Chương 443: Công lược đế vương bá đạo (26)
Mai Khai
14/04/2020
Edit: Aya Shinta
Thuốc còn chưa sắc xong thì lại có tin quân địch đột nhiên tấn công từ ngoài truyền vào.
Lúc này ngoại trừ tướng lĩnh số may Tống Ngự Phong không bị trúng độc thì các vị tướng quân khác không xuống giường được.
Thế là Tống Ngự Phong mang quân ra ngoài nghênh chiến.
Lăng Vu Đề biết được, cô dặn dò Ngưu Cương theo mình một đường tới đây canh chừng thuốc, sắc xong thuốc thì đưa tới cho mấy người Quân Kinh Vũ dùng.
Để phòng Ngưu Cương là gian tế, Lăng Vu Đề còn thi chú với Ngưu Cương, lúc này mới yên tâm rời đi.
Nơi khai chiến ở một hẻm núi nhỏ. Từ rất xa, Lăng Vu Đề đã nghe thấy tiếng hai quân reo hò giao chiến, còn có tiếng vũ khí va chạm.
Lăng Vu Đề ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn lên trên nhìn, sau đó mới cưỡi ngựa đi về một hướng khác --
Lăng Vu Đề lẩm nhẩm, luồng khí màu đen đỏ chui ra khỏi miệng cô, kéo dài về phía trước như có ý thức...
Cũng tiễn thủ của địch còn đang mai phục ở hai bên hẻm núi, chưa kịp đánh lén thì đã bị hạ gục!
Lăng Vu Đề vốn muốn hạ luôn cả quân địch dưới hẻm núi luôn, nhưng cô cảm thấy bản thân mình có lòng mà không có sức.
Khỏi cần phải đoán, chắc chắn là bởi thần chú phù thủy quá yếu!
Cô vung vẩy roi trong tay, rẽ cỏ dại hai bên cao ngang hông mình ra, sau đó đi tới chỗ mấy cung tiễn thủ ẩn nấp ban nãy.
Cung tiễn thủ mặc áo xanh tên nào tên nấy nằm dưới đất bất tỉnh nhân sự, Lăng Vu Đề đếm được tám tên.
Thêm đối diện vào hẳn là có mười sáu tên.
Những tên này hoàn toàn chính là dân đánh lén trong hiện đại!
Để phòng việc bị phát hiện, Lăng Vu Đề ngồi xổm xuống.
Cầm cung tên ánh chừng, lấy một mũi tên từ bao đựng tên của một trong số các cung thủ.
Dưới kia, tiếng reo hò vang trời, Lăng Vu Đề ngồi xổm ở rìa, mũi tên nhắm ngay mi tâm tướng lĩnh quân địch ở phía dưới.
Lo mình không nhắm chuẩn, cô nhẹ nhàng mở miệng thi chú lên mũi tên.
Khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười khẩy.
"Vút -- "
Mũi tên xuất hiện giữa trời, lao thẳng tới mi tâm của tướng quân địch --
Tên tướng quân kia còn đang đắc ý rằng chẳng mấy chốc nữa, tướng lĩnh trụ cột duy nhất bây giờ bên Nam Quốc - Tống Ngự Phong bị bắt...
Mũi tên của Lăng Vu Đề cắm phập ở giữa mi tâm của hắn, còn chưa kịp phản ứng cũng đã trợn mắt ngã xuống.
Ngã xuống theo hắn còn có cờ chỉ huy trong tay.
Bên Tây Quốc không có chỉ huy nên lập tức rối loạn!
Không thể duy trì trận hình, mọi người tản ra.
Bên kia, Tống Ngự Phong hơi ngẩn người, trong lòng cảm thấy kỳ quái là tại sao có người bắn lén tướng quân Tây Quốc, nhưng hắn cũng biết không thể đánh mất thời cơ này!
Thế là hắn vẫy cờ chỉ huy hét lớn một tiếng: "Các tướng sĩ anh dũng nhất của Nam Quốc! Giết -- "
"Giết -- "
"Giết -- "
...
Trận này, quân Nam Quốc vốn nằm ở thế yếu nhưng sau đó lại chuyển bại thành thắng.
Khi Tống Ngự Phong thanh lý tù binh, Lăng Vu Đề đứng lên gọi hắn một tiếng, thế rồi Tống Ngự Phong mới biết hóa ra mũi tên vừa nãy là do Lăng Vu Đề bắn.
Lăng Vu Đề sai người lên hẻm núi trói mười sáu cung tiễn thủ lại, sau đó mới cùng Tống Ngự Phong trở về quân doanh.
Quân Kinh Vũ đã uống thuốc, có thể ngồi dậy rồi.
Nhìn thấy Lăng Vu Đề trở về, hắn quan tâm nhìn Lăng Vu Đề.
Mãi đến khi Lăng Vu Đề cười híp mắt ngồi vào bên giường, tùy ý để hắn kéo tay cô xem tới lui, Quân Kinh Vũ mới thấy yên tâm.
Hắn có ý chỉ trích nhìn Lăng Vu Đề: "Trên chiến trường nguy hiểm như thế, sao nàng có thể ra đấy!"
Lăng Vu Đề chu miệng, tựa đầu lên vai Quân Kinh Vũ trên: "Người ta đâu có sao đâu~ Hơn nữa, người ta còn mang thủ cấp của Liễu tướng quân gì đó về đấy!"
Lăng Vu Đề làm nũng, trong ời nói tràn đầy sự tự hào cùng đắc ý.
"Ồ? Vậy mà nàng lại lấy được thủ cấp của tên họ Liễu kia?!" Về điều này, Quân Kinh Vũ quả thực hơi kinh ngạc.
Tống Ngự Phong giữ yên lặng ở bên cạnh giờ đây mở miệng: "Bẩm Hoàng thượng, lần này có thể lấy được thủ cấp của Liễu Nguyên Hán đúng là công lao của Quý phi nương nương!"
"Không chỉ có như vậy, nếu không phải có Quý phi nương nương giải quyết cung tiễn thủ mai phục của địch trước, quân ta tất tổn thất nặng nề!"
Tuy Tống Ngự Phong thật sự rất muốn biết rốt cuộc Lăng Vu Đề đã làm thế nào dựa vào sức một người làm mấy tên cung tiễn thủ kia hôn mê nhưng hắn rất thông minh, lựa chọn giữ yên lặng.
Lăng Vu Đề ngồi thẳng người, quăng cho Quân Kinh Vũ một ánh mắt "Thế nào, ta rất lợi hại đúng không!" "Mau khen ta mau khen ta!".
Nhìn thấy Lăng Vu Đề cố ý ra vẻ kiêu ngạo như vậy, Quân Kinh Vũ cảm giác lòng mình sắp tan ra.
Đưa tay nâng mặt Lăng Vu Đề, không để ý đến trong doanh trướng còn có những người khác ở, trực tiếp hôn lên môi anh đào...
Tống Ngự Phong rất tự giác lui ra, sau đó đi đến lều của Lăng phụ--
Lăng Vu Đề nằm trong lòng Quân Kinh Vũ, hơi uể oải nhắm mắt lại.
Mãi đến giờ cô mới nhớ tới rằng bản thân rong ruổi mấy tiếng, sau đó khám bệnh rồi sắc thuốc, cuối cùng còn tới chiến trường. Lúc này được nghỉ ngơi rồi, cô mới để ý đi ngoài thì trời đã tối, mà bụng mình cũng đang kêu gào.
Bởi sức khỏe còn kém nên Quân Kinh Vũ đã ngủ thiếp đi.
Lăng Vu Đề rón rén xuống giường, đầu lại nhìn Quân Kinh Vũ đang bình yên chìm trong giấc ngủ.
Vừa nãy độ hảo cảm của Quân Kinh Vũ đối với cô đã lên đến chín mươi hai điểm, quả nhiên chung hoạn nạn mới thấy chân tình!
Còn thiếu tám điểm, tám điểm nữa liền có thể hoàn thành nhiệm vụ!
Không biết nếu sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ, trực tiếp rời khỏi thế giới này, trở về trong hệ thống thì hội trưởng đại nhân kia có trở về Hiệp hội Vị diện luôn hay không đây?
Hay là anh ấy nhất định phải ở đây đến khi ngỏm tỏi mới có thể trở về?
Nhíu mày, vậy cô... vẫn nên chờ Quân Kinh Vũ chết già mới về hệ thống là được --
Tới nhà bếp tìm đồ ăn, Lăng Vu Đề dùng thần chú mê hoặc Ngưu Cương hỏi hắn, đương nhiên kết quả là Ngưu Cương không phải gian tế.
Lăng Vu Đề vốn tính ăn xong rồi đi tìm Tống Ngự Phong, thương lượng để tìm ra gian tế trong quân doanh.
Nhưng sau đó ngẫm lại, tuy lúc bình thường ánh mắt của Tống Ngự Phong nhìn cô đã cật lực che giấu nhưng cô vẫn nhận ra được điểm khác lạ.
Cô không phải nguyên thân, người Tống Ngự Phong yêu cũng không phải cô!
Việc lúc này Lăng Vu Đề cần phải làm nhất chính là giữ khoảng cách với Tống Ngự Phong.
Dù sao Quân Kinh Vũ đã và đang trong quá trình khôi phục, có chuyện gì thì cô nên thương lượng với "anh nhà" mới phải --
Trở lại lều chính, Lăng Vu Đề rửa mặt sơ rồi nằm ở bên người Quân Kinh Vũ chuẩn bị ngủ.
Quân Kinh Vũ đã quen với sự tồn tại của Lăng Vu Đề, vì thế nên cô vừa lên thì hắn đã vươn người ôm lấy cô theo phản xạ, nỉ non bên tai của cô: "Ngủ đi."
Thuốc còn chưa sắc xong thì lại có tin quân địch đột nhiên tấn công từ ngoài truyền vào.
Lúc này ngoại trừ tướng lĩnh số may Tống Ngự Phong không bị trúng độc thì các vị tướng quân khác không xuống giường được.
Thế là Tống Ngự Phong mang quân ra ngoài nghênh chiến.
Lăng Vu Đề biết được, cô dặn dò Ngưu Cương theo mình một đường tới đây canh chừng thuốc, sắc xong thuốc thì đưa tới cho mấy người Quân Kinh Vũ dùng.
Để phòng Ngưu Cương là gian tế, Lăng Vu Đề còn thi chú với Ngưu Cương, lúc này mới yên tâm rời đi.
Nơi khai chiến ở một hẻm núi nhỏ. Từ rất xa, Lăng Vu Đề đã nghe thấy tiếng hai quân reo hò giao chiến, còn có tiếng vũ khí va chạm.
Lăng Vu Đề ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn lên trên nhìn, sau đó mới cưỡi ngựa đi về một hướng khác --
Lăng Vu Đề lẩm nhẩm, luồng khí màu đen đỏ chui ra khỏi miệng cô, kéo dài về phía trước như có ý thức...
Cũng tiễn thủ của địch còn đang mai phục ở hai bên hẻm núi, chưa kịp đánh lén thì đã bị hạ gục!
Lăng Vu Đề vốn muốn hạ luôn cả quân địch dưới hẻm núi luôn, nhưng cô cảm thấy bản thân mình có lòng mà không có sức.
Khỏi cần phải đoán, chắc chắn là bởi thần chú phù thủy quá yếu!
Cô vung vẩy roi trong tay, rẽ cỏ dại hai bên cao ngang hông mình ra, sau đó đi tới chỗ mấy cung tiễn thủ ẩn nấp ban nãy.
Cung tiễn thủ mặc áo xanh tên nào tên nấy nằm dưới đất bất tỉnh nhân sự, Lăng Vu Đề đếm được tám tên.
Thêm đối diện vào hẳn là có mười sáu tên.
Những tên này hoàn toàn chính là dân đánh lén trong hiện đại!
Để phòng việc bị phát hiện, Lăng Vu Đề ngồi xổm xuống.
Cầm cung tên ánh chừng, lấy một mũi tên từ bao đựng tên của một trong số các cung thủ.
Dưới kia, tiếng reo hò vang trời, Lăng Vu Đề ngồi xổm ở rìa, mũi tên nhắm ngay mi tâm tướng lĩnh quân địch ở phía dưới.
Lo mình không nhắm chuẩn, cô nhẹ nhàng mở miệng thi chú lên mũi tên.
Khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười khẩy.
"Vút -- "
Mũi tên xuất hiện giữa trời, lao thẳng tới mi tâm của tướng quân địch --
Tên tướng quân kia còn đang đắc ý rằng chẳng mấy chốc nữa, tướng lĩnh trụ cột duy nhất bây giờ bên Nam Quốc - Tống Ngự Phong bị bắt...
Mũi tên của Lăng Vu Đề cắm phập ở giữa mi tâm của hắn, còn chưa kịp phản ứng cũng đã trợn mắt ngã xuống.
Ngã xuống theo hắn còn có cờ chỉ huy trong tay.
Bên Tây Quốc không có chỉ huy nên lập tức rối loạn!
Không thể duy trì trận hình, mọi người tản ra.
Bên kia, Tống Ngự Phong hơi ngẩn người, trong lòng cảm thấy kỳ quái là tại sao có người bắn lén tướng quân Tây Quốc, nhưng hắn cũng biết không thể đánh mất thời cơ này!
Thế là hắn vẫy cờ chỉ huy hét lớn một tiếng: "Các tướng sĩ anh dũng nhất của Nam Quốc! Giết -- "
"Giết -- "
"Giết -- "
...
Trận này, quân Nam Quốc vốn nằm ở thế yếu nhưng sau đó lại chuyển bại thành thắng.
Khi Tống Ngự Phong thanh lý tù binh, Lăng Vu Đề đứng lên gọi hắn một tiếng, thế rồi Tống Ngự Phong mới biết hóa ra mũi tên vừa nãy là do Lăng Vu Đề bắn.
Lăng Vu Đề sai người lên hẻm núi trói mười sáu cung tiễn thủ lại, sau đó mới cùng Tống Ngự Phong trở về quân doanh.
Quân Kinh Vũ đã uống thuốc, có thể ngồi dậy rồi.
Nhìn thấy Lăng Vu Đề trở về, hắn quan tâm nhìn Lăng Vu Đề.
Mãi đến khi Lăng Vu Đề cười híp mắt ngồi vào bên giường, tùy ý để hắn kéo tay cô xem tới lui, Quân Kinh Vũ mới thấy yên tâm.
Hắn có ý chỉ trích nhìn Lăng Vu Đề: "Trên chiến trường nguy hiểm như thế, sao nàng có thể ra đấy!"
Lăng Vu Đề chu miệng, tựa đầu lên vai Quân Kinh Vũ trên: "Người ta đâu có sao đâu~ Hơn nữa, người ta còn mang thủ cấp của Liễu tướng quân gì đó về đấy!"
Lăng Vu Đề làm nũng, trong ời nói tràn đầy sự tự hào cùng đắc ý.
"Ồ? Vậy mà nàng lại lấy được thủ cấp của tên họ Liễu kia?!" Về điều này, Quân Kinh Vũ quả thực hơi kinh ngạc.
Tống Ngự Phong giữ yên lặng ở bên cạnh giờ đây mở miệng: "Bẩm Hoàng thượng, lần này có thể lấy được thủ cấp của Liễu Nguyên Hán đúng là công lao của Quý phi nương nương!"
"Không chỉ có như vậy, nếu không phải có Quý phi nương nương giải quyết cung tiễn thủ mai phục của địch trước, quân ta tất tổn thất nặng nề!"
Tuy Tống Ngự Phong thật sự rất muốn biết rốt cuộc Lăng Vu Đề đã làm thế nào dựa vào sức một người làm mấy tên cung tiễn thủ kia hôn mê nhưng hắn rất thông minh, lựa chọn giữ yên lặng.
Lăng Vu Đề ngồi thẳng người, quăng cho Quân Kinh Vũ một ánh mắt "Thế nào, ta rất lợi hại đúng không!" "Mau khen ta mau khen ta!".
Nhìn thấy Lăng Vu Đề cố ý ra vẻ kiêu ngạo như vậy, Quân Kinh Vũ cảm giác lòng mình sắp tan ra.
Đưa tay nâng mặt Lăng Vu Đề, không để ý đến trong doanh trướng còn có những người khác ở, trực tiếp hôn lên môi anh đào...
Tống Ngự Phong rất tự giác lui ra, sau đó đi đến lều của Lăng phụ--
Lăng Vu Đề nằm trong lòng Quân Kinh Vũ, hơi uể oải nhắm mắt lại.
Mãi đến giờ cô mới nhớ tới rằng bản thân rong ruổi mấy tiếng, sau đó khám bệnh rồi sắc thuốc, cuối cùng còn tới chiến trường. Lúc này được nghỉ ngơi rồi, cô mới để ý đi ngoài thì trời đã tối, mà bụng mình cũng đang kêu gào.
Bởi sức khỏe còn kém nên Quân Kinh Vũ đã ngủ thiếp đi.
Lăng Vu Đề rón rén xuống giường, đầu lại nhìn Quân Kinh Vũ đang bình yên chìm trong giấc ngủ.
Vừa nãy độ hảo cảm của Quân Kinh Vũ đối với cô đã lên đến chín mươi hai điểm, quả nhiên chung hoạn nạn mới thấy chân tình!
Còn thiếu tám điểm, tám điểm nữa liền có thể hoàn thành nhiệm vụ!
Không biết nếu sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ, trực tiếp rời khỏi thế giới này, trở về trong hệ thống thì hội trưởng đại nhân kia có trở về Hiệp hội Vị diện luôn hay không đây?
Hay là anh ấy nhất định phải ở đây đến khi ngỏm tỏi mới có thể trở về?
Nhíu mày, vậy cô... vẫn nên chờ Quân Kinh Vũ chết già mới về hệ thống là được --
Tới nhà bếp tìm đồ ăn, Lăng Vu Đề dùng thần chú mê hoặc Ngưu Cương hỏi hắn, đương nhiên kết quả là Ngưu Cương không phải gian tế.
Lăng Vu Đề vốn tính ăn xong rồi đi tìm Tống Ngự Phong, thương lượng để tìm ra gian tế trong quân doanh.
Nhưng sau đó ngẫm lại, tuy lúc bình thường ánh mắt của Tống Ngự Phong nhìn cô đã cật lực che giấu nhưng cô vẫn nhận ra được điểm khác lạ.
Cô không phải nguyên thân, người Tống Ngự Phong yêu cũng không phải cô!
Việc lúc này Lăng Vu Đề cần phải làm nhất chính là giữ khoảng cách với Tống Ngự Phong.
Dù sao Quân Kinh Vũ đã và đang trong quá trình khôi phục, có chuyện gì thì cô nên thương lượng với "anh nhà" mới phải --
Trở lại lều chính, Lăng Vu Đề rửa mặt sơ rồi nằm ở bên người Quân Kinh Vũ chuẩn bị ngủ.
Quân Kinh Vũ đã quen với sự tồn tại của Lăng Vu Đề, vì thế nên cô vừa lên thì hắn đã vươn người ôm lấy cô theo phản xạ, nỉ non bên tai của cô: "Ngủ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.