kỹ sau gốc cây to, chiếc xe của cô lúc nãy đã được dấu kỹ dưới bụi cây, chắc sẽ không việc gì.
- MEOoooo.
Tiếng kêu chói tai của Hero từ trên đường lớn khiến công chúa hoảng hốt.
Chiếc xe Hime lái vẫn tiếp tục lăn bánh như không có chuyện gì. Chỉ mấy giây sau chiếc xe liền mất hút vào đường rẽ.
- Hero!!!-Công chúa lao mình ra đường, nước mắt lưng tròng chực trào ra ngoài. Cô nhìn mèo yêu của mình từng đợt co giật, co giật, rồi nằm im lìm. Miệng cô không ngừng lẩm bẩm-Hero... hero...
Nước mắt công chúa trào ra như mưa tuôn, hình ảnh trước mắt nhạt nhòa như có màn sương che phủ. Hình ảnh mèo Hero không còn nguyên hình dung, nằm trên vũng máu.
Công chúa quay mặt đi, khóc thật to, cô không muốn đối diện, không muốn nhìn thấy Hero như thế. Mấy phút trước, cả hai còn đang đi dạo rất vui vẻ, bây giờ sao lại thành ra thế này.
“Hero! Em biết không? Khang Huy có người anh ấy yêu rồi. Từ nay chỉ còn mình em với chị chơi cùng nhau thôi. Em nhất định phải đối tốt với chị!”-Những lời này, công chúa chỉ vừa mới nói thôi mà, sao có thể, sao có thể? Hero sao có thể chết nhanh như vậy?
Đứng khóc hồi lâu, công chúa đưa tay quẹt nước mắt trên hai gò má, tháo xuống khăn che mặt bị nước mắt làm thấm ướt. Hai bên má ửng đỏ, nổi lên những nốt sần sùi, li ti. Đây là lần tiên, khi ở bên ngoài, công chúa tháo xuống khăn che mặt. Gương mặt cô từ khi lên mười đã bị những nốt sần này đã trở nên rất xấu xí, nên cô suốt ngày phải che dấu nó, sợ bị người khác trêu chọc.
Tay công chúa nắm thành nắm đấm, cổ họng còn sụt sùi tiếng nấc, ánh mắt cô chứa đầy oán giận nhìn về hướng chiếc xe Hime lái đi ban nãy.
“Cô dám hại chết Hero của tôi! Cô sẽ phải trả giá!”-Nghĩ xong, công chúa quay người đi nhanh về phía chiếc xe vespa của mình.
.............................
- Dừng xe!
- Sao vậy? Chúng ta vẫn chưa đến nơi?-Pie đạp thắng, chiếc xe dừng lại
Bỏ qua lời Pie nói, Hime mở cửa bước xuống xe, tay vẫn khăng khăng ôm bình nước. Pie không hiểu Hime muốn làm gì, cô cũng theo Hime xuống xe.
- Em làm rơi đồ ở chỗ này sao?-Pie nhìn về phía Hime.
Hime không nói gì, đưa tay chỉ về phía trước. Pie theo hướng tay Hime chỉ, bước tới, chân cô khự lại, phía trước chẳng phải là một đường dốc, cây cỏ dại mọc um tùm không có đường xuống.
- Hime, em làm rơi thứ gì?-Pie cất giọng, ý tứ rõ ràng muốn hỏi Hime vật kia ruốt cuộc có quan trọng không, nếu không quan trọng có thể bỏ đi, chỗ thế này xuống thì thật khó khăn.
Một hồi sau vẫn không nghe Hime đáp trả, Pie để ý nghe được từ sau có tiếng như mở nắp bình nước. Pie quay người lại...
- Cô đáng chết!!!-Lời Hime thét đến chói tai, kèm theo đó là một thứ chất lỏng hất về phía mặt Pie.
Pie không kịp phản ứng, bị thứ chất lỏng kia hất vào trong mặt, vừa nóng, vừa rát. Pie hét lên một tiếng.
- Aaaaaaa-Pie đưa tay ôm lấy mặt, nóng quá, hai tay cô cũng bị ảnh hưởng bởi chất lỏng kia. Mọi thứ trước mặt mờ đi. Chân Pie loạng choạng lùi về phía sau.
- Thế nào? Cảm giác thế nào? Đáng lẽ tôi đã chuẩn bị thứ tốt hơn. Nhưng tiếc là đã để quên, nên tôi chỉ có thể dùng tạm thứ này-Hime nở nụ cười, bước tới.
Hime đã chuẩn bị thứ ghê gớm hơn bình nước nóng này. Lúc chuẩn bị chuyến đi, Pie nói sẽ lái xe chở cô đi riêng bằng chiếc Audi A8, Minh Anh với Huy đi riêng xe của cậu ta. Thế nên Hime đã để sẵn một bình axit trên chiếc Audi A8 của mình. Không ngờ đến cuối, Huy bắt cả hai lên cùng một xe, trong lúc chuyển đồ qua, đã quên đem bình axit kia đi cùng. Đến đây thì bị giám sát quá kỹ, nên Hime không thể đi mua bình khác được.
Mỗi sáng, Hime đều dậy sớm, nhờ bà giúp việc nấu cho mình một bình nước nóng, luôn sẵn sàng để chuẩn bị. Hôm nay vừa đúng là thời điểm thích hợp.
- Hime... ruốt cuộc đây là sao?
- À! Em chỉ đơn giản muốn lấy mạng của chị thôi mà! Nhưng em cũng biết rõ chị lợi hại như vậy, không dễ gì đối phó. Nên đã nghĩ ra cách này. Thế nào? Có ngạc nhiên không?-Giọng Hime nhỏ nhẹ, nhưng lại chứa hàm ý đáng sợ.
Nghe thấy lời Hime nói, Pie lạnh người, đông cứng thân thể.
- Chị à? Vì ai mà em bị bắt cóc, bị làm nhục. Vì ai mà em trở thành kẻ điên trong mắt người khác, mất đi hết lòng tự trọng. Còn kẻ vốn phải chịu những thứ này vẫn vui vẻ ở ngoài. Còn cứu người hại em gái mình, cứu con của nó. Nếu nghĩ cho em, kẻ đó đã không làm vậy. Chị nói có đúng không?
- Hime... không phải..
- Cô câm miệng!-Hime quát lớn, gỡ bỏ bộ mặt ngoàn hiền giả dối kia xuống, lộ diện bản chất thực che dấu của mình-Cô không cần nói nữa. Cô nghĩ chỉ cần những lời ngon ngọt cô nói là tôi sẽ ngoan ngoãn bỏ qua chuyện đó hay sao? Cô xem thường Hime này quá rồi! Đừng nên oán hận tôi. Cô tồn tại trên thế giới này vốn là một phần dư thừa. Cô so với tôi đều không bằng, dựa vào đâu mà có thể lấy đi mọi thứ của tôi? Dựa vào đâu?
- Làm sao để em không hận chị?
- Trừ khi cô mang gương mặt kia, biến mất khỏi thế giới này!
Hime quăng bình nước ra đám cỏ, rút ra một con dao găm.
Pie không thể mở mắt quan sát, chỉ có thể dùng tai cảm nhận, cô nghe tiếng bình nước văng ra, tiếng bước chân của Hime không ngừng tiến lại gần. Trong đầu Pie hiện lên suy nghĩ “Chuyến đi chơi này hóa ra là như vậy. Hime vốn chưa hề thay đổi, nó vẫn luôn hận mình. Mình đã ảo tưởng quá rồi, làm sao Hime có thể tha thứ cho mình được chứ. Là mình sai, mình sai rồi. Huy! Anh nói đúng, tôi không nên tin tưởng Hime. Là tại tôi, tại tôi vẫn luôn chủ quan khinh địch.”
Vừa mới nghĩ xong, từ phía trước lao tới một lực gió, Pie không biết đó là thứ gì, nhưng cảm nhận được nguy hiểm đang đến.
Phập...
Lòng ngực trái của Pie cảm giác nghẹn lại trong phút chốc, cả nhịp tim lẫn hơi thở vào thời khắc đó đều dừng lại. Sự chuyển động của dòng máu dường như bị đảo lộn, rất nhanh tuôn ra ngoài.
- Đi chết đi!
Lời vừa dứt, con dao trên ngực rút ra, mang theo máu bắn ra bên ngoài. Pie bấy giờ mới cảm giác đau đớn đến tột cùng. Cô đưa tay ôm lấy vết thương, cảm nhận được máu từ kẻ tay không ngừng chảy ra. Đau quá! Chưa bao giờ Pie cảm thấy đau đến như vậy.
- Hime... xin...xin lỗi...-Pie khó khăn nói không rõ. Mặt đã chuyển thành sắc trắng.
Lời Pie còn chưa nói xong, Hime đã giơ chân đạp cô một cái, làm toàn thân cô vô thức ngã về phía sau. Đám cỏ dại gai góc cùng không gian tối tăm bên dưới như cuốn lấy thân người Pie vào trong, rất nhanh đã không thấy cô đâu nữa. Hime quan sát hiện trường, an tâm lên xe, nhấn ga trở về.
Nằm giữa khoảng u tối một hồi lâu, toàn thân đều là vết thương do cây bụi cào rách, ý thức Pie mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân. Mặt cô đau quá, cổ cô cũng rất đau, ngực trái rất đau, đầu rất đau. Nơi này có ai nhìn được thấy không? Cô không muốn mình sẽ kết thúc thế này.
Cứu với, cứu cô...
Tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.