Chương 125: Quyển 7 - Chương 28: Xin chào học trưởng (28)
Châu Chu
10/07/2018
Lông mi khẽ run, hắn nghiêng đầu nhìn cô. Trước mặt là hình ảnh cô gái
với thần sắc chuyên chú, đôi mắt đen như màn đêm, cánh môi hồng nhuận
khẽ hé mở, mái tóc dài vì ngấm nước mưa mà ướt dính vào hai bên má trắng nõn, cả người đều vô cùng nhu thuận, mềm mại. Cô khẽ nhíu mày, trên
người thấm hương của mùi gỗ từ những trang giấy, còn có những ngón tay
mịn màng ấm áp từng chút từng chút xoa má hắn.
Hai người lúc này đang dựa rất gần, hắn thậm chí còn thấy rõ lông mi khẽ run nhẹ cùng mạch máu và gân xanh trên làn da trắng mịn của cô. Chỉ một câu nói mà vấn vương đến tận đáy lòng. Nhịp thở của hắn vô cớ trở nên dồn dập, miệng lưỡi bỗng khô đắng lạ thường.
"Bang ——" hắn vội vàng mang theo một chút che dấu hất tay cô ra.
"Không cần, cảm ơn."
Khoảnh khắc cánh tay bị hắn dằng ra, đồng tử An Tình co rút, sắc mặt cũng trở nên cứng đờ.
Tần Nguyên Ngăn ho khù khụ, lập tức di chuyển tầm mắt, xoay người muốn rời đi.
"Anh ghét em như vậy?"
Không chỉ một lần, cô đã sớm nhận ra hắn đang trốn cô. Âm thanh nhợt nhạt truyền vào trong tai, trái tim Tần Nguyên Ngăn bỗng thắt chặt, đập liên hồi. ngón tay siết chặt, hắn gục đầu xuống, ánh mắt lảng tránh, nói: "Không có, em đừng suy nghĩ nhiều."
Hắn dường như đang lâm vào hoảng loạn, không đợi cô nói tiếp đã vội vàng rời đi.
Lần này cô không có đuổi theo nữa. Cô đứng im tại chỗ nhìn bóng dáng vội vàng của hắn, khẽ nheo mắt, trầm ngâm suy nghĩ.
......
Trời vẫn mưa to. Dự báo thời tiết nói đến chiều tối sẽ ngừng mưa nhưng thực tế vẫn không ngừng rơi, thậm chí còn có xu thế càng lúc càng mưa lớn.
"Xôn xao ——"
Mưa như trút nước, mặt đường vốn lầy lội bùn đất đã bị cỏ rửa sạch bóng. Trời vốn không phải đêm nhưng lúc này lại tối sầm, phía chân trời là một mảnh âm u khói mù. Trước cửa phòng là một mảnh đen nhánh không nhìn thấy cái gì, bên ngoài lại là gió mạnh thét gào.
"Lạnh nhỉ? Cậu ăn cái này cho ấm lên này".
Một chén cơm trắng nóng hổi bỗng được đặt trước mặt An Tình.
"Cám ơn."
"Thời tiết quái quỷ chết tiệt, tự dưng đăng kí đi cái hoạt động này, quả thật là tự làm khổ cái thân."
"Ừ, tín hiệu di động cũng kém, lúc nãy muốn gọi điện cho bạn trai mình cũng không được."
"Mưa to đến bao giờ mới hết đây?"
"Này, mình nghe nói bên kia đi mua đồ vẫn còn mấy chàng trai chưa trở về, có phải không?"
An Tình nghe đến đây bỗng ngẩn ra, sau đó lập tức đứng lên nói: "Còn con trai chưa trở về sao?"
Hai người lúc này đang dựa rất gần, hắn thậm chí còn thấy rõ lông mi khẽ run nhẹ cùng mạch máu và gân xanh trên làn da trắng mịn của cô. Chỉ một câu nói mà vấn vương đến tận đáy lòng. Nhịp thở của hắn vô cớ trở nên dồn dập, miệng lưỡi bỗng khô đắng lạ thường.
"Bang ——" hắn vội vàng mang theo một chút che dấu hất tay cô ra.
"Không cần, cảm ơn."
Khoảnh khắc cánh tay bị hắn dằng ra, đồng tử An Tình co rút, sắc mặt cũng trở nên cứng đờ.
Tần Nguyên Ngăn ho khù khụ, lập tức di chuyển tầm mắt, xoay người muốn rời đi.
"Anh ghét em như vậy?"
Không chỉ một lần, cô đã sớm nhận ra hắn đang trốn cô. Âm thanh nhợt nhạt truyền vào trong tai, trái tim Tần Nguyên Ngăn bỗng thắt chặt, đập liên hồi. ngón tay siết chặt, hắn gục đầu xuống, ánh mắt lảng tránh, nói: "Không có, em đừng suy nghĩ nhiều."
Hắn dường như đang lâm vào hoảng loạn, không đợi cô nói tiếp đã vội vàng rời đi.
Lần này cô không có đuổi theo nữa. Cô đứng im tại chỗ nhìn bóng dáng vội vàng của hắn, khẽ nheo mắt, trầm ngâm suy nghĩ.
......
Trời vẫn mưa to. Dự báo thời tiết nói đến chiều tối sẽ ngừng mưa nhưng thực tế vẫn không ngừng rơi, thậm chí còn có xu thế càng lúc càng mưa lớn.
"Xôn xao ——"
Mưa như trút nước, mặt đường vốn lầy lội bùn đất đã bị cỏ rửa sạch bóng. Trời vốn không phải đêm nhưng lúc này lại tối sầm, phía chân trời là một mảnh âm u khói mù. Trước cửa phòng là một mảnh đen nhánh không nhìn thấy cái gì, bên ngoài lại là gió mạnh thét gào.
"Lạnh nhỉ? Cậu ăn cái này cho ấm lên này".
Một chén cơm trắng nóng hổi bỗng được đặt trước mặt An Tình.
"Cám ơn."
"Thời tiết quái quỷ chết tiệt, tự dưng đăng kí đi cái hoạt động này, quả thật là tự làm khổ cái thân."
"Ừ, tín hiệu di động cũng kém, lúc nãy muốn gọi điện cho bạn trai mình cũng không được."
"Mưa to đến bao giờ mới hết đây?"
"Này, mình nghe nói bên kia đi mua đồ vẫn còn mấy chàng trai chưa trở về, có phải không?"
An Tình nghe đến đây bỗng ngẩn ra, sau đó lập tức đứng lên nói: "Còn con trai chưa trở về sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.