Chương 102: TG7 công lược vương gia hoa tâm 1
Đang cập nhật
10/11/2018
Mùa xuân, kinh thành đệ nhất phồn hoa.
Túy Mộng Các.
Tóc mây thướt tha lười biếng, hoa châm hơi nghiêng nghiêng, dung mạo tuyệt sắc, mỹ nhân như hoa như ngọc.
Nơi này là đệ nhất thanh lâu ở kinh thành.
Lan Cơ, hoa khôi Túy Mộng Các, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, tài sắc vẹn toàn.
Vừa biết được thân phận của khối thân thể này, Mẫn Dao liền biết được nhiệm vụ lần này rốt cuộc vì sao lại khó khăn.
Thân phận nữ tử thanh lâu ở thời cổ đại vô cùng thấp kém, với dung mạo và thân phận như vậy, Lan Cơ còn có thể hạnh phúc sao? Chỉ sợ so với lên trời còn khó hơn.
Lan Cơ nguyên danh là Vân Nhã Lan, năm tám tuổi, quê nhà gặp phải đại hồng thủy*, cả nhà phải lưu lạc ở bên ngoài, bởi vì kế mưu sinh mà phụ thân tú tài phải bán nàng cho bọn buôn người.
*Đại hồng thủy: một trận lũ lụt lớn
Cũng do dung mạo tuyệt sắc mà năm mười tuổi, nàng được Tần mụ mụ của Túy Mộng Các nhìn trúng, bồi dưỡng thành chiêu bài của thanh lâu.
Không ngờ Lan Cơ lại có tư chất thông minh, học đâu liền hiểu đó, mười bốn tuổi liền vang danh khắp kinh thành.
Mười lăm tuổi, bị kinh thành nổi tiếng phong lưu,Vương gia Cảnh Vương - Hiên Viên Cảnh Hoằng khai bao, mười mấy năm sau, Lan Cơ vẫn luôn đi theo hắn.
Bởi vì thân phận của Hiên Viên Cảnh Hoằng, Tần mụ mụ cũng không dám đắc tội với vị khách nhân thân phận cao quý này, trừ bỏ Hiên Viên Cảnh Hoằng, Lan Cơ cũng không tiếp thêm vị khách nào.
Xem đến đây, Mẫn Dao liền rõ ràng, mục tiêu công lược lần này của nàng là Hiên Viên Cảnh Hoằng, hệ thống thật đúng là cho nàng một cái vấn đề khó khăn không nhỏ.
Một cái là vương gia, một cái là kỹ nữ….Làm sao có thể đến bên nhau, huống chi….
Hiên Viên Cảnh Hoằng dường như đã bị hoàng đế bệ hạ tứ hôn? Đối tượng lại là tam tiểu thư phủ Thừa tướng.
Mẫn Dao có một loại cảm giác, nàng sẽ phải làm tiểu tam.
Chỉ là xem hết tư liệu cả đời của Lan Cơ, nàng mới phát giác ra, toàn bộ ý tưởng của nàng có mười phần sai.
Hiên Viên Cảnh Hoằng hình như không vừa ý với cuộc hôn sự này, thậm chí ngày cử hành hôn lễ, còn chạy đến Túy Mộng Các mây mưa cùng Lan Cơ, làm tam tiểu thư phủ Thừa tướng vừa mới trở thành Cảnh Vương Phi đã bị làm trò cười cho thiên hạ.
Mà hành động của Hiên Viên Cảnh Hoằng cũng cho Lan Cơ một loại ảo giác, đó chính là nàng chiếm một vị trí nho nhỏ trong lòng hắn.
Vốn dĩ đối với Hiên Viên Cảnh Hoằng chưa bao giờ dám sinh ra một cái ảo tưởng nào, thế nhưng lại yêu cầu đối phương nạp nàng làm thiếp.
Không biết vì nguyên cớ gì mà Hiên Viên Cảnh Hoằng cư nhiên đáp ứng, có lẽ vì không hài lòng với tân thê tử của hắn, hoặc có lẽ vì thương tiếc Lan Cơ, không đành lòng để cho nàng dần dần già đi trong thanh lâu.
Tóm lại, Lan Cơ được như ý nguyện, ba ngày sau đại hôn với Hiên Viên Cảnh Hoằng, chân chính bước vào phủ Cảnh Vương.
Chuyện xưa cũng thật đơn giản, vẫn theo mô típ cũ, Hiên Viên Cảnh Hoằng cùng Cảnh Vương phi nảy sinh tình cảm với nhau, hai người chính thức tú ân tú ái.
Mà Lan Cơ lại trở thành trở ngại lớn nhất cho hai người, nữ tử tự mình đa tình chỉ nhận lại bạc tình của đối phương, Hiên Viên Cảnh Hoằng vì muốn làm cho Cảnh Vương phi vui vẻ, đem khế ước bán thân của Lan Cơ đưa cho nàng.
Trên đời này làm gì có nữ nhân nào sẽ để cho người nhìn trúng trượng phu của mình tồn tại. Đặc biệt là người đó còn xinh đẹp hơn mình, tài hoa hơn mình.
Cho nên kết cục của Lan Cơ không cần nghĩ cũng biết, một lần nữa, lại bị Cảnh Vương phi bán vào thanh lâu, mà thanh lâu kia so với Túy Mộng Các đều không bằng….
Từ một phương diện nào đó mà nói, bởi vì Hiên Viên Cảnh Hoằng không bận tâm, không bận tâm mới tạo thành kết cục ngày hôm nay, vận mệnh của Lan Cơ cứ như vậy mà bị đưa đẩy.
Mẫn Dao lập tức không còn một tia hảo cảm nào đối với người nam nhân này, nhưng mà nghĩ đến nhiệm vụ….
Nàng vẫn ngoan ngoãn thi hành nhiệm vụ lần này, có lẽ công lược được Hiên Viên Cảnh Hoằng sẽ là sự trả thù tốt nhất của Lan Cơ đối với hai người bọn họ.
Một cái đối với nàng nói gì nghe nấy, một cái có danh mà không có phận, cô độc sống nốt quãng đời còn lại, chính là sự trả thù tốt nhất.
Hiện tại Hiên Viên Cảnh Hoằng vừa mới bị hoàng đế tứ hôn, vài tháng nữa mới cử hành đại hôn, đối với cổ đại mà nói thì đây có lẽ là không tiện nhưng đối với Mẫn Dao mà nói thì đây có lẽ lại là rất tiện.
Công lược một người nam nhân, đơn giản là từ từ trêu chọc thân thể rồi đến trêu chọc nhân tâm, Hiên Viên Cảnh Hoằng mấy năm nay có lẽ thực hoa tâm, bộ dáng phong lưu sớm đã vang danh khắp kinh thành, nhưng Mẫn Dao cũng không tin, vài tháng ngắn ngủi, nàng không thể bắt được nhân tâm của người nam nhân này.
----------Ta là đường phân cách tuyến Mẫn Dao hoa hoa lệ lệ---------
Đêm, ánh nến rực rỡ.
Túy Mộng Các lung linh huyền ảo, vẫn luôn ồn ào náo nhiệt.
Bởi vì địa vị của Lan Cơ có chút đặc biệt, cho nên Tần mụ mụ vì tương lai của Túy Mộng Các nên vẫn bồi dưỡng thêm vài vị thẻ đỏ xuất sắc khác, mỗi người đều đỏ hai con mắt ghen ghét nhìn Lan Cơ, hận không thể kéo nàng xuống vũng bùn, cùng các nàng giống nhau, mỗi ngày mỗi tối đều phải bồi nam nhân.
Trên thực tế, Lan Cơ cũng giống như các nàng.
Chỉ là nàng chỉ phải tiếp một vị khách nhân đặc biệt mà thôi.
Có vài vị khách nhân si mê cờ, vẫn luôn tìm cơ hội để cùng nàng chơi cờ, bởi vì một năm trước nàng từng bộc lộ tài năng, bày ra một thế cờ mà không người nào có thể phá bỏ.
Những vị khách nhân vẫn luôn tìm cách để gặp được nàng, nhưng lại ra về với hai bàn tay trắng, bởi vì Tần mụ mụ cự tuyệt không cho gặp nàng.
“Ngươi chính là Lan Cơ? Quả nhiên như lời đồn, tài sắc vẹn toàn, đáng tiếc, đáng tiếc” Một tiếng tiếc hận thở dài, một vị lão nhân tóc hoa râm ngồi đối diện Lan Cơ.
Một thân ăn mặc nho nhã, khí chất thi sĩ thập phần rõ ràng, lông mày cùng râu đều đã hoa râm nhưng ánh mắt lại có thần sáng ngời.
Giữa hai người bày ra một bàn cờ cẩm thạch xa xỉ tinh xảo, hắc bạch ôn nhuận, không mất đi ánh sáng.
“Lý lão tiên sinh nói đùa” Lan Cơ vẻ mặt cung kính, khiêm tốn mỉm cười, đối với lời nói đáng tiếc của vị lão nhân này, trong lòng nàng không cho là đúng, nếu nàng là thiên kim tiểu thư thì sẽ như thế nào? Vận mệnh nữ tử không phải nói thay đổi liền có thể thay đổi, nàng cũng không muốn đi làm thủ lĩnh, cứ lặng lẽ hoàn thành nhiệm vụ là được.
Hàn huyên vài câu, Lý lão tiên sinh liền gấp không chờ nổi, muốn bắt đầu chơi cờ.
Hai người đánh qua đánh lại hơn một canh giờ, Lan Cơ vẫn như cũ duy trì lễ độ cùng khiêm tốn mỉm cười, thái độ cùng động tác không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Trái với nàng, Lý lão tiên sinh, cảm xúc thay đổi không ngừng, ngưng mi trầm tư không biết nên đi bước nào cho tốt, thái độ ban đầu bình tĩnh nhẹ nhàng nay biến thành do dự.
Bàn cờ bày biện giữa hai người sắp đến hồi phân thắng bại thì bỗng nhiên, bên ngoài vang lên một trận ầm ỹ.
Một đạo thanh âm hùng hậu tràn ngập không vui: “Bổn vương muốn nhìn xem, rốt cuộc nàng ấy đang làm gì ở bên trong”.
Túy Mộng Các.
Tóc mây thướt tha lười biếng, hoa châm hơi nghiêng nghiêng, dung mạo tuyệt sắc, mỹ nhân như hoa như ngọc.
Nơi này là đệ nhất thanh lâu ở kinh thành.
Lan Cơ, hoa khôi Túy Mộng Các, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, tài sắc vẹn toàn.
Vừa biết được thân phận của khối thân thể này, Mẫn Dao liền biết được nhiệm vụ lần này rốt cuộc vì sao lại khó khăn.
Thân phận nữ tử thanh lâu ở thời cổ đại vô cùng thấp kém, với dung mạo và thân phận như vậy, Lan Cơ còn có thể hạnh phúc sao? Chỉ sợ so với lên trời còn khó hơn.
Lan Cơ nguyên danh là Vân Nhã Lan, năm tám tuổi, quê nhà gặp phải đại hồng thủy*, cả nhà phải lưu lạc ở bên ngoài, bởi vì kế mưu sinh mà phụ thân tú tài phải bán nàng cho bọn buôn người.
*Đại hồng thủy: một trận lũ lụt lớn
Cũng do dung mạo tuyệt sắc mà năm mười tuổi, nàng được Tần mụ mụ của Túy Mộng Các nhìn trúng, bồi dưỡng thành chiêu bài của thanh lâu.
Không ngờ Lan Cơ lại có tư chất thông minh, học đâu liền hiểu đó, mười bốn tuổi liền vang danh khắp kinh thành.
Mười lăm tuổi, bị kinh thành nổi tiếng phong lưu,Vương gia Cảnh Vương - Hiên Viên Cảnh Hoằng khai bao, mười mấy năm sau, Lan Cơ vẫn luôn đi theo hắn.
Bởi vì thân phận của Hiên Viên Cảnh Hoằng, Tần mụ mụ cũng không dám đắc tội với vị khách nhân thân phận cao quý này, trừ bỏ Hiên Viên Cảnh Hoằng, Lan Cơ cũng không tiếp thêm vị khách nào.
Xem đến đây, Mẫn Dao liền rõ ràng, mục tiêu công lược lần này của nàng là Hiên Viên Cảnh Hoằng, hệ thống thật đúng là cho nàng một cái vấn đề khó khăn không nhỏ.
Một cái là vương gia, một cái là kỹ nữ….Làm sao có thể đến bên nhau, huống chi….
Hiên Viên Cảnh Hoằng dường như đã bị hoàng đế bệ hạ tứ hôn? Đối tượng lại là tam tiểu thư phủ Thừa tướng.
Mẫn Dao có một loại cảm giác, nàng sẽ phải làm tiểu tam.
Chỉ là xem hết tư liệu cả đời của Lan Cơ, nàng mới phát giác ra, toàn bộ ý tưởng của nàng có mười phần sai.
Hiên Viên Cảnh Hoằng hình như không vừa ý với cuộc hôn sự này, thậm chí ngày cử hành hôn lễ, còn chạy đến Túy Mộng Các mây mưa cùng Lan Cơ, làm tam tiểu thư phủ Thừa tướng vừa mới trở thành Cảnh Vương Phi đã bị làm trò cười cho thiên hạ.
Mà hành động của Hiên Viên Cảnh Hoằng cũng cho Lan Cơ một loại ảo giác, đó chính là nàng chiếm một vị trí nho nhỏ trong lòng hắn.
Vốn dĩ đối với Hiên Viên Cảnh Hoằng chưa bao giờ dám sinh ra một cái ảo tưởng nào, thế nhưng lại yêu cầu đối phương nạp nàng làm thiếp.
Không biết vì nguyên cớ gì mà Hiên Viên Cảnh Hoằng cư nhiên đáp ứng, có lẽ vì không hài lòng với tân thê tử của hắn, hoặc có lẽ vì thương tiếc Lan Cơ, không đành lòng để cho nàng dần dần già đi trong thanh lâu.
Tóm lại, Lan Cơ được như ý nguyện, ba ngày sau đại hôn với Hiên Viên Cảnh Hoằng, chân chính bước vào phủ Cảnh Vương.
Chuyện xưa cũng thật đơn giản, vẫn theo mô típ cũ, Hiên Viên Cảnh Hoằng cùng Cảnh Vương phi nảy sinh tình cảm với nhau, hai người chính thức tú ân tú ái.
Mà Lan Cơ lại trở thành trở ngại lớn nhất cho hai người, nữ tử tự mình đa tình chỉ nhận lại bạc tình của đối phương, Hiên Viên Cảnh Hoằng vì muốn làm cho Cảnh Vương phi vui vẻ, đem khế ước bán thân của Lan Cơ đưa cho nàng.
Trên đời này làm gì có nữ nhân nào sẽ để cho người nhìn trúng trượng phu của mình tồn tại. Đặc biệt là người đó còn xinh đẹp hơn mình, tài hoa hơn mình.
Cho nên kết cục của Lan Cơ không cần nghĩ cũng biết, một lần nữa, lại bị Cảnh Vương phi bán vào thanh lâu, mà thanh lâu kia so với Túy Mộng Các đều không bằng….
Từ một phương diện nào đó mà nói, bởi vì Hiên Viên Cảnh Hoằng không bận tâm, không bận tâm mới tạo thành kết cục ngày hôm nay, vận mệnh của Lan Cơ cứ như vậy mà bị đưa đẩy.
Mẫn Dao lập tức không còn một tia hảo cảm nào đối với người nam nhân này, nhưng mà nghĩ đến nhiệm vụ….
Nàng vẫn ngoan ngoãn thi hành nhiệm vụ lần này, có lẽ công lược được Hiên Viên Cảnh Hoằng sẽ là sự trả thù tốt nhất của Lan Cơ đối với hai người bọn họ.
Một cái đối với nàng nói gì nghe nấy, một cái có danh mà không có phận, cô độc sống nốt quãng đời còn lại, chính là sự trả thù tốt nhất.
Hiện tại Hiên Viên Cảnh Hoằng vừa mới bị hoàng đế tứ hôn, vài tháng nữa mới cử hành đại hôn, đối với cổ đại mà nói thì đây có lẽ là không tiện nhưng đối với Mẫn Dao mà nói thì đây có lẽ lại là rất tiện.
Công lược một người nam nhân, đơn giản là từ từ trêu chọc thân thể rồi đến trêu chọc nhân tâm, Hiên Viên Cảnh Hoằng mấy năm nay có lẽ thực hoa tâm, bộ dáng phong lưu sớm đã vang danh khắp kinh thành, nhưng Mẫn Dao cũng không tin, vài tháng ngắn ngủi, nàng không thể bắt được nhân tâm của người nam nhân này.
----------Ta là đường phân cách tuyến Mẫn Dao hoa hoa lệ lệ---------
Đêm, ánh nến rực rỡ.
Túy Mộng Các lung linh huyền ảo, vẫn luôn ồn ào náo nhiệt.
Bởi vì địa vị của Lan Cơ có chút đặc biệt, cho nên Tần mụ mụ vì tương lai của Túy Mộng Các nên vẫn bồi dưỡng thêm vài vị thẻ đỏ xuất sắc khác, mỗi người đều đỏ hai con mắt ghen ghét nhìn Lan Cơ, hận không thể kéo nàng xuống vũng bùn, cùng các nàng giống nhau, mỗi ngày mỗi tối đều phải bồi nam nhân.
Trên thực tế, Lan Cơ cũng giống như các nàng.
Chỉ là nàng chỉ phải tiếp một vị khách nhân đặc biệt mà thôi.
Có vài vị khách nhân si mê cờ, vẫn luôn tìm cơ hội để cùng nàng chơi cờ, bởi vì một năm trước nàng từng bộc lộ tài năng, bày ra một thế cờ mà không người nào có thể phá bỏ.
Những vị khách nhân vẫn luôn tìm cách để gặp được nàng, nhưng lại ra về với hai bàn tay trắng, bởi vì Tần mụ mụ cự tuyệt không cho gặp nàng.
“Ngươi chính là Lan Cơ? Quả nhiên như lời đồn, tài sắc vẹn toàn, đáng tiếc, đáng tiếc” Một tiếng tiếc hận thở dài, một vị lão nhân tóc hoa râm ngồi đối diện Lan Cơ.
Một thân ăn mặc nho nhã, khí chất thi sĩ thập phần rõ ràng, lông mày cùng râu đều đã hoa râm nhưng ánh mắt lại có thần sáng ngời.
Giữa hai người bày ra một bàn cờ cẩm thạch xa xỉ tinh xảo, hắc bạch ôn nhuận, không mất đi ánh sáng.
“Lý lão tiên sinh nói đùa” Lan Cơ vẻ mặt cung kính, khiêm tốn mỉm cười, đối với lời nói đáng tiếc của vị lão nhân này, trong lòng nàng không cho là đúng, nếu nàng là thiên kim tiểu thư thì sẽ như thế nào? Vận mệnh nữ tử không phải nói thay đổi liền có thể thay đổi, nàng cũng không muốn đi làm thủ lĩnh, cứ lặng lẽ hoàn thành nhiệm vụ là được.
Hàn huyên vài câu, Lý lão tiên sinh liền gấp không chờ nổi, muốn bắt đầu chơi cờ.
Hai người đánh qua đánh lại hơn một canh giờ, Lan Cơ vẫn như cũ duy trì lễ độ cùng khiêm tốn mỉm cười, thái độ cùng động tác không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Trái với nàng, Lý lão tiên sinh, cảm xúc thay đổi không ngừng, ngưng mi trầm tư không biết nên đi bước nào cho tốt, thái độ ban đầu bình tĩnh nhẹ nhàng nay biến thành do dự.
Bàn cờ bày biện giữa hai người sắp đến hồi phân thắng bại thì bỗng nhiên, bên ngoài vang lên một trận ầm ỹ.
Một đạo thanh âm hùng hậu tràn ngập không vui: “Bổn vương muốn nhìn xem, rốt cuộc nàng ấy đang làm gì ở bên trong”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.