Chương 29: Lấy Mạng Chó Của Ngươi (1)
Vinh Tiểu Vinh
12/01/2022
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Lâm Tú vẫn giải thích:
“Ngươi hiểu lầm rồi, đêm qua ta gặp thích khách. Nếu như không nhờ Đại Lực, có lẽ hôm nay ta không được thấy ngươi rồi. Đại Lực trúng độc vì cứu ta. Cô gái vừa nãy là ngự y Thái Y Viện, chính nàng đã cứu Đại Lực, ta cảm tạ nàng ấy là lẽ đương nhiên…”
“Thích khách?!”
Sắc mặt Triệu Linh Âm biến đổi, hỏi: “Ngươi không sao chứ?
Lâm Tú đáp: “Ta không sao, nhưng Đại Lực do bảo vệ ta nên bị thương, đến giờ chưa tỉnh lại.
Đang êm đẹp, sao Lâm Tú lại gặp thích khách, Triệu Linh Âm suy nghĩ một chút, tiếp đó nghiến răng nói: “Tần Thông!”
Ngày hôm qua Tần Thông bị thua thiệt nặng trong tay Lâm Tú và Triệu Linh Âm. Lấy tính cách có thù tất báo ấy, hắn là đối tượng có đầy đủ động cơ để hành sự.
Triệu Linh Âm lập tức quay đầu rời đi, không cho Lâm Tú cơ hội mời ở lại.
Kỳ thực, Lâm Tú cảm thấy sự kiện ám sát đêm qua đến chín phần không phải là Tần Thông gây nên. Nhưng mà tên Tần Thông này quả thực rất đáng chết, để Linh Âm cho hắn nếm chút đau khổ cũng tốt.
Nàng ra tay có chừng mực, chưa đến mức giết Tần Thông, nhưng chắc chắn sẽ không khiến hắn cảm thấy dễ chịu.
Lâm Tú trở về trong phòng, lúc này Tôn Đại Lực đã tỉnh. Nói thật, bị con hàng này phản bội mấy lần, Lâm Tú vốn tưởng rằng đêm qua hắn sẽ trực tiếp chạy mất. Không ngờ tên này lại chẳng hề do dự dùng thân thể để nghênh đón phi đao tẩm độc kia cho hắn.
Lâm Tú tới trước giường, vỗ nhè nhẹ bả vai Tôn Đại Lực, nói: “Cảm ơn.”
Tôn Đại Lực vẻ mặt không đồng tình, nói: “Ta là hộ vệ của thiếu gia, luôn luôn phải bảo vệ thiếu gia.”
Lâm Tú trợn mắt nhìn hắn, hỏi:
“Vậy thời điểm Linh Âm đánh ta ngươi chạy đi đâu?”
Tôn Đại Lực chất phác cười, đáp:
“Hai chuyện này khác hẳn nhau mà…”
Trò chuyện với nhau vài lời, sau đó Tôn Đại Lực đứng dậy đi ăn cơm. Phu nhân Bình An bá phân phó phòng bếp làm cho hắn một bàn đầy thức ăn, hắn sức lực lớn nên sức ăn cũng lớn, trước đến nay hiếm khi được ăn no bụng như thế.
Lâm Tú từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn gì, ngồi xuống cùng Tôn Đại Lực hợp sức gắp ăn vài miếng thức ăn. Được một lúc, Bình An bá đi tới cửa nói với hắn: “Tú Nhi, ngươi qua đây một chút, ta và nương ngươi có lời muốn nói.”
Lâm Tú đứng dậy đi theo ông đến thư phòng, phu nhân Bình An bá đã đợi sẵn bên trong.
Ở một mình cùng bọn họ, Lâm Tú vẫn còn có chút mất tự nhiên, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Hai chữ “Cha” “Mẹ” hắn chưa cách nào nói ra với hai người xa lạ.
Bình An bá trầm tư chốc lát, hỏi: “Không biết con còn nhớ con và Triệu gia có một phần hôn ước hay không?”
Lâm Tú khẽ gật đầu, đáp: “Con nhớ.”
Hắn đang nghĩ biện pháp thuyết phục vợ chồng Bình An bá hủy bỏ cuộc hôn nhân ép duyên không đáng tin cậy này. Nếu như bọn họ đã chủ động nhắc tới, Lâm Tú lập tức nhân cơ hội này, nói:
“Nhưng con cảm thấy tờ hôn ước hiện tại, đối với hai nhà mà nói đều là chuyện không tốt. Chúng ta có thể thương lượng với Triệu gia xem có thể hủy bỏ tờ hôn ước này hay không?”
Vợ chồng Bình An bá nghe vậy rất bất ngờ, Bình An bá kinh ngạc hỏi: “Tú Nhi con cũng nghĩ như thế sao?”
Lâm Tú gật đầu, đáp: “Triệu gia so với Lâm gia ta hiện nay đã khác biệt như trời với đất. Vị kia còn là thiên chi kiêu nữ, Lâm gia chúng ta làm sao dám trèo cao. Không bằng sớm hủy bỏ hôn ước, điều này đều tốt cho hai nhà.”
Bình An bá nghe vậy, mặt lộ vẻ vui mừng, nói: “Tú Nhi con có thể nghĩ như thế thật là tốt quá. Ý tứ của ta và mẫu thân con cũng giống như vậy. Thay vì bị tờ hôn ước kia dính líu, chi bằng trực tiếp hủy bỏ, tìm cho con một người thê tử một môn đăng hộ đối, rồi sớm ấn định ngày thành hôn. Chúng ta bây giờ cũng muốn ôm cháu trai rồi…”
Lâm Tú cả kinh trong lòng, hủy bỏ hôn ước với Triệu gia, rồi lại phải cưới một người khác. Đây chẳng phải mới thoát miệng cọp, lại vào ổ sói ư, Lâm Tú vội vàng nói:
“Không cần gấp gáp đâu, năm nay con mới mười tám thôi mà…”
Phu nhân Bình An bá nói: “Mười tám tuổi không còn nhỏ nữa, thời điểm ta mười tám tuổi, con đã nằm trong bụng ta rồi…”
Lâm Tú cảm giác đau cả đầu.
Hắn vội vàng lấy cớ rằng cảm thấy bụng không thoải mái, rồi chạy trốn thật nhanh sau khi vừa khép cửa thư phòng.
. . .
Trên phố Vương Đô.
Tần Thông dẫn theo hai tên hạ nhân đi ra từ một tửu lầu.
Tuy ngày hôm qua gãy vài cái xương sườn, nhưng lấy năng lực của hắn cũng không ảnh hưởng tới hành động, chỉ cần nửa tháng là có thể hoàn toàn khôi phục như ban đầu.
Nhưng giữa hắn và Lâm Tú coi như kết thù triệt để. Không thể trêu vào Triệu Linh Âm, chẳng lẽ còn không trêu nổi Lâm Tú?
Đang lúc Tần Thông mưu tính trong lòng làm sao để trả đũa, bỗng nhiên hắn cảm thấy được một trận lạnh lẽo. Sau đó, một khuôn mặt mỹ lệ xuất hiện trong mắt hắn.
“Ngươi hiểu lầm rồi, đêm qua ta gặp thích khách. Nếu như không nhờ Đại Lực, có lẽ hôm nay ta không được thấy ngươi rồi. Đại Lực trúng độc vì cứu ta. Cô gái vừa nãy là ngự y Thái Y Viện, chính nàng đã cứu Đại Lực, ta cảm tạ nàng ấy là lẽ đương nhiên…”
“Thích khách?!”
Sắc mặt Triệu Linh Âm biến đổi, hỏi: “Ngươi không sao chứ?
Lâm Tú đáp: “Ta không sao, nhưng Đại Lực do bảo vệ ta nên bị thương, đến giờ chưa tỉnh lại.
Đang êm đẹp, sao Lâm Tú lại gặp thích khách, Triệu Linh Âm suy nghĩ một chút, tiếp đó nghiến răng nói: “Tần Thông!”
Ngày hôm qua Tần Thông bị thua thiệt nặng trong tay Lâm Tú và Triệu Linh Âm. Lấy tính cách có thù tất báo ấy, hắn là đối tượng có đầy đủ động cơ để hành sự.
Triệu Linh Âm lập tức quay đầu rời đi, không cho Lâm Tú cơ hội mời ở lại.
Kỳ thực, Lâm Tú cảm thấy sự kiện ám sát đêm qua đến chín phần không phải là Tần Thông gây nên. Nhưng mà tên Tần Thông này quả thực rất đáng chết, để Linh Âm cho hắn nếm chút đau khổ cũng tốt.
Nàng ra tay có chừng mực, chưa đến mức giết Tần Thông, nhưng chắc chắn sẽ không khiến hắn cảm thấy dễ chịu.
Lâm Tú trở về trong phòng, lúc này Tôn Đại Lực đã tỉnh. Nói thật, bị con hàng này phản bội mấy lần, Lâm Tú vốn tưởng rằng đêm qua hắn sẽ trực tiếp chạy mất. Không ngờ tên này lại chẳng hề do dự dùng thân thể để nghênh đón phi đao tẩm độc kia cho hắn.
Lâm Tú tới trước giường, vỗ nhè nhẹ bả vai Tôn Đại Lực, nói: “Cảm ơn.”
Tôn Đại Lực vẻ mặt không đồng tình, nói: “Ta là hộ vệ của thiếu gia, luôn luôn phải bảo vệ thiếu gia.”
Lâm Tú trợn mắt nhìn hắn, hỏi:
“Vậy thời điểm Linh Âm đánh ta ngươi chạy đi đâu?”
Tôn Đại Lực chất phác cười, đáp:
“Hai chuyện này khác hẳn nhau mà…”
Trò chuyện với nhau vài lời, sau đó Tôn Đại Lực đứng dậy đi ăn cơm. Phu nhân Bình An bá phân phó phòng bếp làm cho hắn một bàn đầy thức ăn, hắn sức lực lớn nên sức ăn cũng lớn, trước đến nay hiếm khi được ăn no bụng như thế.
Lâm Tú từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn gì, ngồi xuống cùng Tôn Đại Lực hợp sức gắp ăn vài miếng thức ăn. Được một lúc, Bình An bá đi tới cửa nói với hắn: “Tú Nhi, ngươi qua đây một chút, ta và nương ngươi có lời muốn nói.”
Lâm Tú đứng dậy đi theo ông đến thư phòng, phu nhân Bình An bá đã đợi sẵn bên trong.
Ở một mình cùng bọn họ, Lâm Tú vẫn còn có chút mất tự nhiên, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Hai chữ “Cha” “Mẹ” hắn chưa cách nào nói ra với hai người xa lạ.
Bình An bá trầm tư chốc lát, hỏi: “Không biết con còn nhớ con và Triệu gia có một phần hôn ước hay không?”
Lâm Tú khẽ gật đầu, đáp: “Con nhớ.”
Hắn đang nghĩ biện pháp thuyết phục vợ chồng Bình An bá hủy bỏ cuộc hôn nhân ép duyên không đáng tin cậy này. Nếu như bọn họ đã chủ động nhắc tới, Lâm Tú lập tức nhân cơ hội này, nói:
“Nhưng con cảm thấy tờ hôn ước hiện tại, đối với hai nhà mà nói đều là chuyện không tốt. Chúng ta có thể thương lượng với Triệu gia xem có thể hủy bỏ tờ hôn ước này hay không?”
Vợ chồng Bình An bá nghe vậy rất bất ngờ, Bình An bá kinh ngạc hỏi: “Tú Nhi con cũng nghĩ như thế sao?”
Lâm Tú gật đầu, đáp: “Triệu gia so với Lâm gia ta hiện nay đã khác biệt như trời với đất. Vị kia còn là thiên chi kiêu nữ, Lâm gia chúng ta làm sao dám trèo cao. Không bằng sớm hủy bỏ hôn ước, điều này đều tốt cho hai nhà.”
Bình An bá nghe vậy, mặt lộ vẻ vui mừng, nói: “Tú Nhi con có thể nghĩ như thế thật là tốt quá. Ý tứ của ta và mẫu thân con cũng giống như vậy. Thay vì bị tờ hôn ước kia dính líu, chi bằng trực tiếp hủy bỏ, tìm cho con một người thê tử một môn đăng hộ đối, rồi sớm ấn định ngày thành hôn. Chúng ta bây giờ cũng muốn ôm cháu trai rồi…”
Lâm Tú cả kinh trong lòng, hủy bỏ hôn ước với Triệu gia, rồi lại phải cưới một người khác. Đây chẳng phải mới thoát miệng cọp, lại vào ổ sói ư, Lâm Tú vội vàng nói:
“Không cần gấp gáp đâu, năm nay con mới mười tám thôi mà…”
Phu nhân Bình An bá nói: “Mười tám tuổi không còn nhỏ nữa, thời điểm ta mười tám tuổi, con đã nằm trong bụng ta rồi…”
Lâm Tú cảm giác đau cả đầu.
Hắn vội vàng lấy cớ rằng cảm thấy bụng không thoải mái, rồi chạy trốn thật nhanh sau khi vừa khép cửa thư phòng.
. . .
Trên phố Vương Đô.
Tần Thông dẫn theo hai tên hạ nhân đi ra từ một tửu lầu.
Tuy ngày hôm qua gãy vài cái xương sườn, nhưng lấy năng lực của hắn cũng không ảnh hưởng tới hành động, chỉ cần nửa tháng là có thể hoàn toàn khôi phục như ban đầu.
Nhưng giữa hắn và Lâm Tú coi như kết thù triệt để. Không thể trêu vào Triệu Linh Âm, chẳng lẽ còn không trêu nổi Lâm Tú?
Đang lúc Tần Thông mưu tính trong lòng làm sao để trả đũa, bỗng nhiên hắn cảm thấy được một trận lạnh lẽo. Sau đó, một khuôn mặt mỹ lệ xuất hiện trong mắt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.