Chương 4: Nghiệm Chứng Năng Lực (1)
Vinh Tiểu Vinh
11/01/2022
Nhắc tới đây, Lâm Tú cũng thuộc về loại tình huống thứ hai. Tuy rằng hắn đã thức tỉnh dị thuật nhưng năng lực vẫn rất nhỏ yếu, còn kém xa tít tắp nếu so với Tôn Đại Lực. Càng không cách nào so sánh với những thiên tài thiếu niên thành danh ở Vương Đô kia.
Thứ hắn sao chép chỉ là năng lực người khác chứ không phải thực lực của hắn. Mặc dù bây giờ Lâm Tú có được sức lực lớn hơn nhiều so với người bình thường, nhưng lại còn lâu mới so sánh được với Tôn Đại Lực.
Tôn Đại Lực có chút nghi ngờ hỏi: “Thiếu gia, người tìm những người này làm gì?”
Lâm Tú khẽ xua tay, trả lời: “Không có gì, ta chỉ là tò mò mà thôi.”
Tôn Đại Lực gãi gãi đầu, giống như nhớ ra chuyện gì, nói: “Ta nghe người khác kể, Phẩm Phương các có một vị cô nương có khả năng nghe và hiểu được thú ngữ. Về phần thật giả thì ta không rõ...”
Một người nói mình có thể nghe hiểu được động vật nói chuyện, kỳ thực rất khó phân biệt thật hay giả. Dù sao những người khác cũng không thể hiểu tiếng động vật, không có bất kỳ biện pháp nào để có thể chứng thực.
Nhưng đối với Lâm Tú mà nói, là thật hay giả, chỉ cần sờ tay một lần là biết.
Lâm Tú đang nóng lòng muốn nghiệm chứng năng lực bản thân, một khắc cũng không muốn chờ lâu, đứng lên nói: “Đi, mau cùng ta đi đến Phẩm Phương các!”
Tôn Đại Lực vô cùng ngạc nhiên: “Thiếu gia, người xác định?”
Lâm Tú xác định, nhất định và khẳng định. Nếu không làm rõ được năng lực của mình thì tối nay ngay cả ngủ hắn cũng không thể ngủ được.
Không lâu sau...
Lâm Tú đứng trước cửa Phẩm Phương các, mới hiểu được tại sao vừa rồi Tôn Đại Lực lại có biểu cảm như thế. Phẩm Phương các này... chính là một thanh lâu!
Mấy cô gái thanh lâu đang đứng ở cửa, trang phục nửa kín nửa hở, uốn éo vòng eo mời chào khách nhân.
Tôn Đại Lực đảo tầm mắt qua trang phục không chỉnh tề trên thân cô gái thanh lâu, âm thầm nuốt nước miếng một cái, nói với Lâm Tú lần nữa: “Thiếu gia, ta khuyên người không nên đi vào đây. Nếu như bị lão gia biết được, người và ta đều xong đời...”
“Ngươi không nói, ta không nói, ai biết được?”
Lâm Tú liếc mắt nhìn hắn, nói ra: “Ngươi đứng ở ngoài chờ, ta vào một lát rồi ra ngay.”
Nói xong, hắn lập tức bước vào cửa chính của Phẩm Phương các.
Tôn Đại Lực tựa lên bức tường bên ngoài, lẩm bẩm nói: “Một lát... Thiếu gia nhanh thế ư?”
Mặc dù Lâm gia đã xuống dốc, nhưng quý tộc xuống dốc cũng vẫn là quý tộc. Bản thân Lâm Tú sinh ra đã anh tuấn, cộng thêm trang phục cao quý, trên người mang theo một loại quý khí mờ ảo. Khi hắn vừa mới bước chân vào cửa chính, tú bà lập tức dẫn một đám cô nương tới nghênh đón.
“Công tử, mau mau vào trong!”
“Công tử thích loại hình cô nương thế nào, cao, thấp, mập, gầy, nơi này ta có đủ hết.”
“Công tử, ngài thấy nô gia có được không?!”
. . .
Lâm Tú nhanh chóng lùi ra phía sau một bước, né khỏi những quả đào tiên đang dán sát tới phía mình của hai cô gái thanh lâu.
Đã sống hai đời nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Tú tới nơi như thế này. Một là kháng cự trong lòng, hai là lấy điều kiện của hắn, lúc trước bên người không thiếu nữ nhân.
Lần này hắn tới thanh lâu là để làm chính sự.
Lâm Tú nhìn tú bà kia, nói thẳng vào vấn đề chính: “Nghe nói nơi này của các ngươi có một cô nương hiểu được tiếng động vật?”
Tú bà sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Công tử, ngài nói Hải Đường sao? May quá, vừa vặn nàng cũng đang rảnh. Ta dẫn ngài đi tìm nàng?”
Hải Đường đúng là cô nương của chỗ này, nhưng nàng ta biết thú ngữ hay không thì tú bà cũng không biết. Dù sao thì tự nàng ta nói như vậy, điều này là một sự trợ giúp thu hút khách nhân tò mò tới nơi đây.
Tú bà nghĩ rằng đây chỉ là một cái thủ đoạn nhỏ để ôm khách mà thôi.
Lâm Tú đi theo tú bà, đi vào một căn phòng ở lầu hai. Tú bà đẩy cửa, dẫn Lâm Tú đi vào, nói với một cô gái đang đứng trước cửa sổ: “Hải Đường, vị quý khách kia nói muốn ngươi hầu hạ. Ngươi cần phải xuất ra toàn bộ khả năng của mình, chiêu đãi thật tốt…”
Phía trước cửa sổ treo một cái lồng chim, cô gái mặc một bộ váy xanh, đang chơi với chú chim trong lồng. Nghe được tiếng nói, nàng quay đầu lại quan sát. Chỉ thấy tú bà dẫn một người trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú lại vô cùng có khí chất, làm đôi mắt nàng sáng lên.
Đa phần nam nhân đến thanh lâu để mua vui đều vừa già lại xấu. Một khách nhân tuổi trẻ tuấn tú, lại có khí chất như vậy, một năm chưa chắc có thể gặp được một người.
Hầu hạ khách nhân như vậy, đối với nàng mà nói thì đây cũng là một loại hưởng thụ. Cho dù là không thu bạc của hắn, nàng vẫn bằng lòng.
Nàng nở nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng nói ra: “Mụ mụ yên tâm, ta nhất định sẽ làm cho vị công tử này hài lòng.”
Tú bà cười ha ha, nói ra: “Vậy các ngươi từ từ chơi, ta đi ra trước.”
Nói xong nàng liền rời khỏi gian phòng, thuận tiện đóng cửa phòng lại.
Thứ hắn sao chép chỉ là năng lực người khác chứ không phải thực lực của hắn. Mặc dù bây giờ Lâm Tú có được sức lực lớn hơn nhiều so với người bình thường, nhưng lại còn lâu mới so sánh được với Tôn Đại Lực.
Tôn Đại Lực có chút nghi ngờ hỏi: “Thiếu gia, người tìm những người này làm gì?”
Lâm Tú khẽ xua tay, trả lời: “Không có gì, ta chỉ là tò mò mà thôi.”
Tôn Đại Lực gãi gãi đầu, giống như nhớ ra chuyện gì, nói: “Ta nghe người khác kể, Phẩm Phương các có một vị cô nương có khả năng nghe và hiểu được thú ngữ. Về phần thật giả thì ta không rõ...”
Một người nói mình có thể nghe hiểu được động vật nói chuyện, kỳ thực rất khó phân biệt thật hay giả. Dù sao những người khác cũng không thể hiểu tiếng động vật, không có bất kỳ biện pháp nào để có thể chứng thực.
Nhưng đối với Lâm Tú mà nói, là thật hay giả, chỉ cần sờ tay một lần là biết.
Lâm Tú đang nóng lòng muốn nghiệm chứng năng lực bản thân, một khắc cũng không muốn chờ lâu, đứng lên nói: “Đi, mau cùng ta đi đến Phẩm Phương các!”
Tôn Đại Lực vô cùng ngạc nhiên: “Thiếu gia, người xác định?”
Lâm Tú xác định, nhất định và khẳng định. Nếu không làm rõ được năng lực của mình thì tối nay ngay cả ngủ hắn cũng không thể ngủ được.
Không lâu sau...
Lâm Tú đứng trước cửa Phẩm Phương các, mới hiểu được tại sao vừa rồi Tôn Đại Lực lại có biểu cảm như thế. Phẩm Phương các này... chính là một thanh lâu!
Mấy cô gái thanh lâu đang đứng ở cửa, trang phục nửa kín nửa hở, uốn éo vòng eo mời chào khách nhân.
Tôn Đại Lực đảo tầm mắt qua trang phục không chỉnh tề trên thân cô gái thanh lâu, âm thầm nuốt nước miếng một cái, nói với Lâm Tú lần nữa: “Thiếu gia, ta khuyên người không nên đi vào đây. Nếu như bị lão gia biết được, người và ta đều xong đời...”
“Ngươi không nói, ta không nói, ai biết được?”
Lâm Tú liếc mắt nhìn hắn, nói ra: “Ngươi đứng ở ngoài chờ, ta vào một lát rồi ra ngay.”
Nói xong, hắn lập tức bước vào cửa chính của Phẩm Phương các.
Tôn Đại Lực tựa lên bức tường bên ngoài, lẩm bẩm nói: “Một lát... Thiếu gia nhanh thế ư?”
Mặc dù Lâm gia đã xuống dốc, nhưng quý tộc xuống dốc cũng vẫn là quý tộc. Bản thân Lâm Tú sinh ra đã anh tuấn, cộng thêm trang phục cao quý, trên người mang theo một loại quý khí mờ ảo. Khi hắn vừa mới bước chân vào cửa chính, tú bà lập tức dẫn một đám cô nương tới nghênh đón.
“Công tử, mau mau vào trong!”
“Công tử thích loại hình cô nương thế nào, cao, thấp, mập, gầy, nơi này ta có đủ hết.”
“Công tử, ngài thấy nô gia có được không?!”
. . .
Lâm Tú nhanh chóng lùi ra phía sau một bước, né khỏi những quả đào tiên đang dán sát tới phía mình của hai cô gái thanh lâu.
Đã sống hai đời nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Tú tới nơi như thế này. Một là kháng cự trong lòng, hai là lấy điều kiện của hắn, lúc trước bên người không thiếu nữ nhân.
Lần này hắn tới thanh lâu là để làm chính sự.
Lâm Tú nhìn tú bà kia, nói thẳng vào vấn đề chính: “Nghe nói nơi này của các ngươi có một cô nương hiểu được tiếng động vật?”
Tú bà sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Công tử, ngài nói Hải Đường sao? May quá, vừa vặn nàng cũng đang rảnh. Ta dẫn ngài đi tìm nàng?”
Hải Đường đúng là cô nương của chỗ này, nhưng nàng ta biết thú ngữ hay không thì tú bà cũng không biết. Dù sao thì tự nàng ta nói như vậy, điều này là một sự trợ giúp thu hút khách nhân tò mò tới nơi đây.
Tú bà nghĩ rằng đây chỉ là một cái thủ đoạn nhỏ để ôm khách mà thôi.
Lâm Tú đi theo tú bà, đi vào một căn phòng ở lầu hai. Tú bà đẩy cửa, dẫn Lâm Tú đi vào, nói với một cô gái đang đứng trước cửa sổ: “Hải Đường, vị quý khách kia nói muốn ngươi hầu hạ. Ngươi cần phải xuất ra toàn bộ khả năng của mình, chiêu đãi thật tốt…”
Phía trước cửa sổ treo một cái lồng chim, cô gái mặc một bộ váy xanh, đang chơi với chú chim trong lồng. Nghe được tiếng nói, nàng quay đầu lại quan sát. Chỉ thấy tú bà dẫn một người trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú lại vô cùng có khí chất, làm đôi mắt nàng sáng lên.
Đa phần nam nhân đến thanh lâu để mua vui đều vừa già lại xấu. Một khách nhân tuổi trẻ tuấn tú, lại có khí chất như vậy, một năm chưa chắc có thể gặp được một người.
Hầu hạ khách nhân như vậy, đối với nàng mà nói thì đây cũng là một loại hưởng thụ. Cho dù là không thu bạc của hắn, nàng vẫn bằng lòng.
Nàng nở nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng nói ra: “Mụ mụ yên tâm, ta nhất định sẽ làm cho vị công tử này hài lòng.”
Tú bà cười ha ha, nói ra: “Vậy các ngươi từ từ chơi, ta đi ra trước.”
Nói xong nàng liền rời khỏi gian phòng, thuận tiện đóng cửa phòng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.