Chương 421: Công lược đế vương bá đạo (06)
Mai Khai
14/04/2020
Edit: Aya Shinta
Trông thấy thế, Lăng Vu Đề hơi bĩu môi khinh thường: "Tuyết phi muội muội cũng thật là thiện lương ~~ "
Cô nói với giọng điệu châm biếm, thế mà Quân Kinh Vũ ở cạnh lại gật đầu tán thành: "Nếu không nghiêm trọng, lại có Tuyết phi cầu xin, vậy miễn phạt đi!"
Nói xong, Quân Kinh Vũ nhìn Nhược Phi Tuyết một chút rồi mới nhấc chân rời đi.
Lăng Vu Đề không rõ ý vị nhìn thoáng qua Nhược Phi Tuyết, lúc này mới đuổi theo Quân Kinh Vũ.
"Biểu ca chờ Đề nhi với ~~ "
Nhược Phi Tuyết nhìn hai bóng người một vàng một đỏ dần đi xa, ánh mắt vừa rồi của Lăng Vu Đề khiến nàng chẳng hiểu ra sao.
Tại sao ánh mắt kia như là đang nói... Nàng sẽ mua dây buộc mình?
Đúng, không sai! Lăng Vu Đề có ý đó!
Đi qua nhiều thế giới như vậy, Lăng Vu Đề không dám hứa chắc bản thân cô có con mắt nhìn người chuẩn xác.
Thế nhưng tú nữ tên Tiết Lan Hinh kia chắc chắn sẽ khiến Nhược Phi Tuyết hiểu rằng... Trong chốn hậu cung, sẽ không có ai là kẻ thiện lương thực sự!
Lăng Vu Đề tỏ vẻ cô đã học được cách thích nghi với sự kiện chưa từng phát sinh trong kịch tình.
Vốn còn muốn yên lặng xem biến đổi trước, nhưng một khắc khi nhìn thấy nam phụ Quân Kinh Vũ, Lăng Vu Đề lại thay đổi chủ ý.
Tại sao cô phải chờ lâu như vậy nhỉ?!
Nếu như nội dung vở kịch xuất hiện biến động, cuối cùng nữ phụ không chơi thắng nữ chính, nữ chính HE với nam phụ thì làm sao bây giờ?!
Cho nên dù nữ phụ tâm cơ thâm trầm cỡ nào, cô không sợ!
"Biểu ca muốn đi đâu vậy?" Lăng Vu Đề kéo cánh tay Quân Kinh Vũ, ngẩng đầu hỏi hắn.
"Tới chỗ mẫu hậu." Trong mắt Quân Kinh Vũ lóe lên tia thiếu kiên nhẫn, hắn nhanh chân đi về phía trước, không nhìn Lăng Vu Đề lấy một cái.
Lăng Vu Đề à một tiếng, buông tay Quân Kinh Vũ ra.
Cô vô cùng ngoan ngoãn cúi đầu hạ thấp người hành lễ với Quân Kinh Vũ: "Vậy thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng!"
Nghe thấy lời Lăng Vu Đề nói, Quân Kinh Vũ ngừng chân. Hắn xoay người, nghiêng đầu đánh giá Lăng Vu Đề: "Hôm nay nàng làm sao vậy?"
Lăng Vu Đề giương mắt nhìn hắn, nở nụ cười xán lạn, đôi mắt sáng lấp lánh: "Mẫu hậu nói biểu ca thích nữ tử có tri thức hiểu lễ nghĩa, thế nên Đề nhi học làm một nữ tử như vậy đấy! Nếu thế... Biểu ca vốn đã thích Đề nhi sẽ thích Đề nhi hơn nữa!"
Quân Kinh Vũ lắc đầu dở khóc dở cười, lòng than một tiếng "Thảo nào!"
Nhớ tới lúc trước Lăng Vu Đề cũng có học cách thay đổi tính tình, chỉ có điều không duy trì được một ngày đã lộ nguyên hình.
Lăng Vu Đề xuất thân từ gia đình võ tướng, lại là con gái một. Từ nhỏ đã tập võ tránh văn, được Lăng gia cưng chiều đến độ coi trời bằng vung điêu ngoa tùy hứng.
Nàng nói sẽ học tri thức hiểu lễ nghĩa?
Ha ha...
Lúc này Quân Kinh Vũ vẫn phân Lăng Vu Đề đến loại còn ham chơi.
Ở trong lòng Quân Kinh Vũ, dẫu Lăng Vu Đề đã mười chín tuổi thì vẫn là một đứa bé chưa hiểu chuyện.
Nếu Lăng Vu Đề muốn chơi thay đổi tính cách, vậy thật là tốt, có thể để cho Quân Kinh Vũ thanh tịnh được một lúc: "Nếu vậy thì nàng nên có dáng vẻ của người có tri thức hiểu lễ nghĩa, chớ có gào to giống như lúc nãy!"
Lăng Vu Đề gật đầu lia lịa, nụ cười tươi vẫn hiện trên mặt --
Sau khi nhìn Quân Kinh Vũ rời đi, Lăng Vu Đề mới đưa tay xoa cơ mặt.
Nụ cười vừa rồi thực sự quá đần!
Đúng là cười như một tên ngốc vậy!
"Giờ nào rồi?" Lăng Vu Đề liếc mắt nhìn Tử San ở phía sau, mang vẻ ngạo mạn thường ngày.
"Bẩm nương nương, giờ Ngọ rồi." Ngoài miệng cung kính trả lời, trong lòng lại đang nói thầm: Nương nương trở mặt cũng quá nhanh rồi phải không?! Còn nhanh hơn trước đây nữa...
Giờ Ngọ?! Thảo nào cô hơi đói bụng.
Bước chân chuyển hướng, đi về cung điện của mình.
Mà ở một bên khác, Nhược Phi Tuyết rất có thiện cảm đối với nữ tử Tiết Lan Hinh có gương mặt trẻ con, thoạt nhìn trông rất ngây thơ.
Bởi vì nàng cảm thấy dung mạo của Tiết Lan Hinh rất giống em gái ở hiện đại của nàng!
Nhưng nàng lại chẳng hay rằng nữ tử mà nàng rất có thiện cảm sẽ khiến nàng phải trả giá đau đớn thê thảm --
Sau khi Lăng Vu Đề trở về cung điện, cô dùng bữa trưa trước, sau đó sai cung nữ chuẩn bị nguyên liệu để làm chè nấm tuyết.
Nếu đã nói phải làm chè nấm tuyết cho Quân Kinh Vũ, cô nhất định không thể nuốt lời được!
Vì sao Quân Kinh Vũ lại thích tới chỗ Nhược Phi Tuyết ăn cơm? Cũng là bởi vì trù nghệ của Nhược Phi Tuyết rất tốt!
Bàn về chuyện nấu nướng, Lăng Vu Đề cũng rất tự tin về tay nghề của mình.
Cô tin rằng tài nấu nướng của mình chắc chắn tốt hơn Nhược Phi Tuyết rất nhiều!
Không chừng còn có thể dùng trù nghệ đổi mấy chục điểm hảo cảm nữa!
Lăng Vu Đề cũng nghĩ kỹ rồi, dù sao chỉ cần cô vừa đến thế giới này thì nội dung tình tiết nhất định sẽ biến đổi, thế nên thừa dịp Quân Kinh Vũ còn chưa có yêu nữ chính tăng độ yêu thích là được!
Còn về việc nữ chính làm thế nào mới có thể lấy thân phận phi tử Nam quốc gả cho nam chính thân là tướng quân Bắc quốc, xem tạo hóa đi!
[ Nhún vai ] Cô không đặc biệt đến giúp nữ chính với nam chính...
"Nương nương... Chè nấm tuyết của nương nương thật đặc biệt! Sao bên trong còn có trứng cút, hoa bách hợp với lại hạt sen thế?"
Chè nấm tuyết bình thường chỉ có nấm tuyết cùng cẩu kỷ, có khi bỏ chút táo đỏ.
Lăng Vu Đề cong khóe miệng, nở nụ cười đắc ý: "Bỏ trứng cút với hoa bách hợp sẽ ngon hơn rất nhiều, hạt sen rất bổ dưỡng."
Tử San nhìn Lăng Vu Đề múc chè nấm tuyết vào chén sứ men xanh, âm thầm nuốt một miếng nước bọt.
Lăng Vu Đề múc chè trong nồi ra ba chén, sau đó sai cung nữ bỏ chén vào trong hầm băng của điện Minh Tâm.
Căn dặn Tử San nửa canh giờ sau gọi mình xong, Lăng Vu Đề mới lên giường ngủ trưa --
Tử San rất chuẩn, nói là nửa canh giờ thì sẽ không sai một khắc.
Sau khi Lăng Vu Đề bị gọi dậy, cô sai cung nữ đưa một chén chè cho Thái hậu, để lại một chén, sau đó mới dẫn theo cung nữ đi tới Ngự thư phòng.
- - Trong Ngự thư phòng.
Quân Kinh Vũ đang cúi đầu nghiêm túc phê duyệt tấu chương. Ở bên cạnh, thái giám Ôn Phúc luôn theo hắn từ nhỏ cười híp mắt nhỏ giọng nói rằng: "Hoàng thượng, Lăng Quý phi nương nương đến rồi!"
Tay cầm bút chu sa run lên, một giọt chu sa nhỏ xuống tấu chương.
Quân Kinh Vũ nhíu mày nhìn Ôn Phúc: "Đến rồi mà ngươi không biết cản lại?"
Nghe vậy, Ôn Phúc đau khổ cười: "Chủ tử ~ Ngài đã đáp ứng với Lăng Quý phi nương nương rằng nương nương có thể đến đưa chè cho ngài mà... Sao nô tài dám chặn?"
"Không phải đến đưa chè sao, bảo nàng ấy để chè lại là được, đuổi nàng ấy đi!"
Quân Kinh Vũ cảm thấy huyệt Thái dương lại bắt đầu căng lên, tuy Lăng Vu Đề nói là nàng ấy sẽ có tri thức hiểu lễ nghĩa, thế nhưng vừa nghĩ tới Lăng Vu Đề dùng sức gào thét thì hắn đã không chịu được!
Chậc ~ May mà hắn nhịn được bốn năm rồi.
Nếu như nghĩ thoáng, Lăng Vu Đề dễ lừa gạt, không có tâm cơ, không giống như những nữ nhân chốn hậu cung, người nào kẻ nấy ngoài mặt vui vẻ hòa thuận, nhưng bên trong lại hận không thể hại chết đối phương.
Nếu Lăng Vu Đề muốn hại chết một người, nàng ấy sẽ trực tiếp tự mình động thủ, tuyệt đối không bưng bít chi cả.
Trông thấy thế, Lăng Vu Đề hơi bĩu môi khinh thường: "Tuyết phi muội muội cũng thật là thiện lương ~~ "
Cô nói với giọng điệu châm biếm, thế mà Quân Kinh Vũ ở cạnh lại gật đầu tán thành: "Nếu không nghiêm trọng, lại có Tuyết phi cầu xin, vậy miễn phạt đi!"
Nói xong, Quân Kinh Vũ nhìn Nhược Phi Tuyết một chút rồi mới nhấc chân rời đi.
Lăng Vu Đề không rõ ý vị nhìn thoáng qua Nhược Phi Tuyết, lúc này mới đuổi theo Quân Kinh Vũ.
"Biểu ca chờ Đề nhi với ~~ "
Nhược Phi Tuyết nhìn hai bóng người một vàng một đỏ dần đi xa, ánh mắt vừa rồi của Lăng Vu Đề khiến nàng chẳng hiểu ra sao.
Tại sao ánh mắt kia như là đang nói... Nàng sẽ mua dây buộc mình?
Đúng, không sai! Lăng Vu Đề có ý đó!
Đi qua nhiều thế giới như vậy, Lăng Vu Đề không dám hứa chắc bản thân cô có con mắt nhìn người chuẩn xác.
Thế nhưng tú nữ tên Tiết Lan Hinh kia chắc chắn sẽ khiến Nhược Phi Tuyết hiểu rằng... Trong chốn hậu cung, sẽ không có ai là kẻ thiện lương thực sự!
Lăng Vu Đề tỏ vẻ cô đã học được cách thích nghi với sự kiện chưa từng phát sinh trong kịch tình.
Vốn còn muốn yên lặng xem biến đổi trước, nhưng một khắc khi nhìn thấy nam phụ Quân Kinh Vũ, Lăng Vu Đề lại thay đổi chủ ý.
Tại sao cô phải chờ lâu như vậy nhỉ?!
Nếu như nội dung vở kịch xuất hiện biến động, cuối cùng nữ phụ không chơi thắng nữ chính, nữ chính HE với nam phụ thì làm sao bây giờ?!
Cho nên dù nữ phụ tâm cơ thâm trầm cỡ nào, cô không sợ!
"Biểu ca muốn đi đâu vậy?" Lăng Vu Đề kéo cánh tay Quân Kinh Vũ, ngẩng đầu hỏi hắn.
"Tới chỗ mẫu hậu." Trong mắt Quân Kinh Vũ lóe lên tia thiếu kiên nhẫn, hắn nhanh chân đi về phía trước, không nhìn Lăng Vu Đề lấy một cái.
Lăng Vu Đề à một tiếng, buông tay Quân Kinh Vũ ra.
Cô vô cùng ngoan ngoãn cúi đầu hạ thấp người hành lễ với Quân Kinh Vũ: "Vậy thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng!"
Nghe thấy lời Lăng Vu Đề nói, Quân Kinh Vũ ngừng chân. Hắn xoay người, nghiêng đầu đánh giá Lăng Vu Đề: "Hôm nay nàng làm sao vậy?"
Lăng Vu Đề giương mắt nhìn hắn, nở nụ cười xán lạn, đôi mắt sáng lấp lánh: "Mẫu hậu nói biểu ca thích nữ tử có tri thức hiểu lễ nghĩa, thế nên Đề nhi học làm một nữ tử như vậy đấy! Nếu thế... Biểu ca vốn đã thích Đề nhi sẽ thích Đề nhi hơn nữa!"
Quân Kinh Vũ lắc đầu dở khóc dở cười, lòng than một tiếng "Thảo nào!"
Nhớ tới lúc trước Lăng Vu Đề cũng có học cách thay đổi tính tình, chỉ có điều không duy trì được một ngày đã lộ nguyên hình.
Lăng Vu Đề xuất thân từ gia đình võ tướng, lại là con gái một. Từ nhỏ đã tập võ tránh văn, được Lăng gia cưng chiều đến độ coi trời bằng vung điêu ngoa tùy hứng.
Nàng nói sẽ học tri thức hiểu lễ nghĩa?
Ha ha...
Lúc này Quân Kinh Vũ vẫn phân Lăng Vu Đề đến loại còn ham chơi.
Ở trong lòng Quân Kinh Vũ, dẫu Lăng Vu Đề đã mười chín tuổi thì vẫn là một đứa bé chưa hiểu chuyện.
Nếu Lăng Vu Đề muốn chơi thay đổi tính cách, vậy thật là tốt, có thể để cho Quân Kinh Vũ thanh tịnh được một lúc: "Nếu vậy thì nàng nên có dáng vẻ của người có tri thức hiểu lễ nghĩa, chớ có gào to giống như lúc nãy!"
Lăng Vu Đề gật đầu lia lịa, nụ cười tươi vẫn hiện trên mặt --
Sau khi nhìn Quân Kinh Vũ rời đi, Lăng Vu Đề mới đưa tay xoa cơ mặt.
Nụ cười vừa rồi thực sự quá đần!
Đúng là cười như một tên ngốc vậy!
"Giờ nào rồi?" Lăng Vu Đề liếc mắt nhìn Tử San ở phía sau, mang vẻ ngạo mạn thường ngày.
"Bẩm nương nương, giờ Ngọ rồi." Ngoài miệng cung kính trả lời, trong lòng lại đang nói thầm: Nương nương trở mặt cũng quá nhanh rồi phải không?! Còn nhanh hơn trước đây nữa...
Giờ Ngọ?! Thảo nào cô hơi đói bụng.
Bước chân chuyển hướng, đi về cung điện của mình.
Mà ở một bên khác, Nhược Phi Tuyết rất có thiện cảm đối với nữ tử Tiết Lan Hinh có gương mặt trẻ con, thoạt nhìn trông rất ngây thơ.
Bởi vì nàng cảm thấy dung mạo của Tiết Lan Hinh rất giống em gái ở hiện đại của nàng!
Nhưng nàng lại chẳng hay rằng nữ tử mà nàng rất có thiện cảm sẽ khiến nàng phải trả giá đau đớn thê thảm --
Sau khi Lăng Vu Đề trở về cung điện, cô dùng bữa trưa trước, sau đó sai cung nữ chuẩn bị nguyên liệu để làm chè nấm tuyết.
Nếu đã nói phải làm chè nấm tuyết cho Quân Kinh Vũ, cô nhất định không thể nuốt lời được!
Vì sao Quân Kinh Vũ lại thích tới chỗ Nhược Phi Tuyết ăn cơm? Cũng là bởi vì trù nghệ của Nhược Phi Tuyết rất tốt!
Bàn về chuyện nấu nướng, Lăng Vu Đề cũng rất tự tin về tay nghề của mình.
Cô tin rằng tài nấu nướng của mình chắc chắn tốt hơn Nhược Phi Tuyết rất nhiều!
Không chừng còn có thể dùng trù nghệ đổi mấy chục điểm hảo cảm nữa!
Lăng Vu Đề cũng nghĩ kỹ rồi, dù sao chỉ cần cô vừa đến thế giới này thì nội dung tình tiết nhất định sẽ biến đổi, thế nên thừa dịp Quân Kinh Vũ còn chưa có yêu nữ chính tăng độ yêu thích là được!
Còn về việc nữ chính làm thế nào mới có thể lấy thân phận phi tử Nam quốc gả cho nam chính thân là tướng quân Bắc quốc, xem tạo hóa đi!
[ Nhún vai ] Cô không đặc biệt đến giúp nữ chính với nam chính...
"Nương nương... Chè nấm tuyết của nương nương thật đặc biệt! Sao bên trong còn có trứng cút, hoa bách hợp với lại hạt sen thế?"
Chè nấm tuyết bình thường chỉ có nấm tuyết cùng cẩu kỷ, có khi bỏ chút táo đỏ.
Lăng Vu Đề cong khóe miệng, nở nụ cười đắc ý: "Bỏ trứng cút với hoa bách hợp sẽ ngon hơn rất nhiều, hạt sen rất bổ dưỡng."
Tử San nhìn Lăng Vu Đề múc chè nấm tuyết vào chén sứ men xanh, âm thầm nuốt một miếng nước bọt.
Lăng Vu Đề múc chè trong nồi ra ba chén, sau đó sai cung nữ bỏ chén vào trong hầm băng của điện Minh Tâm.
Căn dặn Tử San nửa canh giờ sau gọi mình xong, Lăng Vu Đề mới lên giường ngủ trưa --
Tử San rất chuẩn, nói là nửa canh giờ thì sẽ không sai một khắc.
Sau khi Lăng Vu Đề bị gọi dậy, cô sai cung nữ đưa một chén chè cho Thái hậu, để lại một chén, sau đó mới dẫn theo cung nữ đi tới Ngự thư phòng.
- - Trong Ngự thư phòng.
Quân Kinh Vũ đang cúi đầu nghiêm túc phê duyệt tấu chương. Ở bên cạnh, thái giám Ôn Phúc luôn theo hắn từ nhỏ cười híp mắt nhỏ giọng nói rằng: "Hoàng thượng, Lăng Quý phi nương nương đến rồi!"
Tay cầm bút chu sa run lên, một giọt chu sa nhỏ xuống tấu chương.
Quân Kinh Vũ nhíu mày nhìn Ôn Phúc: "Đến rồi mà ngươi không biết cản lại?"
Nghe vậy, Ôn Phúc đau khổ cười: "Chủ tử ~ Ngài đã đáp ứng với Lăng Quý phi nương nương rằng nương nương có thể đến đưa chè cho ngài mà... Sao nô tài dám chặn?"
"Không phải đến đưa chè sao, bảo nàng ấy để chè lại là được, đuổi nàng ấy đi!"
Quân Kinh Vũ cảm thấy huyệt Thái dương lại bắt đầu căng lên, tuy Lăng Vu Đề nói là nàng ấy sẽ có tri thức hiểu lễ nghĩa, thế nhưng vừa nghĩ tới Lăng Vu Đề dùng sức gào thét thì hắn đã không chịu được!
Chậc ~ May mà hắn nhịn được bốn năm rồi.
Nếu như nghĩ thoáng, Lăng Vu Đề dễ lừa gạt, không có tâm cơ, không giống như những nữ nhân chốn hậu cung, người nào kẻ nấy ngoài mặt vui vẻ hòa thuận, nhưng bên trong lại hận không thể hại chết đối phương.
Nếu Lăng Vu Đề muốn hại chết một người, nàng ấy sẽ trực tiếp tự mình động thủ, tuyệt đối không bưng bít chi cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.