Chương 126: Quyển 7 - Chương 29: Xin chào học trưởng (29)
Châu Chu
10/07/2018
Bên ngoài mưa như thác lũ, gió lạnh từng đợt thổi tới, cây cối hai bên
đường không ngừng nghiêng ngả, cành lá lung lay như đang run rẩy.
"Tút tút tút ——"
Điện thoại không kết nối được. Tần Nguyên Ngăn đi đi lại lại trong đình nhỏ, ngước mắt nhìn lên không trung. Mưa nặng hạt còn có gió thổi, khí lạnh như lưỡi đao sắc bén quất lên da khiến hắn không nhìn được nhíu chặt mày. Bên ngoài tối đến mức không nhìn thấy một thứ gì, bên người hắn lại không có đèn pin, đường đất còn lầy lội rất dễ dàng trơn trượt té ngã. Hắn thở ra một hơi. Cũng chả biết bao giờ mưa mới ngừng rơi.
Xung quanh yên tĩnh không có bất kì điều gì quấy nhiễu khiến hắn vô cớ cảm thấy quạnh quẽ. Nhìn trước mắt một mảnh tối đen, Tần Nguyên Ngăn trong lòng cảm thấy trầm trọng.
"Reng reng ——" di động bỗng nhiên vang lên.
"Alo." Hắn nhận cuộc gọi đến.
Bên tai bỗng vang lên âm thanh quen thuộc, trái tim không nhịn được chợt đập nhanh hơn vài nhịp.
"Học trưởng, anh đang ở đâu?"
......
"Cậu nhớ cẩn thận đấy."
An Tình vẫy vẫy tay, một tay cầm ô một tay cầm đèn pin bước ra khỏi phòng. Tần Nguyên Ngăn vẫn chưa về. Tuy các chị khóa trên khuyên cô không nên ra ngoài lúc này nhưng cô vẫn khăng khăng muốn cùng các sinh viên nam đi tìm người. Bốn phía tối đen như mực, mưa to như trút, trừ âm thanh "bùm bụp" mưa rơi thì tiếng gì khác cũng không nghe rõ. Mọi người đành phải chia nhau ra đi tìm.
An Tình đi dọc theo con đường buổi chiều, một tay nhấn gọi.
"Tút tút——".
Tín hiệu ngoài trời không tốt, cô gọi mấy cuộc đều không thông. Mưa càng lúc càng lớn không hề có dấu hiệu ngừng. Nước mưa theo gió tạt vào người An Tình, toàn thân đều ướt sũng. Mỗi khi gió thổi qua, cô không nhịn được mà run lẩy bẩy. Cả người lạnh ngắt cứng đờ, răng môi không ngừng run rẩy va vào nhau.
"Alo——", rốt cuộc trong điện thoại cũng vang lên thanh âm quen thuộc.
Trong lòng bỗng vui vẻ, cô vội nói: "Học trưởng, anh đang ở đâu?".
Dưới chân bỗng trượt một cái, "thịch ——", cả người hung hăng ngã quỵ trên mặt đất.
......
Tần Nguyên Ngăn nheo mắt. Điện thoại bất chợt bị ngắt máy, trong lòng hắn vô cớ sinh ra cảm giác quái dị. Hắn đi dọc theo ven đình, nước mưa xối vào mặt vào người nhưng hắn lại chẳng có cảm giác gì. Hắn cứ thế bước đi, ngón tay siết chặt lo lắng. Thật lâu sau rốt cuộc hắn cũng trông thấy một bóng người nho nhỏ. Cô cầm ô đi trong màn mưa, càng lúc càng tiến gần hắn, thân thể dưới mưa tầm tã càng lộ vẻ nhỏ bé đơn bạc.
Một lát sau, cô dừng chân thở phì phò, nước mưa tong tong chảy dọc theo quần áo. Cô vừa ngẩng đầu, gương mặt anh tuấn của chàng trai đã rơi vào đáy mắt. Mỉm cười, cô hỏi: "Anh không sao chứ?"
Năm ngón tay vốn siết chặt bỗng buông ra, thần kinh không biết vì sao luôn căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng. Tần Nguyên Ngăn mỉm cười nhìn cô, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác an tâm.
[Đinh! Chúc mừng người chơi! Độ hảo cảm mục tiêu +20, tổng độ hảo cảm +80]
Nhưng hắn nhanh chóng lại cảm thấy tức giận.
"Ai bảo em tới?"
An Tình sửng sốt, ngón tay chợt run rẩy.
Hắn nhíu mày, trong mắt mang theo tia tức giận, giọng nói cũng không có sự vui vẻ: "Ai bảo em tới tìm tôi?"
Thời tiết bên ngoài rất xấu, đường nhỏ lại trơn trượt, dọc đường rất nhiều cây, sấm chớp cùng màn đêm sẽ khiến người ta dễ dàng bị thương. Nội tâm tràn ngập tức giận, lúc nói chuyện cũng trở nên to tiếng hơn thường ngày. Hắn chợt cúi đầu, đập vào mắt là miệng vết thương nơi đầu gối trơn bóng của đối phương. Bùn đất cùng nước mưa dính vào khiến miệng vết thương tái nhợt dọa người, trên đó còn đang rớm máu. Đồng tử co rút, trái tim cũng như thắt lại. Nhất thời, sắc mặt Tần Nguyên Ngăn càng trở nên khó coi.
Trước ánh nhìn sáng quắc của hắn, An Tình ấp a ấp úng, ngón tay vô thức siết chặt.
"Tôi không cần em đi tìm cũng không cần em hỗ trợ, em tự chăm sóc bản thân tốt là được!"
Hắn nhìn không chớp mắt vào đầu gối cô, mày kiếm vẫn luôn nhíu chặt.
Bàn tay đang nắm chặt bỗng run rẩy, sắc mặt An Tình dần ảm đạm.
"Anh vẫn ghét em sao...", khoảng khắc hắn ngồi xổm xuống, bàn tay đang vươn ra của An Tình bỗng cứng lại.
"Em chỉ đang lo lắng cho anh". Cô gian nan nói.
Tim hắn chợt loạn nhịp. Hắn thở hổn hển, hít sâu một hơi, nhắm chtawjm tắ không đáp lời cô. Trong đầu là một mảnh hỗn loạn, không hiểu sao hắn bỗng trở nên tức giận.
Thật lâu sau, cô đành nói: "Nếu đã vậy, em sẽ không làm phiền anh."
Đầu gối bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, trong không khí truyền đến hơi ấm của da thịt. An Tình cúi đầu thì trông thấy một đầu tóc đen ướt nhẹp của hắn.
Hắn đang ngồi xổm, ngón tay ấm áp lau đi bùn đất trên miệng vết thương. đầu gối chợt đau xót, cô không nhịn được nhíu mày.
"Cảm ơn anh, không cần."
Cô lạnh nhạt nói, sau đó cô dịch chuyển thân thể hòng thoát khỏi tay hắn nhưng đối phương lại nắm rất chặt.
"Nếu học trưởng đã ghét em như vậy thì không cần phải làm chuyện đó. Thân thể này của em không phải của anh. Hiện tại đã không còn sớm, em——"
Lời nói bỗng bị cắt đứt. An Tình hét lên một tiếng, trừng lớn mắt, sau một trận quay cuồng thì bỗng cảm thấy người được đối phương ôm eo bế lên.
Tần Nguyên Ngăn nhàn nhạt đảo qua gương mặt nhỏ đang kinh ngạc của cô, nói:
"Mở ô, bật đèn pin lên. Chúng ta cùng trở về."
"Tút tút tút ——"
Điện thoại không kết nối được. Tần Nguyên Ngăn đi đi lại lại trong đình nhỏ, ngước mắt nhìn lên không trung. Mưa nặng hạt còn có gió thổi, khí lạnh như lưỡi đao sắc bén quất lên da khiến hắn không nhìn được nhíu chặt mày. Bên ngoài tối đến mức không nhìn thấy một thứ gì, bên người hắn lại không có đèn pin, đường đất còn lầy lội rất dễ dàng trơn trượt té ngã. Hắn thở ra một hơi. Cũng chả biết bao giờ mưa mới ngừng rơi.
Xung quanh yên tĩnh không có bất kì điều gì quấy nhiễu khiến hắn vô cớ cảm thấy quạnh quẽ. Nhìn trước mắt một mảnh tối đen, Tần Nguyên Ngăn trong lòng cảm thấy trầm trọng.
"Reng reng ——" di động bỗng nhiên vang lên.
"Alo." Hắn nhận cuộc gọi đến.
Bên tai bỗng vang lên âm thanh quen thuộc, trái tim không nhịn được chợt đập nhanh hơn vài nhịp.
"Học trưởng, anh đang ở đâu?"
......
"Cậu nhớ cẩn thận đấy."
An Tình vẫy vẫy tay, một tay cầm ô một tay cầm đèn pin bước ra khỏi phòng. Tần Nguyên Ngăn vẫn chưa về. Tuy các chị khóa trên khuyên cô không nên ra ngoài lúc này nhưng cô vẫn khăng khăng muốn cùng các sinh viên nam đi tìm người. Bốn phía tối đen như mực, mưa to như trút, trừ âm thanh "bùm bụp" mưa rơi thì tiếng gì khác cũng không nghe rõ. Mọi người đành phải chia nhau ra đi tìm.
An Tình đi dọc theo con đường buổi chiều, một tay nhấn gọi.
"Tút tút——".
Tín hiệu ngoài trời không tốt, cô gọi mấy cuộc đều không thông. Mưa càng lúc càng lớn không hề có dấu hiệu ngừng. Nước mưa theo gió tạt vào người An Tình, toàn thân đều ướt sũng. Mỗi khi gió thổi qua, cô không nhịn được mà run lẩy bẩy. Cả người lạnh ngắt cứng đờ, răng môi không ngừng run rẩy va vào nhau.
"Alo——", rốt cuộc trong điện thoại cũng vang lên thanh âm quen thuộc.
Trong lòng bỗng vui vẻ, cô vội nói: "Học trưởng, anh đang ở đâu?".
Dưới chân bỗng trượt một cái, "thịch ——", cả người hung hăng ngã quỵ trên mặt đất.
......
Tần Nguyên Ngăn nheo mắt. Điện thoại bất chợt bị ngắt máy, trong lòng hắn vô cớ sinh ra cảm giác quái dị. Hắn đi dọc theo ven đình, nước mưa xối vào mặt vào người nhưng hắn lại chẳng có cảm giác gì. Hắn cứ thế bước đi, ngón tay siết chặt lo lắng. Thật lâu sau rốt cuộc hắn cũng trông thấy một bóng người nho nhỏ. Cô cầm ô đi trong màn mưa, càng lúc càng tiến gần hắn, thân thể dưới mưa tầm tã càng lộ vẻ nhỏ bé đơn bạc.
Một lát sau, cô dừng chân thở phì phò, nước mưa tong tong chảy dọc theo quần áo. Cô vừa ngẩng đầu, gương mặt anh tuấn của chàng trai đã rơi vào đáy mắt. Mỉm cười, cô hỏi: "Anh không sao chứ?"
Năm ngón tay vốn siết chặt bỗng buông ra, thần kinh không biết vì sao luôn căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng. Tần Nguyên Ngăn mỉm cười nhìn cô, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác an tâm.
[Đinh! Chúc mừng người chơi! Độ hảo cảm mục tiêu +20, tổng độ hảo cảm +80]
Nhưng hắn nhanh chóng lại cảm thấy tức giận.
"Ai bảo em tới?"
An Tình sửng sốt, ngón tay chợt run rẩy.
Hắn nhíu mày, trong mắt mang theo tia tức giận, giọng nói cũng không có sự vui vẻ: "Ai bảo em tới tìm tôi?"
Thời tiết bên ngoài rất xấu, đường nhỏ lại trơn trượt, dọc đường rất nhiều cây, sấm chớp cùng màn đêm sẽ khiến người ta dễ dàng bị thương. Nội tâm tràn ngập tức giận, lúc nói chuyện cũng trở nên to tiếng hơn thường ngày. Hắn chợt cúi đầu, đập vào mắt là miệng vết thương nơi đầu gối trơn bóng của đối phương. Bùn đất cùng nước mưa dính vào khiến miệng vết thương tái nhợt dọa người, trên đó còn đang rớm máu. Đồng tử co rút, trái tim cũng như thắt lại. Nhất thời, sắc mặt Tần Nguyên Ngăn càng trở nên khó coi.
Trước ánh nhìn sáng quắc của hắn, An Tình ấp a ấp úng, ngón tay vô thức siết chặt.
"Tôi không cần em đi tìm cũng không cần em hỗ trợ, em tự chăm sóc bản thân tốt là được!"
Hắn nhìn không chớp mắt vào đầu gối cô, mày kiếm vẫn luôn nhíu chặt.
Bàn tay đang nắm chặt bỗng run rẩy, sắc mặt An Tình dần ảm đạm.
"Anh vẫn ghét em sao...", khoảng khắc hắn ngồi xổm xuống, bàn tay đang vươn ra của An Tình bỗng cứng lại.
"Em chỉ đang lo lắng cho anh". Cô gian nan nói.
Tim hắn chợt loạn nhịp. Hắn thở hổn hển, hít sâu một hơi, nhắm chtawjm tắ không đáp lời cô. Trong đầu là một mảnh hỗn loạn, không hiểu sao hắn bỗng trở nên tức giận.
Thật lâu sau, cô đành nói: "Nếu đã vậy, em sẽ không làm phiền anh."
Đầu gối bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, trong không khí truyền đến hơi ấm của da thịt. An Tình cúi đầu thì trông thấy một đầu tóc đen ướt nhẹp của hắn.
Hắn đang ngồi xổm, ngón tay ấm áp lau đi bùn đất trên miệng vết thương. đầu gối chợt đau xót, cô không nhịn được nhíu mày.
"Cảm ơn anh, không cần."
Cô lạnh nhạt nói, sau đó cô dịch chuyển thân thể hòng thoát khỏi tay hắn nhưng đối phương lại nắm rất chặt.
"Nếu học trưởng đã ghét em như vậy thì không cần phải làm chuyện đó. Thân thể này của em không phải của anh. Hiện tại đã không còn sớm, em——"
Lời nói bỗng bị cắt đứt. An Tình hét lên một tiếng, trừng lớn mắt, sau một trận quay cuồng thì bỗng cảm thấy người được đối phương ôm eo bế lên.
Tần Nguyên Ngăn nhàn nhạt đảo qua gương mặt nhỏ đang kinh ngạc của cô, nói:
"Mở ô, bật đèn pin lên. Chúng ta cùng trở về."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.