Chương 130: Quyển 8 - Chương 2: Hoạn quan và nữ hoàng (2)
Châu Chu
11/07/2018
"Điện hạ chán ghét nô tài?"
Bên tai như có cỗ khí ấm áp phun tới, mang theo một chút ẩm ướt khiến trái tim vô cớ run lên. An Tình vừa mở mắt liền thấy một nam tử mị nhãn như tơ*, dung mạo tinh xảo đang khẽ nhíu mày, khom người kề ngay bên cổ nàng, cử chỉ vô cùng ái muội.
*mị nhãn như tơ: ánh nhìn quyến rũ, mị hoặc.
"Điện hạ..."
Cánh môi nam tử đỏ thắm khẽ mở, làn da trắng mịn như ngọc, tinh tế đến mức không thấy lỗ chân lông, mắt phượng phiếm ửng đỏ, khẽ nheo như hờn như dỗi, trong con ngươi còn lấp lánh ánh nước. Mày liễu tựa nữ tử khẽ nhíu vô cớ sinh ra tia buồn sầu, ba ngàn tóc đen như mực xõa tung, vài lọn buông xuống bên má, chất tóc bóng loáng lại mềm mại như tơ lụa. Hắn môi hồng răng trắng, khóe mắt có nốt ruồi lệ càng thêm mị hoặc phong tình. Quả thật là tú sắc khả xan (sắc đẹp có thể thay cơm).
Nếu không phải hệ thống nhắc nhở đối phương là một người nam nhân, nàng có khi lại xem người này như một mỹ nhân mê hoặc từ trong xương.
[Đinh! Xác định mục tiêu công lược, độ khó: ****]
Trong nguyên tác, Lục Sanh mạo danh thay thế người tiến cung trở thành hoạn quan của triều Đại Hạ. Một hồi Ly miêu tráo Thái tử, thủ hạ thay hắn chịu đao cho nên hắn vẫn chưa thực sự trở thành hoạn quan, mà hắn cũng che dấu được thân phận thật sự của mình. Thanh danh Lục Sanh hỗn độn, tác phong hành sự của hắn tàn nhẫn quyết đoán nhưng lại đạt được sủng tín, vì vậy người khác nghe danh hắn đều sợ vỡ mật, trăm triệu lần cũng không dám trêu chọc. Nhưng khi hắn trở thành tâm phúc bên người nữ hoàng, đứng lên vị trí tối cao thì lại có người tố cáo hắn tham ô, kéo bè kết cánh, hàng chục tội danh dần dần đổ lên đầu hắn... Nữ hoàng giận dữ đem hắn tống vào thiên lao. Nhưng đúng lúc này, nữ chính Tô Linh Nhi thân là con gái Đại tướng quân lại giống như vị thần, ở thời điểm hắn nghèo túng nhất lại vươn tay cứu hắn, mà Lục Sanh lại đem lòng yêu đối phương.
Lục Sanh thấu rõ tâm tư con người, am hiểu bợ đỡ, tiểu nhân nịnh hót.
Cuộc sống xoay vần, nữ hoàng lần thứ hai trọng dụng hắn, mà Lục Sanh cũng lại lần nữa nắm được thực quyền, gần như đã một tay che trời. Nhưng trong lòng hắn vẫn luôn có một bí mật.
Tự biết thân phận hắn ti tiện (thấp hèn), hắn luôn cẩn thận che dấu tình yêu say đắm với Tô Linh Nhi, dù nàng đã được gả cho nam chủ Tề Vương hắn vẫn mãi quyến luyến không quên.
Tề vương là một người có dã tâm, hắn từ lâu đã nhắm tới ngôi vị hoàng đế, cũng là một người có dũng có mưu. Lúc Tô Linh Nhi năn nỉ Lục Sanh giúp nàng giám sát nữ hoàng, Lục Sanh đã lập tức đồng ý. Đối mặt với sự khẩn cầu của người hắn yêu, làm sao hắn có thể từ chối? Cứ như vậy một người tàn nhẫn độc ác, sau bao lâu nếm mật nằm gai, lừa gạt nữ hoàng, cuối cùng hắn cũng đoạt được quyền vị. Lục Sanh trong ứng ngoại hợp giúp Tề Vương thành công lật đổ nữ hoàng, đăng cơ làm đế vương (vua), còn Tô Linh Nhi cũng trở thành nữ nhân tôn quý nhất của Đại Hạ.
Lục Sanh thỏa mãn khi giúp được người mình yêu nhưng không ngờ tới bản thân lại bị nam chủ ban cho một chén rượu độc, từ đó chấm dứt cuộc đời ngắn ngủi của vị tương truyền ác độc, xú danh* đại hoạn quan Chiêu Dương.
*Xú danh: tiếng xấu
Nàng thân là nữ hoàng nhưng cũng chỉ là vật hi sinh. Đối tượng công lược lần này là Lục Sanh, quả thật là đủ ác. Nói dễ nghe một chút thì là hoạn quan, còn khó nghe chính là thái giám...
"Nô tài đã làm gì chọc ngài chán ghét?"
Hai mắt hắn long lanh như sắp khóc, một cái nhăn mày nhíu mắt đều mang theo phong tình, mị hoặc nhân tâm.
Hôm qua không biết vì sao nữ hoàng bệ hạ không triệu hắn đến hầu hạ. Nỗ lực của hắn sao có thể vì việc này mà lãng phí, vất vả bao lâu lúc này lại phó mặc? Ngón tay thon dài của hắn men theo gác lên vai nàng, ái muội xoa bóp, ngữ điệu tràn ngập xu nịnh.
An Tình nhắm mắt, lần nữa mở ra đã mang theo tươi cười, ngón tay trắng ngọc phủ lên tay hắn: "Lục Sanh đặt ở đâu vậy?"
Mu bàn tay bỗng nhiên ấm áp, ánh mắt phong tình của hắn có chút ngưng lại. Đã rất lâu không có người gọi tên húy (tên thật) của hắn. Nhưng hắn rất nhanh lấy lại tinh thần, bên ngoài lại tỏ vẻ ngượng ngùng: "Nô tài không biết."
Hắn cấp tốc rũ mắt che dấu vẻ chán ghét vừa lướt qua. Lúc nhìn ánh mắt bễ nghễ của nàng khi ấp lên tay hắn, đáy lòng hắn trào lên tia ghê tởm.
"Sáng nay có triều thần dâng tấu chương kết tội ngươi, cụ thể là gì cô gia không tiện nói rõ. Chỉ là trên tấu chương có kể ra rất nhiều tội danh của ngươi, quả thật có chút kinh hãi..."
Nàng trầm giọng nói khiến lòng hắn hơi căng thẳng. Hắn nôn nóng ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng, khẩn cầu nói: "Điện hạ, xin hãy tin thần, thần luôn trung thành và tận tâm với người. Từ lúc tiến cung tới nay trăm triệu lần chưa từng làm chuyện có lỗi với người, điện hạ xin hãy minh giám."
Hắn nói khàn cả giọng, hai mắt ngấn lệ, nước mắt như châu ngọc lăn xuống ướt đẫm hai má. Lục Sanh vô cùng tự tin với dung mạo của mình, lần trước có thể thay người khác tiến cung chính là nhờ có bộ mặt câu hồn này. Nữ nhân thích là tốt, nhất là nữ hoàng bệ hạ tôn quý. Sắc đẹp khuynh thành, ửng hồng gò má, dấu vết ướt át trên mặt khiến hắn trông vô cùng đáng thương.
Thủ đoạn độc ác thì đã sao? Sống trong cung cấm nơi nơi đều dơ bẩn, ai lại mặc cho kẻ khác dẫm lên người? Nếu kẻ nào dám khua môi múa mép (nói xấu) hắn, hắn đương nhiên muốn kẻ đó chết không được tử tế.
Người đối diện vẫn luôn trầm mặc, hồi lâu rũ mắt, cuối cùng cũng ngẩng đầu, đem tầm mắt dừng trên người hắn. Mắt phượng đảo qua dung nhan tinh xảo của hắn, hơi nhướng mày.
Lục Sanh âm thầm siết chặt tay, tim đập thình thịch. Dù hắn chán ghét nữ nhân trước mặt nhưng đối phương lại nắm trong tay sống chết của hắn, hắn không thể không phủ phục dưới chân nàng!
Mu bàn tay bỗng nhiên ấm áp, gương mặt nàng dãn ra, mỉm cười nhìn hắn: "Có một số việc trong lòng ngươi tự biết. Xem ngươi hầu hạ còn tính chu đáo, cô có thể không so đo. Nhưng mà..."
Tiếp theo nháy mắt, nàng bỗng nhiên khom người, bờ môi ghé bên tai hắn nói: "Ngươi phải biết điểm mấu chốt của cô."
Hắn hơi cứng người, nước mắt chớp động, trong lòng lại nhẹ nhàng thở phào.
Bàn tay ôn nhu bao lấy tay đối phương, đầu ngón tay lại như có như không câu dẫn, mang theo chút ngứa ngáy, "Thần đã hiểu."
"Điện hạ cần nghỉ trưa?". Ánh mắt hắn lưu chuyển, dịu dàng nhìn nàng, "Để nô tài hầu hạ người."
An Tình nghiêng mặt liếc nhìn bên ngoài, nheo mắt nhìn hắn gật đầu, "Vậy theo ngươi đi."
Vừa dứt lời, nàng liền thấy hắn mỉm cười, thuần thục giúp nàng cởi ra y phục hoa lệ, bàn tay cũng nhẹ nhàng xoa bóp. Nàng ghé vào trên giường, cảm nhận được lực đạo vừa phải, xương cốt cũng trở nên thư thái. Trong lòng không khỏi suy nghĩ vị cực phẩm gian thần này quả thật không hề đơn giản, rất nhanh nàng đã đi vào giấc ngủ.
"Điện hạ?"
Hắn mềm mại gọi một tiếng, lúc lâu không thấy đối phương đáp lại sau đó liền buông lỏng lực đạo. Hắn cất tiếng gọi cung nữ bên ngoài, một tay sửa lại góc áo, trên mặt khôi phục mỉm cười, một thân ngăn nắp bước ra khỏi điện.
"Đại nhân, cần phải trở về?"
Lục Sanh vừa mới bước ra cửa điện Chiêu Dương, sắc mặt đã hung hăng trầm xuống. Hắn lạnh lùng nhíu mày, ngón tay ngọc vuốt nước mắt chưa khô trên mặt, trong mắt mang theo khinh miệt. Hắn giơ tay sờ vào ngực móc ra một chiếc khăn tay, chán ghét xoa ngón tay, một lúc lâu sau mới ném bừa cho một tiểu thái giám đứng bên, nâng chân bước nhanh rời đi.
"Thật ghê tởm..."
Tiểu thái giám cho rằng mình nghe lầm, ngẩng đầu nhìn sang nhưng nơi này nào còn bóng dáng Lục Sanh.
Bên tai như có cỗ khí ấm áp phun tới, mang theo một chút ẩm ướt khiến trái tim vô cớ run lên. An Tình vừa mở mắt liền thấy một nam tử mị nhãn như tơ*, dung mạo tinh xảo đang khẽ nhíu mày, khom người kề ngay bên cổ nàng, cử chỉ vô cùng ái muội.
*mị nhãn như tơ: ánh nhìn quyến rũ, mị hoặc.
"Điện hạ..."
Cánh môi nam tử đỏ thắm khẽ mở, làn da trắng mịn như ngọc, tinh tế đến mức không thấy lỗ chân lông, mắt phượng phiếm ửng đỏ, khẽ nheo như hờn như dỗi, trong con ngươi còn lấp lánh ánh nước. Mày liễu tựa nữ tử khẽ nhíu vô cớ sinh ra tia buồn sầu, ba ngàn tóc đen như mực xõa tung, vài lọn buông xuống bên má, chất tóc bóng loáng lại mềm mại như tơ lụa. Hắn môi hồng răng trắng, khóe mắt có nốt ruồi lệ càng thêm mị hoặc phong tình. Quả thật là tú sắc khả xan (sắc đẹp có thể thay cơm).
Nếu không phải hệ thống nhắc nhở đối phương là một người nam nhân, nàng có khi lại xem người này như một mỹ nhân mê hoặc từ trong xương.
[Đinh! Xác định mục tiêu công lược, độ khó: ****]
Trong nguyên tác, Lục Sanh mạo danh thay thế người tiến cung trở thành hoạn quan của triều Đại Hạ. Một hồi Ly miêu tráo Thái tử, thủ hạ thay hắn chịu đao cho nên hắn vẫn chưa thực sự trở thành hoạn quan, mà hắn cũng che dấu được thân phận thật sự của mình. Thanh danh Lục Sanh hỗn độn, tác phong hành sự của hắn tàn nhẫn quyết đoán nhưng lại đạt được sủng tín, vì vậy người khác nghe danh hắn đều sợ vỡ mật, trăm triệu lần cũng không dám trêu chọc. Nhưng khi hắn trở thành tâm phúc bên người nữ hoàng, đứng lên vị trí tối cao thì lại có người tố cáo hắn tham ô, kéo bè kết cánh, hàng chục tội danh dần dần đổ lên đầu hắn... Nữ hoàng giận dữ đem hắn tống vào thiên lao. Nhưng đúng lúc này, nữ chính Tô Linh Nhi thân là con gái Đại tướng quân lại giống như vị thần, ở thời điểm hắn nghèo túng nhất lại vươn tay cứu hắn, mà Lục Sanh lại đem lòng yêu đối phương.
Lục Sanh thấu rõ tâm tư con người, am hiểu bợ đỡ, tiểu nhân nịnh hót.
Cuộc sống xoay vần, nữ hoàng lần thứ hai trọng dụng hắn, mà Lục Sanh cũng lại lần nữa nắm được thực quyền, gần như đã một tay che trời. Nhưng trong lòng hắn vẫn luôn có một bí mật.
Tự biết thân phận hắn ti tiện (thấp hèn), hắn luôn cẩn thận che dấu tình yêu say đắm với Tô Linh Nhi, dù nàng đã được gả cho nam chủ Tề Vương hắn vẫn mãi quyến luyến không quên.
Tề vương là một người có dã tâm, hắn từ lâu đã nhắm tới ngôi vị hoàng đế, cũng là một người có dũng có mưu. Lúc Tô Linh Nhi năn nỉ Lục Sanh giúp nàng giám sát nữ hoàng, Lục Sanh đã lập tức đồng ý. Đối mặt với sự khẩn cầu của người hắn yêu, làm sao hắn có thể từ chối? Cứ như vậy một người tàn nhẫn độc ác, sau bao lâu nếm mật nằm gai, lừa gạt nữ hoàng, cuối cùng hắn cũng đoạt được quyền vị. Lục Sanh trong ứng ngoại hợp giúp Tề Vương thành công lật đổ nữ hoàng, đăng cơ làm đế vương (vua), còn Tô Linh Nhi cũng trở thành nữ nhân tôn quý nhất của Đại Hạ.
Lục Sanh thỏa mãn khi giúp được người mình yêu nhưng không ngờ tới bản thân lại bị nam chủ ban cho một chén rượu độc, từ đó chấm dứt cuộc đời ngắn ngủi của vị tương truyền ác độc, xú danh* đại hoạn quan Chiêu Dương.
*Xú danh: tiếng xấu
Nàng thân là nữ hoàng nhưng cũng chỉ là vật hi sinh. Đối tượng công lược lần này là Lục Sanh, quả thật là đủ ác. Nói dễ nghe một chút thì là hoạn quan, còn khó nghe chính là thái giám...
"Nô tài đã làm gì chọc ngài chán ghét?"
Hai mắt hắn long lanh như sắp khóc, một cái nhăn mày nhíu mắt đều mang theo phong tình, mị hoặc nhân tâm.
Hôm qua không biết vì sao nữ hoàng bệ hạ không triệu hắn đến hầu hạ. Nỗ lực của hắn sao có thể vì việc này mà lãng phí, vất vả bao lâu lúc này lại phó mặc? Ngón tay thon dài của hắn men theo gác lên vai nàng, ái muội xoa bóp, ngữ điệu tràn ngập xu nịnh.
An Tình nhắm mắt, lần nữa mở ra đã mang theo tươi cười, ngón tay trắng ngọc phủ lên tay hắn: "Lục Sanh đặt ở đâu vậy?"
Mu bàn tay bỗng nhiên ấm áp, ánh mắt phong tình của hắn có chút ngưng lại. Đã rất lâu không có người gọi tên húy (tên thật) của hắn. Nhưng hắn rất nhanh lấy lại tinh thần, bên ngoài lại tỏ vẻ ngượng ngùng: "Nô tài không biết."
Hắn cấp tốc rũ mắt che dấu vẻ chán ghét vừa lướt qua. Lúc nhìn ánh mắt bễ nghễ của nàng khi ấp lên tay hắn, đáy lòng hắn trào lên tia ghê tởm.
"Sáng nay có triều thần dâng tấu chương kết tội ngươi, cụ thể là gì cô gia không tiện nói rõ. Chỉ là trên tấu chương có kể ra rất nhiều tội danh của ngươi, quả thật có chút kinh hãi..."
Nàng trầm giọng nói khiến lòng hắn hơi căng thẳng. Hắn nôn nóng ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng, khẩn cầu nói: "Điện hạ, xin hãy tin thần, thần luôn trung thành và tận tâm với người. Từ lúc tiến cung tới nay trăm triệu lần chưa từng làm chuyện có lỗi với người, điện hạ xin hãy minh giám."
Hắn nói khàn cả giọng, hai mắt ngấn lệ, nước mắt như châu ngọc lăn xuống ướt đẫm hai má. Lục Sanh vô cùng tự tin với dung mạo của mình, lần trước có thể thay người khác tiến cung chính là nhờ có bộ mặt câu hồn này. Nữ nhân thích là tốt, nhất là nữ hoàng bệ hạ tôn quý. Sắc đẹp khuynh thành, ửng hồng gò má, dấu vết ướt át trên mặt khiến hắn trông vô cùng đáng thương.
Thủ đoạn độc ác thì đã sao? Sống trong cung cấm nơi nơi đều dơ bẩn, ai lại mặc cho kẻ khác dẫm lên người? Nếu kẻ nào dám khua môi múa mép (nói xấu) hắn, hắn đương nhiên muốn kẻ đó chết không được tử tế.
Người đối diện vẫn luôn trầm mặc, hồi lâu rũ mắt, cuối cùng cũng ngẩng đầu, đem tầm mắt dừng trên người hắn. Mắt phượng đảo qua dung nhan tinh xảo của hắn, hơi nhướng mày.
Lục Sanh âm thầm siết chặt tay, tim đập thình thịch. Dù hắn chán ghét nữ nhân trước mặt nhưng đối phương lại nắm trong tay sống chết của hắn, hắn không thể không phủ phục dưới chân nàng!
Mu bàn tay bỗng nhiên ấm áp, gương mặt nàng dãn ra, mỉm cười nhìn hắn: "Có một số việc trong lòng ngươi tự biết. Xem ngươi hầu hạ còn tính chu đáo, cô có thể không so đo. Nhưng mà..."
Tiếp theo nháy mắt, nàng bỗng nhiên khom người, bờ môi ghé bên tai hắn nói: "Ngươi phải biết điểm mấu chốt của cô."
Hắn hơi cứng người, nước mắt chớp động, trong lòng lại nhẹ nhàng thở phào.
Bàn tay ôn nhu bao lấy tay đối phương, đầu ngón tay lại như có như không câu dẫn, mang theo chút ngứa ngáy, "Thần đã hiểu."
"Điện hạ cần nghỉ trưa?". Ánh mắt hắn lưu chuyển, dịu dàng nhìn nàng, "Để nô tài hầu hạ người."
An Tình nghiêng mặt liếc nhìn bên ngoài, nheo mắt nhìn hắn gật đầu, "Vậy theo ngươi đi."
Vừa dứt lời, nàng liền thấy hắn mỉm cười, thuần thục giúp nàng cởi ra y phục hoa lệ, bàn tay cũng nhẹ nhàng xoa bóp. Nàng ghé vào trên giường, cảm nhận được lực đạo vừa phải, xương cốt cũng trở nên thư thái. Trong lòng không khỏi suy nghĩ vị cực phẩm gian thần này quả thật không hề đơn giản, rất nhanh nàng đã đi vào giấc ngủ.
"Điện hạ?"
Hắn mềm mại gọi một tiếng, lúc lâu không thấy đối phương đáp lại sau đó liền buông lỏng lực đạo. Hắn cất tiếng gọi cung nữ bên ngoài, một tay sửa lại góc áo, trên mặt khôi phục mỉm cười, một thân ngăn nắp bước ra khỏi điện.
"Đại nhân, cần phải trở về?"
Lục Sanh vừa mới bước ra cửa điện Chiêu Dương, sắc mặt đã hung hăng trầm xuống. Hắn lạnh lùng nhíu mày, ngón tay ngọc vuốt nước mắt chưa khô trên mặt, trong mắt mang theo khinh miệt. Hắn giơ tay sờ vào ngực móc ra một chiếc khăn tay, chán ghét xoa ngón tay, một lúc lâu sau mới ném bừa cho một tiểu thái giám đứng bên, nâng chân bước nhanh rời đi.
"Thật ghê tởm..."
Tiểu thái giám cho rằng mình nghe lầm, ngẩng đầu nhìn sang nhưng nơi này nào còn bóng dáng Lục Sanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.