Chương 4: Sắp Thành Gái Lỡ Thì Rồi.
Diệp Cốc Cốc
11/11/2021
Tần bá là thôn trưởng thôn Đào Nguyên. Người sống trong thôn Đào Nguyên phần lớn là những người phụ nữ già yếu không có nhà để về và con nít được Nhiễm Tự tiếp tế sắp xếp trú ở một nơi cách kinh thành khoản ba dặm, trải qua mấy năm buôn bán thì trong thôn cũng bắt đầu dần phát triển.
Tần bá là lão nhân gia phụ trách quản lý thôn do chính tay Nhiễm Tự an bài, người này không có con cái, ở trong thôn này có một đám hài tử bồi mỗi này cũng coi như vui vẻ. Năm rồi thời điểm sắp đến cuối năm Nhiễm Tự sẽ luôn vào thôn xem thử, lại mang chút đồ tết cho những thôn dân của thôn Đào Nguyên, lại mang chút quà cho mấy đứa nhỏ ở đây, thuận tiện ở lại trong thôn Đào Nguyên ngủ qua đêm một bữa cho nên Tần bá mới hỏi câu này.
Nghĩ đến đào nguyên trong thôn ríu rít hoạt bát đáng yêu bọn nhỏ Nhiễm Tự khó được lộ ra vẻ tươi cười: "Liền ở trong thôn trụ mấy ngày đi. Nói cho Tần bá hết thảy như cũ liền hảo, không cần cố ý vì ta chuẩn bị."
"Vâng, công chúa."
Mấy ngày nay thời tiết đều rất lạnh, bên ngoài còn đổ một trận tuyết. Trận tuyết kia không tính là quá lớn, chỉ bay lượn trên không trung rồi lại rơi xuống, lặng yên không một tiếng động.
Bởi vì trời đổ tuyết cho nên giờ phút này trong thôn chỉ có một vài người đi lại ở bên ngoài, trong thôn cũng có vẻ phá lệ an tĩnh. Dưới sự cưỡng chế của Thu Tuyết Nhiễm Tự đành phải ngồi ngây ngốc ở trong phòng. Trong phòng đốt than sưởi cực kỳ ấm áp nhưng nàng lại chán muốn chết cho nên đã bảo Thu Tuyết chuẩn bị bút mực lại mang theo một bảng chữ mẫu đến.
"Sứ thần các nước đều đã đến rồi sao?" Nhiễm Tự cầm bức tranh chữ mình vừa viết xong lên ngắm nghía một hồi liền bảo Thu Tuyết đem tới chậu than đốt đi.
Thu Tuyết đốt chữ xong lại cho thêm vào bên trong chút than hồng: "Đều tới rồi."
"Ồ.." Nhiễm Tự ngồi lên cái giường đất cầm lấy một chén trà nóng.
"Vậy tỷ tỷ cũng tới rồi?"
"Năm nay Hàn vương không có đến mà chỉ phái Sâm Vương vào triều diện kiến Hoàng Thượng."
"Sợ là tỷ tỷ lại lười biếng rồi chứ gì." Nhiễm Tự nghĩ đến bộ dáng sợ hãi của Hàn nhã khi phải đối diện với Ninh Thành liền nói thẳng ra.
Võ Nguyên triều có duy nhất một nước chư hầu nằm ở trên biển tên là Hàn Quốc ở vào phía nam, một năm bốn mùa như xuân. Từ xưa đến nay quốc chủ Hàn Quốc đều là nữ tử, quốc chủ đương nhiệm tự là Hàn nhã từ nhỏ đã lớn lên ở Hàn Quốc ấm áp cho nên thật sự rất sợ sự giá rét của thành Bắc Ninh ở quốc đô Võ Nguyên. Mỗi khi có chuyện phải đến Ninh Thành ở phương bắc nếu có thể cự tuyệt thì nàng đều cự tuyệt. Cũng vì thế mà, hiện tại nàng đã phái Hàn Nhã Sâm đệ đệ của nàng tới đây còn bản thân nàng thì đại khái đang ở trong đất nước của nàng tiêu dao tự tại.
Thu Tuyết mang một cái chiết tử* màu trắng bên trên có khắc ám văn hình hoa lan đưa cho Nhiễm Tự: “Năm nay khí hậu ở Lung Thành phía đông bắc quả thật có chút khác thường.”
(Chiết tử: sổ nhỏ.)
Tấu chương ám văn hình hoa lan màu trắng đại biểu cho Diệu Thủ Các.
Diệu Thủ Các là một trong tam đại môn phái chốn giang hồ, Khác với phong các Huyền Các là hai môn phái phụ trách mua bán tin tức cùng ám sát, Diệu Thủ Các là máu thịt của những người bị vứt bỏ, y quán trải rộng khắp thiên hạ, lại là nơi nắm giữ một phần hai con đường vận chuyển trọng yếu trong thiên hạ. Diệu Thủ Các vốn là của trưởng công chúa Nhiễm Khanh Thiển của vương triều Võ Nguyên, cũng chính là mẫu thân của Nhiễm Tự, hiện giờ Nhiễm Khanh Thiển cùng phu quân là Hề Thanh Trạch đã buông tay mặc kệ mọi chuyện mà vân du thiên hạ cứ thế mà truyền lại cái chức vị này cho Nhiễm Tự.
Sau khi Nhiễm Tự đọc qua tấu chương thì đề bút phê chỉ rồi lại chỉ thị cho Thu Tuyết: “Bảo nhị tỷ chú ý trạng thái ở Lung Thành nhiều hơn.”
“Vâng.”
Cầm lò sưởi tay lên chờ cho đến khi hai tay ấm dần lên đột nhiên Nhiễm Tự nghĩ đến chuyện gì đó mà nở một nụ cười: “Hôm nay hình như Triệu đại bá lại bị Triệu đại thẩm quở trách sao?”
“Còn không phải là…” Thu Tuyết nghĩ lại mỗi lần Triệu đại bá bị Triệu đại thẩm ghét bỏ sẽ có bộ dáng cực kỳ ủy khuất dáng vẻ đó rất mắc cười: “Triệu đại thẩm nghi ngờ Triệu đại bá tính tình thô lỗ lại khiến cho y phục rách ra thành vài cái lỗ lớn, cho nên vừa thay hắn vá lại y phục vừa ngồi mắng hắn. Lúc này sợ là Triệu đại bá đang không biết phải là sao để dỗ cho Triệu đại thẩm vui vẻ.”
Nhiễm Tự nghe xong trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức Thu Tuyết cho rằng nàng ngủ rồi mới sâu kín nói: “Thu Tuyết…… Triệu đại thẩm cùng Triệu đại bá thật tốt quá……”
Thu Tuyết nghe Nhiễm Tự nói xong thì che miệng cười khẽ: “Công chúa đây là hận gả đi sao? Thời điểm Hoàng Thượng cùng lão Vương gia thúc giục ngài sao ngài vẫn giữ nguyên bộ dáng không cần bọn họ nhọc lòng vậy?”
“Hận gả sao?” Nhiễm Tự lẩm bẩm, “Đúng vậy…… ta cũng sắp thành gái lỡ thì rồi……”
Ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa, khắp nơi đều là một mảng yên tĩnh……
Tần bá là lão nhân gia phụ trách quản lý thôn do chính tay Nhiễm Tự an bài, người này không có con cái, ở trong thôn này có một đám hài tử bồi mỗi này cũng coi như vui vẻ. Năm rồi thời điểm sắp đến cuối năm Nhiễm Tự sẽ luôn vào thôn xem thử, lại mang chút đồ tết cho những thôn dân của thôn Đào Nguyên, lại mang chút quà cho mấy đứa nhỏ ở đây, thuận tiện ở lại trong thôn Đào Nguyên ngủ qua đêm một bữa cho nên Tần bá mới hỏi câu này.
Nghĩ đến đào nguyên trong thôn ríu rít hoạt bát đáng yêu bọn nhỏ Nhiễm Tự khó được lộ ra vẻ tươi cười: "Liền ở trong thôn trụ mấy ngày đi. Nói cho Tần bá hết thảy như cũ liền hảo, không cần cố ý vì ta chuẩn bị."
"Vâng, công chúa."
Mấy ngày nay thời tiết đều rất lạnh, bên ngoài còn đổ một trận tuyết. Trận tuyết kia không tính là quá lớn, chỉ bay lượn trên không trung rồi lại rơi xuống, lặng yên không một tiếng động.
Bởi vì trời đổ tuyết cho nên giờ phút này trong thôn chỉ có một vài người đi lại ở bên ngoài, trong thôn cũng có vẻ phá lệ an tĩnh. Dưới sự cưỡng chế của Thu Tuyết Nhiễm Tự đành phải ngồi ngây ngốc ở trong phòng. Trong phòng đốt than sưởi cực kỳ ấm áp nhưng nàng lại chán muốn chết cho nên đã bảo Thu Tuyết chuẩn bị bút mực lại mang theo một bảng chữ mẫu đến.
"Sứ thần các nước đều đã đến rồi sao?" Nhiễm Tự cầm bức tranh chữ mình vừa viết xong lên ngắm nghía một hồi liền bảo Thu Tuyết đem tới chậu than đốt đi.
Thu Tuyết đốt chữ xong lại cho thêm vào bên trong chút than hồng: "Đều tới rồi."
"Ồ.." Nhiễm Tự ngồi lên cái giường đất cầm lấy một chén trà nóng.
"Vậy tỷ tỷ cũng tới rồi?"
"Năm nay Hàn vương không có đến mà chỉ phái Sâm Vương vào triều diện kiến Hoàng Thượng."
"Sợ là tỷ tỷ lại lười biếng rồi chứ gì." Nhiễm Tự nghĩ đến bộ dáng sợ hãi của Hàn nhã khi phải đối diện với Ninh Thành liền nói thẳng ra.
Võ Nguyên triều có duy nhất một nước chư hầu nằm ở trên biển tên là Hàn Quốc ở vào phía nam, một năm bốn mùa như xuân. Từ xưa đến nay quốc chủ Hàn Quốc đều là nữ tử, quốc chủ đương nhiệm tự là Hàn nhã từ nhỏ đã lớn lên ở Hàn Quốc ấm áp cho nên thật sự rất sợ sự giá rét của thành Bắc Ninh ở quốc đô Võ Nguyên. Mỗi khi có chuyện phải đến Ninh Thành ở phương bắc nếu có thể cự tuyệt thì nàng đều cự tuyệt. Cũng vì thế mà, hiện tại nàng đã phái Hàn Nhã Sâm đệ đệ của nàng tới đây còn bản thân nàng thì đại khái đang ở trong đất nước của nàng tiêu dao tự tại.
Thu Tuyết mang một cái chiết tử* màu trắng bên trên có khắc ám văn hình hoa lan đưa cho Nhiễm Tự: “Năm nay khí hậu ở Lung Thành phía đông bắc quả thật có chút khác thường.”
(Chiết tử: sổ nhỏ.)
Tấu chương ám văn hình hoa lan màu trắng đại biểu cho Diệu Thủ Các.
Diệu Thủ Các là một trong tam đại môn phái chốn giang hồ, Khác với phong các Huyền Các là hai môn phái phụ trách mua bán tin tức cùng ám sát, Diệu Thủ Các là máu thịt của những người bị vứt bỏ, y quán trải rộng khắp thiên hạ, lại là nơi nắm giữ một phần hai con đường vận chuyển trọng yếu trong thiên hạ. Diệu Thủ Các vốn là của trưởng công chúa Nhiễm Khanh Thiển của vương triều Võ Nguyên, cũng chính là mẫu thân của Nhiễm Tự, hiện giờ Nhiễm Khanh Thiển cùng phu quân là Hề Thanh Trạch đã buông tay mặc kệ mọi chuyện mà vân du thiên hạ cứ thế mà truyền lại cái chức vị này cho Nhiễm Tự.
Sau khi Nhiễm Tự đọc qua tấu chương thì đề bút phê chỉ rồi lại chỉ thị cho Thu Tuyết: “Bảo nhị tỷ chú ý trạng thái ở Lung Thành nhiều hơn.”
“Vâng.”
Cầm lò sưởi tay lên chờ cho đến khi hai tay ấm dần lên đột nhiên Nhiễm Tự nghĩ đến chuyện gì đó mà nở một nụ cười: “Hôm nay hình như Triệu đại bá lại bị Triệu đại thẩm quở trách sao?”
“Còn không phải là…” Thu Tuyết nghĩ lại mỗi lần Triệu đại bá bị Triệu đại thẩm ghét bỏ sẽ có bộ dáng cực kỳ ủy khuất dáng vẻ đó rất mắc cười: “Triệu đại thẩm nghi ngờ Triệu đại bá tính tình thô lỗ lại khiến cho y phục rách ra thành vài cái lỗ lớn, cho nên vừa thay hắn vá lại y phục vừa ngồi mắng hắn. Lúc này sợ là Triệu đại bá đang không biết phải là sao để dỗ cho Triệu đại thẩm vui vẻ.”
Nhiễm Tự nghe xong trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức Thu Tuyết cho rằng nàng ngủ rồi mới sâu kín nói: “Thu Tuyết…… Triệu đại thẩm cùng Triệu đại bá thật tốt quá……”
Thu Tuyết nghe Nhiễm Tự nói xong thì che miệng cười khẽ: “Công chúa đây là hận gả đi sao? Thời điểm Hoàng Thượng cùng lão Vương gia thúc giục ngài sao ngài vẫn giữ nguyên bộ dáng không cần bọn họ nhọc lòng vậy?”
“Hận gả sao?” Nhiễm Tự lẩm bẩm, “Đúng vậy…… ta cũng sắp thành gái lỡ thì rồi……”
Ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa, khắp nơi đều là một mảng yên tĩnh……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.