Chương 131: Quyển 8 - Chương 3: Hoạn quan và nữ hoàng (3)
Châu Chu
11/07/2018
"Đại nhân, là kẻ này phát tin tức."
Lục Sanh nghiêng người dựa trên trường kỷ, sóng mắt lưu chuyển mang theo tia quyến rũ, áo trong viền tơ vàng dệt hoa văn đen khiến da hắn vốn trắng lại thêm trắng, mái tóc đen dài như thác nước vắt ở bên vai. Một tay hắn cầm chén trà kề bên môi, khẽ nhấp một ngụm, sau một lúc lâu hắn mới hơi ngước mắt liếc người nọ một cái.
"Lạch cạch."
Chén trà va chạm vào mặt bàn, tiểu thái giám lập tức run bần bật, quỳ "thịch" một tiếng trên mặt đất, "Tiểu nhân biết sai, cầu xin đại nhân tha cho tiểu nhân một mạng!"
Lục Sanh bình tĩnh nhìn tên thái giám đang quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu xin tha.
"Tiểu nhân biết sai rồi, cầu xin đại nhân tha mạng!"
Sắc mặt Lục Sanh trầm xuống, trong mắt chợt lóe tia âm lãnh, hắn đứng dậy, bước vài bước đã đến trước mặt tên thái giám kia.
"Ngẩng đầu."
Thân thể tiểu thái giám không ngừng run bần bật.
Lục Sanh không biểu cảm nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên đánh một cái vào sườn hắn.
"Đại nhân, cầu ngài tha... Ngô..."
Tay Lục Sanh chế trụ cằm đối phương mặc hắn giãy giụa không ngừng, đáy mắt tỏ vẻ khinh miệt. Hắn gia tăng lực đạo cưỡng bách đối phương mở miệng, một tay cầm lấy chén ngọc, rót thẳng vào miệng đối phương.
"Bang ——" hắn lạnh lùng nhìn đối phương tay bóp chặt yết hầu, thống khổ giãy giụa, chén ngọc rơi xuống đất nháy mắt vỡ thành từng mảnh.
"Thình thịch ——"
Rất nhanh, thân thể người nọ đã ngã xuống mặt đất, khóe miệng run rẩy trào ra máu đen, ngón tay cuộn lại tạo thành từng vết cào trên mặt đất, sắc mặt nhăn nhúm thống khổ, "Cứu mạng..."
Cung nhân hai phía đều run bần bật.
Lục Sanh quay trở lại trường kỷ, cầm khăn chà lau ngón tay, sau lại nhấc chén trà lên nhấp một ngụm.
Một lúc sau, người nọ đã hoàn toàn nằm bất động.
Lục Sanh híp mắt, khinh miệt nhìn thoáng qua.
Lục Sanh nghiêng người dựa trên trường kỷ, sóng mắt lưu chuyển mang theo tia quyến rũ, áo trong viền tơ vàng dệt hoa văn đen khiến da hắn vốn trắng lại thêm trắng, mái tóc đen dài như thác nước vắt ở bên vai. Một tay hắn cầm chén trà kề bên môi, khẽ nhấp một ngụm, sau một lúc lâu hắn mới hơi ngước mắt liếc người nọ một cái.
"Lạch cạch."
Chén trà va chạm vào mặt bàn, tiểu thái giám lập tức run bần bật, quỳ "thịch" một tiếng trên mặt đất, "Tiểu nhân biết sai, cầu xin đại nhân tha cho tiểu nhân một mạng!"
Lục Sanh bình tĩnh nhìn tên thái giám đang quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu xin tha.
"Tiểu nhân biết sai rồi, cầu xin đại nhân tha mạng!"
Sắc mặt Lục Sanh trầm xuống, trong mắt chợt lóe tia âm lãnh, hắn đứng dậy, bước vài bước đã đến trước mặt tên thái giám kia.
"Ngẩng đầu."
Thân thể tiểu thái giám không ngừng run bần bật.
Lục Sanh không biểu cảm nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên đánh một cái vào sườn hắn.
"Đại nhân, cầu ngài tha... Ngô..."
Tay Lục Sanh chế trụ cằm đối phương mặc hắn giãy giụa không ngừng, đáy mắt tỏ vẻ khinh miệt. Hắn gia tăng lực đạo cưỡng bách đối phương mở miệng, một tay cầm lấy chén ngọc, rót thẳng vào miệng đối phương.
"Bang ——" hắn lạnh lùng nhìn đối phương tay bóp chặt yết hầu, thống khổ giãy giụa, chén ngọc rơi xuống đất nháy mắt vỡ thành từng mảnh.
"Thình thịch ——"
Rất nhanh, thân thể người nọ đã ngã xuống mặt đất, khóe miệng run rẩy trào ra máu đen, ngón tay cuộn lại tạo thành từng vết cào trên mặt đất, sắc mặt nhăn nhúm thống khổ, "Cứu mạng..."
Cung nhân hai phía đều run bần bật.
Lục Sanh quay trở lại trường kỷ, cầm khăn chà lau ngón tay, sau lại nhấc chén trà lên nhấp một ngụm.
Một lúc sau, người nọ đã hoàn toàn nằm bất động.
Lục Sanh híp mắt, khinh miệt nhìn thoáng qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.