Chương 22:
Diệp Cốc Cốc
25/12/2021
Tử xe hiếu người nhận lấy, cẩn thận mà cầm lá thư, nhẹ giọng nói: "Đa tạ."
"Cho dù hồi âm lại thì sao chứ? nhị tỷ chỉ muốn kể với huynh về chuyện cơm ăn áo mặc của những con dân bách tính mà tỷ ấy gặp, sẽ không có nội dung huynh muốn đâu."
Tình cảm giữa tử xe hiếu và Hề Bảo Nhi, Nhiễm Tự đều biết. Tử xe hiếu nhân chậm chạp không chịu lập thái tử phi đơn giản là vì Hề Bảo Nhi. Tuy Hề Bảo Nhi chỉ là con gái nuôi của phủ Hề Vương không xứng với thái tử, thân phận thấp kém. Hơn nữa nhị tỷ nàng là một người tự cao, là một người tự do, làm sao chịu vì tình yêu mà nguyện làm cá trong chậu chim trong lồng, cùng làm thê một chồng? Mặc dù Nhiễm Tự đoạn tình cảm này đáng để nàng thông cảm, nhưng sẽ khiến nàng tiếc nuối nếu nó chấm dứt trong đau khổ, dù sao thì kết cục cũng đã được định sẵn.
" Tự nhi, cho dù nội dung chỉ là như vậy nhưng ta cũng rất vui rồi, ít nhất ta vẫn biết được rằng nàng ấy đang ổn." Khéo miệng tử xe hiếu người hơi nhếch lên, mang theo một nụ cười. Khác với vẻ khiếp sợ ngày xưa, trong mắt đong đầy hạnh phúc mỹ mãn, tựa như có được cả thế giới, lại càng làm cho người ta mê muội thêm.
Nhiễm Tự như hoảng hốt với dáng vẻ tươi cười đó, nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Tùy huynh." Đứng dậy đi ra khỏi đình.
"Tự nhi, nếu đã đến rồi tại sao không thẳng thắn với chính mình một chút?" Tử xe hiếu người gọi Nhiễm Tự đang rời đi lại.
Nhiễm Tự xoay người nhìn tử xe hiếu người. Tuyết vẫn đang rơi, tuy đang cầm ô, gió nhẹ thổi qua, một làn tuyết bay qua, xẹt qua mái tóc của Nhiễm Tự, nâng làn váy màu xanh biếc lên, giống như sóng gợn trên mặt nước yên lặng. Đôi mắt trong veo sâu thẳm, khóe miệng hơi nhếch lên cũng đã rũ xuống, khuôn măt thanh tú không có chút biểu cảm nào.
Tử xe hiếu người nhìn nàng, bỗng nhiên cảm thấy trong trời đất chỉ có những bông tuyết và nàng đứng ở giữa trời tuyết, xa xôi mà mờ mịt, mang theo vẻ hiu quạnh, không cách nào tới gần.
"Ta không phải nàng."
Âm thanh nhỏ nhẹ mà yếu ớt.
Đợi tử xe hiếu người ổn định tinh thần lại, Nhiễm Tự sớm đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Sáng sớm hôm sau Nhiễm Tự ngồi trước gương, Thu Giang thay nàng chải tóc.
"Công chúa, hôm nay có búi một búi tóc không?" Thu Giang chải tóc cho Nhiễm Tự trong lòng thở dài. Mái tóc dài đen nhánh mềm mại này, bao nhiều người cầu còn không được, công chúa lại không biết diện trang phục đẹp, thật là lãng phí vốn liếng một cách vô ích.
"Ồ." So với sự nhiệt tình của Thu Giang,phản ứng của Nhiễm Tự lại không mấy nhiệt tình và thiếu hứng thú.
"Công chúa, người đễn xem bệnh của quý phủ đến rồi." Thu Tuyết nói.
"Ồ?" Phản ứng lần này còn nhiệt tình hơn so với câu hỏi ban nãy khiến cho Thu Giang đang búi tóc cảm thấy càng thêm buồn bực
"Năm ngàn lượng vàng, một chút cũng không thiếu."
"Nếu Lưu Kiều đã có thành ý, bổn công chúa cho nàng nhìn một cái cũng không sao." Nhiễm Tự đứng dậy cười nhẹ, trong ánh mắt léo lên một tia sáng lạnh, "Chỉ hy vọng là Lưu trắc phi sẽ không hối hận…"
"Cho dù hồi âm lại thì sao chứ? nhị tỷ chỉ muốn kể với huynh về chuyện cơm ăn áo mặc của những con dân bách tính mà tỷ ấy gặp, sẽ không có nội dung huynh muốn đâu."
Tình cảm giữa tử xe hiếu và Hề Bảo Nhi, Nhiễm Tự đều biết. Tử xe hiếu nhân chậm chạp không chịu lập thái tử phi đơn giản là vì Hề Bảo Nhi. Tuy Hề Bảo Nhi chỉ là con gái nuôi của phủ Hề Vương không xứng với thái tử, thân phận thấp kém. Hơn nữa nhị tỷ nàng là một người tự cao, là một người tự do, làm sao chịu vì tình yêu mà nguyện làm cá trong chậu chim trong lồng, cùng làm thê một chồng? Mặc dù Nhiễm Tự đoạn tình cảm này đáng để nàng thông cảm, nhưng sẽ khiến nàng tiếc nuối nếu nó chấm dứt trong đau khổ, dù sao thì kết cục cũng đã được định sẵn.
" Tự nhi, cho dù nội dung chỉ là như vậy nhưng ta cũng rất vui rồi, ít nhất ta vẫn biết được rằng nàng ấy đang ổn." Khéo miệng tử xe hiếu người hơi nhếch lên, mang theo một nụ cười. Khác với vẻ khiếp sợ ngày xưa, trong mắt đong đầy hạnh phúc mỹ mãn, tựa như có được cả thế giới, lại càng làm cho người ta mê muội thêm.
Nhiễm Tự như hoảng hốt với dáng vẻ tươi cười đó, nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Tùy huynh." Đứng dậy đi ra khỏi đình.
"Tự nhi, nếu đã đến rồi tại sao không thẳng thắn với chính mình một chút?" Tử xe hiếu người gọi Nhiễm Tự đang rời đi lại.
Nhiễm Tự xoay người nhìn tử xe hiếu người. Tuyết vẫn đang rơi, tuy đang cầm ô, gió nhẹ thổi qua, một làn tuyết bay qua, xẹt qua mái tóc của Nhiễm Tự, nâng làn váy màu xanh biếc lên, giống như sóng gợn trên mặt nước yên lặng. Đôi mắt trong veo sâu thẳm, khóe miệng hơi nhếch lên cũng đã rũ xuống, khuôn măt thanh tú không có chút biểu cảm nào.
Tử xe hiếu người nhìn nàng, bỗng nhiên cảm thấy trong trời đất chỉ có những bông tuyết và nàng đứng ở giữa trời tuyết, xa xôi mà mờ mịt, mang theo vẻ hiu quạnh, không cách nào tới gần.
"Ta không phải nàng."
Âm thanh nhỏ nhẹ mà yếu ớt.
Đợi tử xe hiếu người ổn định tinh thần lại, Nhiễm Tự sớm đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Sáng sớm hôm sau Nhiễm Tự ngồi trước gương, Thu Giang thay nàng chải tóc.
"Công chúa, hôm nay có búi một búi tóc không?" Thu Giang chải tóc cho Nhiễm Tự trong lòng thở dài. Mái tóc dài đen nhánh mềm mại này, bao nhiều người cầu còn không được, công chúa lại không biết diện trang phục đẹp, thật là lãng phí vốn liếng một cách vô ích.
"Ồ." So với sự nhiệt tình của Thu Giang,phản ứng của Nhiễm Tự lại không mấy nhiệt tình và thiếu hứng thú.
"Công chúa, người đễn xem bệnh của quý phủ đến rồi." Thu Tuyết nói.
"Ồ?" Phản ứng lần này còn nhiệt tình hơn so với câu hỏi ban nãy khiến cho Thu Giang đang búi tóc cảm thấy càng thêm buồn bực
"Năm ngàn lượng vàng, một chút cũng không thiếu."
"Nếu Lưu Kiều đã có thành ý, bổn công chúa cho nàng nhìn một cái cũng không sao." Nhiễm Tự đứng dậy cười nhẹ, trong ánh mắt léo lên một tia sáng lạnh, "Chỉ hy vọng là Lưu trắc phi sẽ không hối hận…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.