Chương 103: TG7 công lược vương gia hoa tâm 2
Đang cập nhật
10/11/2018
Thực mau, một thân huyền sắc thêu tơ vàng, đai lưng nạm ngọc không màng ngăn cản của người bên ngoài mà tiến vào.
Lan Cơ cùng Lý lão tiên sinh đều kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Một đầu đen nhánh gọn gàng được cột lại bằng một dải lụa màu trắng, vài sợi tóc tùy ý rơi trên trán, dung mạo tuấn dật giảo hảo giờ khắc này tĩnh lặng tựa như mặt hồ, lông mày lá liễu thon dài anh ninh, giống như mỹ nam bước ra từ tranh vẽ.
“Thái phó? Như thế nào lại là người?” Hắn giật mình nhìn Lý lão tiên sinh.
Lúc này, khuôn mặt tĩnh lặng tựa như mặt hồ lại đổi thành Lý lão tiên sinh.
Đại khái là bảy tám năm trước, Lý lão tiên sinh thân là thái phó của hoàng tử Hiên Viên Cảnh Hoằng, dạy dỗ thái tử cùng các hoàng tử, hiện tại Lý lão tiên sinh đã từ quan, rất nhiều năm không gặp lại học trò của mình, không nghĩ tới hiện tại có thể gặp nhưng lại là gặp dưới tình huống này.
“Ngươi không ngoan ngoãn ở trong cung, chạy tới nơi này làm gì?” Lý thái phó cau mày, bắt đầu thuyết giáo một trận.
Nhưng mà Lý lão tiên sinh lại đã quên, hiện tại Hiên Viên Cảnh Hoằng không còn là hoàng tử, mà là Cảnh Vương gia, không ở trong cung nữa mà ở chính vương phủ của mình.
“Thái phó thật là quý nhân hay quên, Bổn vương….. khụ khụ, đã sớm dọn ra ngoài hoàng cung” Hiên Viên Cảnh Hoằng đánh giá bốn phía, thấy trong mắt Lan Cơ tràn ngập kinh ngạc, còn có bàn cờ ở trước mặt hai người, yên lặng trả lời vấn đề của Lý thái phó.
“Vậy ngươi cũng không nên tới những địa phương như thế này” Lý thái phó tựa hồ như không muốn bỏ qua chuyện này.
Lan Cơ trong lòng vô ngữ, lớn tuổi liền bị si ngốc sao, hiện tại một thái phó đã từ quan làm sao có quyền quản Hiên Viên Cảnh Hoằng, vừa rồi khi chơi cờ cũng không thấy Lý thái phó có khuynh hướng này.
“Học trò đã biết, Lý Tấn, còn không mau đưa thái phó trở về, sắc trời cũng không còn sớm, không sợ người nhà Lý thái phó lo lắng sao? Trên đường chú ý một chút, đưa Thái phó về nhà an toàn giúp ta” Hiên Viên Cảnh Hoằng lười cùng Lý thái phó tranh luận, đương là Vương gia, thuộc hạ cũng không ít?
Thực mau, liền có hai người tiến vào, đem Lý thái phó còn đang muốn nói cái gì đó đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Lan Cơ cùng Hiên Viên Cảnh Hoằng.
“Vương gia, ngài đây là….” Lan Cơ cẩn thận tiến lên, trong lòng có chút lo lắng hỏi, Lý thái phó đều đã có tuổi, không thể chịu nổi lăn lộn của hắn.
“Như thế nào? Nàng lo lắng cho lão bất tử kia?” Hiên Viên Cảnh Hoằng lập tức thay đổi sắc mặt, cười như không cười nhìn Lan Cơ.
Lan Cơ trong lòng hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: “Lan Cơ không dám”.
Hiên Viên Cảnh Hoằng cũng không để ý đến Lan Cơ đang quỳ trên mặt đất, hắn đi lại chỗ bàn cờ, nhướng mày nhìn nước cờ còn chưa hạ: “Đêm hôm khuya khoắt, thế nhưng vẫn còn nhàn hạ thoải mái như vậy”
Lan Cơ không dám lên tiếng.
Người này, không đơn giản, bên ngoài một bộ dáng hoa tâm phong lưu, lòng dạ tùy tiện vô tâm.
Nhưng lại ngấm ngầm……
“Bất quá tài chơi cờ của thái phó thụt lùi không ít, cư nhiên đối với một vị tiểu cô nương cũng không phân thắng bại, mà Lan Cơ, nàng làm cho Bổn vương thật ngoài ý muốn, tài chơi cờ tiến bộ lên không ít” Vừa tựa hồ như cảm thán, lại vừa tựa hồ như rửa mắt mà nhìn, hắn nhìn về phía Lan Cơ, ra lệnh: “Lại đây bồi Bổn vương, đem ván cờ này phân thắng bại”.
Nhận được mệnh lệnh, Lan Cơ vội vàng đứng lên tiến về phía bàn cờ.
Hiên Viên Cảnh Hoằng ngồi xuống vị trí mà Lý thái phó vừa ngồi, nhưng mà quân cờ Lý thái phó đã hạ trước đó đã rơi vào thế hạ phong, muốn thắng cũng không có khả năng.
Lan Cơ yên lặng chờ Hiên Viên Cảnh Hoằng ra lệnh tiếp.
“Lan Cơ, hôm nay, nàng tựa hồ rất khiêm tốn? Vừa rồi bị Bổn vương dọa sợ sao?” Ánh mắt bất cần đời quét về phía người Lan Cơ đang đứng ngồi không yên.
“Lan Cơ không dám, thỉnh Vương gia chỉ giáo” Lan Cơ rũ mắt xuống nhìn bàn cờ.
Hiên Viên Cảnh Hoằng cảm thấy không còn thú vị bắt lấy một quân cờ bắt đầu thưởng thức, trong mắt bỗng nhiên phát ra một tia hưng phấn, hắn ngước lên nhìn Lan Cơ, bỗng nhiên cười quỷ dị: “Chúng ta liền chơi một cái thú vị đi”.
“Thỉnh Vương gia chỉ giáo” Thái độ trước sau như một, cung kính không kiêu ngạo không siểm nịnh, không a dua không câu dẫn.
“Nga, Lan Cơ làm sao vậy? Trở nên lãnh đạm với Bổn vương, Bổn vương có điểm không kịp thích ứng” Hắn híp mắt, ánh mắt ngờ vực đánh giá Lan Cơ.
Lan Cơ không nói một lời, ánh mắt trước sau như một vẫn đặt trên bàn cờ, lông mi rung rinh như cánh bướm chớp chớp.
“Không sao, lát nữa, nếu ta thắng, buổi tối ngày hôm nay nàng phải nghe lời ta, nếu nàng thắng, Bổn vương sẽ đáp ứng nàng một yêu cầu” Hiên Viên Cảnh Hoằng nói xong, bang một tiếng, tùy ý đặt một quân cờ lên bàn cờ.
Lan Cơ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bàn cờ….. Vị trí này….
Lan Cơ cùng Lý lão tiên sinh đều kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Một đầu đen nhánh gọn gàng được cột lại bằng một dải lụa màu trắng, vài sợi tóc tùy ý rơi trên trán, dung mạo tuấn dật giảo hảo giờ khắc này tĩnh lặng tựa như mặt hồ, lông mày lá liễu thon dài anh ninh, giống như mỹ nam bước ra từ tranh vẽ.
“Thái phó? Như thế nào lại là người?” Hắn giật mình nhìn Lý lão tiên sinh.
Lúc này, khuôn mặt tĩnh lặng tựa như mặt hồ lại đổi thành Lý lão tiên sinh.
Đại khái là bảy tám năm trước, Lý lão tiên sinh thân là thái phó của hoàng tử Hiên Viên Cảnh Hoằng, dạy dỗ thái tử cùng các hoàng tử, hiện tại Lý lão tiên sinh đã từ quan, rất nhiều năm không gặp lại học trò của mình, không nghĩ tới hiện tại có thể gặp nhưng lại là gặp dưới tình huống này.
“Ngươi không ngoan ngoãn ở trong cung, chạy tới nơi này làm gì?” Lý thái phó cau mày, bắt đầu thuyết giáo một trận.
Nhưng mà Lý lão tiên sinh lại đã quên, hiện tại Hiên Viên Cảnh Hoằng không còn là hoàng tử, mà là Cảnh Vương gia, không ở trong cung nữa mà ở chính vương phủ của mình.
“Thái phó thật là quý nhân hay quên, Bổn vương….. khụ khụ, đã sớm dọn ra ngoài hoàng cung” Hiên Viên Cảnh Hoằng đánh giá bốn phía, thấy trong mắt Lan Cơ tràn ngập kinh ngạc, còn có bàn cờ ở trước mặt hai người, yên lặng trả lời vấn đề của Lý thái phó.
“Vậy ngươi cũng không nên tới những địa phương như thế này” Lý thái phó tựa hồ như không muốn bỏ qua chuyện này.
Lan Cơ trong lòng vô ngữ, lớn tuổi liền bị si ngốc sao, hiện tại một thái phó đã từ quan làm sao có quyền quản Hiên Viên Cảnh Hoằng, vừa rồi khi chơi cờ cũng không thấy Lý thái phó có khuynh hướng này.
“Học trò đã biết, Lý Tấn, còn không mau đưa thái phó trở về, sắc trời cũng không còn sớm, không sợ người nhà Lý thái phó lo lắng sao? Trên đường chú ý một chút, đưa Thái phó về nhà an toàn giúp ta” Hiên Viên Cảnh Hoằng lười cùng Lý thái phó tranh luận, đương là Vương gia, thuộc hạ cũng không ít?
Thực mau, liền có hai người tiến vào, đem Lý thái phó còn đang muốn nói cái gì đó đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Lan Cơ cùng Hiên Viên Cảnh Hoằng.
“Vương gia, ngài đây là….” Lan Cơ cẩn thận tiến lên, trong lòng có chút lo lắng hỏi, Lý thái phó đều đã có tuổi, không thể chịu nổi lăn lộn của hắn.
“Như thế nào? Nàng lo lắng cho lão bất tử kia?” Hiên Viên Cảnh Hoằng lập tức thay đổi sắc mặt, cười như không cười nhìn Lan Cơ.
Lan Cơ trong lòng hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: “Lan Cơ không dám”.
Hiên Viên Cảnh Hoằng cũng không để ý đến Lan Cơ đang quỳ trên mặt đất, hắn đi lại chỗ bàn cờ, nhướng mày nhìn nước cờ còn chưa hạ: “Đêm hôm khuya khoắt, thế nhưng vẫn còn nhàn hạ thoải mái như vậy”
Lan Cơ không dám lên tiếng.
Người này, không đơn giản, bên ngoài một bộ dáng hoa tâm phong lưu, lòng dạ tùy tiện vô tâm.
Nhưng lại ngấm ngầm……
“Bất quá tài chơi cờ của thái phó thụt lùi không ít, cư nhiên đối với một vị tiểu cô nương cũng không phân thắng bại, mà Lan Cơ, nàng làm cho Bổn vương thật ngoài ý muốn, tài chơi cờ tiến bộ lên không ít” Vừa tựa hồ như cảm thán, lại vừa tựa hồ như rửa mắt mà nhìn, hắn nhìn về phía Lan Cơ, ra lệnh: “Lại đây bồi Bổn vương, đem ván cờ này phân thắng bại”.
Nhận được mệnh lệnh, Lan Cơ vội vàng đứng lên tiến về phía bàn cờ.
Hiên Viên Cảnh Hoằng ngồi xuống vị trí mà Lý thái phó vừa ngồi, nhưng mà quân cờ Lý thái phó đã hạ trước đó đã rơi vào thế hạ phong, muốn thắng cũng không có khả năng.
Lan Cơ yên lặng chờ Hiên Viên Cảnh Hoằng ra lệnh tiếp.
“Lan Cơ, hôm nay, nàng tựa hồ rất khiêm tốn? Vừa rồi bị Bổn vương dọa sợ sao?” Ánh mắt bất cần đời quét về phía người Lan Cơ đang đứng ngồi không yên.
“Lan Cơ không dám, thỉnh Vương gia chỉ giáo” Lan Cơ rũ mắt xuống nhìn bàn cờ.
Hiên Viên Cảnh Hoằng cảm thấy không còn thú vị bắt lấy một quân cờ bắt đầu thưởng thức, trong mắt bỗng nhiên phát ra một tia hưng phấn, hắn ngước lên nhìn Lan Cơ, bỗng nhiên cười quỷ dị: “Chúng ta liền chơi một cái thú vị đi”.
“Thỉnh Vương gia chỉ giáo” Thái độ trước sau như một, cung kính không kiêu ngạo không siểm nịnh, không a dua không câu dẫn.
“Nga, Lan Cơ làm sao vậy? Trở nên lãnh đạm với Bổn vương, Bổn vương có điểm không kịp thích ứng” Hắn híp mắt, ánh mắt ngờ vực đánh giá Lan Cơ.
Lan Cơ không nói một lời, ánh mắt trước sau như một vẫn đặt trên bàn cờ, lông mi rung rinh như cánh bướm chớp chớp.
“Không sao, lát nữa, nếu ta thắng, buổi tối ngày hôm nay nàng phải nghe lời ta, nếu nàng thắng, Bổn vương sẽ đáp ứng nàng một yêu cầu” Hiên Viên Cảnh Hoằng nói xong, bang một tiếng, tùy ý đặt một quân cờ lên bàn cờ.
Lan Cơ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bàn cờ….. Vị trí này….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.