Chương 4: Trấn Quốc Công Chúa (1)
Hàn Thiên Vy
14/03/2022
An Khả vừa tiếp thu cốt truyện vừa tập làm quen với thân thể, dù gì cũng không phải cơ thể của mình nên có chút không thích nghi. Cô vẫn chưa kịp định thần thì bên ngoài phát ra âm thành xì xầm, một người đàn ông mặc trang phục thái giám bước vào. Đừng hỏi vì sao cô biết hắn không phải thái giám, đơn giản là vì quá thô kệch, trừ điểm!
Hắc y nhân vừa khép cửa phòng liền tiến về phía giường, hắn ngạc nhiên phát hiện trên giường không hề có ai cả. Không đúng, theo thỏa thuận đáng ra người đã bị đánh thuốc mê sao có thể không có ai. Chưa kịp nhìn xung quanh thì một bàn tay lạnh lẽo không biết từ đâu bóp chặt lấy cổ hắn, sau lưng cũng cảm nhận được một vật sắc nhọn. Hắc y nhân vốn muốn vùng ra nhưng ngay tức khắc bàn tay nhỏ bé mềm mại ấy đã siết chặt tay, bẻ gãy cổ hắn. Máu tươi trong miệng trào ra, chết không nhắm mắt.
An Khả nhanh chóng nhét tên đàn ông to lớn ấy vào bao tải, An Khả lắc mình liền xuất hiện ở bên trong phủ hoàng tử của Ngũ hoàng tử. Cô nhẹ nhàng ném xác của hắc y nhân trước cửa phòng Thẩm Nhất Minh sau đó liền nhấc chân thoắt cái đã trở lại Thọ Xương cung của mình. Từ nhỏ Thẩm Nguyệt đã lớn lên ở tẩm cung của Hoàng hậu. Sau này khi kế hậu lên ngôi được Hoàng thượng cho ở Trường Ngọc cung. Thọ Xương cung vẫn thuộc về nguyên hoàng hậu.
Đại hoàng tử và nhị hoàng tử sinh đôi nên chết yểu, Thẩm Nguyệt chính là nhi nữ lớn nhất của hoàng đế. Lúc đầu phi tần trong hậu cung rất kiêng dè Thẩm Nguyệt, nhưng dần về sau sự lạnh nhạt của hoàng đế đã khiến tất cả bọn họ khinh thường cô. Nếu Kim gia không nắm binh quyền trong tay, ngày tháng của Thẩm Nguyệt nhất định rất khó sống.
Nguyện vọng của Thẩm Nguyệt chính là bảo vệ gia tộc chu toàn, nếu có thể cô muốn dạy dỗ những kẻ đã sai người cưỡng hiếp mình.
Tốt lắm hệ thống, không phải nói không nên đối đầu với nam nữ chính sao? Dạy dỗ là cái quỷ gì?
[Ký chủ, cô sử dụng thân thể của người ta, người ta chịu nhục cô phải trả thù chứ?]
Đâu có liên quan tới ta!
An Khả nhắm mắt. Trước đây nếu mẹ cô không lo chuyện bao đồng...
Sáng hôm sau, nha hoàn Tiểu Ngọc vào phòng chuẩn bị y phục, làm tóc cho An Khả. Đây là nha hoàn mà Kim gia sắp xếp bảo vệ cho Thẩm Nguyệt, là người duy nhất cô có thể tin tưởng. Sau khi trang điểm thật xinh đẹp, An Khả quyết định dẫn Tiểu Ngọc đến Ngự Hoa viên.
Thẩm Nguyệt trước nay rất ít khi ra khỏi cung, các hoàng tử và công chúa nhỏ tuổi cũng không nhận ra cô, nhưng bọn họ biết trên mu bàn tay của Tam công chúa có một cái bớt hình trăng khuyết.
"Ui... Đau quá... Tiện tì to gan nào dám va vào bổn hoàng tử."
Một tên nhóc chừng tám, chín tuổi đang chơi đuổi bắt cùng đám thái giám vô tình đụng phải An Khả sau đó ngã ra đất. Thái giám ngay lập tức chạy đến đỡ tiểu hoàng tử dậy sau đó trừng mắt nhìn An Khả, giây sau đó hắn ta liền nhận ra cô.
"Nô tài tham kiến Tam công chúa!"
"Tam công chúa đây là Thập ngũ hoàng tử Thẩm Ly."
Tiểu hoàng tử được đỡ dậy vô cùng hung hăng tiến đến muốn đẩy An Khả, cô nhìn tên nhóc mập ú chậm chạp khẽ nhếch mép tránh sang một bên, tên nhóc lập tức té thêm lần nữa. Đám thái giám sợ đến tè ra quần liền đứng dậy đỡ tiểu hoàng tử. Đúng lúc này Dung quý phi tiến đến, tiểu hoàng tử là con út của hoàng đế cũng là con của Dung quý phi, bình thường được hoàng đế đối xử không tệ nên không xem ai ra gì. Dung quý phi dỗ dành tiểu hoàng tử sau đó tức giận muốn đánh An Khả nhưng bị đại cung nữ bên cạnh ngăn cản.
"Nương nương, đây là Tam công chúa!"
Hắc y nhân vừa khép cửa phòng liền tiến về phía giường, hắn ngạc nhiên phát hiện trên giường không hề có ai cả. Không đúng, theo thỏa thuận đáng ra người đã bị đánh thuốc mê sao có thể không có ai. Chưa kịp nhìn xung quanh thì một bàn tay lạnh lẽo không biết từ đâu bóp chặt lấy cổ hắn, sau lưng cũng cảm nhận được một vật sắc nhọn. Hắc y nhân vốn muốn vùng ra nhưng ngay tức khắc bàn tay nhỏ bé mềm mại ấy đã siết chặt tay, bẻ gãy cổ hắn. Máu tươi trong miệng trào ra, chết không nhắm mắt.
An Khả nhanh chóng nhét tên đàn ông to lớn ấy vào bao tải, An Khả lắc mình liền xuất hiện ở bên trong phủ hoàng tử của Ngũ hoàng tử. Cô nhẹ nhàng ném xác của hắc y nhân trước cửa phòng Thẩm Nhất Minh sau đó liền nhấc chân thoắt cái đã trở lại Thọ Xương cung của mình. Từ nhỏ Thẩm Nguyệt đã lớn lên ở tẩm cung của Hoàng hậu. Sau này khi kế hậu lên ngôi được Hoàng thượng cho ở Trường Ngọc cung. Thọ Xương cung vẫn thuộc về nguyên hoàng hậu.
Đại hoàng tử và nhị hoàng tử sinh đôi nên chết yểu, Thẩm Nguyệt chính là nhi nữ lớn nhất của hoàng đế. Lúc đầu phi tần trong hậu cung rất kiêng dè Thẩm Nguyệt, nhưng dần về sau sự lạnh nhạt của hoàng đế đã khiến tất cả bọn họ khinh thường cô. Nếu Kim gia không nắm binh quyền trong tay, ngày tháng của Thẩm Nguyệt nhất định rất khó sống.
Nguyện vọng của Thẩm Nguyệt chính là bảo vệ gia tộc chu toàn, nếu có thể cô muốn dạy dỗ những kẻ đã sai người cưỡng hiếp mình.
Tốt lắm hệ thống, không phải nói không nên đối đầu với nam nữ chính sao? Dạy dỗ là cái quỷ gì?
[Ký chủ, cô sử dụng thân thể của người ta, người ta chịu nhục cô phải trả thù chứ?]
Đâu có liên quan tới ta!
An Khả nhắm mắt. Trước đây nếu mẹ cô không lo chuyện bao đồng...
Sáng hôm sau, nha hoàn Tiểu Ngọc vào phòng chuẩn bị y phục, làm tóc cho An Khả. Đây là nha hoàn mà Kim gia sắp xếp bảo vệ cho Thẩm Nguyệt, là người duy nhất cô có thể tin tưởng. Sau khi trang điểm thật xinh đẹp, An Khả quyết định dẫn Tiểu Ngọc đến Ngự Hoa viên.
Thẩm Nguyệt trước nay rất ít khi ra khỏi cung, các hoàng tử và công chúa nhỏ tuổi cũng không nhận ra cô, nhưng bọn họ biết trên mu bàn tay của Tam công chúa có một cái bớt hình trăng khuyết.
"Ui... Đau quá... Tiện tì to gan nào dám va vào bổn hoàng tử."
Một tên nhóc chừng tám, chín tuổi đang chơi đuổi bắt cùng đám thái giám vô tình đụng phải An Khả sau đó ngã ra đất. Thái giám ngay lập tức chạy đến đỡ tiểu hoàng tử dậy sau đó trừng mắt nhìn An Khả, giây sau đó hắn ta liền nhận ra cô.
"Nô tài tham kiến Tam công chúa!"
"Tam công chúa đây là Thập ngũ hoàng tử Thẩm Ly."
Tiểu hoàng tử được đỡ dậy vô cùng hung hăng tiến đến muốn đẩy An Khả, cô nhìn tên nhóc mập ú chậm chạp khẽ nhếch mép tránh sang một bên, tên nhóc lập tức té thêm lần nữa. Đám thái giám sợ đến tè ra quần liền đứng dậy đỡ tiểu hoàng tử. Đúng lúc này Dung quý phi tiến đến, tiểu hoàng tử là con út của hoàng đế cũng là con của Dung quý phi, bình thường được hoàng đế đối xử không tệ nên không xem ai ra gì. Dung quý phi dỗ dành tiểu hoàng tử sau đó tức giận muốn đánh An Khả nhưng bị đại cung nữ bên cạnh ngăn cản.
"Nương nương, đây là Tam công chúa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.