Chương 28: Hoài Nghi (2)
Vinh Tiểu Vinh
12/01/2022
Dưới sự dẫn đường của Bình An bá, thiếu nữ bước vào một căn phòng, lúc trông thấy Tôn Đại Lực sắc mặt đen sẫm nằm trên giường, nàng nhanh chóng tiến đến và vươn tay đặt ở trán của hắn.
Sau một khắc, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: “May quá…”
Lâm Tú có chút khẩn trương hỏi: “Cô nương, hắn còn cứu được không?”
Thiếu nữ gật đầu, đáp: “Vẫn có thể cứu chữa.”
Khi mới nhìn thấy thiếu nữ, Lâm Tú vô cùng hoài nghi về năng lực của nàng vì tuổi tác không lớn lắm, còn nhỏ hơn cả hắn. Thế nhưng, chỉ một lúc sau Lâm Tú đã phải thu hồi cái nhìn nông cạn của mình.
Tay vị thiếu nữ đặt lên trên trán của Tôn Đại Lực rồi giữ nguyên như thế. Thời gian trôi qua, gương mặt đen sẫm của Tôn Đại Lực nhanh chóng trở nên hồng nhuận với tốc độ mà Lâm Tú có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cái này không phải y thuật, là dị thuật!
Lâm Tú không khỏi hỏi: “Dị thuật mà cô nương thức tỉnh, chẳng lẽ là loại Trì Dũ?”
Thiếu nữ mỉm cười, không có ý phủ nhận.
Lâm Tú biểu lộ bình tĩnh, nhưng nội tâm hơi kích động.
Loại Trì Dũ, đây chính là một trong các năng lực hắn mong muốn có thể sở hữu!
Thức tỉnh loại năng lực này có thể bách độc bất nhiễu, bách bệnh bất xâm, sau khi giác tỉnh lần nữa còn có khả năng trị liệu người khác. Quan trọng hơn chính là người nắm giữ loại năng lực này sẽ có tuổi thọ gấp hai thậm chí gấp ba người bình thường. Trong số rất nhiều năng lực dị thuật, đây chính là một loại cực kỳ đặc biệt.
Loại năng lực này không thể dùng trong chiến đấu, nhưng nó quý hiếm hơn bất luận năng lực nào dùng để chiến đấu, dẫu sao, vô luận là Dị Thuật Sư mạnh mẽ, quan to quyền quý hay thậm chí là Hoàng Đế một quốc gia đều không tránh khỏi sinh, lão, bệnh, tử. Nếu có một vị năng lực giả như vậy bên người thì giống như có thêm vô số tính mạng vậy.
Tay của thiếu nữ ấy đã đặt trên trán Tôn Đại Lực một khắc đồng hồ, Lâm Tú giờ phút này thầm ước người nằm trên giường lúc này chính là mình. Nếu điều ước hắn trở thành hiện thực thì lúc này hắn đã sở hữu được loại năng lực trong mơ rồi.
Thật tuyệt nếu hắn có thể cùng Tôn Đại Lực hoán đổi vị trí, đáng tiếc là không thể.
Giả sử người trúng độc tối qua là Lâm Tú, lấy tố chất thân thể của hắn, khả năng cao là không chống đỡ lâu như Tôn Đại Lực được.
Lâm Tú nhìn thiếu nữ trước mắt, trong lòng nghĩ ngợi có nên thuê một tên thích khách giả vờ ám sát mình một lần hay không. Đến lúc đó, hắn sẽ cố tình bị thương, để Thái Y Viện lại phái tiểu cô nương này đến đây chữa trị cho hắn. Tiếp đấy, há chẳng phải là vui vẻ...
Ngay khi trong lòng Lâm Tú suy tính chủ ý này, thiếu nữ kia đã thu tay khỏi trán của Tôn Đại Lực. Nàng chậm rãi đứng dậy, nói với Lâm Tú: “Xong rồi, độc tố trong cơ thể hắn đã được thanh lý sạch sẽ, tiếp theo chỉ việc điều dưỡng tốt là được, ta xin phép về trước.”
Dứt lời, nàng liền quay người rời đi, Lâm Tú vội vàng nói:
“Cô nương, để ta tiễn ngươi…”
Tới cửa Lâm phủ, Lâm Tú nói với giọng tha thiết:
“Đa tạ đại ân của cô nương, có thể cho ta biết quý danh của cô nương được không?”
Thiếu nữ suy nghĩ một chút, đáp:
“Ta họ Bạch, công tử gọi ta là Song Song là được.”
“Bạch Song Song, quả là một cái tên hay!”
Lâm Tú mỉm cười nói:
“Để ta đưa Song Song cô nương trở về.”
Thiếu nữ khẽ lắc đầu, nói ra:
“Không cần đâu, ta ngồi xe ngựa trở về được rồi.”
Lâm Tú sao có thể bỏ qua cơ hội tiếp xúc sâu cùng nàng, nghe vậy lại nói:
“Chi bằng ta mời cô nương ăn cơm đi, nếu không có cô nương, hộ vệ của ta e rằng sớm đi đời nhà ma, mong Song Song cô nương hãy cho ta một cơ hội bày tỏ lòng cảm ơn…”
Thiếu nữ vẫn cự tuyệt đáp:
“Công tử chớ khách khí, đây là điều ta nên làm, nếu không bàn chuyện gì khác thì ta về trước đây.”
Nghĩ đến bản thân nếu tiếp tục quấy rầy có lẽ sẽ khiến đối phương chán ghét, Lâm Tú còn muốn giữ lại một ấn tượng tốt cho nàng nên đành nói:
“Cô nương đi đường nhớ cẩn thận…”
Nhìn xe ngựa Thái Y Viện chậm rãi rời đi, Lâm Tú thở một hơi tràn đầy tiếc nuối.
Xem ra, muốn đạt được năng lực của Song Song cô nương cần phải suy nghĩ ra biện pháp rõ ràng.
“Nếu còn lời luyến tiếc thì ngươi có thể đuổi theo.”
Tiếng Lâm Tú thở dài vừa dứt, một giọng nói mang theo hàn ý truyền đến tai hắn.
Lâm Tú quay đầu ra đằng sau, trông thấy Triệu Linh Âm đang đứng cách hắn không xa. Nàng khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn hắn.
Triệu Linh Âm lạnh lùng nhìn Lâm Tú: “Mới không gặp nhau nửa ngày, ngươi lại dám ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Cô em vợ này không thể giữ, ngay cả trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không được chứ chớ nói chi tới việc thúc ngựa lao nhanh. Chuyện hôn ước này nhất định phải giải quyết nhanh chóng.
Sau một khắc, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: “May quá…”
Lâm Tú có chút khẩn trương hỏi: “Cô nương, hắn còn cứu được không?”
Thiếu nữ gật đầu, đáp: “Vẫn có thể cứu chữa.”
Khi mới nhìn thấy thiếu nữ, Lâm Tú vô cùng hoài nghi về năng lực của nàng vì tuổi tác không lớn lắm, còn nhỏ hơn cả hắn. Thế nhưng, chỉ một lúc sau Lâm Tú đã phải thu hồi cái nhìn nông cạn của mình.
Tay vị thiếu nữ đặt lên trên trán của Tôn Đại Lực rồi giữ nguyên như thế. Thời gian trôi qua, gương mặt đen sẫm của Tôn Đại Lực nhanh chóng trở nên hồng nhuận với tốc độ mà Lâm Tú có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cái này không phải y thuật, là dị thuật!
Lâm Tú không khỏi hỏi: “Dị thuật mà cô nương thức tỉnh, chẳng lẽ là loại Trì Dũ?”
Thiếu nữ mỉm cười, không có ý phủ nhận.
Lâm Tú biểu lộ bình tĩnh, nhưng nội tâm hơi kích động.
Loại Trì Dũ, đây chính là một trong các năng lực hắn mong muốn có thể sở hữu!
Thức tỉnh loại năng lực này có thể bách độc bất nhiễu, bách bệnh bất xâm, sau khi giác tỉnh lần nữa còn có khả năng trị liệu người khác. Quan trọng hơn chính là người nắm giữ loại năng lực này sẽ có tuổi thọ gấp hai thậm chí gấp ba người bình thường. Trong số rất nhiều năng lực dị thuật, đây chính là một loại cực kỳ đặc biệt.
Loại năng lực này không thể dùng trong chiến đấu, nhưng nó quý hiếm hơn bất luận năng lực nào dùng để chiến đấu, dẫu sao, vô luận là Dị Thuật Sư mạnh mẽ, quan to quyền quý hay thậm chí là Hoàng Đế một quốc gia đều không tránh khỏi sinh, lão, bệnh, tử. Nếu có một vị năng lực giả như vậy bên người thì giống như có thêm vô số tính mạng vậy.
Tay của thiếu nữ ấy đã đặt trên trán Tôn Đại Lực một khắc đồng hồ, Lâm Tú giờ phút này thầm ước người nằm trên giường lúc này chính là mình. Nếu điều ước hắn trở thành hiện thực thì lúc này hắn đã sở hữu được loại năng lực trong mơ rồi.
Thật tuyệt nếu hắn có thể cùng Tôn Đại Lực hoán đổi vị trí, đáng tiếc là không thể.
Giả sử người trúng độc tối qua là Lâm Tú, lấy tố chất thân thể của hắn, khả năng cao là không chống đỡ lâu như Tôn Đại Lực được.
Lâm Tú nhìn thiếu nữ trước mắt, trong lòng nghĩ ngợi có nên thuê một tên thích khách giả vờ ám sát mình một lần hay không. Đến lúc đó, hắn sẽ cố tình bị thương, để Thái Y Viện lại phái tiểu cô nương này đến đây chữa trị cho hắn. Tiếp đấy, há chẳng phải là vui vẻ...
Ngay khi trong lòng Lâm Tú suy tính chủ ý này, thiếu nữ kia đã thu tay khỏi trán của Tôn Đại Lực. Nàng chậm rãi đứng dậy, nói với Lâm Tú: “Xong rồi, độc tố trong cơ thể hắn đã được thanh lý sạch sẽ, tiếp theo chỉ việc điều dưỡng tốt là được, ta xin phép về trước.”
Dứt lời, nàng liền quay người rời đi, Lâm Tú vội vàng nói:
“Cô nương, để ta tiễn ngươi…”
Tới cửa Lâm phủ, Lâm Tú nói với giọng tha thiết:
“Đa tạ đại ân của cô nương, có thể cho ta biết quý danh của cô nương được không?”
Thiếu nữ suy nghĩ một chút, đáp:
“Ta họ Bạch, công tử gọi ta là Song Song là được.”
“Bạch Song Song, quả là một cái tên hay!”
Lâm Tú mỉm cười nói:
“Để ta đưa Song Song cô nương trở về.”
Thiếu nữ khẽ lắc đầu, nói ra:
“Không cần đâu, ta ngồi xe ngựa trở về được rồi.”
Lâm Tú sao có thể bỏ qua cơ hội tiếp xúc sâu cùng nàng, nghe vậy lại nói:
“Chi bằng ta mời cô nương ăn cơm đi, nếu không có cô nương, hộ vệ của ta e rằng sớm đi đời nhà ma, mong Song Song cô nương hãy cho ta một cơ hội bày tỏ lòng cảm ơn…”
Thiếu nữ vẫn cự tuyệt đáp:
“Công tử chớ khách khí, đây là điều ta nên làm, nếu không bàn chuyện gì khác thì ta về trước đây.”
Nghĩ đến bản thân nếu tiếp tục quấy rầy có lẽ sẽ khiến đối phương chán ghét, Lâm Tú còn muốn giữ lại một ấn tượng tốt cho nàng nên đành nói:
“Cô nương đi đường nhớ cẩn thận…”
Nhìn xe ngựa Thái Y Viện chậm rãi rời đi, Lâm Tú thở một hơi tràn đầy tiếc nuối.
Xem ra, muốn đạt được năng lực của Song Song cô nương cần phải suy nghĩ ra biện pháp rõ ràng.
“Nếu còn lời luyến tiếc thì ngươi có thể đuổi theo.”
Tiếng Lâm Tú thở dài vừa dứt, một giọng nói mang theo hàn ý truyền đến tai hắn.
Lâm Tú quay đầu ra đằng sau, trông thấy Triệu Linh Âm đang đứng cách hắn không xa. Nàng khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn hắn.
Triệu Linh Âm lạnh lùng nhìn Lâm Tú: “Mới không gặp nhau nửa ngày, ngươi lại dám ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Cô em vợ này không thể giữ, ngay cả trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không được chứ chớ nói chi tới việc thúc ngựa lao nhanh. Chuyện hôn ước này nhất định phải giải quyết nhanh chóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.