Chương 442: Công lược đế vương bá đạo (25)
Mai Khai
14/04/2020
Edit: Aya Shinta
Nhưng dù có áp chế bệnh tình thì mỗi ngày cũng sẽ có có ba, năm bệnh nhân chết đi.
Sau đó dần dần xuất hiện trạng thái lờn thuốc!
Cuối cùng thực sự không còn cách nào, Lăng Vu Đề ôm tâm thái thử nghiệm. Khi cho một bệnh nhân nặng uống thuốc, cô sẽ hạ chú trong chén thuốc đó.
Điều không ngờ chính là người bệnh kia uống chén thuốc đó, sau nửa canh giờ lại dần dần có chuyển biến tốt.
Thế là Lăng Vu Đề bắt đầu thi chú cho tất cả chén thuốc, sau đó cho người bệnh uống--
Đảo mắt, một tháng trôi qua.
Phát hiện thêm thần chú vào thuốc có thể trị bệnh là việc của mười ngày trước, hiện tại những bệnh nhân vốn dĩ không quá nghiêm trọng đã hồi phục.
Mà những bệnh nhân đặc biệt nghiêm trọng ở giai đoạn trước giờ đây còn đang trong quá trình hồi phục.
Vị đại phu kia đã từng hỏi Lăng Vu Đề đã dùng loại thuốc gì mới chữa khỏi dịch tả, lúc đó Lăng Vu Đề chỉ cười không nói gì.
Một tháng ở Bình thành, thỉnh thoảng sẽ có tin từ chiến trường về.
Quân Kinh Vũ có năng lực cầm quân xuất sắc, đánh cho quân địch càng ngày càng xa. Hiện tại đã hạ được một thành trì của quân địch, chuẩn bị tiếp tục tiến công!
Lăng Vu Đề dự định chờ khi chữa khỏi cho toàn bộ bệnh nhân ở đây thì sẽ tiếp tục đi theo Quân Kinh Vũ --
"Được rồi Vương đại phu, ngày hôm nay tiễn nhóm bệnh nhân cuối cùng đi, ông có thể nghỉ ngơi thật tốt!" Lăng Vu Đề vừa sắc thuốc xong đi ra khỏi phòng bếp, cười nói.
Vương đại phu thở ra một hơi, ông cong môi cười, nếp nhăn đầy khóe mắt: "Thực sự quá tốt rồi!"
"Không xong rồi!"
Tiếng kêu gấp gáp hoảng loạn của Tống Ngự Phong truyền từ ngoài vào, Lăng Vu Đề nhíu mày xoay người nhìn hắn.
"Ngự phong ca, sao vậy?"
Tống Ngự Phong hòa hoãn hơi thở gấp gáp, kéo cánh tay Lăng Vu Đề đi ra ngoài: "Bệnh dịch... Hoàng thượng cùng mấy vị tướng quân cũng nhiễm bệnh rồi!"
"Cái gì?!" Lăng Vu Đề trợn mắt nhìn Tống Ngự Phong, sao Quân Kinh Vũ có thể nhiễm dịch tả?!
Tống Ngự Phong thở hổn hển: "Quân y nói là dịch tả! Nương nương..."
Dù trừ Quân Kinh Vũ ra thì mọi người vô cùng kinh ngạc vì Lăng Vu Đề lại biết y thuật, nhưng hiện tại mạng người quan trọng, ai còn có tâm tư nghi vấn Lăng Vu Đề nữa!
Lăng Vu Đề bỏ tay Tống Ngự Phong ra, chạy ra ngoài, lên ngựa rồi cưỡi ngựa phi thẳng về phía ngoài thành.
Bởi vì đã hạ được một tòa thành trì của quân địch nên bên ta đã dời quân doanh đi.
Nơi Lăng Vu Đề muốn đến chính là thành Môn Huệ bị Quân Kinh Vũ đánh hạ từ bảy ngày trước.
Tống Ngự Phong cưỡi ngựa đi theo sau Lăng Vu Đề, hắn gọi Lăng Vu Đề nhưng cô không để ý đến.
Trong đầu là hình ảnh Quân Kinh Vũ mặt mày tái xanh, suy yếu nằm ở trên giường.
Trước đây không lâu, Nam Quốc cùng Bắc Quốc đạt thành nhận thức chung, hợp lực tấn công Đông Quốc cùng Tây Quốc, đánh xong chia đều thiên hạ.
Hoàng đế Bắc Quốc cũng là người có dã tâm bừng bừng, sau khi lên làm Hoàng đế thì đương nhiên muốn nhất thống thiên hạ!
Mà Quân Kinh Vũ đưa ra đề nghị liên minh, đúng lúc cho hắn một cơ hội danh chính ngôn thuận!
Thế là Bắc Quốc xuất binh!
Hiện tại Nam Quốc phụ trách tấn công Tây Quốc, Bắc Quốc phụ trách tấn công Đông quốc.
Nghe nói lần này người mang binh xuất chinh chính là Lục Tự.
Nam chính vừa ra tay, đã trực tiếp hạ được hai tòa thành trì quan trọng của Đông Quốc.
Hiện tại Đông Quốc đã tự lo không xong, nào còn nhớ tới liên minh hai nước!
Vậy nên bên này Đông Quốc đã rút quân về, chỉ để lại Tây Quốc một mình chống cự.
Tây Quốc chết tiệt này, đánh trận thì đánh quang minh chính đại đi!
Cứ dùng những thủ đoạn thấp hèn như thế này!
Lẽ nào các người cho rằng cũng chỉ có Tây Quốc các người mới dùng loại thủ đoạn hèn hạ này đúng không?!
Chờ cho ta --
Lăng Vu Đề cũng phải bỏ ra ít nhất hai canh giờ mới đến thành Môn Huệ.
Có Tống Ngự Phong đưa đi, Lăng Vu Đề vào thành Môn Huệ do binh sĩ Nam Quốc binh sĩ thủ vệ mà không gặp chút trở ngại nào.
Quân Kinh Vũ không ở thành Môn Huệ, hắn đang ở trong quân doanh tại dốc Thập Lý ngoài trấn An Dương, cách thành Huệ Môn một khoảng xa.
Quân Kinh Vũ vốn dự định thừa thắng xông lên, không ngờ... lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trên đường đi, Tống Ngự Phong cũng đã nói rõ tình hình với Lăng Vu Đề, lần dịch này cứ như là có mọc mắt vậy!
Ngoại trừ Quân Kinh Vũ thì cũng chỉ có mấy vị tướng quân dẫn đầu bị nhiễm bệnh, trong đó bao gồm cả Lăng phụ!
Mà binh sĩ không có chút chuyện gì!
Quân Kinh Vũ và các vị tướng quân bắt đầu không thoải mái vào hai ngày trước.
Mới bắt đầu cũng không có ai hoài nghi đó là "dịch bệnh", chỉ cho rằng do ăn cái gì không tốt nên đi tả.
Thế nên mời quân y cho thuốc, kết quả sau khi uống thuốc thì họ trực tiếp miệng nôn trôn tháo không xuống giường được!
Khi Lăng Vu Đề đến quân doanh, Quân Kinh Vũ đang nằm trong lều chính.
Sắc mặt hắn trắng xanh, môi cũng không có chút huyết sắc, nhăn chặt mày lại.
Nhìn thấy Lăng Vu Đề, hắn còn miễn cưỡng cười với cô.
Lăng Vu Đề đau lòng cau mày, đưa tay xem nhiệt độ trên trán Quân Kinh Vũ.
Phát sốt không bình thường!
Lại bắt mạch cho Quân Kinh Vũ, mạch tượng... rất tương tự với dịch tả!
Đúng thế, chỉ là rất tương tự, nhưng cũng không phải là dịch!
Khi đến đây, tuy Lăng Vu Đề sốt ruột nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Tại sao cũng chỉ có Quân Kinh Vũ cùng với các tướng quân dẫn binh đánh giặc có chuyện mà binh sĩ lại không sao?
Có khả năng là hắc loạn sao?
Lời giải thích duy nhất chính là trúng độc!
Là độc gì, Lăng Vu Đề tạm thời không biết.
Cô cần chẩn mạch cho người bị trúng độc trước thì mới có thể thử kê đơn thuốc giải độc được.
"Đề nhi, bây giờ... ta bị rất nặng sao?" Giọng nói của Quân Kinh Vũ hơi suy yếu.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, khi hắn nói chuyện với Lăng Vu Đề không còn xưng trẫm nữa, mà là ta.
Lăng Vu Đề cười động viên hắn: "Không cần lo lắng, chàng không có bị nhiễm bệnh, mà là trúng độc!"
"Trúng độc?"
"Đúng vậy, tuy triệu chứng như dịch tả nhưng thực tế lại không có tính truyền nhiễm, cũng không thể mất mạng ngay được." Sẽ chỉ khiến cả người đau đớn, sức khỏe suy yếu, miệng nôn trôn tháo.
Đưa tay đặt ở trên đỉnh đầu Quân Kinh Vũ, mở miệng đọc thần chú.
Quân Kinh Vũ chỉ cảm thấy sau khi Lăng Vu Đề đặt tay trên đỉnh đầu chính mình không bao lâu, hắn liền cảm thấy đau đớn cùng sự khó chịu trong người giảm bớt trong nháy mắt.
Lăng Vu Đề muốn trực tiếp dùng thần chú chữa khỏi cho Quân Kinh Vũ, nhưng thần chú của cô thực sự quá yếu không thể chữa khỏi hoàn toàn, cho nên cô chỉ có thể phối hợp với y thuật của mình để trị liệu.
Quân Kinh Vũ hơi híp mắt lại nhìn Lăng Vu Đề, há miệng muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói với cô là: "Nàng đi xem cậu và các vị tướng quân khác đi."
Lăng Vu Đề ừ một tiếng, ém góc chăn giúp Quân Kinh Vũ, sau đó mới đứng dậy rời khỏi phòng Quân Kinh Vũ.
Cô tiếp tục chẩn mạch cho Lăng phụ cùng với mấy vị tướng quân, sau khi xác định tất cả trúng độc mới viết phương thuốc sai người đi lấy thuốc.
Nhưng dù có áp chế bệnh tình thì mỗi ngày cũng sẽ có có ba, năm bệnh nhân chết đi.
Sau đó dần dần xuất hiện trạng thái lờn thuốc!
Cuối cùng thực sự không còn cách nào, Lăng Vu Đề ôm tâm thái thử nghiệm. Khi cho một bệnh nhân nặng uống thuốc, cô sẽ hạ chú trong chén thuốc đó.
Điều không ngờ chính là người bệnh kia uống chén thuốc đó, sau nửa canh giờ lại dần dần có chuyển biến tốt.
Thế là Lăng Vu Đề bắt đầu thi chú cho tất cả chén thuốc, sau đó cho người bệnh uống--
Đảo mắt, một tháng trôi qua.
Phát hiện thêm thần chú vào thuốc có thể trị bệnh là việc của mười ngày trước, hiện tại những bệnh nhân vốn dĩ không quá nghiêm trọng đã hồi phục.
Mà những bệnh nhân đặc biệt nghiêm trọng ở giai đoạn trước giờ đây còn đang trong quá trình hồi phục.
Vị đại phu kia đã từng hỏi Lăng Vu Đề đã dùng loại thuốc gì mới chữa khỏi dịch tả, lúc đó Lăng Vu Đề chỉ cười không nói gì.
Một tháng ở Bình thành, thỉnh thoảng sẽ có tin từ chiến trường về.
Quân Kinh Vũ có năng lực cầm quân xuất sắc, đánh cho quân địch càng ngày càng xa. Hiện tại đã hạ được một thành trì của quân địch, chuẩn bị tiếp tục tiến công!
Lăng Vu Đề dự định chờ khi chữa khỏi cho toàn bộ bệnh nhân ở đây thì sẽ tiếp tục đi theo Quân Kinh Vũ --
"Được rồi Vương đại phu, ngày hôm nay tiễn nhóm bệnh nhân cuối cùng đi, ông có thể nghỉ ngơi thật tốt!" Lăng Vu Đề vừa sắc thuốc xong đi ra khỏi phòng bếp, cười nói.
Vương đại phu thở ra một hơi, ông cong môi cười, nếp nhăn đầy khóe mắt: "Thực sự quá tốt rồi!"
"Không xong rồi!"
Tiếng kêu gấp gáp hoảng loạn của Tống Ngự Phong truyền từ ngoài vào, Lăng Vu Đề nhíu mày xoay người nhìn hắn.
"Ngự phong ca, sao vậy?"
Tống Ngự Phong hòa hoãn hơi thở gấp gáp, kéo cánh tay Lăng Vu Đề đi ra ngoài: "Bệnh dịch... Hoàng thượng cùng mấy vị tướng quân cũng nhiễm bệnh rồi!"
"Cái gì?!" Lăng Vu Đề trợn mắt nhìn Tống Ngự Phong, sao Quân Kinh Vũ có thể nhiễm dịch tả?!
Tống Ngự Phong thở hổn hển: "Quân y nói là dịch tả! Nương nương..."
Dù trừ Quân Kinh Vũ ra thì mọi người vô cùng kinh ngạc vì Lăng Vu Đề lại biết y thuật, nhưng hiện tại mạng người quan trọng, ai còn có tâm tư nghi vấn Lăng Vu Đề nữa!
Lăng Vu Đề bỏ tay Tống Ngự Phong ra, chạy ra ngoài, lên ngựa rồi cưỡi ngựa phi thẳng về phía ngoài thành.
Bởi vì đã hạ được một tòa thành trì của quân địch nên bên ta đã dời quân doanh đi.
Nơi Lăng Vu Đề muốn đến chính là thành Môn Huệ bị Quân Kinh Vũ đánh hạ từ bảy ngày trước.
Tống Ngự Phong cưỡi ngựa đi theo sau Lăng Vu Đề, hắn gọi Lăng Vu Đề nhưng cô không để ý đến.
Trong đầu là hình ảnh Quân Kinh Vũ mặt mày tái xanh, suy yếu nằm ở trên giường.
Trước đây không lâu, Nam Quốc cùng Bắc Quốc đạt thành nhận thức chung, hợp lực tấn công Đông Quốc cùng Tây Quốc, đánh xong chia đều thiên hạ.
Hoàng đế Bắc Quốc cũng là người có dã tâm bừng bừng, sau khi lên làm Hoàng đế thì đương nhiên muốn nhất thống thiên hạ!
Mà Quân Kinh Vũ đưa ra đề nghị liên minh, đúng lúc cho hắn một cơ hội danh chính ngôn thuận!
Thế là Bắc Quốc xuất binh!
Hiện tại Nam Quốc phụ trách tấn công Tây Quốc, Bắc Quốc phụ trách tấn công Đông quốc.
Nghe nói lần này người mang binh xuất chinh chính là Lục Tự.
Nam chính vừa ra tay, đã trực tiếp hạ được hai tòa thành trì quan trọng của Đông Quốc.
Hiện tại Đông Quốc đã tự lo không xong, nào còn nhớ tới liên minh hai nước!
Vậy nên bên này Đông Quốc đã rút quân về, chỉ để lại Tây Quốc một mình chống cự.
Tây Quốc chết tiệt này, đánh trận thì đánh quang minh chính đại đi!
Cứ dùng những thủ đoạn thấp hèn như thế này!
Lẽ nào các người cho rằng cũng chỉ có Tây Quốc các người mới dùng loại thủ đoạn hèn hạ này đúng không?!
Chờ cho ta --
Lăng Vu Đề cũng phải bỏ ra ít nhất hai canh giờ mới đến thành Môn Huệ.
Có Tống Ngự Phong đưa đi, Lăng Vu Đề vào thành Môn Huệ do binh sĩ Nam Quốc binh sĩ thủ vệ mà không gặp chút trở ngại nào.
Quân Kinh Vũ không ở thành Môn Huệ, hắn đang ở trong quân doanh tại dốc Thập Lý ngoài trấn An Dương, cách thành Huệ Môn một khoảng xa.
Quân Kinh Vũ vốn dự định thừa thắng xông lên, không ngờ... lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trên đường đi, Tống Ngự Phong cũng đã nói rõ tình hình với Lăng Vu Đề, lần dịch này cứ như là có mọc mắt vậy!
Ngoại trừ Quân Kinh Vũ thì cũng chỉ có mấy vị tướng quân dẫn đầu bị nhiễm bệnh, trong đó bao gồm cả Lăng phụ!
Mà binh sĩ không có chút chuyện gì!
Quân Kinh Vũ và các vị tướng quân bắt đầu không thoải mái vào hai ngày trước.
Mới bắt đầu cũng không có ai hoài nghi đó là "dịch bệnh", chỉ cho rằng do ăn cái gì không tốt nên đi tả.
Thế nên mời quân y cho thuốc, kết quả sau khi uống thuốc thì họ trực tiếp miệng nôn trôn tháo không xuống giường được!
Khi Lăng Vu Đề đến quân doanh, Quân Kinh Vũ đang nằm trong lều chính.
Sắc mặt hắn trắng xanh, môi cũng không có chút huyết sắc, nhăn chặt mày lại.
Nhìn thấy Lăng Vu Đề, hắn còn miễn cưỡng cười với cô.
Lăng Vu Đề đau lòng cau mày, đưa tay xem nhiệt độ trên trán Quân Kinh Vũ.
Phát sốt không bình thường!
Lại bắt mạch cho Quân Kinh Vũ, mạch tượng... rất tương tự với dịch tả!
Đúng thế, chỉ là rất tương tự, nhưng cũng không phải là dịch!
Khi đến đây, tuy Lăng Vu Đề sốt ruột nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Tại sao cũng chỉ có Quân Kinh Vũ cùng với các tướng quân dẫn binh đánh giặc có chuyện mà binh sĩ lại không sao?
Có khả năng là hắc loạn sao?
Lời giải thích duy nhất chính là trúng độc!
Là độc gì, Lăng Vu Đề tạm thời không biết.
Cô cần chẩn mạch cho người bị trúng độc trước thì mới có thể thử kê đơn thuốc giải độc được.
"Đề nhi, bây giờ... ta bị rất nặng sao?" Giọng nói của Quân Kinh Vũ hơi suy yếu.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, khi hắn nói chuyện với Lăng Vu Đề không còn xưng trẫm nữa, mà là ta.
Lăng Vu Đề cười động viên hắn: "Không cần lo lắng, chàng không có bị nhiễm bệnh, mà là trúng độc!"
"Trúng độc?"
"Đúng vậy, tuy triệu chứng như dịch tả nhưng thực tế lại không có tính truyền nhiễm, cũng không thể mất mạng ngay được." Sẽ chỉ khiến cả người đau đớn, sức khỏe suy yếu, miệng nôn trôn tháo.
Đưa tay đặt ở trên đỉnh đầu Quân Kinh Vũ, mở miệng đọc thần chú.
Quân Kinh Vũ chỉ cảm thấy sau khi Lăng Vu Đề đặt tay trên đỉnh đầu chính mình không bao lâu, hắn liền cảm thấy đau đớn cùng sự khó chịu trong người giảm bớt trong nháy mắt.
Lăng Vu Đề muốn trực tiếp dùng thần chú chữa khỏi cho Quân Kinh Vũ, nhưng thần chú của cô thực sự quá yếu không thể chữa khỏi hoàn toàn, cho nên cô chỉ có thể phối hợp với y thuật của mình để trị liệu.
Quân Kinh Vũ hơi híp mắt lại nhìn Lăng Vu Đề, há miệng muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói với cô là: "Nàng đi xem cậu và các vị tướng quân khác đi."
Lăng Vu Đề ừ một tiếng, ém góc chăn giúp Quân Kinh Vũ, sau đó mới đứng dậy rời khỏi phòng Quân Kinh Vũ.
Cô tiếp tục chẩn mạch cho Lăng phụ cùng với mấy vị tướng quân, sau khi xác định tất cả trúng độc mới viết phương thuốc sai người đi lấy thuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.