Chương 5: Gan To Bằng Trời
Diệp Cốc Cốc
11/11/2021
Tiết trời càng lúc càng lạnh, từ những bông tuyết nhỏ dần dần chuyển thành những bông tuyết lớn như lông ngỗng, gió bắc lạnh thấu xương, đối với một người sợ lạnh như Nhiễm Tự mà nói thì đây không phải là một loại thời tiết quá tốt.
Trong thôn cũng không có tu sửa lại những vật làm ấm như ở trong vương phủ, không qua bao lâu thì việc chiêu đãi cái sứ thần tham dự yến tiệc cuối năm cũng sẽ bắt đầu, dưới sự thúc giúc luôn miệng của Hề lão vương gia rốt cuộc cũng khiến Nhiễm Tự sau khi ở trong thôn một đoạn thời gian khá dài chịu khởi hành quay trở về kinh thành.
Hiện tại đang là buổi trưa, người đi lại trên đường cũng không quá nhiều, xe ngựa đi cũng cực kỳ thông thuận. Nhiễm Tự ngồi ở bên trong xe ngựa ấm áp, trong lòng ngực ôm một cái lò sưởi tay, tai còn lại thì đang cầm một cuốn thoại bản* không biết Thu Ức đào từ đâu ra đem đến. Thu Tuyết pha trà ở bên cạnh, thỉnh thoảng giúp Nhiễm Tự đổ đi ly trà nguội mà nàng chưa kịp uống.
(Thoại bản: Tiểu thuyết.)
“Người nào dám chắn đường xa giá của thế tử phi!”
Một giọng nói đầy thô lỗ truyền đến, xe ngựa cũng ngừng lại theo giọng nói đó. Nhiễm Tự nhíu nhíu mày tựa như không thích bị cái giọng điệu đầy thô lỗ đó làm phiền sự an tĩnh của bản thân.
“Chuyện gì?” Thu Tuyết ló đầu ra hỏi.
“Xe ngựa ở phía trước muốn đi qua con đường này, lại nói xa giá của chúng ta chắn đường của bọn họ.” Xa phu giải thích.
Thu Tuyết nhìn chiếc xe ngựa ở phía đối diện trong mắt cùng dần hiện lên một trận hàn ý.
Đường trong kinh thành cực kỳ rộng, cho dù có tính là con đường hẹp nhất cũng có thể để cho ba chiếc xe ngựa song song mà đi qua, mà đường giữa thường chỉ để cho những người quyền quý trong kinh thành được phép đi, xe ngựa của Nhiễm Tự là loại xe đặc chế, trên xe còn bày bố theo tiêu chuẩn của Hề Vương phủ, nếu là người trong kinh thành thì ai cũng sẽ biết đến nó, vậy mà hiện tại chiếc xe ngựa ở đối diện cũng quá mức vô lễ rồi, vậy mà lại có thể mở miệng ra bảo xe ngựa của Hề Vương phủ bọn họ phải nhường đường.
“Lục nhi, vòng qua xe bọn họ là được.” Thu Tuyết đang muốn phát tác lại không ngờ rằng Nhiễm Tự lại lên tiếng bảo Lục nhi đáng đánh xe nhường đường cho đối phương. Nếu Nhiễm Tự đã quyết định như vậy thì Thu Tuyết cũng không thể nói gì nữa, sau khi nàng giật giật khóe thì không nói một lời nào mà quay trở lại bên trong xe.
Nhiễm Tự không muốn để ý tới người khác nhưng không đại biểu cho việc người khác cũng nghĩ như vậy.
Lục nhi đang định quay đầu xe thì tiếng nói thô lỗ của xa phu ở bên phía đối phương lại vang lên lần nữa: “Chậm đã! Xa giá của thế tử phi mà các ngươi cũng dám chen lấn! Lát nữa các ngươi đánh xe sang một bên, chờ tới khi xa giá của thế tử phi đi rồi thì các ngươi mới có thể đi!” Lời nói cực kỳ cường thế không cho bất kỳ một chút kháng cự nào.
Nhiễm Tự bị tiếng la hét ầm ĩ ở bên ngoài quấy phá đến không đọc sach được đành phải buông quyển sách trên tay xuống hỏi: “Thu Tuyết, rốt cuộc thì đối phương là người phương nào?”
Ở kinh thành, không có người nào không biết đây là giá xa của nàng. Bất kể là ai khi trông thấy chiếc xe làm từ gỗ mun này đều không cần hỏi bên trong là ai mà tự giác nhường ba phần lễ. Đoán chừng đối phương không phải là người trong kinh đô nếu không thì làm gì có ai mà không biết điều đến mức gây hấn với nàng.
“Là Lưu trắc phi của thế tử Quý Quốc.” Thu Tuyết quay trở lại trong xe.
Quý Quốc là nước chư hầu của Võ Nguyên, mấy năm gần đây phát triển nhanh chóng kinh tế còn đang có dấu hiệu muốn vượt qua Võ Nguyên.
Nhiễm Tự nhìn ly trà nóng còn đang bốc khói nghi ngút tỏa ra hương thơm thoang thoảng hồi lâu mới cất tiếng: “Chỉ là một trắc phi hèn mọn của một thế tử mà cũng xứng để cho bản công chúa nàng nhường đường?”
Xưa nay tính tình của Nhiễm Tự vốn rất tốt, tuy được thánh sủng cũng không cậy sủng mà kiêu, nàng đối đãi với ai cũng đều để lộ ra ba phần lễ ngộ, chuyện này toàn bộ người trong kinh thành đều biết. Nhưng ai nói một người có tính tình tốt thì không biết nổi giận cơ chứ?
Thu Tuyết biết Nhiễm Tự như vậy là đã tức giận rồi. Tuy rằng biểu tình vẫn đạm mạc giống như thường ngày, nhưng giọng điệu lúc nói chuyện cũng không còn nhẹ nhàng như bình thường nữa.
Nếu hôm nay chuyện chính nhất phẩm An Bình công chúa được đính thân Hoàng Thượng thân phong phải dừng xe đợi cho một trắc phi của thế tử nước phụ thuộc đi trước, thì không nói đến chuyện sau này sẽ bị những vị quyền quý trong kinh cười nhạo, mà làm vậy chẳng khác nào là đang đánh vào mặt hoàng đế đây? Cho dù là vị công chúa được sủng ái nhất nhưng nếu làm mất mặt hoàng đế vậy cũng khó mà tránh khỏi việc vị trách cứ. Nhiễm Tự cũng không muốn vì một người không liên quan mà khiến cho nàng cùng cửu cửu không vui.
“Lục nhi, lái xe ngựa qua đó đi, nếu như không đi đường chính thì ngày mai ngươi liền chủ động đến chỗ Hề bá bá xin từ chức luôn đi.”
“Vâng thưa công chúa.” Lục nhi cung kính đáp lại một tiếng sau đó giơ roi ngựa lên lần nữa đánh xe đi thẳng qua.
Phu xe ở phía đối diện lại không ngờ đối phương lại cường hãn như vậy, hắn muốn tránh sang một bên, nhưng chủ tử ngồi ở bên trong xe cũng không hạ bất kỳ mệnh lệnh nào nên hắn cũng không thể tùy ý làm bậy. Nghe nói vị thế tử phi của Quý Quốc này thật sự ương ngạnh phách lối không thể đắc tội được.
Vị thế tử phi kia mơ hồ nghe được đối phương xương hô với chủ tử mình là “Công chúa” nhưng nàng cũng không quá để ý. Vị công chúa này sợ là vị công chúa không được sủng ái không được ban cho cả cái danh hào nào mà thôi. Nếu sảy ra chuyện gì thì thế tử phi chỉ cần làm nũng với thế tử một tiếng để cho thế tử tới nói một tiếng với Hoàng Thượng là được. Chẳng lẽ Hoàng Thượng lại vì một vị công chúa không có chút danh tiếng nào mà lại đi trở mặt với thế tử hay sao? Thế tử Quý Quốc cũng không thể đem ra đánh đồng với các nước chư hầu nhỏ bé kia được.
Tên lão hán thô to này nào biết rằng người đang ngồi trong xe tự xưng là thế tử phi của Quý Quốc lại là người không có mắt nhìn như vậy. Chỉ là một chủ tử chỉ biết cậy sủng sinh kiêu.
Hai xe cũng sắp đụng vào nhau rồi, nhưng đối phương lại không hề có ý thoái nhượng. Lục nhi nhìn đối phương nở nụ cười đầy kinh miệt liền đánh thẳng về phía ngựa của đối phương, Ngựa bị ăn đau liền không nghe theo sai sử mà chạy loạn, xe ngựa cũng bị lão đảo đến mức ngã trái ngã phải, xa phu hầu như không khống chể nổi mà ngã từ trên xe xuống chứ đừng nói đến người ngồi ở bên trong.
Có điều chuyện này cũng không cần Lục nhi phải quản, hắn chỉ phụ trách thực thi mệnh lệnh của công chúa, hiện tại cái xe ngựa làm từ gỗ mun này đã vững vàng đi thẳng vậy cũng có thể coi như bát cơm của hắn đã được an toàn rồi đúng không?
Sau khi thế tử phi của thế tử Quý Khuynh Mặc Quý Quốc mất vào bốn năm trước thì thế tử cũng không lập thêm vị thế tử phi nào khác nữa, vậy mà trắc phi của thế tử lại là người rất có địa vị, đó là Lưu Kiều chi nữ của thừa tướng Quý Quốc, mà nghe nói vị trắc phi thế tử Lưu Kiều này lại được Quý Khuynh Mặc cực kỳ sủng ái.
"Thu tuyết, lát nữa phái người đi một chuyến tới Quý vương phủ, nói rằng thế tử phi của bọn họ đụng phải xa giá của Bổn cung, đã quấy rầy trăm họ trên đường mà Bổn cung cũng vì vậy mà bị kinh sợ..." Nhiễm tự uống một hớp trà, cảm thấy mùi vị thật là trong trẻo.
Trong thôn cũng không có tu sửa lại những vật làm ấm như ở trong vương phủ, không qua bao lâu thì việc chiêu đãi cái sứ thần tham dự yến tiệc cuối năm cũng sẽ bắt đầu, dưới sự thúc giúc luôn miệng của Hề lão vương gia rốt cuộc cũng khiến Nhiễm Tự sau khi ở trong thôn một đoạn thời gian khá dài chịu khởi hành quay trở về kinh thành.
Hiện tại đang là buổi trưa, người đi lại trên đường cũng không quá nhiều, xe ngựa đi cũng cực kỳ thông thuận. Nhiễm Tự ngồi ở bên trong xe ngựa ấm áp, trong lòng ngực ôm một cái lò sưởi tay, tai còn lại thì đang cầm một cuốn thoại bản* không biết Thu Ức đào từ đâu ra đem đến. Thu Tuyết pha trà ở bên cạnh, thỉnh thoảng giúp Nhiễm Tự đổ đi ly trà nguội mà nàng chưa kịp uống.
(Thoại bản: Tiểu thuyết.)
“Người nào dám chắn đường xa giá của thế tử phi!”
Một giọng nói đầy thô lỗ truyền đến, xe ngựa cũng ngừng lại theo giọng nói đó. Nhiễm Tự nhíu nhíu mày tựa như không thích bị cái giọng điệu đầy thô lỗ đó làm phiền sự an tĩnh của bản thân.
“Chuyện gì?” Thu Tuyết ló đầu ra hỏi.
“Xe ngựa ở phía trước muốn đi qua con đường này, lại nói xa giá của chúng ta chắn đường của bọn họ.” Xa phu giải thích.
Thu Tuyết nhìn chiếc xe ngựa ở phía đối diện trong mắt cùng dần hiện lên một trận hàn ý.
Đường trong kinh thành cực kỳ rộng, cho dù có tính là con đường hẹp nhất cũng có thể để cho ba chiếc xe ngựa song song mà đi qua, mà đường giữa thường chỉ để cho những người quyền quý trong kinh thành được phép đi, xe ngựa của Nhiễm Tự là loại xe đặc chế, trên xe còn bày bố theo tiêu chuẩn của Hề Vương phủ, nếu là người trong kinh thành thì ai cũng sẽ biết đến nó, vậy mà hiện tại chiếc xe ngựa ở đối diện cũng quá mức vô lễ rồi, vậy mà lại có thể mở miệng ra bảo xe ngựa của Hề Vương phủ bọn họ phải nhường đường.
“Lục nhi, vòng qua xe bọn họ là được.” Thu Tuyết đang muốn phát tác lại không ngờ rằng Nhiễm Tự lại lên tiếng bảo Lục nhi đáng đánh xe nhường đường cho đối phương. Nếu Nhiễm Tự đã quyết định như vậy thì Thu Tuyết cũng không thể nói gì nữa, sau khi nàng giật giật khóe thì không nói một lời nào mà quay trở lại bên trong xe.
Nhiễm Tự không muốn để ý tới người khác nhưng không đại biểu cho việc người khác cũng nghĩ như vậy.
Lục nhi đang định quay đầu xe thì tiếng nói thô lỗ của xa phu ở bên phía đối phương lại vang lên lần nữa: “Chậm đã! Xa giá của thế tử phi mà các ngươi cũng dám chen lấn! Lát nữa các ngươi đánh xe sang một bên, chờ tới khi xa giá của thế tử phi đi rồi thì các ngươi mới có thể đi!” Lời nói cực kỳ cường thế không cho bất kỳ một chút kháng cự nào.
Nhiễm Tự bị tiếng la hét ầm ĩ ở bên ngoài quấy phá đến không đọc sach được đành phải buông quyển sách trên tay xuống hỏi: “Thu Tuyết, rốt cuộc thì đối phương là người phương nào?”
Ở kinh thành, không có người nào không biết đây là giá xa của nàng. Bất kể là ai khi trông thấy chiếc xe làm từ gỗ mun này đều không cần hỏi bên trong là ai mà tự giác nhường ba phần lễ. Đoán chừng đối phương không phải là người trong kinh đô nếu không thì làm gì có ai mà không biết điều đến mức gây hấn với nàng.
“Là Lưu trắc phi của thế tử Quý Quốc.” Thu Tuyết quay trở lại trong xe.
Quý Quốc là nước chư hầu của Võ Nguyên, mấy năm gần đây phát triển nhanh chóng kinh tế còn đang có dấu hiệu muốn vượt qua Võ Nguyên.
Nhiễm Tự nhìn ly trà nóng còn đang bốc khói nghi ngút tỏa ra hương thơm thoang thoảng hồi lâu mới cất tiếng: “Chỉ là một trắc phi hèn mọn của một thế tử mà cũng xứng để cho bản công chúa nàng nhường đường?”
Xưa nay tính tình của Nhiễm Tự vốn rất tốt, tuy được thánh sủng cũng không cậy sủng mà kiêu, nàng đối đãi với ai cũng đều để lộ ra ba phần lễ ngộ, chuyện này toàn bộ người trong kinh thành đều biết. Nhưng ai nói một người có tính tình tốt thì không biết nổi giận cơ chứ?
Thu Tuyết biết Nhiễm Tự như vậy là đã tức giận rồi. Tuy rằng biểu tình vẫn đạm mạc giống như thường ngày, nhưng giọng điệu lúc nói chuyện cũng không còn nhẹ nhàng như bình thường nữa.
Nếu hôm nay chuyện chính nhất phẩm An Bình công chúa được đính thân Hoàng Thượng thân phong phải dừng xe đợi cho một trắc phi của thế tử nước phụ thuộc đi trước, thì không nói đến chuyện sau này sẽ bị những vị quyền quý trong kinh cười nhạo, mà làm vậy chẳng khác nào là đang đánh vào mặt hoàng đế đây? Cho dù là vị công chúa được sủng ái nhất nhưng nếu làm mất mặt hoàng đế vậy cũng khó mà tránh khỏi việc vị trách cứ. Nhiễm Tự cũng không muốn vì một người không liên quan mà khiến cho nàng cùng cửu cửu không vui.
“Lục nhi, lái xe ngựa qua đó đi, nếu như không đi đường chính thì ngày mai ngươi liền chủ động đến chỗ Hề bá bá xin từ chức luôn đi.”
“Vâng thưa công chúa.” Lục nhi cung kính đáp lại một tiếng sau đó giơ roi ngựa lên lần nữa đánh xe đi thẳng qua.
Phu xe ở phía đối diện lại không ngờ đối phương lại cường hãn như vậy, hắn muốn tránh sang một bên, nhưng chủ tử ngồi ở bên trong xe cũng không hạ bất kỳ mệnh lệnh nào nên hắn cũng không thể tùy ý làm bậy. Nghe nói vị thế tử phi của Quý Quốc này thật sự ương ngạnh phách lối không thể đắc tội được.
Vị thế tử phi kia mơ hồ nghe được đối phương xương hô với chủ tử mình là “Công chúa” nhưng nàng cũng không quá để ý. Vị công chúa này sợ là vị công chúa không được sủng ái không được ban cho cả cái danh hào nào mà thôi. Nếu sảy ra chuyện gì thì thế tử phi chỉ cần làm nũng với thế tử một tiếng để cho thế tử tới nói một tiếng với Hoàng Thượng là được. Chẳng lẽ Hoàng Thượng lại vì một vị công chúa không có chút danh tiếng nào mà lại đi trở mặt với thế tử hay sao? Thế tử Quý Quốc cũng không thể đem ra đánh đồng với các nước chư hầu nhỏ bé kia được.
Tên lão hán thô to này nào biết rằng người đang ngồi trong xe tự xưng là thế tử phi của Quý Quốc lại là người không có mắt nhìn như vậy. Chỉ là một chủ tử chỉ biết cậy sủng sinh kiêu.
Hai xe cũng sắp đụng vào nhau rồi, nhưng đối phương lại không hề có ý thoái nhượng. Lục nhi nhìn đối phương nở nụ cười đầy kinh miệt liền đánh thẳng về phía ngựa của đối phương, Ngựa bị ăn đau liền không nghe theo sai sử mà chạy loạn, xe ngựa cũng bị lão đảo đến mức ngã trái ngã phải, xa phu hầu như không khống chể nổi mà ngã từ trên xe xuống chứ đừng nói đến người ngồi ở bên trong.
Có điều chuyện này cũng không cần Lục nhi phải quản, hắn chỉ phụ trách thực thi mệnh lệnh của công chúa, hiện tại cái xe ngựa làm từ gỗ mun này đã vững vàng đi thẳng vậy cũng có thể coi như bát cơm của hắn đã được an toàn rồi đúng không?
Sau khi thế tử phi của thế tử Quý Khuynh Mặc Quý Quốc mất vào bốn năm trước thì thế tử cũng không lập thêm vị thế tử phi nào khác nữa, vậy mà trắc phi của thế tử lại là người rất có địa vị, đó là Lưu Kiều chi nữ của thừa tướng Quý Quốc, mà nghe nói vị trắc phi thế tử Lưu Kiều này lại được Quý Khuynh Mặc cực kỳ sủng ái.
"Thu tuyết, lát nữa phái người đi một chuyến tới Quý vương phủ, nói rằng thế tử phi của bọn họ đụng phải xa giá của Bổn cung, đã quấy rầy trăm họ trên đường mà Bổn cung cũng vì vậy mà bị kinh sợ..." Nhiễm tự uống một hớp trà, cảm thấy mùi vị thật là trong trẻo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.