Chương 17: Chương 17: TG1 công lược trúc mã bác sĩ 16
Đang cập nhật
27/07/2018
Đúng như lời Quý Hàn nói, ngày hôm nay hắn không có việc gì gấp, chỉ đơn giản đến phòng bệnh kiểm tra tình trạng của bệnh nhân hoặc ngồi trong văn phòng xem xét một chút văn kiện ca bệnh linh tinh. Nếu bệnh viện không có các ca phẫu thuật lớn thì không nhất thiết cần phải hắn ra tay.
Trong văn phòng nhiệt độ có chút cao, Diêu Vi ngồi một lát liền cảm thấy có chút nóng, có chút không chịu được liền thoát áo khoác ngoài ra.
Quý Hàn đang ngồi xử lý công việc ngước nhìn Diêu Vi, vội vàng buông bút trong tay, đứng dậy đi tới đem áo khoác vừa cởi phủ lại trên người Diêu Vi, nhíu mày nói: “Thời tiết có chút lạnh, khoác áo vào, không sẽ sinh bệnh”.
“Trong này nhiệt độ có chút cao, không phải anh là bác sĩ sao? Nếu em bị bệnh, liền tới tìm anh” Diêu Vi vẻ mặt vô tội ánh mắt lấp lánh vui đùa Quý Hàn.
Quý Hàn có chút sửng sốt, vội vàng cúi đầu, không ngờ ở góc độ này hắn có thể nhìn thấy khe ngực mơ hồ ẩn sâu trong lớp áo của cô.
Quý Hàn chỉ cảm thấy cả người khô nóng, hắn cuống quít dời tầm mắt: "Sinh bệnh cũng đâu phải chuyện tốt lành gì, em đừng cởi áo khoác ngoài ra."
Thấy Quý Hàn dáng vẻ này, Diêu Vi chớp chớp mắt, bỗng nhiên nảy ra một ý định, đứng lên ôm lấy cánh tay hắn cố ý đè lên sườn ngực lay động: "Được rồi, em không cởi áo khoác ra nữa là được chứ gì, anh dẫn em đi tham quan phòng khám bệnh được không?”
Quý Hàn hô hấp có chút rối loạn, nơi mềm mại đang không ngừng ma sát cánh tay hắn, làm hắn lập tức nhớ ngày hôm đó hắn dùng bàn tay thô to của mình bao trọn hai trái hồng đào này như thế nào, ánh mắt tối lại nhìn về phía Diêu Vi, giọng nói khàn khàn: “Em thật muốn biết?”
"Đương...... nhiên." Nhìn Quý Hàn ánh mắt rõ ràng có chút không thích hợp, Diêu Vi chột dạ cúi đầu, buông lỏng cánh tay hắn ra.
"Anh dẫn em đi xem." Quý Hàn tuy rằng đối với Diêu Vi buông tay có chút mất mát, nhưng ánh mắt hắn lại dị thường nóng rực, thậm chí mang theo một loại mạc danh chờ mong cùng hưng phấn.
"Ai, thật sự có thể đi nhìn xem?" Diêu Vi kinh ngạc.
"Ân." Quý Hàn nói, mang theo Diêu Vi mở một cánh cửa bên hông văn phòng.
Diêu Vi ngạc nhiên đi vào, phát hiện bên trong có một cái bàn cùng rất nhiều dụng cụ phẫu thuật.
Quý Hàn ở phía sau nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó khóa lại, đây là nơi hắn thực hiện các ca tiểu phẫu, ngày thường ít khi dùng.
Diêu Vi tò mò quan sát mọi thứ, Quý Hàn từ phía sau nhẹ nhàng ôm chặt cô, nghiêng đầu hôn lên cổ tuyết trắng.
"Anh đừng nháo, ngứa." Đối phương hơi thở nóng rực phun lên cổ cô, Diêu Vi nhịn không được duỗi tay đẩy hắn ra.
Quý Hàn bắt lấy cánh tay ngăn cản của Diêu Vi, xoay người cô lại, cùng mặt đối mặt với hắn, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Em nơi nào ngứa? Ở đây hay ở đây?"
Bàn tay thô ráp không an phận di chuyển xuống mông Diêu Vi, theo khe rãnh mông thâm nhập vào giữa hai chân cô….
Diêu Vi nhịn không được kẹp chặt hai chân, khuôn mặt ửng đỏ, bực mình xấu hổ giãy giụa: "Sắc lang, anh định làm gì? Nơi này là bệnh viện."
Quý Hàn ngón tay cách quần lót dùng sức ấn lên cánh hoa kiều nộm, vừa lòng nghe đối phương ngân nga “Ân a…”
Hắn cười cười, một bàn tay khác di chuyển vào trong áo, đẩy áo ngực lên, bắt lấy tiểu bạch thỏ vuốt ve: “Không phải em nói ngứa sao, anh đang giúp em kiểm tra em ngứa ở đâu, là ở ngực hay là ở hoa huyệt. Hay cả hai đều ngứa? Ân”. Vừa nói hắn vừa xiết lấy tiểu nhũ tiên.
"Ân a ~ đừng như vậy......" Diêu Vi bị hắn làm cho cả người xụi lơ, đầu vô lực dựa vào bả vai Quý Hàn, ngực bên trái bị bàn tay Quý Hàn xoa nắn làm cho tê dại, cô cúi đầu, liền từ cổ áo có thể nhìn thấy Quý Hàn đang đùa bỡn ngực cô như thế nào.
Quý Hàn cúi đầu, đầu lưỡi ẩm ướt liếm liếm xương quai xanh tinh xảo, sau đó chậm rãi đi xuống, liếm mút gặm cắn tiểu bạch thỏ bên kia, thẳng đến ngậm lấy tiểu anh đào, mới tấm tắc dùng hàm răng gặm cắn liếm mút cùng lôi kéo.
"Ân a...... Không cần, đừng ở chỗ này......" Một cổ lưu nhiệt quen thuộc lan truyền trong bụng nhỏ, Diêu Vi cắn chặt môi dưới, không để mình phát ra tiếng rên rỉ. Đôi tay để trên ngực Quý Hàn, trong đầu một tia lý trí còn sót lại, nơi này là bệnh viện, tùy thời sẽ có người tiến vào.
"Nơi này là bệnh viện, anh thân là bác sĩ, cấp em kiểm tra thân thể có sao?" Quý Hàn phun tiểu anh đào đã thẳng đứng ra, hai tay bên trong quần áo Diêu Vi cũng rút ra, nghiêm trang nói hươu nói vượn.
Diêu Vi bị khuôn mặt vô liêm sỉ này làm cho xấu hổ cùng giận giữ không thôi, nhưng cũng chỉ có thể căm tức đỏ mặt nhìn Quý Hàn, hai tiểu bạch thỏ mũm mĩm không ngừng phập phồng, nịt ngực bị Quý Hàn đẩy lên trên, hai viên tiểu anh đào thẳng đứng như muốn thoát ra khỏi áo.
Quý Hàn nhìn một màn hoạt sắc sinh hương này, dưới thân cự vật đã sớm trướng đau, lại vẫn nhẫn nại đem Diêu Vi ôm lên đặt lên trên bàn tiểu phẫu, âm thanh trầm thấp khàn khàn: “Ngoan, để bác sĩ hảo hảo kiểm tra thân thể cho em”. Bốn chữ “kiểm tra thân thể” này đặc biệt ái muội.
Diêu Vi có ngốc cũng biết hắn muốn làm cái gì, vội vàng giãy giụa từ bàn tiểu phẫu xuống, cô không muốn bị người ta ăn sạch sẽ ở nơi này!
Quý Hàn không vui nheo mắt lại, duỗi tay giam cầm Diêu Vi đang không ngừng giãy giụa, sau đó "Bang" một tiếng đánh lên mông cô, thấp giọng nói: "Nghe lời một chút! Quý ca ca phải cấp em kiểm tra thân thể."
Diêu Vi thân thể run run, tuy rằng cái đánh này không đau, nhưng cô vẫn rất ủy khuất, đôi mắt to tròn đỏ đỏ ươn ướt cực kỳ đáng thương.
"Ngoan, nghe lời, ngồi lên trên đi." Quý Hàn mở miệng ra lệnh, duỗi tay nâng gọng kính mắt mạ vàng, trong lòng nhịn không được dâng lên một cỗ cảm giác muốn hung hăng chà đạp Diêu Vi.
Diêu Vi đành phải một lần nữa ngồi lên, vẻ mặt ủy khuất nhìn Quý Hàn đối diện mặc một chiếc áo blue dài.
Quý Hàn từ trong túi lấy ra một con dao phẫu thuật nhỏ nhắn xinh xắn, ngón tay thon dài đen mũi dạo đặt ở giữa khe ngực Diêu Vi.
Kim loại lạnh lẽo làm Diêu Vi run lẩy bẩy, cô không nhịn được sợ hãi thốt ra tiếng: “Quý ca ca......"
"Ân?" Quý Hàn lên tiếng có lệ, dao phẫu thuật chậm rãi đi xuống, thuần thục tháo cúc áo trên áo Diêu Vi, dao phẫu thuật ở trong tay hắn giống như vì hắn mà sinh ra.
Trong chốc lát áo Diêu Vi liền rộng mở, lộ ra áo ren đen đã bị đẩy lên trên, cặp ngực đầy đặn nõn nà, hai tiểu anh đào hồng diễm đứng thẳng.
"A, hai tiểu anh đào như thế nào lại dựng đứng như này, em có thấy sao không?" Quý Hàn vừa nói tay vừa vươn ra xoa nắn nhũ tiên mẫn cảm, Quý Hàn bi một màn nhũ tiên dựng đứng kích thích không thôi.
Diêu Vi kêu khẽ như tiếng mèo kêu, cảm giác lửa nóng trên đầu nhũ tiên, giống như đại trướng, hoa huyệt trào ra một cỗ mật dịch động tình.
Trong văn phòng nhiệt độ có chút cao, Diêu Vi ngồi một lát liền cảm thấy có chút nóng, có chút không chịu được liền thoát áo khoác ngoài ra.
Quý Hàn đang ngồi xử lý công việc ngước nhìn Diêu Vi, vội vàng buông bút trong tay, đứng dậy đi tới đem áo khoác vừa cởi phủ lại trên người Diêu Vi, nhíu mày nói: “Thời tiết có chút lạnh, khoác áo vào, không sẽ sinh bệnh”.
“Trong này nhiệt độ có chút cao, không phải anh là bác sĩ sao? Nếu em bị bệnh, liền tới tìm anh” Diêu Vi vẻ mặt vô tội ánh mắt lấp lánh vui đùa Quý Hàn.
Quý Hàn có chút sửng sốt, vội vàng cúi đầu, không ngờ ở góc độ này hắn có thể nhìn thấy khe ngực mơ hồ ẩn sâu trong lớp áo của cô.
Quý Hàn chỉ cảm thấy cả người khô nóng, hắn cuống quít dời tầm mắt: "Sinh bệnh cũng đâu phải chuyện tốt lành gì, em đừng cởi áo khoác ngoài ra."
Thấy Quý Hàn dáng vẻ này, Diêu Vi chớp chớp mắt, bỗng nhiên nảy ra một ý định, đứng lên ôm lấy cánh tay hắn cố ý đè lên sườn ngực lay động: "Được rồi, em không cởi áo khoác ra nữa là được chứ gì, anh dẫn em đi tham quan phòng khám bệnh được không?”
Quý Hàn hô hấp có chút rối loạn, nơi mềm mại đang không ngừng ma sát cánh tay hắn, làm hắn lập tức nhớ ngày hôm đó hắn dùng bàn tay thô to của mình bao trọn hai trái hồng đào này như thế nào, ánh mắt tối lại nhìn về phía Diêu Vi, giọng nói khàn khàn: “Em thật muốn biết?”
"Đương...... nhiên." Nhìn Quý Hàn ánh mắt rõ ràng có chút không thích hợp, Diêu Vi chột dạ cúi đầu, buông lỏng cánh tay hắn ra.
"Anh dẫn em đi xem." Quý Hàn tuy rằng đối với Diêu Vi buông tay có chút mất mát, nhưng ánh mắt hắn lại dị thường nóng rực, thậm chí mang theo một loại mạc danh chờ mong cùng hưng phấn.
"Ai, thật sự có thể đi nhìn xem?" Diêu Vi kinh ngạc.
"Ân." Quý Hàn nói, mang theo Diêu Vi mở một cánh cửa bên hông văn phòng.
Diêu Vi ngạc nhiên đi vào, phát hiện bên trong có một cái bàn cùng rất nhiều dụng cụ phẫu thuật.
Quý Hàn ở phía sau nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó khóa lại, đây là nơi hắn thực hiện các ca tiểu phẫu, ngày thường ít khi dùng.
Diêu Vi tò mò quan sát mọi thứ, Quý Hàn từ phía sau nhẹ nhàng ôm chặt cô, nghiêng đầu hôn lên cổ tuyết trắng.
"Anh đừng nháo, ngứa." Đối phương hơi thở nóng rực phun lên cổ cô, Diêu Vi nhịn không được duỗi tay đẩy hắn ra.
Quý Hàn bắt lấy cánh tay ngăn cản của Diêu Vi, xoay người cô lại, cùng mặt đối mặt với hắn, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Em nơi nào ngứa? Ở đây hay ở đây?"
Bàn tay thô ráp không an phận di chuyển xuống mông Diêu Vi, theo khe rãnh mông thâm nhập vào giữa hai chân cô….
Diêu Vi nhịn không được kẹp chặt hai chân, khuôn mặt ửng đỏ, bực mình xấu hổ giãy giụa: "Sắc lang, anh định làm gì? Nơi này là bệnh viện."
Quý Hàn ngón tay cách quần lót dùng sức ấn lên cánh hoa kiều nộm, vừa lòng nghe đối phương ngân nga “Ân a…”
Hắn cười cười, một bàn tay khác di chuyển vào trong áo, đẩy áo ngực lên, bắt lấy tiểu bạch thỏ vuốt ve: “Không phải em nói ngứa sao, anh đang giúp em kiểm tra em ngứa ở đâu, là ở ngực hay là ở hoa huyệt. Hay cả hai đều ngứa? Ân”. Vừa nói hắn vừa xiết lấy tiểu nhũ tiên.
"Ân a ~ đừng như vậy......" Diêu Vi bị hắn làm cho cả người xụi lơ, đầu vô lực dựa vào bả vai Quý Hàn, ngực bên trái bị bàn tay Quý Hàn xoa nắn làm cho tê dại, cô cúi đầu, liền từ cổ áo có thể nhìn thấy Quý Hàn đang đùa bỡn ngực cô như thế nào.
Quý Hàn cúi đầu, đầu lưỡi ẩm ướt liếm liếm xương quai xanh tinh xảo, sau đó chậm rãi đi xuống, liếm mút gặm cắn tiểu bạch thỏ bên kia, thẳng đến ngậm lấy tiểu anh đào, mới tấm tắc dùng hàm răng gặm cắn liếm mút cùng lôi kéo.
"Ân a...... Không cần, đừng ở chỗ này......" Một cổ lưu nhiệt quen thuộc lan truyền trong bụng nhỏ, Diêu Vi cắn chặt môi dưới, không để mình phát ra tiếng rên rỉ. Đôi tay để trên ngực Quý Hàn, trong đầu một tia lý trí còn sót lại, nơi này là bệnh viện, tùy thời sẽ có người tiến vào.
"Nơi này là bệnh viện, anh thân là bác sĩ, cấp em kiểm tra thân thể có sao?" Quý Hàn phun tiểu anh đào đã thẳng đứng ra, hai tay bên trong quần áo Diêu Vi cũng rút ra, nghiêm trang nói hươu nói vượn.
Diêu Vi bị khuôn mặt vô liêm sỉ này làm cho xấu hổ cùng giận giữ không thôi, nhưng cũng chỉ có thể căm tức đỏ mặt nhìn Quý Hàn, hai tiểu bạch thỏ mũm mĩm không ngừng phập phồng, nịt ngực bị Quý Hàn đẩy lên trên, hai viên tiểu anh đào thẳng đứng như muốn thoát ra khỏi áo.
Quý Hàn nhìn một màn hoạt sắc sinh hương này, dưới thân cự vật đã sớm trướng đau, lại vẫn nhẫn nại đem Diêu Vi ôm lên đặt lên trên bàn tiểu phẫu, âm thanh trầm thấp khàn khàn: “Ngoan, để bác sĩ hảo hảo kiểm tra thân thể cho em”. Bốn chữ “kiểm tra thân thể” này đặc biệt ái muội.
Diêu Vi có ngốc cũng biết hắn muốn làm cái gì, vội vàng giãy giụa từ bàn tiểu phẫu xuống, cô không muốn bị người ta ăn sạch sẽ ở nơi này!
Quý Hàn không vui nheo mắt lại, duỗi tay giam cầm Diêu Vi đang không ngừng giãy giụa, sau đó "Bang" một tiếng đánh lên mông cô, thấp giọng nói: "Nghe lời một chút! Quý ca ca phải cấp em kiểm tra thân thể."
Diêu Vi thân thể run run, tuy rằng cái đánh này không đau, nhưng cô vẫn rất ủy khuất, đôi mắt to tròn đỏ đỏ ươn ướt cực kỳ đáng thương.
"Ngoan, nghe lời, ngồi lên trên đi." Quý Hàn mở miệng ra lệnh, duỗi tay nâng gọng kính mắt mạ vàng, trong lòng nhịn không được dâng lên một cỗ cảm giác muốn hung hăng chà đạp Diêu Vi.
Diêu Vi đành phải một lần nữa ngồi lên, vẻ mặt ủy khuất nhìn Quý Hàn đối diện mặc một chiếc áo blue dài.
Quý Hàn từ trong túi lấy ra một con dao phẫu thuật nhỏ nhắn xinh xắn, ngón tay thon dài đen mũi dạo đặt ở giữa khe ngực Diêu Vi.
Kim loại lạnh lẽo làm Diêu Vi run lẩy bẩy, cô không nhịn được sợ hãi thốt ra tiếng: “Quý ca ca......"
"Ân?" Quý Hàn lên tiếng có lệ, dao phẫu thuật chậm rãi đi xuống, thuần thục tháo cúc áo trên áo Diêu Vi, dao phẫu thuật ở trong tay hắn giống như vì hắn mà sinh ra.
Trong chốc lát áo Diêu Vi liền rộng mở, lộ ra áo ren đen đã bị đẩy lên trên, cặp ngực đầy đặn nõn nà, hai tiểu anh đào hồng diễm đứng thẳng.
"A, hai tiểu anh đào như thế nào lại dựng đứng như này, em có thấy sao không?" Quý Hàn vừa nói tay vừa vươn ra xoa nắn nhũ tiên mẫn cảm, Quý Hàn bi một màn nhũ tiên dựng đứng kích thích không thôi.
Diêu Vi kêu khẽ như tiếng mèo kêu, cảm giác lửa nóng trên đầu nhũ tiên, giống như đại trướng, hoa huyệt trào ra một cỗ mật dịch động tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.