Chương 21:
Diệp Cốc Cốc
25/12/2021
Hai người trò chuyện với nhau một cách lịch sự, rõ ràng vẻ mặt và giọng nói của Nhiễm Tự vẫn như thường lệ, nhưng Trần Cẩn lại cảm nhận được khoảng cách trong lời nói của nàng, giống như hắn với nàng chỉ là bèo nước vô tình gặp nhau, ra khỏi phủ Hề Vương sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Nhưng nếu không phải bèo nước gặp nhau thì là gì? Ta với nàng chỉ là quen biết mà thôi, không phải sao? Trong lòng Trần Cẩn trong lòng gượng cười. Đối với nàng đoạn thời gian vô tình gặp nhau kia chỉ là gió thoảng mây bay dù cho nàng nhớ rõ thì sao cơ chứ? Ta ngồi trên xe lăn… Có thể cho nàng cái gì được?
"Công chúa, thái tử điện hạ tới." Tỳ nữ bẩm báo.
"Mời huynh ấy vào."
"Đã không còn sớm, Cẩn xin cáo từ." Trần Cẩn hành lễ với Nhiễm Tự.
Nhiễm Tự nghe vậy thì gật đầu: "Trò chuyện cùng thái tử thật sự rất vui nhưng trời đã tối, không tiện giữ lại thêm nữa. Thu Nhiên, tiễn Trần thế tử"
"Vâng."
"Cáo từ."
Thu Nhiên đưa Trần Cẩn ra khỏi dược viên không lâu sau Tử Xa Hiếu Nhân cũng tới. Tuyết bay tán loạn trong ánh vàng rực rỡ càng thêm lóa mắt, đôi mắt nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên, nghiễm nhiên một bộ tâm tình rất tốt .
Nhiễm Tự vẫn ngồi đó đưa mắt nhìn hắn: "Hôm nay gió không lớn, thế nhưng lại có thể thổi một tảng lớn đến an viên này của ta."
Nghe vậy Tử Xa Hiếu Nhân đang tươi cười đột nhiên nghiêm mặt.
"Một tảng lớn? Nói vớ vẩn cái gì!"
Tử Xa Hiếu Nhân đi thẳng vào trong đình ngồi: "Bổn Thái Tử tới cũng không lo pha trà? Đây là cách tiếp khách của phủ Hề Vương các ngươi sao?"
Nhiễm Tự khẽ bỏ lá trà vào ly trà đang cầm trong tay: "phủ Hề Vương chưa bao giờ tiếp khách không mời mà tới."
"Vậy ý của công chúa, Trần thế tử là mời mà đến?" Tử Xa Hiếu Nhân híp mắt lại, cả người tỏa ra một luồng khí đáng sợ.
"Tuy không phải mời mà đến, nhưng bổn công chúa thích hắn đến." Ý nói thái tử điện hạ thật phiền.
"Hừ!" Tử Xa Hiếu Nhân hừ nhẹ một tiếng, cũng không thèm so đo với Nhiễm Tự, "Ta tới đưa đồ."
Nhiếm Tự buông ly trà xuống, không nói lời nào, chỉ nhìn Tử Xa Hiếu Nhân rồi cười một cái.
Tử Xa Hiếu Nhân nhìn nàng như vậy khiến nàng cảm thấy có chút chột dạ hoảng hốt, không khỏi giật mình. Quả nhiên vẫn hồi nhỏ đáng yêu hơn, lớn rồi thật không ưa tí nào.
Tuy một hành động nhỏ của Tử Xa Hiếu Nhân nhưng cũng không qua mắt Nhiêm Tự được, trong nháy mắt khiến cho tâm tình nàng trở nên tốt lên. Chuyện hẹn họ lần trước trong núi giả cùng với chuyện trong yến hội lần trước yến hoàng huynh tìm nàng ây phiền toái. Những chuyện này nàng vẫn nhớ rất kỹ đó nha
"Hôm nay Thái Tử ca ca xuất cung chẳng lẽ là hoàng thúc muốn gửi gắm gì đến Tự nhi chăng?"
Tử Xa Hiếu Nhân nhìn dáng điệu ngây thơ khiếm tốn của Nhiễm Tự mà hận đến nghiến răng, hận không thể biến nàng trở thành nam nhi rồi đánh cho một trận. Lấy từ trong tay áo ra một hộp gỗ, không quá nguyện ý nói: "Bộ tộc Thiên Sơn vừa mới cống nạp tuyết liên, phụ hoàng liền lệnh ta tới đưa cho muội,"
"Vậy phiền Thái Tử ca ca thay Tự nhi đa tạ hoàng thúc ban ân." Nhiễm Tự lấy hộp giao cho Thu Ức đang đứng sau rồi quay đầu lại nhìn Tử Xa Hiếu Nhân mỉm cười, " Tự nhi có chuyện muốn nhờ Thái tử ca ca giúp đỡ."
Giọng nói trong trẻo dễ nghe cất lên, nhưng tử xe hiếu người nghe xong thì lại giật mình, sau đó lập tức nghiêm mặt tỏ vẻ khó chịu nói: "Có chuyện gì mau nói." Hắn nói ra từng chữ từng chữ một.
"Ta muốn đến lung thành." Nhiễm Tự không còn cười nữa, sắc mặt chăm chú.
"Muội điên rồi!" Sắc mặt của Tử Xa Hiếu Nhân thay đổi lớn, vỗ bàn đứng dậy, giường như nghẹn gào, "Nhiễm Tự, bình thường muội điên rồ thế nào ta mặc kệ, nhưng chuyện này ta tuyệt đối không đáp ứng!"
"Hôm trước Diệu Thủ Các tới báo, lung thành đã xuất hiện dấu hiệu không rõ của dịch bệnh." Nhiễm Tự mặc kệ lời ngăn cản của tử xe hiếu người, ánh mắt vẫn nhìn hắn kiên định, "Ta biết huynh sẽ không đáp ứng, nhưng ta cần phải đi!"
Tử xe hiếu người nhìn chằm chằm Nhiễm Tưu hồi lâu, tâm trạng đã ổn định lại chút, ngồi xuống, có một chút không chịu: " Tự nhi, y thuật của Diệu Thủ Các cao thông hơn đại phu nhiều, muội cần gì phải dính tay vào chuyện này? Ta là vì muốn tốt cho muội, muội là người từng cùng ta lớn lên, ta làm sao nhẫn tâm nhìn muội như vậy?"
"Ta không chỉ là Võ Nuyên công chúa, ta còn là đại phu! Người dân của Quý Quốc ở lung thành cũng là con dân của Võ Nguyên ta. Tuy Diệu Thủ Các có kinh nghiệm y thuật hơn đại phu nhiều, nhưng kinh nghiệm đối phó với ôn dịch của ta so với bất cứ kẻ nào cũng nhiều hơn Ta…"
"Không nói nữa, ta sẽ không giúp muội đâu." Tử xe hiếu người ngắt lời Nhiễm Tựu nói, cũng như nhất quyết không thể thương lượng.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, ai cũng không chịu buông bỏ dù chỉ là một chút. Cuối cùng Nhiễm Tự thở dài, lấy từ trong tay áo ra một lá thư đưa cho Tử Xa Hiếu Nhân "Thứ huynh muốn."
Nhưng nếu không phải bèo nước gặp nhau thì là gì? Ta với nàng chỉ là quen biết mà thôi, không phải sao? Trong lòng Trần Cẩn trong lòng gượng cười. Đối với nàng đoạn thời gian vô tình gặp nhau kia chỉ là gió thoảng mây bay dù cho nàng nhớ rõ thì sao cơ chứ? Ta ngồi trên xe lăn… Có thể cho nàng cái gì được?
"Công chúa, thái tử điện hạ tới." Tỳ nữ bẩm báo.
"Mời huynh ấy vào."
"Đã không còn sớm, Cẩn xin cáo từ." Trần Cẩn hành lễ với Nhiễm Tự.
Nhiễm Tự nghe vậy thì gật đầu: "Trò chuyện cùng thái tử thật sự rất vui nhưng trời đã tối, không tiện giữ lại thêm nữa. Thu Nhiên, tiễn Trần thế tử"
"Vâng."
"Cáo từ."
Thu Nhiên đưa Trần Cẩn ra khỏi dược viên không lâu sau Tử Xa Hiếu Nhân cũng tới. Tuyết bay tán loạn trong ánh vàng rực rỡ càng thêm lóa mắt, đôi mắt nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên, nghiễm nhiên một bộ tâm tình rất tốt .
Nhiễm Tự vẫn ngồi đó đưa mắt nhìn hắn: "Hôm nay gió không lớn, thế nhưng lại có thể thổi một tảng lớn đến an viên này của ta."
Nghe vậy Tử Xa Hiếu Nhân đang tươi cười đột nhiên nghiêm mặt.
"Một tảng lớn? Nói vớ vẩn cái gì!"
Tử Xa Hiếu Nhân đi thẳng vào trong đình ngồi: "Bổn Thái Tử tới cũng không lo pha trà? Đây là cách tiếp khách của phủ Hề Vương các ngươi sao?"
Nhiễm Tự khẽ bỏ lá trà vào ly trà đang cầm trong tay: "phủ Hề Vương chưa bao giờ tiếp khách không mời mà tới."
"Vậy ý của công chúa, Trần thế tử là mời mà đến?" Tử Xa Hiếu Nhân híp mắt lại, cả người tỏa ra một luồng khí đáng sợ.
"Tuy không phải mời mà đến, nhưng bổn công chúa thích hắn đến." Ý nói thái tử điện hạ thật phiền.
"Hừ!" Tử Xa Hiếu Nhân hừ nhẹ một tiếng, cũng không thèm so đo với Nhiễm Tự, "Ta tới đưa đồ."
Nhiếm Tự buông ly trà xuống, không nói lời nào, chỉ nhìn Tử Xa Hiếu Nhân rồi cười một cái.
Tử Xa Hiếu Nhân nhìn nàng như vậy khiến nàng cảm thấy có chút chột dạ hoảng hốt, không khỏi giật mình. Quả nhiên vẫn hồi nhỏ đáng yêu hơn, lớn rồi thật không ưa tí nào.
Tuy một hành động nhỏ của Tử Xa Hiếu Nhân nhưng cũng không qua mắt Nhiêm Tự được, trong nháy mắt khiến cho tâm tình nàng trở nên tốt lên. Chuyện hẹn họ lần trước trong núi giả cùng với chuyện trong yến hội lần trước yến hoàng huynh tìm nàng ây phiền toái. Những chuyện này nàng vẫn nhớ rất kỹ đó nha
"Hôm nay Thái Tử ca ca xuất cung chẳng lẽ là hoàng thúc muốn gửi gắm gì đến Tự nhi chăng?"
Tử Xa Hiếu Nhân nhìn dáng điệu ngây thơ khiếm tốn của Nhiễm Tự mà hận đến nghiến răng, hận không thể biến nàng trở thành nam nhi rồi đánh cho một trận. Lấy từ trong tay áo ra một hộp gỗ, không quá nguyện ý nói: "Bộ tộc Thiên Sơn vừa mới cống nạp tuyết liên, phụ hoàng liền lệnh ta tới đưa cho muội,"
"Vậy phiền Thái Tử ca ca thay Tự nhi đa tạ hoàng thúc ban ân." Nhiễm Tự lấy hộp giao cho Thu Ức đang đứng sau rồi quay đầu lại nhìn Tử Xa Hiếu Nhân mỉm cười, " Tự nhi có chuyện muốn nhờ Thái tử ca ca giúp đỡ."
Giọng nói trong trẻo dễ nghe cất lên, nhưng tử xe hiếu người nghe xong thì lại giật mình, sau đó lập tức nghiêm mặt tỏ vẻ khó chịu nói: "Có chuyện gì mau nói." Hắn nói ra từng chữ từng chữ một.
"Ta muốn đến lung thành." Nhiễm Tự không còn cười nữa, sắc mặt chăm chú.
"Muội điên rồi!" Sắc mặt của Tử Xa Hiếu Nhân thay đổi lớn, vỗ bàn đứng dậy, giường như nghẹn gào, "Nhiễm Tự, bình thường muội điên rồ thế nào ta mặc kệ, nhưng chuyện này ta tuyệt đối không đáp ứng!"
"Hôm trước Diệu Thủ Các tới báo, lung thành đã xuất hiện dấu hiệu không rõ của dịch bệnh." Nhiễm Tự mặc kệ lời ngăn cản của tử xe hiếu người, ánh mắt vẫn nhìn hắn kiên định, "Ta biết huynh sẽ không đáp ứng, nhưng ta cần phải đi!"
Tử xe hiếu người nhìn chằm chằm Nhiễm Tưu hồi lâu, tâm trạng đã ổn định lại chút, ngồi xuống, có một chút không chịu: " Tự nhi, y thuật của Diệu Thủ Các cao thông hơn đại phu nhiều, muội cần gì phải dính tay vào chuyện này? Ta là vì muốn tốt cho muội, muội là người từng cùng ta lớn lên, ta làm sao nhẫn tâm nhìn muội như vậy?"
"Ta không chỉ là Võ Nuyên công chúa, ta còn là đại phu! Người dân của Quý Quốc ở lung thành cũng là con dân của Võ Nguyên ta. Tuy Diệu Thủ Các có kinh nghiệm y thuật hơn đại phu nhiều, nhưng kinh nghiệm đối phó với ôn dịch của ta so với bất cứ kẻ nào cũng nhiều hơn Ta…"
"Không nói nữa, ta sẽ không giúp muội đâu." Tử xe hiếu người ngắt lời Nhiễm Tựu nói, cũng như nhất quyết không thể thương lượng.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, ai cũng không chịu buông bỏ dù chỉ là một chút. Cuối cùng Nhiễm Tự thở dài, lấy từ trong tay áo ra một lá thư đưa cho Tử Xa Hiếu Nhân "Thứ huynh muốn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.