Chương 27: Lại chuyển nhà
Tùng Tử Trà
14/12/2021
Lục Thanh Nham nghĩ tim mình suýt đã ngừng đập.
Dù biết rất có thể Lâm Hữu chỉ đang nói nhăng nói cuội, nhưng trái tim anh vẫn không biết xấu hổ mà hẫng một nhịp, rồi bắt đầu nảy loạn lên chẳng nghe lời.
“Biểu cảm ông kiểu gì thế?” Lâm Hữu ngạc nhiên nhìn anh.
Lục Thanh Nham mím môi, mắt anh tối sầm, hỏi cậu, “Lời ông vừa nói với Tiêu Bình… là thật sao?”
“Đương nhiên là để lừa Tiêu Bình thôi.” Lâm Hữu không hiểu sao Lục Thanh Nham lại hỏi như vậy, cậu lại nằm sấp xuống sô pha, tiếp tục đọc truyện tranh, “Sau này hắn ta đỡ phải làm phiền tôi nữa.”
Lục Thanh Nham không biết nói gì hơn, anh biết đáp án của cậu sẽ là vậy.
Cứ ở bên cạnh Lâm Hữu thế này, chẳng mấy mà anh sẽ phải dùng thuốc trợ tim từ khi còn trẻ.
“Lâm Hữu.” Lục Hữu Nham nghiên cứu gọi cậu.
“Hở?”
“Đứa ngu mới thích ông.”
Lâm Hữu suýt nữa đã ném cuốn truyện về phía vách kính, đập Lục Thanh Nham, “Sao ông lại chuyển sang xỉa xói con người tôi vậy? Ngu thì phải thích ông mới đúng.”
Nhưng cậu nghĩ lại, cảm thấy Lục Thanh Nham đang chửi Tiêu Bình.
Vậy là cậu lại ngồi xuống, lơ đãng đáp lại một tiếng, “Nhưng mà đúng là Tiêu Bình ngốc thật đó chứ, vụ này tôi vàng quan điểm luôn.”
Lục Thanh Nham không buồn nói chuyện với Lâm Hữu nữa, nói thêm một câu tổn thọ ba năm.
Anh cầm điện thoại lên mở lịch, chuẩn bị chọn một ngày Hoàng đạo để giãy bày sự thật với Lâm Hữu.
Anh đã rõ rồi, muốn chờ Lâm Hữu sự hiểu ra sự việc, chắc chắn anh sẽ cô đơn đến già.
Bạn bè thân thiết ai muốn làm thì làm, anh không làm nổi nữa!
—
Lục Thanh Nham ở bệnh viện hai ngày đã đâu vào đấy, sáng thứ hai, bác sĩ nói anh đã có thể ra viện.
Khi quay lại lớp, đám đông bạn học vây quanh nhìn anh suốt nửa ngày.
Pheromone của Lục Thanh Nham không dễ ảnh hưởng đến người khác như Lâm Hữu, Omega còn chưa có vẻ gì khó chịu, trái lại đám Alpha phải nhắn nhó mãi mới làm quen được.
Trước đây họ còn không tin cảm giác áp bức mà pheromone cấp cao mang lại cho lắm, lúc này mới biết rằng, đó là vì cấp bậc họ từng gặp chưa đủ cao.
Khi Lục Thanh Nham vừa mới ngồi xuống, mấy người xung quanh còn nhốn nháo thử lại gần anh, thử xem mình có thể chịu được bao lâu, cuối cùng vừa hết một tiết đã yêu cầu anh xịt thuốc ngăn cách.
“Ông nói xem phong thủy trường chúng ta có phải thần kỳ lắm không?” Thiệu Án nói: “Có một Lâm Hữu phân hóa muộn tới tận mười bảy tuổi đã khác người lắm rồi, sao bây giờ thêm cả anh Lục nữa. Xác suất này đi mua vé số được rồi đấy.”
Lâm Hữu uể oài nằm bò ra bàn, hôm qua cậu chơi game muộn quá, hôm nay cực kỳ buồn ngủ.
“Sao ông biết tôi không mua.” Lâm Hữu ỉu xìu nói: “Thứ bảy tối mới mua năm mươi tấm vé số, cuối cùng chỉ trúng đúng một tờ, năm tệ, lỗ tụt quần luôn.”
“…”
Vậy thì quả là khiến người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.
Thiệu Án thương hại nhét cho Lâm Hữu một hộp sữa, “Đừng đau buồn.”
Chuyện Lục Thanh Nham phân hóa cũng khiến mọi người tò mò một chốc, nhưng hoàn toàn không so được với Lâm Hữu.
Một là số lượng Omega vốn ít, kiểu dẫn dụ lại càng ít. Hai là một tên bạo lực như Lâm Hữu lại phân hóa thành Omega, quả thật là quá trái ngược.
Nhưng đến lượt Lục Thanh Nham, bình thường đã có rất nhiều người nhận nhầm anh thành Alpha. Khi chuyện này xảy ra thật cũng chẳng mấy ai ngạc nhiên, cùng lắm chỉ cảm thán chuyện phân hóa quá muộn.
Vậy nên sau nửa ngày, đã không còn ai trong trường thảo luận chuyện này.
Nhưng dù mọi người trong trường thoải mái tiếp thu chuyện này đến mức nào, Lâm Hữu và Lục Thanh Nham vẫn không còn cơ hội ở chung ký túc xá nữa.
Alpha và Beta, vẫn có khác biệt tính chất về giới.
Tối hôm đó vừa học xong, Lục Thanh Nham đã chuyển từ tầng hai ký túc xá xuống khu vực Alpha tầng một dưới sự giám sát của quản lý ký túc xá.
Lần này Lâm Hữu cũng không lý do lý trấu phản đối nữa, cậu biết có phản đối cũng không có tác dụng, chưa từng có trường trung học nào dám để Alpha và Omega chung ký túc xá hết, trừ phi họ định dẹp trường.
Khi chuyển phòng, Lâm Hữu cũng giúp một tay, nhưng trước tám giờ tối, cậu buộc phải rời khỏi tầng một.
Mỗi ngày sau này cũng vậy, sau giờ giới nghiêm, cậu không thể tùy ý ra vào ký túc xá của Lục Thanh Nham nữa, Lục Thanh Nham cũng không thể lên tầng thăm cậu.
Đến lúc này, Lâm Hữu mới nhận ra sự khác biệt mà phân hóa giới tính mang lại.
Cậu ngồi trong phòng ký túc xá mới của Lục Thanh Nham, nhai táo rôm rốp, cậu nhìn quanh phòng đơn của Lục Thanh Nham, nhìn thấy cũng thấy không lạ lẫm.
Phòng này rất giống ký túc xá của cậu, có điều nhỏ hơn một chút. Bốn vách tường trắng tinh, không có phòng khách riêng, sô pha và giá sách đều ở trong phòng ngủ, trái lại ban công đón nắng rất tốt, lúc này cậu có thể nhìn thấy trời sao bên ngoài cửa sổ.
“Sau này tôi phải ở một mình rồi, chán chết.” Lâm Hữu lầm bầm.
Cậu vẫn ở lại phòng đôi ban đầu, không có Lục Thanh Nham, căn phòng như trống trải một nửa. Cậu chỉ ngồi trong đó một lúc thôi đã thấy căn phòng quá quạnh quẽ.
Lục Thanh Nham không đáp lại.
Nếu có thể, sao anh lại muốn tách khỏi Lâm Hữu chứ.
Anh xếp hết sách của mình lên giá, rồi nhìn quyển lịch treo trên đó.
Còn không đến 20 ngày nữa là Tết Dương lịch.
Anh định sẽ tỏ tình với Lâm Hữu vào khoảng trước hoặc sau Tết Dương lịch, cho Lâm Hữu chút thời gian cuối cùng, cũng cho mình một thời hạn cuối cùng.
Anh không muốn chịu thêm sự dằn vặt như dao cùn cứa thịt này nữa, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói rõ với Lâm Hữu, trước hay sau một ngày có gì khác biệt?
Chẳng lẽ anh phải đợi khi Lâm Hữu thật sự nắm tay một nữ Beta đến trước mặt, giới thiệu với anh, anh mới nói rõ chuyện này sao?
Vậy thì e là anh sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn.
Anh đứng cạnh giá sách nghiêng đầu nhìn Lâm Hữu, Lâm Hữu đã gặm hết quá táo vừa rồi, bắt đầu chuyển sang bóc kẹo sữa, gò má cậu gồ lên một cục nho nhỏ, mắt dán vào iPad trước mặt.
Lục Thanh Nham từng thấy cảnh tượng này rất nhiều lần.
Anh đã quen với việc có Lâm Hữu bên cạnh, quen đến mức không thể chấp nhận cuộc sống không có Lâm Hữu.
Vậy nên dù tương lai có chuyện gì xảy ra, anh đều không cho phép Lâm Hữu rời khỏi mình.
Lục Thanh Nham nhét cuốn sách cuối cùng lên giá.
Nếu Lâm Hữu ngẩng đầu nhìn, cậu sẽ phát hiện đó là sách phổ cập về pheromone của AO và bản năng ký hiệu.
Tám giờ tối, chuông báo vang lên từng hồi thôi thúc, Lâm Hữu mới rề rà quay về phòng mình.
Lục Thanh Nham đứng trước cửa tạm biệt cậu, Lâm Hữu vừa ra ngoài hai bước đã không thể kìm lòng quay đầu lại.
Rõ ràng chỉ cách nhau tầng trên, tầng dưới, cậu lại thấy hơi hơi không nỡ.
Lâm Hữu về ký túc xá, một mình cậu ngồi trong phòng khách trống không hồi lâu.
Mọi thứ thuộc về Lục Thanh Nham đã bị mang đi hết, cuốn sách về nhiếp ảnh Lục Thanh Nham đang đọc gần đây cũng không còn trên bàn, tủ giày cũng chỉ còn lại một nửa thuộc về cậu, ngay cả bàn chải, khăn mặt trong phòng tắm cũng chỉ còn lại một chiếc.
Cậu ngồi một lát, bỗng muốn gọi điện thoại cho Lục Thanh Nham, rồi lại thấy mình làm vậy thì quấn người quá.
Cậu rề rà đứng dậy đi tắm, sau đó nhào lên giường, chuẩn bị đi ngủ. Nhưng ngay trước khi ngủ, điện thoại cậu vang lên.
Lâm Hữu hơi bực dọc quơ chiếc điện thoại ra, không ngờ lại là tin nhắn của Lục Thanh Nham.
“Ngủ ngon.”
Lâm Hữu nhìn hai chữ trên màn hình, không hiểu sao cậu bỗng thấy vui vẻ hơn nhiều.
“Có sến không chứ…” Cậu lầm bầm, giọng nói chất chứa tiếng cười, ngón tay nhanh chóng lướt trên màn phím, gõ mấy chữ.
“Ngủ ngon, tôi ngủ đây.”
Lục Thanh Nham không nhắn lại nữa, cậu cũng tắt điện thoại, vùi đầu vào gối ngủ ngon lành.
Trong cơn mơ, Lâm Hữu trở mình, chiếc áo khoác màu đen trên giường cậu suýt trượt xuống.
Nhưng đó không phải áo của Lâm Hữu.
Dù biết rất có thể Lâm Hữu chỉ đang nói nhăng nói cuội, nhưng trái tim anh vẫn không biết xấu hổ mà hẫng một nhịp, rồi bắt đầu nảy loạn lên chẳng nghe lời.
“Biểu cảm ông kiểu gì thế?” Lâm Hữu ngạc nhiên nhìn anh.
Lục Thanh Nham mím môi, mắt anh tối sầm, hỏi cậu, “Lời ông vừa nói với Tiêu Bình… là thật sao?”
“Đương nhiên là để lừa Tiêu Bình thôi.” Lâm Hữu không hiểu sao Lục Thanh Nham lại hỏi như vậy, cậu lại nằm sấp xuống sô pha, tiếp tục đọc truyện tranh, “Sau này hắn ta đỡ phải làm phiền tôi nữa.”
Lục Thanh Nham không biết nói gì hơn, anh biết đáp án của cậu sẽ là vậy.
Cứ ở bên cạnh Lâm Hữu thế này, chẳng mấy mà anh sẽ phải dùng thuốc trợ tim từ khi còn trẻ.
“Lâm Hữu.” Lục Hữu Nham nghiên cứu gọi cậu.
“Hở?”
“Đứa ngu mới thích ông.”
Lâm Hữu suýt nữa đã ném cuốn truyện về phía vách kính, đập Lục Thanh Nham, “Sao ông lại chuyển sang xỉa xói con người tôi vậy? Ngu thì phải thích ông mới đúng.”
Nhưng cậu nghĩ lại, cảm thấy Lục Thanh Nham đang chửi Tiêu Bình.
Vậy là cậu lại ngồi xuống, lơ đãng đáp lại một tiếng, “Nhưng mà đúng là Tiêu Bình ngốc thật đó chứ, vụ này tôi vàng quan điểm luôn.”
Lục Thanh Nham không buồn nói chuyện với Lâm Hữu nữa, nói thêm một câu tổn thọ ba năm.
Anh cầm điện thoại lên mở lịch, chuẩn bị chọn một ngày Hoàng đạo để giãy bày sự thật với Lâm Hữu.
Anh đã rõ rồi, muốn chờ Lâm Hữu sự hiểu ra sự việc, chắc chắn anh sẽ cô đơn đến già.
Bạn bè thân thiết ai muốn làm thì làm, anh không làm nổi nữa!
—
Lục Thanh Nham ở bệnh viện hai ngày đã đâu vào đấy, sáng thứ hai, bác sĩ nói anh đã có thể ra viện.
Khi quay lại lớp, đám đông bạn học vây quanh nhìn anh suốt nửa ngày.
Pheromone của Lục Thanh Nham không dễ ảnh hưởng đến người khác như Lâm Hữu, Omega còn chưa có vẻ gì khó chịu, trái lại đám Alpha phải nhắn nhó mãi mới làm quen được.
Trước đây họ còn không tin cảm giác áp bức mà pheromone cấp cao mang lại cho lắm, lúc này mới biết rằng, đó là vì cấp bậc họ từng gặp chưa đủ cao.
Khi Lục Thanh Nham vừa mới ngồi xuống, mấy người xung quanh còn nhốn nháo thử lại gần anh, thử xem mình có thể chịu được bao lâu, cuối cùng vừa hết một tiết đã yêu cầu anh xịt thuốc ngăn cách.
“Ông nói xem phong thủy trường chúng ta có phải thần kỳ lắm không?” Thiệu Án nói: “Có một Lâm Hữu phân hóa muộn tới tận mười bảy tuổi đã khác người lắm rồi, sao bây giờ thêm cả anh Lục nữa. Xác suất này đi mua vé số được rồi đấy.”
Lâm Hữu uể oài nằm bò ra bàn, hôm qua cậu chơi game muộn quá, hôm nay cực kỳ buồn ngủ.
“Sao ông biết tôi không mua.” Lâm Hữu ỉu xìu nói: “Thứ bảy tối mới mua năm mươi tấm vé số, cuối cùng chỉ trúng đúng một tờ, năm tệ, lỗ tụt quần luôn.”
“…”
Vậy thì quả là khiến người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.
Thiệu Án thương hại nhét cho Lâm Hữu một hộp sữa, “Đừng đau buồn.”
Chuyện Lục Thanh Nham phân hóa cũng khiến mọi người tò mò một chốc, nhưng hoàn toàn không so được với Lâm Hữu.
Một là số lượng Omega vốn ít, kiểu dẫn dụ lại càng ít. Hai là một tên bạo lực như Lâm Hữu lại phân hóa thành Omega, quả thật là quá trái ngược.
Nhưng đến lượt Lục Thanh Nham, bình thường đã có rất nhiều người nhận nhầm anh thành Alpha. Khi chuyện này xảy ra thật cũng chẳng mấy ai ngạc nhiên, cùng lắm chỉ cảm thán chuyện phân hóa quá muộn.
Vậy nên sau nửa ngày, đã không còn ai trong trường thảo luận chuyện này.
Nhưng dù mọi người trong trường thoải mái tiếp thu chuyện này đến mức nào, Lâm Hữu và Lục Thanh Nham vẫn không còn cơ hội ở chung ký túc xá nữa.
Alpha và Beta, vẫn có khác biệt tính chất về giới.
Tối hôm đó vừa học xong, Lục Thanh Nham đã chuyển từ tầng hai ký túc xá xuống khu vực Alpha tầng một dưới sự giám sát của quản lý ký túc xá.
Lần này Lâm Hữu cũng không lý do lý trấu phản đối nữa, cậu biết có phản đối cũng không có tác dụng, chưa từng có trường trung học nào dám để Alpha và Omega chung ký túc xá hết, trừ phi họ định dẹp trường.
Khi chuyển phòng, Lâm Hữu cũng giúp một tay, nhưng trước tám giờ tối, cậu buộc phải rời khỏi tầng một.
Mỗi ngày sau này cũng vậy, sau giờ giới nghiêm, cậu không thể tùy ý ra vào ký túc xá của Lục Thanh Nham nữa, Lục Thanh Nham cũng không thể lên tầng thăm cậu.
Đến lúc này, Lâm Hữu mới nhận ra sự khác biệt mà phân hóa giới tính mang lại.
Cậu ngồi trong phòng ký túc xá mới của Lục Thanh Nham, nhai táo rôm rốp, cậu nhìn quanh phòng đơn của Lục Thanh Nham, nhìn thấy cũng thấy không lạ lẫm.
Phòng này rất giống ký túc xá của cậu, có điều nhỏ hơn một chút. Bốn vách tường trắng tinh, không có phòng khách riêng, sô pha và giá sách đều ở trong phòng ngủ, trái lại ban công đón nắng rất tốt, lúc này cậu có thể nhìn thấy trời sao bên ngoài cửa sổ.
“Sau này tôi phải ở một mình rồi, chán chết.” Lâm Hữu lầm bầm.
Cậu vẫn ở lại phòng đôi ban đầu, không có Lục Thanh Nham, căn phòng như trống trải một nửa. Cậu chỉ ngồi trong đó một lúc thôi đã thấy căn phòng quá quạnh quẽ.
Lục Thanh Nham không đáp lại.
Nếu có thể, sao anh lại muốn tách khỏi Lâm Hữu chứ.
Anh xếp hết sách của mình lên giá, rồi nhìn quyển lịch treo trên đó.
Còn không đến 20 ngày nữa là Tết Dương lịch.
Anh định sẽ tỏ tình với Lâm Hữu vào khoảng trước hoặc sau Tết Dương lịch, cho Lâm Hữu chút thời gian cuối cùng, cũng cho mình một thời hạn cuối cùng.
Anh không muốn chịu thêm sự dằn vặt như dao cùn cứa thịt này nữa, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói rõ với Lâm Hữu, trước hay sau một ngày có gì khác biệt?
Chẳng lẽ anh phải đợi khi Lâm Hữu thật sự nắm tay một nữ Beta đến trước mặt, giới thiệu với anh, anh mới nói rõ chuyện này sao?
Vậy thì e là anh sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn.
Anh đứng cạnh giá sách nghiêng đầu nhìn Lâm Hữu, Lâm Hữu đã gặm hết quá táo vừa rồi, bắt đầu chuyển sang bóc kẹo sữa, gò má cậu gồ lên một cục nho nhỏ, mắt dán vào iPad trước mặt.
Lục Thanh Nham từng thấy cảnh tượng này rất nhiều lần.
Anh đã quen với việc có Lâm Hữu bên cạnh, quen đến mức không thể chấp nhận cuộc sống không có Lâm Hữu.
Vậy nên dù tương lai có chuyện gì xảy ra, anh đều không cho phép Lâm Hữu rời khỏi mình.
Lục Thanh Nham nhét cuốn sách cuối cùng lên giá.
Nếu Lâm Hữu ngẩng đầu nhìn, cậu sẽ phát hiện đó là sách phổ cập về pheromone của AO và bản năng ký hiệu.
Tám giờ tối, chuông báo vang lên từng hồi thôi thúc, Lâm Hữu mới rề rà quay về phòng mình.
Lục Thanh Nham đứng trước cửa tạm biệt cậu, Lâm Hữu vừa ra ngoài hai bước đã không thể kìm lòng quay đầu lại.
Rõ ràng chỉ cách nhau tầng trên, tầng dưới, cậu lại thấy hơi hơi không nỡ.
Lâm Hữu về ký túc xá, một mình cậu ngồi trong phòng khách trống không hồi lâu.
Mọi thứ thuộc về Lục Thanh Nham đã bị mang đi hết, cuốn sách về nhiếp ảnh Lục Thanh Nham đang đọc gần đây cũng không còn trên bàn, tủ giày cũng chỉ còn lại một nửa thuộc về cậu, ngay cả bàn chải, khăn mặt trong phòng tắm cũng chỉ còn lại một chiếc.
Cậu ngồi một lát, bỗng muốn gọi điện thoại cho Lục Thanh Nham, rồi lại thấy mình làm vậy thì quấn người quá.
Cậu rề rà đứng dậy đi tắm, sau đó nhào lên giường, chuẩn bị đi ngủ. Nhưng ngay trước khi ngủ, điện thoại cậu vang lên.
Lâm Hữu hơi bực dọc quơ chiếc điện thoại ra, không ngờ lại là tin nhắn của Lục Thanh Nham.
“Ngủ ngon.”
Lâm Hữu nhìn hai chữ trên màn hình, không hiểu sao cậu bỗng thấy vui vẻ hơn nhiều.
“Có sến không chứ…” Cậu lầm bầm, giọng nói chất chứa tiếng cười, ngón tay nhanh chóng lướt trên màn phím, gõ mấy chữ.
“Ngủ ngon, tôi ngủ đây.”
Lục Thanh Nham không nhắn lại nữa, cậu cũng tắt điện thoại, vùi đầu vào gối ngủ ngon lành.
Trong cơn mơ, Lâm Hữu trở mình, chiếc áo khoác màu đen trên giường cậu suýt trượt xuống.
Nhưng đó không phải áo của Lâm Hữu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.