Chương 3: Vương Triều Đại Hạ (3)
Vinh Tiểu Vinh
11/01/2022
Lâm Tú hơi ngẩn ra, sau đó bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn về phía hán tử mặt chữ điền, vội vàng nói: “Đưa tay cho ta.”
Hán tử mặt chữ điền nhìn Lâm Tú, do dự một lát rồi thành thật đưa tay ra.
Tay của hắn dày rộng hơn nhiều so với người bình thường, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ có lực. Lâm Tú nắm chặt tay của hắn, trong lòng nổi lên gợn sóng, hỏi: “Ngươi có cảm giác gì?”
Hán tử mặt chữ điền sửng sốt một chút, sắc mặt bỗng nhiên trắng nhợt, run giọng nói: “Thiếu gia, người là nam nhân, ta cũng là nam nhân, ta làm sao có thể có cảm giác với người chứ! Ta... ta... ta chỉ thích nữ nhân…”
Hắn muốn rút tay ra, lại bị Lâm Tú cầm thật chặt.
Lâm Tú trừng mắt liếc hắn một cái, nói ra: “Đừng nhúc nhích!”
Lâm Tú dù sao cũng là thiếu gia của hắn, cơ thể hán tử mặt chữ điền run lên nhưng không còn dám vùng vẫy.
Cũng may Lâm Tú chỉ nắm tay của hắn, không có tiến thêm một bước, lo lắng trong lòng hán tử mặt chữ điền dần dần thả xuống.
Một khắc đồng hồ sau.
Lâm Tú khẽ thở phào, chậm rãi buông tay hán tử mặt chữ điền ra.
Ngay lập tức, hán tử mặt chữ điền chạy như điên ra ngoài phủ, nháy mắt đã không còn bóng dáng.
Lâm Tú không để ý đến hắn, nhặt lên nửa viên gạch xanh từ nơi hẻo lánh trong sân, hơi dùng sức, viên gạch cứng rắn dễ dàng bị hắn bẻ gãy một góc, như là bẻ bánh bích quy vậy…
Lâm Tú nắm chặt hai tay, nhận thấy trong cơ thể đang tràn ngập lực lượng.
Đây là một loại cảm giác mạnh mẽ mà trước đây hắn chưa bao giờ có.
Lâm Tú lúc này vẫn lòng đầy khiếp sợ như trước, lúc nãy hình như hắn đã sao chép năng lực của hán tử mặt chữ điền vào trong cơ thể mình. Hắn còn nhớ rõ cảm giác đó, sau khi hai người tiếp xúc tay thì một cỗ lực lượng tuôn ra từ cơ thể hắn, rồi bắt đầu xoay tròn một vòng trong cơ thể hán tử mặt chữ điền…
Tựa như bởi vì linh hồn mình nhập vào khiến thân thể này xảy ra một ít biến đổi.
Hắn thức tỉnh dị thuật, mà năng lực của hắn chính là... sao chép năng lực của người khác!
Ở địa cầu, năng lực này gần như là vô dụng, bởi hắn không có năng lực của mình, chỉ có thể đi sao chép người khác. Nếu người khác cũng không có năng lực, hắn sẽ mãi mãi là một người bình thường.
Nhưng ở nơi này lại khác, đây là một thế giới có vô số dị năng giả.
Còn loại năng lực nào tuyệt hơn cái này sao?
Chỉ là Lâm Tú vẫn chưa biết năng lực này dùng được một lần, hay hai lần, ba lần, hay là... vô số lần?
Lâm Tú cần tìm thêm năng lực giả khác để nghiệm chứng một chút.
Thông qua lần thăm dò vừa rồi, Lâm Tú biết đối phương không hề phát giác khi bị hắn sao chép năng lực.
Tuy nhiên hắn mới đến nên chưa hoàn toàn quen thuộc nơi đây, chỉ có thể đợi hán tử mặt chữ điền kia trở lại. Và cuộc chờ đợi này kéo dài ròng rã hai giờ.
Hai giờ trôi qua, hán tử mặt chữ điền đứng ngoài cổng Lâm Phủ thò đầu vào nhìn xung quanh bên trong. Đúng lúc này, một thanh âm từ sau lưng vang lên khiến hắn run rẩy.
“Tôn Đại Lực.”
Tôn Đại Lực rùng mình một cái, tiếp đó quay đầu rồi lùi lại hai bước, mới ngập ngừng hỏi: “Thiếu gia, chuyện gì vậy?”
Lâm Tú nhìn hắn, hỏi lại: “Trừ ngươi ra, ngươi còn biết ai đã thức tỉnh dị thuật nữa không?”
Trải qua sự việc vừa rồi, rõ ràng Tôn Đại Lực đã duy trì một khoảng cách với Lâm Tú. Hắn suy nghĩ chốc lát, đáp: “Người thức tỉnh dị thuật phần lớn đều đã được triều đình mời chào trở thành cung phụng rồi.”
Cung phụng triều đình, Lâm Tú rất khó tiếp xúc. Cho dù hắn có thể tiếp xúc thì cũng không có lý do thích hợp để duy trì tiếp xúc thân thể lâu dài cùng bọn họ.
Song, mặc dù triều đình chiêu mộ không ít người thức tỉnh dị thuật, nhưng cũng không phải người nào thức tỉnh dị thuật cũng sẽ được triều đình mời chào.
Khả năng thứ nhất, chính là năng lực bọn hắn thức tỉnh quá mức vô dụng, không đáng để triều đình coi trọng.
Ví dụ, phủ Đại Danh từng có một vị thiếu niên đã thức tỉnh một loại dị thuật, có thể đẩy nhanh quá trình lão hóa của mình. Thiếu niên 10 tuổi, sau khi thức tỉnh dị thuật chưa đầy nửa tháng, đã chết già trong nhà.
Ninh Sơn phủ có một cô gái, năm 16 tuổi đã thức tỉnh năng lực có thể khiến tóc mình rụng. Kể từ đó, thiếu nữ hoa quý mang một cái đầu trọc.
Tục truyền, một tên nam tử của Đại La vương triều sau khi thức tỉnh dị thuật, thân thể có thể phát ra hào quang dưới ánh mặt trời. Mà tại thời điểm không có ánh nắng, hắn với người bình thường chẳng khác gì nhau.
Tuy những năng lực này cũng coi là khác thường, nhưng chúng thực sự quá vô dụng. Thức tỉnh thế thà không thức tỉnh đi, tối thiểu còn có thể an ổn làm một người bình thường.
Loại khả năng thứ hai là đã thức tỉnh dị thuật mà không được triều đình mời chào, chính là giống trường hợp của Tôn Đại Lực. Thức tỉnh dị thuật quá muộn, thiên phú bản thân cũng không cao, không gian trưởng thành ở tương lai có hạn. Bởi vậy triều đình sẽ không lãng phí thời gian và tài nguyên để bồi dưỡng.
Hán tử mặt chữ điền nhìn Lâm Tú, do dự một lát rồi thành thật đưa tay ra.
Tay của hắn dày rộng hơn nhiều so với người bình thường, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ có lực. Lâm Tú nắm chặt tay của hắn, trong lòng nổi lên gợn sóng, hỏi: “Ngươi có cảm giác gì?”
Hán tử mặt chữ điền sửng sốt một chút, sắc mặt bỗng nhiên trắng nhợt, run giọng nói: “Thiếu gia, người là nam nhân, ta cũng là nam nhân, ta làm sao có thể có cảm giác với người chứ! Ta... ta... ta chỉ thích nữ nhân…”
Hắn muốn rút tay ra, lại bị Lâm Tú cầm thật chặt.
Lâm Tú trừng mắt liếc hắn một cái, nói ra: “Đừng nhúc nhích!”
Lâm Tú dù sao cũng là thiếu gia của hắn, cơ thể hán tử mặt chữ điền run lên nhưng không còn dám vùng vẫy.
Cũng may Lâm Tú chỉ nắm tay của hắn, không có tiến thêm một bước, lo lắng trong lòng hán tử mặt chữ điền dần dần thả xuống.
Một khắc đồng hồ sau.
Lâm Tú khẽ thở phào, chậm rãi buông tay hán tử mặt chữ điền ra.
Ngay lập tức, hán tử mặt chữ điền chạy như điên ra ngoài phủ, nháy mắt đã không còn bóng dáng.
Lâm Tú không để ý đến hắn, nhặt lên nửa viên gạch xanh từ nơi hẻo lánh trong sân, hơi dùng sức, viên gạch cứng rắn dễ dàng bị hắn bẻ gãy một góc, như là bẻ bánh bích quy vậy…
Lâm Tú nắm chặt hai tay, nhận thấy trong cơ thể đang tràn ngập lực lượng.
Đây là một loại cảm giác mạnh mẽ mà trước đây hắn chưa bao giờ có.
Lâm Tú lúc này vẫn lòng đầy khiếp sợ như trước, lúc nãy hình như hắn đã sao chép năng lực của hán tử mặt chữ điền vào trong cơ thể mình. Hắn còn nhớ rõ cảm giác đó, sau khi hai người tiếp xúc tay thì một cỗ lực lượng tuôn ra từ cơ thể hắn, rồi bắt đầu xoay tròn một vòng trong cơ thể hán tử mặt chữ điền…
Tựa như bởi vì linh hồn mình nhập vào khiến thân thể này xảy ra một ít biến đổi.
Hắn thức tỉnh dị thuật, mà năng lực của hắn chính là... sao chép năng lực của người khác!
Ở địa cầu, năng lực này gần như là vô dụng, bởi hắn không có năng lực của mình, chỉ có thể đi sao chép người khác. Nếu người khác cũng không có năng lực, hắn sẽ mãi mãi là một người bình thường.
Nhưng ở nơi này lại khác, đây là một thế giới có vô số dị năng giả.
Còn loại năng lực nào tuyệt hơn cái này sao?
Chỉ là Lâm Tú vẫn chưa biết năng lực này dùng được một lần, hay hai lần, ba lần, hay là... vô số lần?
Lâm Tú cần tìm thêm năng lực giả khác để nghiệm chứng một chút.
Thông qua lần thăm dò vừa rồi, Lâm Tú biết đối phương không hề phát giác khi bị hắn sao chép năng lực.
Tuy nhiên hắn mới đến nên chưa hoàn toàn quen thuộc nơi đây, chỉ có thể đợi hán tử mặt chữ điền kia trở lại. Và cuộc chờ đợi này kéo dài ròng rã hai giờ.
Hai giờ trôi qua, hán tử mặt chữ điền đứng ngoài cổng Lâm Phủ thò đầu vào nhìn xung quanh bên trong. Đúng lúc này, một thanh âm từ sau lưng vang lên khiến hắn run rẩy.
“Tôn Đại Lực.”
Tôn Đại Lực rùng mình một cái, tiếp đó quay đầu rồi lùi lại hai bước, mới ngập ngừng hỏi: “Thiếu gia, chuyện gì vậy?”
Lâm Tú nhìn hắn, hỏi lại: “Trừ ngươi ra, ngươi còn biết ai đã thức tỉnh dị thuật nữa không?”
Trải qua sự việc vừa rồi, rõ ràng Tôn Đại Lực đã duy trì một khoảng cách với Lâm Tú. Hắn suy nghĩ chốc lát, đáp: “Người thức tỉnh dị thuật phần lớn đều đã được triều đình mời chào trở thành cung phụng rồi.”
Cung phụng triều đình, Lâm Tú rất khó tiếp xúc. Cho dù hắn có thể tiếp xúc thì cũng không có lý do thích hợp để duy trì tiếp xúc thân thể lâu dài cùng bọn họ.
Song, mặc dù triều đình chiêu mộ không ít người thức tỉnh dị thuật, nhưng cũng không phải người nào thức tỉnh dị thuật cũng sẽ được triều đình mời chào.
Khả năng thứ nhất, chính là năng lực bọn hắn thức tỉnh quá mức vô dụng, không đáng để triều đình coi trọng.
Ví dụ, phủ Đại Danh từng có một vị thiếu niên đã thức tỉnh một loại dị thuật, có thể đẩy nhanh quá trình lão hóa của mình. Thiếu niên 10 tuổi, sau khi thức tỉnh dị thuật chưa đầy nửa tháng, đã chết già trong nhà.
Ninh Sơn phủ có một cô gái, năm 16 tuổi đã thức tỉnh năng lực có thể khiến tóc mình rụng. Kể từ đó, thiếu nữ hoa quý mang một cái đầu trọc.
Tục truyền, một tên nam tử của Đại La vương triều sau khi thức tỉnh dị thuật, thân thể có thể phát ra hào quang dưới ánh mặt trời. Mà tại thời điểm không có ánh nắng, hắn với người bình thường chẳng khác gì nhau.
Tuy những năng lực này cũng coi là khác thường, nhưng chúng thực sự quá vô dụng. Thức tỉnh thế thà không thức tỉnh đi, tối thiểu còn có thể an ổn làm một người bình thường.
Loại khả năng thứ hai là đã thức tỉnh dị thuật mà không được triều đình mời chào, chính là giống trường hợp của Tôn Đại Lực. Thức tỉnh dị thuật quá muộn, thiên phú bản thân cũng không cao, không gian trưởng thành ở tương lai có hạn. Bởi vậy triều đình sẽ không lãng phí thời gian và tài nguyên để bồi dưỡng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.