Chương 32: Thích Khách Thần Bí (2)
Vinh Tiểu Vinh
13/01/2022
Nhìn thi thể Tần Thông nằm ngang trên ván gỗ. Lâm Tú kín đáo đưa tay lên chạm vào đầu hắn, nhưng lực lượng trong cơ thể không có phản ứng gì. Xem ra hắn không thể sao chép năng lực của người chết.
Trở lại kho công văn, điều đầu tiên mà Lâm Tú làm là đi rửa sạch tay, sau mới tò mò hỏi Trần chủ sự: “Trần bá phụ, rốt cuộc là ai đã giết Tần Thông?”
Trần chủ sự nâng tách trà nhấp một ngụm, chậm rãi đáp: “Là một thích khách thần bí, một năm qua, trong Vương Đô đã có không ít quan viên quyền quý chết trong tay nàng. Dị Thuật ti và Mật Trinh ti đều đang dốc sức truy nã nàng. Bị nữ nhân này chú ý chỉ có thể trách tên Tần Thông này xui xẻo mà thôi…”
Chuyện liên quan đến kẻ thích khách thần bí này, Trần chủ sự không kể nhiều. Sau khi Trần chủ sự rời đi, Lâm Tú bắt đầu tìm kiếm tin tức tại kho công văn.
Đây là nơi lưu trữ hồ sơ vụ án Thanh Lại ti, tất cả những vụ án mà Thanh Lại ti phụ trách ba năm nay có thể tra hết ở chỗ này. Lâm Tú tiêu tốn hơn nửa canh giờ mới tra ra tin tức của kẻ thích khách kia.
Trong hồ sơ cũng không nhiều thông tin của nàng, trước mắt có thể xác định người này là nữ. Vũ khí nàng sử dụng là chủy thủ hoặc đoản kiếm, am hiểu ám sát. Nàng đã ám sát qua không ít quan to hiển quý tại Vương Đô, rất hiếm khi thất bại, cụ thể là chỉ thất bại hai trong tổng số vài chục vụ ám sát. Hai lần thất bại ít ỏi kia là do bên cạnh mục tiêu có cường giả âm thầm bảo vệ, và nhờ đó mà triều đình đã thu được một số tin tức về nàng.
Trước đây, triều đình hoàn toàn không biết gì về nàng, toàn bộ người từng thấy nàng đều đã bị nàng ám sát.
Sau khi đọc xong tin tức liên quan đến vị thích khách vô danh này, trong lòng Lâm Tú dâng lên vài phần khâm phục nàng.
Tuy trên tay nàng nhuốm máu nhiều vô kể, nhưng người nàng giết không phải quyền quý đại gian đại ác thì cũng là hôn quan tàn sát dân lành. Hay như Tần Thông vậy, gây nên tội ác ngập trời, cuồng đồ ngoài vòng pháp luật mà triều đình không thể trừng trị.
Nàng hành động luôn có một thói quen, đó chính là mỗi khi xuất thủ xong sẽ lưu lại cánh hoa tại hiện trường để chứng tỏ thân phận của mình, bởi vậy mà không có người vô tội bị liên lụy.
Xem hết hồ sơ của nàng, Lâm Tú nhịn không được thở dài: “Anh hùng…”
Hạng người cặn bã giống như Tần Thông, bản thân Lâm Tú cũng muốn giết chết hắn cho thống khoái. Thế nhưng hắn không có thực lực như vậy, chỉ đành nhìn Tần Thông ngang ngược càn rỡ.
Hồ sơ ghi chép lại rằng kẻ thích khách này cũng là một người sở hữu năng lực dị thuật, hơn nữa còn có tu vi võ đạo không tầm thường.
Năng lực của nàng là ẩn nấp, thức tỉnh ít nhất ba lần, có thể tiến nhập trạng thái ẩn thân bất cứ lúc nào. Đây không phải năng lực loại hình chiến đấu, nhưng phối hợp võ đạo thì sẽ trở thành một tên thích khách đỉnh tiêm. Một kẻ thích khách mà không thể bị trông thấy, đã vậy còn không biết hắn sẽ ám sát mình khi nào, thử hỏi ai mà không sợ?
Hồi trước Lâm Tú chơi Vương Giả Vinh Diệu cũng cực kỳ chán ghét khi rừng team địch là Lan Lăng Vương hoặc A Kha.
Trong trận đấu, bọn hắn cực kỳ ít xuất hiện, thế nhưng khoảnh khắc mà bọn hắn hiện thân cũng chính là thời điểm mình mất mạng.
Về sau, bản thân Lâm Tú cầm A Kha leo top máy chủ Quốc gia hắn mới cảm nhận được rằng năng lực ẩn thân thuận lợi biết bao nhiêu.
Vì dưới tay nàng có rất nhiều vụ án xảy ra mà bản thân nàng hành sự luôn xuất quỷ nhập thần, chính vì vậy mà triều đình treo giải thưởng rất lớn đối với nàng. Nghe nói tiền thưởng của nàng cao đến cả vạn lượng bạc, đây là con số có thể cho gia đình bình thường không lo cơm áo gạo tiền suốt mấy đời.
Ít lâu sau, Lâm Tú để hồ sơ lại chỗ cũ rồi rời khỏi Thanh Lại ti.
Bách tính Vương Đô nhận được tin tức rất nhanh chóng. Sáng sớm nay Tần gia vội vàng chạy tới Thanh Lại ti báo án, Thanh Lại ti lập tức phái người tới khiêng thi thể Tần Thông đi. Lâm Tú đang dạo bước trên phố, dân chúng xung quanh đều đang nghị luận khắp nơi.
“Chết hay lắm, chết tuyệt lắm, tên bại hoại này, sớm đáng chết!”
“Không biết là vị anh hùng nào thay trời hành đạo, lão Tiền ta tại đây cảm ơn hắn!”
“Hả lòng hả dạ, hả lòng hả dạ!”
. . .
Lâm Tú buổi sáng bị gọi đến Thanh Lại ti vội vàng, điểm tâm chưa kịp ăn, hắn tùy tiện tìm một quán ăn sáng, kêu một lồng bánh bao, một bát cháo, ngồi ăn ven đường.
Người dùng bữa ở mấy nơi này đều là bách tính bình dân, Lâm Tú quần áo bất phàm, ngồi giữa đám đông tỏ ra hơi không ăn khớp.
Ngay cả những khách nhân hết sức phấn khởi nghị luận cái chết của Tần Thông, cũng ngậm miệng lại.
Dẫu sao, loại chuyện này, bọn họ có thể nói lén lút, nhưng nếu bị người có tâm nghe được, khiến Tần gia trả thù thì không ai kham nổi.
Thế nhưng rất nhanh, có người phát hiện ra điều gì đó.
Trở lại kho công văn, điều đầu tiên mà Lâm Tú làm là đi rửa sạch tay, sau mới tò mò hỏi Trần chủ sự: “Trần bá phụ, rốt cuộc là ai đã giết Tần Thông?”
Trần chủ sự nâng tách trà nhấp một ngụm, chậm rãi đáp: “Là một thích khách thần bí, một năm qua, trong Vương Đô đã có không ít quan viên quyền quý chết trong tay nàng. Dị Thuật ti và Mật Trinh ti đều đang dốc sức truy nã nàng. Bị nữ nhân này chú ý chỉ có thể trách tên Tần Thông này xui xẻo mà thôi…”
Chuyện liên quan đến kẻ thích khách thần bí này, Trần chủ sự không kể nhiều. Sau khi Trần chủ sự rời đi, Lâm Tú bắt đầu tìm kiếm tin tức tại kho công văn.
Đây là nơi lưu trữ hồ sơ vụ án Thanh Lại ti, tất cả những vụ án mà Thanh Lại ti phụ trách ba năm nay có thể tra hết ở chỗ này. Lâm Tú tiêu tốn hơn nửa canh giờ mới tra ra tin tức của kẻ thích khách kia.
Trong hồ sơ cũng không nhiều thông tin của nàng, trước mắt có thể xác định người này là nữ. Vũ khí nàng sử dụng là chủy thủ hoặc đoản kiếm, am hiểu ám sát. Nàng đã ám sát qua không ít quan to hiển quý tại Vương Đô, rất hiếm khi thất bại, cụ thể là chỉ thất bại hai trong tổng số vài chục vụ ám sát. Hai lần thất bại ít ỏi kia là do bên cạnh mục tiêu có cường giả âm thầm bảo vệ, và nhờ đó mà triều đình đã thu được một số tin tức về nàng.
Trước đây, triều đình hoàn toàn không biết gì về nàng, toàn bộ người từng thấy nàng đều đã bị nàng ám sát.
Sau khi đọc xong tin tức liên quan đến vị thích khách vô danh này, trong lòng Lâm Tú dâng lên vài phần khâm phục nàng.
Tuy trên tay nàng nhuốm máu nhiều vô kể, nhưng người nàng giết không phải quyền quý đại gian đại ác thì cũng là hôn quan tàn sát dân lành. Hay như Tần Thông vậy, gây nên tội ác ngập trời, cuồng đồ ngoài vòng pháp luật mà triều đình không thể trừng trị.
Nàng hành động luôn có một thói quen, đó chính là mỗi khi xuất thủ xong sẽ lưu lại cánh hoa tại hiện trường để chứng tỏ thân phận của mình, bởi vậy mà không có người vô tội bị liên lụy.
Xem hết hồ sơ của nàng, Lâm Tú nhịn không được thở dài: “Anh hùng…”
Hạng người cặn bã giống như Tần Thông, bản thân Lâm Tú cũng muốn giết chết hắn cho thống khoái. Thế nhưng hắn không có thực lực như vậy, chỉ đành nhìn Tần Thông ngang ngược càn rỡ.
Hồ sơ ghi chép lại rằng kẻ thích khách này cũng là một người sở hữu năng lực dị thuật, hơn nữa còn có tu vi võ đạo không tầm thường.
Năng lực của nàng là ẩn nấp, thức tỉnh ít nhất ba lần, có thể tiến nhập trạng thái ẩn thân bất cứ lúc nào. Đây không phải năng lực loại hình chiến đấu, nhưng phối hợp võ đạo thì sẽ trở thành một tên thích khách đỉnh tiêm. Một kẻ thích khách mà không thể bị trông thấy, đã vậy còn không biết hắn sẽ ám sát mình khi nào, thử hỏi ai mà không sợ?
Hồi trước Lâm Tú chơi Vương Giả Vinh Diệu cũng cực kỳ chán ghét khi rừng team địch là Lan Lăng Vương hoặc A Kha.
Trong trận đấu, bọn hắn cực kỳ ít xuất hiện, thế nhưng khoảnh khắc mà bọn hắn hiện thân cũng chính là thời điểm mình mất mạng.
Về sau, bản thân Lâm Tú cầm A Kha leo top máy chủ Quốc gia hắn mới cảm nhận được rằng năng lực ẩn thân thuận lợi biết bao nhiêu.
Vì dưới tay nàng có rất nhiều vụ án xảy ra mà bản thân nàng hành sự luôn xuất quỷ nhập thần, chính vì vậy mà triều đình treo giải thưởng rất lớn đối với nàng. Nghe nói tiền thưởng của nàng cao đến cả vạn lượng bạc, đây là con số có thể cho gia đình bình thường không lo cơm áo gạo tiền suốt mấy đời.
Ít lâu sau, Lâm Tú để hồ sơ lại chỗ cũ rồi rời khỏi Thanh Lại ti.
Bách tính Vương Đô nhận được tin tức rất nhanh chóng. Sáng sớm nay Tần gia vội vàng chạy tới Thanh Lại ti báo án, Thanh Lại ti lập tức phái người tới khiêng thi thể Tần Thông đi. Lâm Tú đang dạo bước trên phố, dân chúng xung quanh đều đang nghị luận khắp nơi.
“Chết hay lắm, chết tuyệt lắm, tên bại hoại này, sớm đáng chết!”
“Không biết là vị anh hùng nào thay trời hành đạo, lão Tiền ta tại đây cảm ơn hắn!”
“Hả lòng hả dạ, hả lòng hả dạ!”
. . .
Lâm Tú buổi sáng bị gọi đến Thanh Lại ti vội vàng, điểm tâm chưa kịp ăn, hắn tùy tiện tìm một quán ăn sáng, kêu một lồng bánh bao, một bát cháo, ngồi ăn ven đường.
Người dùng bữa ở mấy nơi này đều là bách tính bình dân, Lâm Tú quần áo bất phàm, ngồi giữa đám đông tỏ ra hơi không ăn khớp.
Ngay cả những khách nhân hết sức phấn khởi nghị luận cái chết của Tần Thông, cũng ngậm miệng lại.
Dẫu sao, loại chuyện này, bọn họ có thể nói lén lút, nhưng nếu bị người có tâm nghe được, khiến Tần gia trả thù thì không ai kham nổi.
Thế nhưng rất nhanh, có người phát hiện ra điều gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.