Chương 26: Độ xứng đôi 100%
Tùng Tử Trà
14/12/2021
Đến giờ ăn cơm, Lâm Hữu giải thích lại cho Lục Thanh Nham tình hình hiện giờ của anh.
Lục Thanh Nham cũng đã xem kết quả kiểm tra của mình, là Alpha, pheromone K7532, chi tuyết tùng 03.
“Xem ra hai đứa phân hóa mười bảy tuổi chúng ta đều không phải người bình thường.” Lâm Hữu vừa ăn vừa nói chuyện với Lục Thanh Nham qua vách kính, “Cấp bậc pheromone của ông cũng cao lắm đó, phóng ra cứ phải gọi là đè bẹp dí tất cả Alpha luôn, cũng rất có sức hút với Omega. Nhưng hay ở chỗ là Alpha các ông không có kỳ phát tình, không khiến các Omega khác đánh mất lý trí như tôi. Đợi mấy hôm nữa phân hóa xong là ông tha hồ buông thả rồi.”
Lâm Hữu nói tới đây đã hâm mộ ra mặt.
Đậu mèo không công bằng xíu nào hết, tại sao đều là pheromone cao cấp nhưng Omega và Alpha lại khác nhau tới vậy.
Lục Thanh Nham lại không có cảm giác gì trước thông tin này, anh đã làm Beta nhiều năm như vậy, cũng không thấy có gì không tốt.
Nhưng anh lại nhìn quanh cổ Lâm Hữu, ý nghĩa quan trọng nhất của việc này với anh, có lẽ chính là sau khi phân hóa thành Alpha, anh sẽ có thể đánh dấu Lâm Hữu.
Vậy nên anh tuyệt đối không để Alpha khác tới gần Lâm Hữu ngay trước mắt anh.
“Phải rồi, độ xứng đôi pheromone của hai chúng ta cũng cao lắm.” Lâm Hữu nói tiếp: “Anh bác sĩ kia bảo phải trên 90% đó. Khi hai chúng ta ở chung một phòng, chỉ cần pheromone của một người mất khống chế thì sẽ rất dễ có chuyện xảy ra, vậy nên hôm qua ông không kiềm chế được cũng có thể thông cảm. Nên là lão Lục đừng có xấu hổ nha, tôi không trách ông đâu.”
Lâm Hữu thấy mình cực kỳ rộng lượng.
Từ khi Lục Thanh Nham tỉnh dậy đến giờ, trông mặt anh vẫn rất tệ. Cậu bèn tự đặt mình vào suy luận, nếu như mình suýt đè Lục Thanh Nham, chắc chắn cậu ấy cũng sẽ xấu hổ.
Lâm Hữu thấy mình cần phải giảm bớt áp lực tâm lý giúp Lục Thanh Nham.
“Hai đứa mình vẫn là anh em thân thiết tình thật hơn vàng mà. Ông đừng lo, không có chuyện gì xảy ra hết.” Lâm Hữu trịnh trọng thề thốt với Lục Thanh Nham.
Lục Thanh Nham lại không biết ơn chút nào, mặt anh đen như đít nồi, “Ông im lặng cho tôi.”
Lâm Hữu không nói nữa, cậu hầm hừ ăn cơm, hứ, không biết quý trọng lòng tốt.
Nhưng một lát sau, cậu lại nghe Lục Thanh Nham hỏi cậu, nghe giọng anh có vẻ lửng lơ không chắc chắn, “Độ xứng đôi của chúng ta rất cao, vậy cuối cùng là bao nhiêu?”
“Sao tôi biết được, có đo đâu.” Lâm Hữu khó hiểu đáp.
“Vậy chiều nay đo thử đi.” Lục Thanh Nham lập tức quyết định.
Lâm Hữu cũng không để bụng, cậu chỉ nghĩ Lục Thanh Nham tò mò quá thôi. Đến chiều hai người đưa pheromone đi kiểm tra, cậu còn cống hiến một chút máu đầu ngón tay.
Chẳng mấy chốc đã có kết quả, khi Lâm Hữu nhìn thấy con số “100%” sáng rực rỡ, phóng to bôi đậm trên giấy, cậu sợ đến đứng hình.
“Đậu má, hai chúng ta có cái tỷ lệ định mệnh gì thế này?” Lâm Hữu giơ tờ giấy lên nhìn vài lần, “May mà là ông đó, nếu là người bất kỳ nào khác, không phải muốn đánh dấu tôi chỉ cần nhoắng cái là xong à?”
Ngồi sau vách kính, Lục Thanh Nham khẽ nhếch miệng, ánh sáng trong mắt anh bỗng trở nên vô cùng nguy hiểm, mờ ám.
Độ xứng đôi 100%.
Duyên trời định sẵn.
Anh nhìn Lâm Hữu, tựa như một con thú vô cùng hung hãn đang ngắm nhìn con mồi mình yêu thích, tràn ngập khao khát chiếm hữu, lại căng đầy trân trọng và thương yêu.
Lâm Hữu đang cúi đầu trả lời tin nhắn điện thoại, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của Lục Thanh Nham.
Các thành viên lớp họ đều đang hỏi tình hình của Lục Thanh Nham, chuyện này không có gì phải giấu, nên Lâm Hữu bèn kể đại khái câu chuyện trên nhóm lớp.
Sau đó là hàng loạt meme tỏ vẻ kinh ngạc.
Hầu Tử Thành: “Hay lắm, chúng ta đã được gặp Omega đỉnh cao rồi, bây giờ cũng sắp được gặp Alpha đỉnh cao luôn rồi. Trường chúng ta đúng là lắm nhân tài ẩn dật.”
Bạch Lộ: “Trước đây tui đã bảo rồi mà, thỉnh thoảng ngồi gần anh Lục tui thấy bị áp bách dữ lắm, tui còn khó hiểu mãi sao một Beta cũng có thể khiến tui rén như vậy, bây giờ đã tìm được nguyên nhân rồi.”
Diệp Nam Sơn: “Tui tha thiết yêu cầu anh Lục cũng xịt thuốc ngăn cách, tui không muốn đi học dưới sự áp bức của Alpha đỉnh cao đâu, như vậy có khác nào đi học với sư tử không chứ.”
Những người khác cũng nhao nhao hùa theo, so với Lục Thanh Nham, những Alpha bình thường như họ thật sự rất yếu đuối, bé nhỏ, và bất lực.
Lâm Hữu cười không ngậm miệng nổi, cậu ngẩng đầu nói với Lục Thanh Nham: “Ông toi rồi, ông bị lớp chúng ta tẩy chay tập thể rồi. Tại pheromone của ông ‘bá đạo’ quá đấy.”
Trông mặt Lục Thanh Nham vừa bình tĩnh vừa vô tội.
Đến tận tối, Lâm Hữu vẫn ở lại bệnh viện với Lục Thanh Nham.
Dù sao bây giờ đang là cuối tuần, cậu cũng không cần xin nghỉ, Cậu đã thông báo cho gia đình Lục Thanh Nham chuyện anh phân hóa, nhưng Alpha không cần chú ý nhiều như Omega, bố mẹ Lục cũng không lo lắng nhiều, chỉ gọi video cho con trai từ xa.
So với Lâm Hữu được mọi người cả hai nhà nâng niu khi phân hóa, Lục Thanh Nham hoàn toàn là nuôi thả kiểu hoang dại.
Hai người vừa ăn tối xong, điện thoại của Lâm Hữu đột nhiên đổ chuông, màn hình hiển thị một dãy số lạ, nhưng nhìn đầu số thuộc về địa phương này.
Lâm Hữu đang ngồi tựa sô pha xem video, cậu cầm điện thoại lên nhìn thử, không biết ai gọi đến.
Nghĩ hồi, cậu vẫn nghe máy, “A lô, xin hỏi ai đấy ạ?”
“Lâm Hữu đúng không?” Bên kia điện thoại là giọng một chàng trai trẻ, giọng người nọ hơi hàn, cũng hơi quen.
Lâm Hữu nghĩ một lát vẫn không biết là ai, “Vâng, đúng rồi. Xin hỏi bạn là?”
Người bên kia khẽ cười thành tiếng.
“Tôi đây, Tiêu Bình.”
Lâm Hữu ngắt điện thoại cái “bụp”, nhanh đến nỗi không cần suy nghĩ.
Ở đầu dây bên kia, mặt Tiêu Bình đen sì, thái độ không muốn nói chuyện của cậu quá dứt khoát, khiến kẻ trái tim sắt đá như y cũng cũng phải tổn thương một giây.
Có điều y vẫn kiền nhẫn gọi lại lần nữa.
Sau nửa phút chuông reo, cuối cùng Lâm Hữu vẫn cam chịu nghe máy.
“Có gì thì nói mau.” Lâm Hữu lật cuốn truyện tranh rào rào.
Tiêu Bình cũng không nói gì thừa thãi, “Nghe nói Lục Thanh Nham đã phân hóa thành Alpha?”
Lâm Hữu ngạc nhiên, sao Tiêu Bình biết tin nhanh quá vậy. Có điều nghĩ lại Tiêu Bình có thể xin được số điện thoại của mình, y có biết chuyện này cũng không có gì lạ.
“Đúng vậy, có chuyện gì?”
Tiêu Bình im lặng một lát.
“Không có gì, tôi chỉ tò mò thôi. Nếu cậu ta phân hóa thành Alpha rồi, có phải hai cậu nên giữ khoảng cách một chút không?”
Lâm Hữu vừa nghe vậy đã nổi đóa, cậu với Lục Thanh Nham sống thế nào lại đến lượt người ngoài chỉ tay năm ngón sao?
“Tiêu Bình, cậu có vấn đề gì hả, sao lại có tư tưởng cổ hủ như thế, tôi với lão Lục có là A hay là O đều sẽ dính chặt lấy nhau.” Cậu lập tức ầm ỹ với điện thoại.
Lục Thanh Nham bị câu nói của cậu thu hút, bèn hỏi: “Ông đang nói chuyện với ai thế?”
“Tiêu Bình.” Lâm Hữu hằm hằm đáp.
Sắc mặt Lục Thanh Nham lập tức sầm xuống, lại là tên Tiêu Bình dai như đỉa đói này.
Tiêu Bình nghe Lâm Hữu nói vậy, ánh mắt tối sầm xuống, giọng nói lại vừa dịu dàng, vừa dụ dỗ, “Cậu tức giận cái gì, tôi không có ý gì đâu. Chỉ là cậu và Lục Thanh Nham vốn không phải một đôi, hiện giờ Lục Thanh Nham phân hóa thành Alpha rồi, kiểu gì cũng có ngày cậu ta yêu đương hẹn hò đúng không. Một Omega đỉnh cao như cậu ở bên cạnh cậu ta, lại thân thiết như vậy, chắc chắn những người khác sẽ hiểu lầm. Cậu làm vậy không phải cắt đứt đường tình duyên của bạn thân mình sao?”
Lâm Hữu á khẩu, đúng là cậu không nghĩ tới chuyện này.
Cậu nhìn sang Lục Thanh Nham, trước giờ vẻ ngoài của Lục Thanh Nham vẫn được mọi người công nhận đẹp trai, tính tình anh lại bắn trúng sở thích của mấy O và B trong trường, người muốn tỏ tình với anh căn bản có thể xếp thành hàng.
Lâm Hữu bĩu môi, không hiểu sao cậu lại cảm thấy khó chịu.
“Thế thì liên quan gì đến cậu?” Cậu giận cá chém thớt sang Tiêu Bình, giọng nói cực kỳ ấm ức, “Sao cậu lắm chuyện thế?”
Tiêu Bình lại rất bình tĩnh, “Hay là cậu hẹn hò với tôi đi, như vậy thì cậu có bám Lục Thanh Nham đến mức nào cũng không ai nghi ngờ các cậu mờ ám, tốt biết bao.”
Lâm Hữu: “…Ông mơ đẹp quá ha.”
Cậu nói tới đây, bỗng lia mắt sang tờ xét nghiệm độ xứng đôi của pheromone trên bàn, số “100%” sáng chói chọc vào mắt cậu.
Lâm Hữu đảo mắt, bỗng nghĩ ra một cách để Tiêu Bình không làm phiền cậu nữa.
Cậu cực kỳ đắc chí nói với người bên kia điện thoại: “Tôi nói thật với cậu vậy, chiều nay tôi với lão Lục đi đo độ xứng đôi rồi, cậu có biết cao tới mức nào không, 100% đó!”
Tiêu Bình không vui vẻ gì, nhướn mày hỏi: “Nên là?”
“Vậy nên bọn tôi đã thảo luận rồi, không thể bỏ phí độ xứng đôi cao như vậy được, nên chúng tôi yêu nhau luôn là đẹp. Bây giờ lão Lục là bạn trai mới của tôi, không cần cậu quan tâm đâu.” Lâm Hữu nòi quàng nói xiên một hồi, cậu không đợi Tiêu Bình hỏi thêm câu nào đã chuẩn bị cúp điện thoại, “Vậy nên cậu bỏ đi mà làm người, tôi với lão Lục yêu nhau rồi, cậu đừng thích tôi nữa, cậu không làm lại đâu.”
Lâm Hữu ngắt điện thoại cái “bụp”, cực kỳ thỏa mãn.
Nhưng khi cậu quay đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt kinh hoảng không thể khống chế của Lục Thanh Nham bên kia vách kính.
Lâm Hữu thề, đây là lần đầu tiên cậu thấy biểu cảm này của Lục Thanh Nham.
Lục Thanh Nham cũng đã xem kết quả kiểm tra của mình, là Alpha, pheromone K7532, chi tuyết tùng 03.
“Xem ra hai đứa phân hóa mười bảy tuổi chúng ta đều không phải người bình thường.” Lâm Hữu vừa ăn vừa nói chuyện với Lục Thanh Nham qua vách kính, “Cấp bậc pheromone của ông cũng cao lắm đó, phóng ra cứ phải gọi là đè bẹp dí tất cả Alpha luôn, cũng rất có sức hút với Omega. Nhưng hay ở chỗ là Alpha các ông không có kỳ phát tình, không khiến các Omega khác đánh mất lý trí như tôi. Đợi mấy hôm nữa phân hóa xong là ông tha hồ buông thả rồi.”
Lâm Hữu nói tới đây đã hâm mộ ra mặt.
Đậu mèo không công bằng xíu nào hết, tại sao đều là pheromone cao cấp nhưng Omega và Alpha lại khác nhau tới vậy.
Lục Thanh Nham lại không có cảm giác gì trước thông tin này, anh đã làm Beta nhiều năm như vậy, cũng không thấy có gì không tốt.
Nhưng anh lại nhìn quanh cổ Lâm Hữu, ý nghĩa quan trọng nhất của việc này với anh, có lẽ chính là sau khi phân hóa thành Alpha, anh sẽ có thể đánh dấu Lâm Hữu.
Vậy nên anh tuyệt đối không để Alpha khác tới gần Lâm Hữu ngay trước mắt anh.
“Phải rồi, độ xứng đôi pheromone của hai chúng ta cũng cao lắm.” Lâm Hữu nói tiếp: “Anh bác sĩ kia bảo phải trên 90% đó. Khi hai chúng ta ở chung một phòng, chỉ cần pheromone của một người mất khống chế thì sẽ rất dễ có chuyện xảy ra, vậy nên hôm qua ông không kiềm chế được cũng có thể thông cảm. Nên là lão Lục đừng có xấu hổ nha, tôi không trách ông đâu.”
Lâm Hữu thấy mình cực kỳ rộng lượng.
Từ khi Lục Thanh Nham tỉnh dậy đến giờ, trông mặt anh vẫn rất tệ. Cậu bèn tự đặt mình vào suy luận, nếu như mình suýt đè Lục Thanh Nham, chắc chắn cậu ấy cũng sẽ xấu hổ.
Lâm Hữu thấy mình cần phải giảm bớt áp lực tâm lý giúp Lục Thanh Nham.
“Hai đứa mình vẫn là anh em thân thiết tình thật hơn vàng mà. Ông đừng lo, không có chuyện gì xảy ra hết.” Lâm Hữu trịnh trọng thề thốt với Lục Thanh Nham.
Lục Thanh Nham lại không biết ơn chút nào, mặt anh đen như đít nồi, “Ông im lặng cho tôi.”
Lâm Hữu không nói nữa, cậu hầm hừ ăn cơm, hứ, không biết quý trọng lòng tốt.
Nhưng một lát sau, cậu lại nghe Lục Thanh Nham hỏi cậu, nghe giọng anh có vẻ lửng lơ không chắc chắn, “Độ xứng đôi của chúng ta rất cao, vậy cuối cùng là bao nhiêu?”
“Sao tôi biết được, có đo đâu.” Lâm Hữu khó hiểu đáp.
“Vậy chiều nay đo thử đi.” Lục Thanh Nham lập tức quyết định.
Lâm Hữu cũng không để bụng, cậu chỉ nghĩ Lục Thanh Nham tò mò quá thôi. Đến chiều hai người đưa pheromone đi kiểm tra, cậu còn cống hiến một chút máu đầu ngón tay.
Chẳng mấy chốc đã có kết quả, khi Lâm Hữu nhìn thấy con số “100%” sáng rực rỡ, phóng to bôi đậm trên giấy, cậu sợ đến đứng hình.
“Đậu má, hai chúng ta có cái tỷ lệ định mệnh gì thế này?” Lâm Hữu giơ tờ giấy lên nhìn vài lần, “May mà là ông đó, nếu là người bất kỳ nào khác, không phải muốn đánh dấu tôi chỉ cần nhoắng cái là xong à?”
Ngồi sau vách kính, Lục Thanh Nham khẽ nhếch miệng, ánh sáng trong mắt anh bỗng trở nên vô cùng nguy hiểm, mờ ám.
Độ xứng đôi 100%.
Duyên trời định sẵn.
Anh nhìn Lâm Hữu, tựa như một con thú vô cùng hung hãn đang ngắm nhìn con mồi mình yêu thích, tràn ngập khao khát chiếm hữu, lại căng đầy trân trọng và thương yêu.
Lâm Hữu đang cúi đầu trả lời tin nhắn điện thoại, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của Lục Thanh Nham.
Các thành viên lớp họ đều đang hỏi tình hình của Lục Thanh Nham, chuyện này không có gì phải giấu, nên Lâm Hữu bèn kể đại khái câu chuyện trên nhóm lớp.
Sau đó là hàng loạt meme tỏ vẻ kinh ngạc.
Hầu Tử Thành: “Hay lắm, chúng ta đã được gặp Omega đỉnh cao rồi, bây giờ cũng sắp được gặp Alpha đỉnh cao luôn rồi. Trường chúng ta đúng là lắm nhân tài ẩn dật.”
Bạch Lộ: “Trước đây tui đã bảo rồi mà, thỉnh thoảng ngồi gần anh Lục tui thấy bị áp bách dữ lắm, tui còn khó hiểu mãi sao một Beta cũng có thể khiến tui rén như vậy, bây giờ đã tìm được nguyên nhân rồi.”
Diệp Nam Sơn: “Tui tha thiết yêu cầu anh Lục cũng xịt thuốc ngăn cách, tui không muốn đi học dưới sự áp bức của Alpha đỉnh cao đâu, như vậy có khác nào đi học với sư tử không chứ.”
Những người khác cũng nhao nhao hùa theo, so với Lục Thanh Nham, những Alpha bình thường như họ thật sự rất yếu đuối, bé nhỏ, và bất lực.
Lâm Hữu cười không ngậm miệng nổi, cậu ngẩng đầu nói với Lục Thanh Nham: “Ông toi rồi, ông bị lớp chúng ta tẩy chay tập thể rồi. Tại pheromone của ông ‘bá đạo’ quá đấy.”
Trông mặt Lục Thanh Nham vừa bình tĩnh vừa vô tội.
Đến tận tối, Lâm Hữu vẫn ở lại bệnh viện với Lục Thanh Nham.
Dù sao bây giờ đang là cuối tuần, cậu cũng không cần xin nghỉ, Cậu đã thông báo cho gia đình Lục Thanh Nham chuyện anh phân hóa, nhưng Alpha không cần chú ý nhiều như Omega, bố mẹ Lục cũng không lo lắng nhiều, chỉ gọi video cho con trai từ xa.
So với Lâm Hữu được mọi người cả hai nhà nâng niu khi phân hóa, Lục Thanh Nham hoàn toàn là nuôi thả kiểu hoang dại.
Hai người vừa ăn tối xong, điện thoại của Lâm Hữu đột nhiên đổ chuông, màn hình hiển thị một dãy số lạ, nhưng nhìn đầu số thuộc về địa phương này.
Lâm Hữu đang ngồi tựa sô pha xem video, cậu cầm điện thoại lên nhìn thử, không biết ai gọi đến.
Nghĩ hồi, cậu vẫn nghe máy, “A lô, xin hỏi ai đấy ạ?”
“Lâm Hữu đúng không?” Bên kia điện thoại là giọng một chàng trai trẻ, giọng người nọ hơi hàn, cũng hơi quen.
Lâm Hữu nghĩ một lát vẫn không biết là ai, “Vâng, đúng rồi. Xin hỏi bạn là?”
Người bên kia khẽ cười thành tiếng.
“Tôi đây, Tiêu Bình.”
Lâm Hữu ngắt điện thoại cái “bụp”, nhanh đến nỗi không cần suy nghĩ.
Ở đầu dây bên kia, mặt Tiêu Bình đen sì, thái độ không muốn nói chuyện của cậu quá dứt khoát, khiến kẻ trái tim sắt đá như y cũng cũng phải tổn thương một giây.
Có điều y vẫn kiền nhẫn gọi lại lần nữa.
Sau nửa phút chuông reo, cuối cùng Lâm Hữu vẫn cam chịu nghe máy.
“Có gì thì nói mau.” Lâm Hữu lật cuốn truyện tranh rào rào.
Tiêu Bình cũng không nói gì thừa thãi, “Nghe nói Lục Thanh Nham đã phân hóa thành Alpha?”
Lâm Hữu ngạc nhiên, sao Tiêu Bình biết tin nhanh quá vậy. Có điều nghĩ lại Tiêu Bình có thể xin được số điện thoại của mình, y có biết chuyện này cũng không có gì lạ.
“Đúng vậy, có chuyện gì?”
Tiêu Bình im lặng một lát.
“Không có gì, tôi chỉ tò mò thôi. Nếu cậu ta phân hóa thành Alpha rồi, có phải hai cậu nên giữ khoảng cách một chút không?”
Lâm Hữu vừa nghe vậy đã nổi đóa, cậu với Lục Thanh Nham sống thế nào lại đến lượt người ngoài chỉ tay năm ngón sao?
“Tiêu Bình, cậu có vấn đề gì hả, sao lại có tư tưởng cổ hủ như thế, tôi với lão Lục có là A hay là O đều sẽ dính chặt lấy nhau.” Cậu lập tức ầm ỹ với điện thoại.
Lục Thanh Nham bị câu nói của cậu thu hút, bèn hỏi: “Ông đang nói chuyện với ai thế?”
“Tiêu Bình.” Lâm Hữu hằm hằm đáp.
Sắc mặt Lục Thanh Nham lập tức sầm xuống, lại là tên Tiêu Bình dai như đỉa đói này.
Tiêu Bình nghe Lâm Hữu nói vậy, ánh mắt tối sầm xuống, giọng nói lại vừa dịu dàng, vừa dụ dỗ, “Cậu tức giận cái gì, tôi không có ý gì đâu. Chỉ là cậu và Lục Thanh Nham vốn không phải một đôi, hiện giờ Lục Thanh Nham phân hóa thành Alpha rồi, kiểu gì cũng có ngày cậu ta yêu đương hẹn hò đúng không. Một Omega đỉnh cao như cậu ở bên cạnh cậu ta, lại thân thiết như vậy, chắc chắn những người khác sẽ hiểu lầm. Cậu làm vậy không phải cắt đứt đường tình duyên của bạn thân mình sao?”
Lâm Hữu á khẩu, đúng là cậu không nghĩ tới chuyện này.
Cậu nhìn sang Lục Thanh Nham, trước giờ vẻ ngoài của Lục Thanh Nham vẫn được mọi người công nhận đẹp trai, tính tình anh lại bắn trúng sở thích của mấy O và B trong trường, người muốn tỏ tình với anh căn bản có thể xếp thành hàng.
Lâm Hữu bĩu môi, không hiểu sao cậu lại cảm thấy khó chịu.
“Thế thì liên quan gì đến cậu?” Cậu giận cá chém thớt sang Tiêu Bình, giọng nói cực kỳ ấm ức, “Sao cậu lắm chuyện thế?”
Tiêu Bình lại rất bình tĩnh, “Hay là cậu hẹn hò với tôi đi, như vậy thì cậu có bám Lục Thanh Nham đến mức nào cũng không ai nghi ngờ các cậu mờ ám, tốt biết bao.”
Lâm Hữu: “…Ông mơ đẹp quá ha.”
Cậu nói tới đây, bỗng lia mắt sang tờ xét nghiệm độ xứng đôi của pheromone trên bàn, số “100%” sáng chói chọc vào mắt cậu.
Lâm Hữu đảo mắt, bỗng nghĩ ra một cách để Tiêu Bình không làm phiền cậu nữa.
Cậu cực kỳ đắc chí nói với người bên kia điện thoại: “Tôi nói thật với cậu vậy, chiều nay tôi với lão Lục đi đo độ xứng đôi rồi, cậu có biết cao tới mức nào không, 100% đó!”
Tiêu Bình không vui vẻ gì, nhướn mày hỏi: “Nên là?”
“Vậy nên bọn tôi đã thảo luận rồi, không thể bỏ phí độ xứng đôi cao như vậy được, nên chúng tôi yêu nhau luôn là đẹp. Bây giờ lão Lục là bạn trai mới của tôi, không cần cậu quan tâm đâu.” Lâm Hữu nòi quàng nói xiên một hồi, cậu không đợi Tiêu Bình hỏi thêm câu nào đã chuẩn bị cúp điện thoại, “Vậy nên cậu bỏ đi mà làm người, tôi với lão Lục yêu nhau rồi, cậu đừng thích tôi nữa, cậu không làm lại đâu.”
Lâm Hữu ngắt điện thoại cái “bụp”, cực kỳ thỏa mãn.
Nhưng khi cậu quay đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt kinh hoảng không thể khống chế của Lục Thanh Nham bên kia vách kính.
Lâm Hữu thề, đây là lần đầu tiên cậu thấy biểu cảm này của Lục Thanh Nham.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.