Chương 5: Trấn Quốc Công Chúa (2)
Hàn Thiên Vy
14/03/2022
An Khả quay về phòng lập tức đổi sang một bộ bạch y sau đó đến diện kiến hoàng đế. Lúc này hoàng đế đang ở Ngự Thư phòng phê duyệt tấu chương, khi nghe đại tổng quản nói Tam công chúa diện kiến thì ngẩn người. Đã rất lâu rồi ông ta chưa gặp qua đứa con gái này, nghe nói nó luôn giam mình trong Trữ Tú cung sao đột nhiên lại đến đây.
"Cho vào!"
Thẩm Tứ khép tấu chương lại, khẩn trương nhìn về phía cửa. Một thiếu nữ xinh đẹp chầm chậm bước vào, thân hình uyển chuyển, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng quả thật rất lạ lẫm. Công chúa trong cung nếu không phải dịu dàn hiền thục thì chính là xinh đẹp tài hoa. Tuy nhiên đứa con gái trước mặt lại toát nên vẻ ngông cuồng mà cao quý. Loại ngông cuồng này trước nay ông ta chỉ nhìn thấy ở duy nhất một người...
"Tham kiến phụ hoàng!"
“Bình thân!”
Thẩm Tứ thầm đánh giá An Khả, gương mặt cô nhìn giống y như nguyên hoàng hậu, thậm chí còn có phần xinh đẹp kiều diễm hơn. Ông ta nhớ lại hoàng hậu đã mất, trong lòng đột nhiên đau thắt. Nếu năm đó không phải do sinh con thì hoàng hậu đã có thể sống, ông ta cũng không cần phải lo sợ binh quyền trong tay Kim gia. Nhưng nhìn nhi nữ của mình đứng trước mặt, Thẩm Tứ lại không nỡ trách cô, dù sao cô cũng vô tội.
“Phụ hoàng, lúc trước mỗi tuần người đều đến thăm con một lần...”
An Khả nhân cơ hội nói chuyện xưa với Thẩm Tứ, nhanh chóng lấy được sự thương hại của ông ta. Đúng lúc này, thái giám truyền tin Ngũ hoàng tử đến. Thẩm Nhất Minh vừa nhìn thấy thái độ ôn hoà của Thẩm Tứ với An Khả liền nảy lên sát khí.
Hôm qua người mà hắn sai đi làm nhục An Khả đột nhiên chết trước cửa phòng hắn mà không một ai hay biết. Hắn liền biết Tam hoàng tỷ này không dễ đối phó như vẻ bên ngoài, thêm chuyện cung nữ truyền tai nhau mấy ngày nay làm hắn càng bất an.
“Nhi tử tham khiến phụ hoàng! Tam hoàng tỷ, tỷ cũng ở đây sao?”
Câu sau Thẩm Nhất Minh đang hỏi An Khả. Cô chỉ mỉm cười ôn hoà sau đó hoàn toàn không để hắn vào mắt tiếp tục cười đùa với hoàng đế. Thẩm Nhất Minh thấy mình bị ngó lơ thì rất tức giận muốn tìm cách lăng mạ An Khả.
“Phụ hoàng, chắc người đã nghe chuyện mà Dung quý phi thuật lại, hay là chuyện đó chúng ta nhờ hoàng tỷ trợ giúp đi?”
An Khả híp mắt, mẹ nó, nam chính muốn hại bổn cô nương. Tay của An Khả khẽ động, thắt lưng của Thẩm Nhất Minh liền rơi xuốnh, hắn ta luống cuống chỉnh trang lại đưa ánh mắt tức giận nhìn về phía An Khả, chắc chắn là cô cố ý!
“Hoàng đệ, trang phục của đệ... không được.”
An Khả không biết lấy từ đâu một cái ghim cài, giúp Thẩm Nhất Minh chấn chỉnh lại. Nhưng thực tế lại là...
“Món quà hôm qua ta tặng thế nào? Nếu ngươi thích ta có thể tiện tay tặng thêm một tiểu mỹ nhân.”
An Khả uy hiếp xong lại thu dáng vẻ ngang ngược về, bày ra tư thế ngoan ngãn tiếp tục ngồi xuống. Thẩm Tứ đã thay đổi ánh nhìn của mình với nhi nữ, tuy nhiên đối với cô vẫn còn chút nghi hoặc.
“Nguyệt nhi, con biết chuyện của Thừa tướng chứ? Nửa tháng trước Thừa tướng đột nhiên nhốt mình trong phòng đến nay chưa từng ra ngoài như đang sợ hãi điều gì đó.”
”Phụ hoàng, nếu con giúp được Thừa tướng, người có thể giúp con hoàn thành một nguyện vọng được không?”
Thẩm Tứ và Thẩm Nhất Minh nhìn vẻ nghiêm túc của An Khả. Nam chính rõ ràng đang cười thầm cô muốn tìm đường chết, còn hoàng đế lại phân vân không biết cô muốn làm gì...
”Con muốn về Kim phủ vài ngày.”
Sau khi nghe yêu cầu của An Khả, Thẩm Tứ thở phào một hơi lập tức phê chuẩn. An Khả được dẫn đến phủ Thừa tướng, chưa bước xuống khỏi kiệu An Khả đã nhìn thấy rất nhiều bóng đen lấp ló xung quanh phủ Thừa tướng. Thừa tướng là người của nguyên hoàng hậu, Thẩm Nhất Minh không thể lôi kéo được nên đã thả vài ác hồn vào trong phủ, nhưng chỉ có Thừa tướng mới có thể thấy chúng, vì vậy mọi người đều cho là Thừa tướng phát điên.
Không chỉ riêng An Khả đến phủ Thừa tướng, Thẩm Nhất Minh cũng đi theo, hắn ta muốn nhân cơ hội này diệt trừ luôn An Khả. Nhưng hắn không biết rằng An Khả hiện tại không còn là An Khả lúc trước nữa...
Phủ Thừa tướng
An Khả bình tĩnh bước vào bên trong, lúc này Thẩm Nhất Minh lấy làm lạ, đáng ra cô phải nhìn thấy những ác hồn đó, nhưng tại sao cô lại không có chút phải ứng? Thẩm Nhất Minh vì muốn kiểm nghiệm liền cho một ác hồn đi theo hù doạ An Khả, kết quả là cô còn chẳng nheo mày lấy một cái.
Trong lòng An Khả lúc này đang chửi thề, cái thứ làm giảm giá trị sắc đẹp này nếu ngươi không mau cút thì ông đây sẽ băm người.
Ác hồn cảm nhận được nguy hiểm lập tức chạy xa ra, An Khả rất hài lòng nhanh chóng đi theo quản gia đến phòng của Thừa tướng.
“Chủ nhân, cô ta rất đáng sợ!”
Ác hồn rút lui xong liền chạy về phía Thẩm Nhất Minh khóc. Trong lòng nam chính đại nhân liền chấn động, hắn ta nuôi ác hồn lâu như vậy rồi nhưng chưa từng thấy ai không làm gì cũng khiến chúng sợ...
“A...”
Lúc này một tiếng thét xé gió vang lên...
"Cho vào!"
Thẩm Tứ khép tấu chương lại, khẩn trương nhìn về phía cửa. Một thiếu nữ xinh đẹp chầm chậm bước vào, thân hình uyển chuyển, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng quả thật rất lạ lẫm. Công chúa trong cung nếu không phải dịu dàn hiền thục thì chính là xinh đẹp tài hoa. Tuy nhiên đứa con gái trước mặt lại toát nên vẻ ngông cuồng mà cao quý. Loại ngông cuồng này trước nay ông ta chỉ nhìn thấy ở duy nhất một người...
"Tham kiến phụ hoàng!"
“Bình thân!”
Thẩm Tứ thầm đánh giá An Khả, gương mặt cô nhìn giống y như nguyên hoàng hậu, thậm chí còn có phần xinh đẹp kiều diễm hơn. Ông ta nhớ lại hoàng hậu đã mất, trong lòng đột nhiên đau thắt. Nếu năm đó không phải do sinh con thì hoàng hậu đã có thể sống, ông ta cũng không cần phải lo sợ binh quyền trong tay Kim gia. Nhưng nhìn nhi nữ của mình đứng trước mặt, Thẩm Tứ lại không nỡ trách cô, dù sao cô cũng vô tội.
“Phụ hoàng, lúc trước mỗi tuần người đều đến thăm con một lần...”
An Khả nhân cơ hội nói chuyện xưa với Thẩm Tứ, nhanh chóng lấy được sự thương hại của ông ta. Đúng lúc này, thái giám truyền tin Ngũ hoàng tử đến. Thẩm Nhất Minh vừa nhìn thấy thái độ ôn hoà của Thẩm Tứ với An Khả liền nảy lên sát khí.
Hôm qua người mà hắn sai đi làm nhục An Khả đột nhiên chết trước cửa phòng hắn mà không một ai hay biết. Hắn liền biết Tam hoàng tỷ này không dễ đối phó như vẻ bên ngoài, thêm chuyện cung nữ truyền tai nhau mấy ngày nay làm hắn càng bất an.
“Nhi tử tham khiến phụ hoàng! Tam hoàng tỷ, tỷ cũng ở đây sao?”
Câu sau Thẩm Nhất Minh đang hỏi An Khả. Cô chỉ mỉm cười ôn hoà sau đó hoàn toàn không để hắn vào mắt tiếp tục cười đùa với hoàng đế. Thẩm Nhất Minh thấy mình bị ngó lơ thì rất tức giận muốn tìm cách lăng mạ An Khả.
“Phụ hoàng, chắc người đã nghe chuyện mà Dung quý phi thuật lại, hay là chuyện đó chúng ta nhờ hoàng tỷ trợ giúp đi?”
An Khả híp mắt, mẹ nó, nam chính muốn hại bổn cô nương. Tay của An Khả khẽ động, thắt lưng của Thẩm Nhất Minh liền rơi xuốnh, hắn ta luống cuống chỉnh trang lại đưa ánh mắt tức giận nhìn về phía An Khả, chắc chắn là cô cố ý!
“Hoàng đệ, trang phục của đệ... không được.”
An Khả không biết lấy từ đâu một cái ghim cài, giúp Thẩm Nhất Minh chấn chỉnh lại. Nhưng thực tế lại là...
“Món quà hôm qua ta tặng thế nào? Nếu ngươi thích ta có thể tiện tay tặng thêm một tiểu mỹ nhân.”
An Khả uy hiếp xong lại thu dáng vẻ ngang ngược về, bày ra tư thế ngoan ngãn tiếp tục ngồi xuống. Thẩm Tứ đã thay đổi ánh nhìn của mình với nhi nữ, tuy nhiên đối với cô vẫn còn chút nghi hoặc.
“Nguyệt nhi, con biết chuyện của Thừa tướng chứ? Nửa tháng trước Thừa tướng đột nhiên nhốt mình trong phòng đến nay chưa từng ra ngoài như đang sợ hãi điều gì đó.”
”Phụ hoàng, nếu con giúp được Thừa tướng, người có thể giúp con hoàn thành một nguyện vọng được không?”
Thẩm Tứ và Thẩm Nhất Minh nhìn vẻ nghiêm túc của An Khả. Nam chính rõ ràng đang cười thầm cô muốn tìm đường chết, còn hoàng đế lại phân vân không biết cô muốn làm gì...
”Con muốn về Kim phủ vài ngày.”
Sau khi nghe yêu cầu của An Khả, Thẩm Tứ thở phào một hơi lập tức phê chuẩn. An Khả được dẫn đến phủ Thừa tướng, chưa bước xuống khỏi kiệu An Khả đã nhìn thấy rất nhiều bóng đen lấp ló xung quanh phủ Thừa tướng. Thừa tướng là người của nguyên hoàng hậu, Thẩm Nhất Minh không thể lôi kéo được nên đã thả vài ác hồn vào trong phủ, nhưng chỉ có Thừa tướng mới có thể thấy chúng, vì vậy mọi người đều cho là Thừa tướng phát điên.
Không chỉ riêng An Khả đến phủ Thừa tướng, Thẩm Nhất Minh cũng đi theo, hắn ta muốn nhân cơ hội này diệt trừ luôn An Khả. Nhưng hắn không biết rằng An Khả hiện tại không còn là An Khả lúc trước nữa...
Phủ Thừa tướng
An Khả bình tĩnh bước vào bên trong, lúc này Thẩm Nhất Minh lấy làm lạ, đáng ra cô phải nhìn thấy những ác hồn đó, nhưng tại sao cô lại không có chút phải ứng? Thẩm Nhất Minh vì muốn kiểm nghiệm liền cho một ác hồn đi theo hù doạ An Khả, kết quả là cô còn chẳng nheo mày lấy một cái.
Trong lòng An Khả lúc này đang chửi thề, cái thứ làm giảm giá trị sắc đẹp này nếu ngươi không mau cút thì ông đây sẽ băm người.
Ác hồn cảm nhận được nguy hiểm lập tức chạy xa ra, An Khả rất hài lòng nhanh chóng đi theo quản gia đến phòng của Thừa tướng.
“Chủ nhân, cô ta rất đáng sợ!”
Ác hồn rút lui xong liền chạy về phía Thẩm Nhất Minh khóc. Trong lòng nam chính đại nhân liền chấn động, hắn ta nuôi ác hồn lâu như vậy rồi nhưng chưa từng thấy ai không làm gì cũng khiến chúng sợ...
“A...”
Lúc này một tiếng thét xé gió vang lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.