Chương 422: Công lược đế vương bá đạo (07)
Mai Khai
14/04/2020
Edit: Aya Shinta
Đúng, chính là tự mình động thủ!
Lăng Vu Đề tập võ từ nhỏ, võ công cũng không tính yếu.
Khi mười bốn tuổi, nàng từng bị Lăng phụ nữ giả nam trang dẫn tới chiến trường, đánh thắng một trận.
Nếu nàng là nam tử, tiền đồ chắc chắn không thể lường được.
Vũ khí Lăng Vu Đề am hiểu là roi, một roi đánh ở trên người, bảo đảm da tróc thịt bong!
Trong hậu cung, phi tử bị roi quất không phải số ít.
Nhưng có Thái hậu che chở, Quân Kinh Vũ mở một mắt nhắm một mắt, Lăng Vu Đề không chịu chút trừng phạt nào.
Trong một lần cung yến vào nửa năm trước, một phi tử thân là con gái của trọng thần trong triều dùng lời lẽ công kích Lăng Vu Đề.
Lúc đó phi tử kia có thai nên tự cho là có chỗ dựa, không e ngại gì.
Không ngờ vừa dứt lời, Lăng Vu Đề trực tiếp rút roi ra, quất nát gương mặt của phi tử kia!
Phi tử kia tự mình ngã xuống đất, sinh non...
Lúc đó Quân Kinh Vũ tịch thu roi, cấm túc nàng ấy nửa tháng thì hết chuyện.
Nhưng trọng thần không chịu, cầu Quân Kinh Vũ phạt nặng Lăng Vu Đề.
Nhưng Lăng phụ không chỉ dũng mãnh mà còn bao che người nhà, nhất là với con gái Lăng Vu Đề.
Ngươi không nghe theo, được!
Đánh với ông đây một trận, thắng, con gái của ông cho ngươi xử trí! Thua, ngươi câm miệng cho ông!
Cuối cùng?
Cuối cùng đương nhiên là sống chết mặc bay, bởi vì trọng thần bị Lăng phụ đánh đến nỗi sưng mặt sưng mũi, xương sườn gãy mất hai cái.
Tuy sau này Quân Kinh Vũ có trả roi lại cho Lăng Vu Đề, nhưng ra lệnh không cho phép nàng mang theo bên người.
Đây cũng là nguyên nhân khiến phi tử hậu cung sợ Lăng Vu Đề đến vậy, bởi vì nàng không dùng ám chiêu, trực tiếp công khai hại chết ngươi!
Luận võ lực, nữ nhân trong hậu cung nào có ai hơn được Lăng Vu Đề?
Luận hậu trường, nữ nhân trong hậu cung nào có ai hơn được Lăng Vu Đề?
Ôn Phúc ra đến ngoài Ngự thư phòng, cười hiền lành: "Nương nương... Hoàng thượng đang xử lý chính vụ, ngài để nô tài đưa vào là được rồi!"
Lúc nói chuyện, Ôn Phúc phải xách cái gan theo, bởi vì y biết tính khí dễ nóng giận của Lăng Vu Đề.
Nếu như không thuận lòng, ngoại trừ Thái hậu cùng Hoàng thượng, dù là ai nàng cũng dám đánh!
Cái thân thể nhỏ bé này của y, chỉ cần một quyền đã bị đánh bay rồi!
Ôn Phúc là một thái giám có bề ngoài như thư sinh mặt trắng, tuổi tác không lớn nhưng thủ đoạn lão luyện, là trợ thủ đắc lực của Quân Kinh Vũ.
Lăng Vu Đề nhướng mày, liếc mắt nhìn Ôn Phúc: "Biểu ca không rảnh?"
"Vâng... Hoàng thượng không rảnh..." Ôn Phúc giơ tay lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên vầng trán.
Lăng Vu Đề nhìn cửa lớn Ngự thư phòng đang đóng chặt, có chút không tình nguyện bĩu môi: "Đã như vậy... Vậy làm phiền Ôn công công!"
Sau khi ra hiệu cho cung nữ bưng chè đưa cho Ôn Phúc, Lăng Vu Đề mới đặt hai tay bên miệng như cái loa: "Biểu ca nhất định phải ăn chè đó ~ Là Đề nhi tự mình làm!!"
Giọng cô không nhỏ, trực tiếp xuyên qua cửa Ngự thư phòng lọt vào trong tai Quân Kinh Vũ.
Tay Quân Kinh Vũ lại run lên, gân xanh trên trán nhô ra...
Thực ra Lăng Vu Đề đang kiếm cảm giác tồn tại mà thôi, dù cảm giác tồn tại của nguyên thân đã rất mạnh mẽ...
Hô xong câu này, Lăng Vu Đề trực tiếp trở về điện Minh Tâm --
"Hoàng thượng, chè này..." Ôn Phúc bưng chén, chuẩn bị đặt lên án thư...
"Ngươi ăn đi!" Quân Kinh Vũ không hề liếc mắt nhìn chén chè kia một chút.
Ôn Phúc ngừng tay, thiếu chút nữa là đặt chén chè lên án thư: "Nhưng... Đây là Lăng Quý phi nương nương đưa cho ngài mà!"
"Ngươi không nghe Lăng Vu Đề vừa nói là tự mình làm sao? Đồ nàng ấy làm có thể ăn à?"
Ôn Phúc:... Cho nên Hoàng thượng không ăn được thì nô tài phải ăn sao?
(ㄒoㄒ) ~~
"Làm sao, trẫm thưởng cho ngươi, ngươi không ăn?" Quân Kinh Vũ giương mắt nhìn Ôn Phúc, trong lời mang theo chút ý uy hiếp.
Ôn Phúc nuốt một ngụm nước bọt: "Tạ Hoàng thượng thưởng!"
Ôm tâm lý hiển nhiên... Sẽ phải đau bụng mà mở nắp chén.
Mùi chè nấm tuyết thơm ngọt xông vào mũi, từng tia khí lạnh lan ra, màu đỏ điểm trong nền trắng bán trong suốt thoạt nhìn vô cùng đẹp.
Sắc lẫn hương trông rất tốt!
Chỉ không biết vị thế nào thôi.
Ôn Phúc vừa cầm lấy cái muỗng chuẩn bị nếm thử, bên Quân Kinh Vũ liền hô một tiếng: "Chờ đã!"
"Hoàng thượng?"
"Đưa đây!"
Hả...
Ôn Phúc ngoan ngoãn đưa chén chè đến trước mặt Quân Kinh Vũ.
Được rồi, Quân Kinh Vũ còn lâu mới thừa nhận rằng bản thân ngửi thấy mùi thơm ngọt và lòng hiếu kỳ đối với tay nghề bếp núc của Lăng Vu Đề nên muốn thử món chè này!
Cầm muỗng múc một muỗng chè bỏ vào trong miệng, mùi vị ngọt thanh lành lạnh khiến Quân Kinh Vũ cảm giác được chút mát mẻ.
Mùa hè vốn sẽ làm người ta kén ăn. Nếu không phải là tay nghề của Nhược Phi Tuyết tốt, e rằng sau mùa hè, Quân Kinh Vũ sẽ lại -- gầy như năm rồi!
Sau khi ăn chè Lăng Vu Đề làm lại khiến hắn cảm thấy cả người thư thái, thèm ăn trở lại.
Trông chén chè đã thấy đáy, Ôn Phúc liếm đầu lưỡi, y cũng muốn nếm thử...
"Tới điện Minh Tâm hỏi xem, chè này do Lăng Quý phi làm thật sao?"
Sau khi ăn chè xong, Quân Kinh Vũ cảm thấy cái khô nóng của mùa hè hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi.
Hắn không biết đó là vì Lăng Vu Đề hạ chú làm mát ở trong nồi chè.
Chỉ cần ăn, cả ngày đều sẽ cảm thấy rất mát mẻ!
Cảm ứng được độ hảo cảm tăng mười lăm điểm, Lăng Vu Đề cũng không cảm thấy bất ngờ. Không tăng hảo cảm mới khiến người ta bất ngờ đấy!
Lăng Vu Đề trở về điện Minh Tâm chưa được bao lâu thì có cung nữ của Thái hậu và thái giám của Quân Kinh Vũ tới hỏi.
Đây vốn dĩ là do Lăng Vu Đề làm nên chắc chắn cung nhân sẽ trả lời đàng hoàng.
Sau đó Lăng Vu Đề còn sai Tử San báo những nguyên liệu cô dùng ra ngoài, cũng nói sẽ cho người của Ngự thiện phòng học nấu món chè này (Chỉ có điều cô không thể bảo đảm ngự trù Ngự thiện phòng làm được món chè giống như cô làm).
Lời này vừa ra, không chỉ có Hoàng thượng và Thái hậu nhìn Lăng Vu Đề với cặp mắt khác xưa, chỉ cần là người biết tính tình của Lăng Vu Đề đều sẽ nhìn cô với con mắt khác.
Nhớ là Lăng Vu Đề nói muốn thay đổi, quả thực Quân Kinh Vũ hơi tin được một chút.
Chỉ là nếu Lăng Vu Đề trở thành người có tri thức hiểu lễ nghĩa, có thể nàng ấy cũng giống như những phi tần kia, bắt đầu hục hặc với nhau hay không?
Nếu như thế, hắn tình nguyện Lăng Vu Đề vẫn hô to gọi nhỏ còn hơn!
Vào buổi tối, Ôn Phúc đến chuyển lời rằng bữa tối Quân Kinh Vũ sẽ không đến, sau khi dùng bữa tối mới lại đây.
Lăng Vu Đề biết, Quân Kinh Vũ lại tới cung điện của Nhược Phi Tuyết.
Chậc ~ Thực ra Quân Kinh Vũ này giống như Thẩm Thanh Ngọc, giai đoạn đầu dễ tăng điểm hảo cảm, giai đoạn sau sẽ khó hơn.
Nhưng sự khác biệt lớn nhất giữa Quân Kinh Vũ và Thẩm Thanh Ngọc chính là -- Thẩm Thanh Ngọc là một chàng trai, còn Quân Kinh Vũ lại là vua của một nước.
Hắn bá đạo, có dã tâm! Hắn cũng có sự máu lạnh của bậc đế vương.
Cho nên cô có thể bảo đảm, dù Quân Kinh Vũ thích Lý Thi Viện đến thế nào thì khi xác định bằng độ hảo cảm, phỏng chừng cũng chỉ có tám mươi điểm!
Đúng, chính là tự mình động thủ!
Lăng Vu Đề tập võ từ nhỏ, võ công cũng không tính yếu.
Khi mười bốn tuổi, nàng từng bị Lăng phụ nữ giả nam trang dẫn tới chiến trường, đánh thắng một trận.
Nếu nàng là nam tử, tiền đồ chắc chắn không thể lường được.
Vũ khí Lăng Vu Đề am hiểu là roi, một roi đánh ở trên người, bảo đảm da tróc thịt bong!
Trong hậu cung, phi tử bị roi quất không phải số ít.
Nhưng có Thái hậu che chở, Quân Kinh Vũ mở một mắt nhắm một mắt, Lăng Vu Đề không chịu chút trừng phạt nào.
Trong một lần cung yến vào nửa năm trước, một phi tử thân là con gái của trọng thần trong triều dùng lời lẽ công kích Lăng Vu Đề.
Lúc đó phi tử kia có thai nên tự cho là có chỗ dựa, không e ngại gì.
Không ngờ vừa dứt lời, Lăng Vu Đề trực tiếp rút roi ra, quất nát gương mặt của phi tử kia!
Phi tử kia tự mình ngã xuống đất, sinh non...
Lúc đó Quân Kinh Vũ tịch thu roi, cấm túc nàng ấy nửa tháng thì hết chuyện.
Nhưng trọng thần không chịu, cầu Quân Kinh Vũ phạt nặng Lăng Vu Đề.
Nhưng Lăng phụ không chỉ dũng mãnh mà còn bao che người nhà, nhất là với con gái Lăng Vu Đề.
Ngươi không nghe theo, được!
Đánh với ông đây một trận, thắng, con gái của ông cho ngươi xử trí! Thua, ngươi câm miệng cho ông!
Cuối cùng?
Cuối cùng đương nhiên là sống chết mặc bay, bởi vì trọng thần bị Lăng phụ đánh đến nỗi sưng mặt sưng mũi, xương sườn gãy mất hai cái.
Tuy sau này Quân Kinh Vũ có trả roi lại cho Lăng Vu Đề, nhưng ra lệnh không cho phép nàng mang theo bên người.
Đây cũng là nguyên nhân khiến phi tử hậu cung sợ Lăng Vu Đề đến vậy, bởi vì nàng không dùng ám chiêu, trực tiếp công khai hại chết ngươi!
Luận võ lực, nữ nhân trong hậu cung nào có ai hơn được Lăng Vu Đề?
Luận hậu trường, nữ nhân trong hậu cung nào có ai hơn được Lăng Vu Đề?
Ôn Phúc ra đến ngoài Ngự thư phòng, cười hiền lành: "Nương nương... Hoàng thượng đang xử lý chính vụ, ngài để nô tài đưa vào là được rồi!"
Lúc nói chuyện, Ôn Phúc phải xách cái gan theo, bởi vì y biết tính khí dễ nóng giận của Lăng Vu Đề.
Nếu như không thuận lòng, ngoại trừ Thái hậu cùng Hoàng thượng, dù là ai nàng cũng dám đánh!
Cái thân thể nhỏ bé này của y, chỉ cần một quyền đã bị đánh bay rồi!
Ôn Phúc là một thái giám có bề ngoài như thư sinh mặt trắng, tuổi tác không lớn nhưng thủ đoạn lão luyện, là trợ thủ đắc lực của Quân Kinh Vũ.
Lăng Vu Đề nhướng mày, liếc mắt nhìn Ôn Phúc: "Biểu ca không rảnh?"
"Vâng... Hoàng thượng không rảnh..." Ôn Phúc giơ tay lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên vầng trán.
Lăng Vu Đề nhìn cửa lớn Ngự thư phòng đang đóng chặt, có chút không tình nguyện bĩu môi: "Đã như vậy... Vậy làm phiền Ôn công công!"
Sau khi ra hiệu cho cung nữ bưng chè đưa cho Ôn Phúc, Lăng Vu Đề mới đặt hai tay bên miệng như cái loa: "Biểu ca nhất định phải ăn chè đó ~ Là Đề nhi tự mình làm!!"
Giọng cô không nhỏ, trực tiếp xuyên qua cửa Ngự thư phòng lọt vào trong tai Quân Kinh Vũ.
Tay Quân Kinh Vũ lại run lên, gân xanh trên trán nhô ra...
Thực ra Lăng Vu Đề đang kiếm cảm giác tồn tại mà thôi, dù cảm giác tồn tại của nguyên thân đã rất mạnh mẽ...
Hô xong câu này, Lăng Vu Đề trực tiếp trở về điện Minh Tâm --
"Hoàng thượng, chè này..." Ôn Phúc bưng chén, chuẩn bị đặt lên án thư...
"Ngươi ăn đi!" Quân Kinh Vũ không hề liếc mắt nhìn chén chè kia một chút.
Ôn Phúc ngừng tay, thiếu chút nữa là đặt chén chè lên án thư: "Nhưng... Đây là Lăng Quý phi nương nương đưa cho ngài mà!"
"Ngươi không nghe Lăng Vu Đề vừa nói là tự mình làm sao? Đồ nàng ấy làm có thể ăn à?"
Ôn Phúc:... Cho nên Hoàng thượng không ăn được thì nô tài phải ăn sao?
(ㄒoㄒ) ~~
"Làm sao, trẫm thưởng cho ngươi, ngươi không ăn?" Quân Kinh Vũ giương mắt nhìn Ôn Phúc, trong lời mang theo chút ý uy hiếp.
Ôn Phúc nuốt một ngụm nước bọt: "Tạ Hoàng thượng thưởng!"
Ôm tâm lý hiển nhiên... Sẽ phải đau bụng mà mở nắp chén.
Mùi chè nấm tuyết thơm ngọt xông vào mũi, từng tia khí lạnh lan ra, màu đỏ điểm trong nền trắng bán trong suốt thoạt nhìn vô cùng đẹp.
Sắc lẫn hương trông rất tốt!
Chỉ không biết vị thế nào thôi.
Ôn Phúc vừa cầm lấy cái muỗng chuẩn bị nếm thử, bên Quân Kinh Vũ liền hô một tiếng: "Chờ đã!"
"Hoàng thượng?"
"Đưa đây!"
Hả...
Ôn Phúc ngoan ngoãn đưa chén chè đến trước mặt Quân Kinh Vũ.
Được rồi, Quân Kinh Vũ còn lâu mới thừa nhận rằng bản thân ngửi thấy mùi thơm ngọt và lòng hiếu kỳ đối với tay nghề bếp núc của Lăng Vu Đề nên muốn thử món chè này!
Cầm muỗng múc một muỗng chè bỏ vào trong miệng, mùi vị ngọt thanh lành lạnh khiến Quân Kinh Vũ cảm giác được chút mát mẻ.
Mùa hè vốn sẽ làm người ta kén ăn. Nếu không phải là tay nghề của Nhược Phi Tuyết tốt, e rằng sau mùa hè, Quân Kinh Vũ sẽ lại -- gầy như năm rồi!
Sau khi ăn chè Lăng Vu Đề làm lại khiến hắn cảm thấy cả người thư thái, thèm ăn trở lại.
Trông chén chè đã thấy đáy, Ôn Phúc liếm đầu lưỡi, y cũng muốn nếm thử...
"Tới điện Minh Tâm hỏi xem, chè này do Lăng Quý phi làm thật sao?"
Sau khi ăn chè xong, Quân Kinh Vũ cảm thấy cái khô nóng của mùa hè hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi.
Hắn không biết đó là vì Lăng Vu Đề hạ chú làm mát ở trong nồi chè.
Chỉ cần ăn, cả ngày đều sẽ cảm thấy rất mát mẻ!
Cảm ứng được độ hảo cảm tăng mười lăm điểm, Lăng Vu Đề cũng không cảm thấy bất ngờ. Không tăng hảo cảm mới khiến người ta bất ngờ đấy!
Lăng Vu Đề trở về điện Minh Tâm chưa được bao lâu thì có cung nữ của Thái hậu và thái giám của Quân Kinh Vũ tới hỏi.
Đây vốn dĩ là do Lăng Vu Đề làm nên chắc chắn cung nhân sẽ trả lời đàng hoàng.
Sau đó Lăng Vu Đề còn sai Tử San báo những nguyên liệu cô dùng ra ngoài, cũng nói sẽ cho người của Ngự thiện phòng học nấu món chè này (Chỉ có điều cô không thể bảo đảm ngự trù Ngự thiện phòng làm được món chè giống như cô làm).
Lời này vừa ra, không chỉ có Hoàng thượng và Thái hậu nhìn Lăng Vu Đề với cặp mắt khác xưa, chỉ cần là người biết tính tình của Lăng Vu Đề đều sẽ nhìn cô với con mắt khác.
Nhớ là Lăng Vu Đề nói muốn thay đổi, quả thực Quân Kinh Vũ hơi tin được một chút.
Chỉ là nếu Lăng Vu Đề trở thành người có tri thức hiểu lễ nghĩa, có thể nàng ấy cũng giống như những phi tần kia, bắt đầu hục hặc với nhau hay không?
Nếu như thế, hắn tình nguyện Lăng Vu Đề vẫn hô to gọi nhỏ còn hơn!
Vào buổi tối, Ôn Phúc đến chuyển lời rằng bữa tối Quân Kinh Vũ sẽ không đến, sau khi dùng bữa tối mới lại đây.
Lăng Vu Đề biết, Quân Kinh Vũ lại tới cung điện của Nhược Phi Tuyết.
Chậc ~ Thực ra Quân Kinh Vũ này giống như Thẩm Thanh Ngọc, giai đoạn đầu dễ tăng điểm hảo cảm, giai đoạn sau sẽ khó hơn.
Nhưng sự khác biệt lớn nhất giữa Quân Kinh Vũ và Thẩm Thanh Ngọc chính là -- Thẩm Thanh Ngọc là một chàng trai, còn Quân Kinh Vũ lại là vua của một nước.
Hắn bá đạo, có dã tâm! Hắn cũng có sự máu lạnh của bậc đế vương.
Cho nên cô có thể bảo đảm, dù Quân Kinh Vũ thích Lý Thi Viện đến thế nào thì khi xác định bằng độ hảo cảm, phỏng chừng cũng chỉ có tám mươi điểm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.