Công Tử Đừng Chạy, Thật Sự Không Phải Hắc Điếm Mà!
Chương 30: Lễ Vật
Thôi Kinh Thước
23/08/2023
Không bao lâu, cha con Tiết gia bưng thức ăn lên bàn.
"Lục chưởng quỹ, Tiết mỗ bêu xấu." Tiết Bình Sơn khiêm tốn nói, "Ngài nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Ông ta cầm đũa lên, lại muốn đích thân gắp thức ăn cho Lục Kiến Vi.
Lục Kiến Vi vội vàng ngăn cản: "Không cần, tôi tự mình ăn."
Cô giả vờ chỉ là để hù dọa đối phương, không phải thật sự muốn người khác làm trâu làm ngựa cho mình.
"Mọi người đều ngồi đi."
Cô ngồi ghế trên, Trương bá và Chu Nguyệt ngồi bên trái, cha con Tiết gia trực tiếp ngồi xuống ghế cuối, trên mặt không có sắc thái không tình nguyện nào.
Lục Kiến Vi: "..."
Lại một lần nữa cô cảm nhận sâu sắc được sự cẩn thận dè dặt của người bình thường khi đối mặt với võ giả.
"Lục chưởng quỹ, đây chính là chiêu bài của tiểu điếm." Tiết Bình Sơn chỉ món ăn ở chính giữa, thấp giọng giới thiệu với cô, "Nguyên liệu chính của món này là bồ câu được nuôi dưỡng cẩn thận, thêm vào mấy loại dược liệu ôn hòa, bổ dưỡng. Trong bụng bồ câu có giấu cải trắng với vị ngọt thanh, có thể chống ngấy.”
Lục Kiến Vi ngạc nhiên nói: "Còn ’túy tiên’ lý giải như thế nào?"
"Mọi người đều nghĩ bay lên trời là làm thần tiên, chim bay gần với thần tiên nhất. Bồ câu lại là loài mang tin tức, có lẽ một ngày nào đó liền có thể mang lời cầu nguyện của mọi người truyền đến tai của thần tiên. Cho nên tôi liền dùng 'tiên' thay thế."
Lục Kiến Vi cầm đũa gắp một miếng thịt đùi, đưa đến chóp mũi. Quả nhiên trong thịt có mùi rượu nhàn nhạt, giống như rượu trái cây tinh khiết, tản ra mùi hương say lòng người.
"Đây chính là 'say' à?" Cô nói xong, cho thịt vào trong miệng. Khen từ tận đáy lòng, “Quả nhiên là món ăn chiêu bài, hương vị đứng đầu."
Vẻ mặt Tiết Bình Sơn tươi cười: "Chút mưu kế này không thể qua mắt được hỏa nhãn kim tinh của Lục chưởng quỹ. Ngài thích là tốt rồi.”
Lục Kiến Vi: "..."
Thổi phồng qua lại khiến cô muốn bay lên rồi.
"Có thể nếm được tay nghề của ông chủ Tiết là vinh hạnh của tôi." Cô chậm rãi nói, "Sau này nếu có việc cần, ông chủ Tiết có thể tới khách điếm tìm tôi."
Tinh thần Tiết Bình Sơn rung động mạnh, ông ta đến đây tạ lỗi, lại tự mình xuống bếp, chẳng phải là vì câu nói này sao?
"Không dám dối gạt Lục chưởng quỹ, Tiết mỗ xác thực muốn xin ngài giúp một chuyện." Ông ta rót cho Lục Kiến Vi một chén rượu. Rượu này cũng là rượu quý ông cất giữ, ngày thường căn bản không nỡ lấy ra.
Lục Kiến Vi không uống rượu, nhưng cũng không có ngăn cản.
"Nói nghe thử."
Tiết Bình Sơn quét mắt nhìn con trai với vẻ mặt kích động, nói: "Khuyển tử từ nhỏ đã muốn tập võ, nhưng Tiết gia tôi không có đường nào, cho nên nó vẫn luôn không có cơ hội học được võ công chân chính. Tôi không mong nó có thể dựa vào võ học vinh quang cửa nhà, chỉ mong về sau có thể bảo toàn tính mạng mình là được."
"Năm nay Tiết công tử bao nhiêu tuổi?"
Tiết Quan Hà thành thật nói: "Mười sáu."
"Đến tuổi này, chỉ sợ học võ không dễ dàng." Căn cốt sắp trưởng thành, lại tập luyện từ đầu, nhất định phải hao phí tâm huyết càng nhiều, còn chưa nhất định có thể học thành tài.
Sắc mặt Tiết Quan Hà đỏ lên: "Tôi, tôi cũng không muốn học thành cái thế thần công, chỉ muốn có thể giống như lữ khách giang hồ, vượt nóc băng tường, hành hiệp trượng nghĩa."
Mấu chốt nhất là, sẽ không dễ dàng bị người giết hại.
Nhưng ở trước mặt ba người Lục Kiến Vi, hắn không dám nói võ giả lạm sát kẻ vô tội.
Lục Kiến Vi hỏi: "Cậu muốn bái nhập môn phái hay võ học thế gia?"
Tiết Quan Hà liếc nhìn Trương bá, lắp bắp nói: "Tôi, tôi có thể bái vị tiền bối này làm sư phụ được không?"
Trương bá: ?
Không bái chưởng quỹ mà lại đến bái ông ta?
Ông ta lắc đầu nói: "Tôi không nhận đồ đệ."
Nói xong quan sát vẻ mặt Lục Kiến Vi, thấy cô không tỏ vẻ gì không vui thì yên tâm.
Tiết Quan Hà bị từ chối lần nữa, trong lòng vô cùng do dự.
"Lục chưởng quỹ, " Tiết Bình Sơn vội nói, "Nếu như khuyển tử có thể bái sư học nghệ, tất nhiên không thể thiếu ràng buộc. Chỉ cần Lục chưởng quỹ không chê, ngày sau có gì sai khiến, Tiết mỗ nghĩa bất dung từ."
Lục Kiến Vi trở nên trầm ngâm, cha con Tiết gia không dám quấy rầy.
Cô thầm hỏi hệ thống: "Tiểu Khách, cậu có kiểm tra được căn cốt của tiểu Tiết không?"
"Cần thu phí đo lường.”
"Một cái hệ thống như cậu yêu tiền như vậy để làm gì?”
"Hệ thống cũng cần năng lượng để duy trì hoạt động."
“Thật sao?"
“Muốn đo hay không?"
"Đo lường tốn bao nhiêu phí?"
"Xem cô chọn mục nào."
"..."
Lục Kiến Vi phát hiện ra hệ thống keo kiệt lại thăng cấp. Chắc không phải là thấy cô nhận nhiều lễ vật như vậy, trong lòng bất bình, cho nên tận dụng mọi thứ để hao lông dê của cô à?
"Lục chưởng quỹ, Tiết mỗ bêu xấu." Tiết Bình Sơn khiêm tốn nói, "Ngài nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Ông ta cầm đũa lên, lại muốn đích thân gắp thức ăn cho Lục Kiến Vi.
Lục Kiến Vi vội vàng ngăn cản: "Không cần, tôi tự mình ăn."
Cô giả vờ chỉ là để hù dọa đối phương, không phải thật sự muốn người khác làm trâu làm ngựa cho mình.
"Mọi người đều ngồi đi."
Cô ngồi ghế trên, Trương bá và Chu Nguyệt ngồi bên trái, cha con Tiết gia trực tiếp ngồi xuống ghế cuối, trên mặt không có sắc thái không tình nguyện nào.
Lục Kiến Vi: "..."
Lại một lần nữa cô cảm nhận sâu sắc được sự cẩn thận dè dặt của người bình thường khi đối mặt với võ giả.
"Lục chưởng quỹ, đây chính là chiêu bài của tiểu điếm." Tiết Bình Sơn chỉ món ăn ở chính giữa, thấp giọng giới thiệu với cô, "Nguyên liệu chính của món này là bồ câu được nuôi dưỡng cẩn thận, thêm vào mấy loại dược liệu ôn hòa, bổ dưỡng. Trong bụng bồ câu có giấu cải trắng với vị ngọt thanh, có thể chống ngấy.”
Lục Kiến Vi ngạc nhiên nói: "Còn ’túy tiên’ lý giải như thế nào?"
"Mọi người đều nghĩ bay lên trời là làm thần tiên, chim bay gần với thần tiên nhất. Bồ câu lại là loài mang tin tức, có lẽ một ngày nào đó liền có thể mang lời cầu nguyện của mọi người truyền đến tai của thần tiên. Cho nên tôi liền dùng 'tiên' thay thế."
Lục Kiến Vi cầm đũa gắp một miếng thịt đùi, đưa đến chóp mũi. Quả nhiên trong thịt có mùi rượu nhàn nhạt, giống như rượu trái cây tinh khiết, tản ra mùi hương say lòng người.
"Đây chính là 'say' à?" Cô nói xong, cho thịt vào trong miệng. Khen từ tận đáy lòng, “Quả nhiên là món ăn chiêu bài, hương vị đứng đầu."
Vẻ mặt Tiết Bình Sơn tươi cười: "Chút mưu kế này không thể qua mắt được hỏa nhãn kim tinh của Lục chưởng quỹ. Ngài thích là tốt rồi.”
Lục Kiến Vi: "..."
Thổi phồng qua lại khiến cô muốn bay lên rồi.
"Có thể nếm được tay nghề của ông chủ Tiết là vinh hạnh của tôi." Cô chậm rãi nói, "Sau này nếu có việc cần, ông chủ Tiết có thể tới khách điếm tìm tôi."
Tinh thần Tiết Bình Sơn rung động mạnh, ông ta đến đây tạ lỗi, lại tự mình xuống bếp, chẳng phải là vì câu nói này sao?
"Không dám dối gạt Lục chưởng quỹ, Tiết mỗ xác thực muốn xin ngài giúp một chuyện." Ông ta rót cho Lục Kiến Vi một chén rượu. Rượu này cũng là rượu quý ông cất giữ, ngày thường căn bản không nỡ lấy ra.
Lục Kiến Vi không uống rượu, nhưng cũng không có ngăn cản.
"Nói nghe thử."
Tiết Bình Sơn quét mắt nhìn con trai với vẻ mặt kích động, nói: "Khuyển tử từ nhỏ đã muốn tập võ, nhưng Tiết gia tôi không có đường nào, cho nên nó vẫn luôn không có cơ hội học được võ công chân chính. Tôi không mong nó có thể dựa vào võ học vinh quang cửa nhà, chỉ mong về sau có thể bảo toàn tính mạng mình là được."
"Năm nay Tiết công tử bao nhiêu tuổi?"
Tiết Quan Hà thành thật nói: "Mười sáu."
"Đến tuổi này, chỉ sợ học võ không dễ dàng." Căn cốt sắp trưởng thành, lại tập luyện từ đầu, nhất định phải hao phí tâm huyết càng nhiều, còn chưa nhất định có thể học thành tài.
Sắc mặt Tiết Quan Hà đỏ lên: "Tôi, tôi cũng không muốn học thành cái thế thần công, chỉ muốn có thể giống như lữ khách giang hồ, vượt nóc băng tường, hành hiệp trượng nghĩa."
Mấu chốt nhất là, sẽ không dễ dàng bị người giết hại.
Nhưng ở trước mặt ba người Lục Kiến Vi, hắn không dám nói võ giả lạm sát kẻ vô tội.
Lục Kiến Vi hỏi: "Cậu muốn bái nhập môn phái hay võ học thế gia?"
Tiết Quan Hà liếc nhìn Trương bá, lắp bắp nói: "Tôi, tôi có thể bái vị tiền bối này làm sư phụ được không?"
Trương bá: ?
Không bái chưởng quỹ mà lại đến bái ông ta?
Ông ta lắc đầu nói: "Tôi không nhận đồ đệ."
Nói xong quan sát vẻ mặt Lục Kiến Vi, thấy cô không tỏ vẻ gì không vui thì yên tâm.
Tiết Quan Hà bị từ chối lần nữa, trong lòng vô cùng do dự.
"Lục chưởng quỹ, " Tiết Bình Sơn vội nói, "Nếu như khuyển tử có thể bái sư học nghệ, tất nhiên không thể thiếu ràng buộc. Chỉ cần Lục chưởng quỹ không chê, ngày sau có gì sai khiến, Tiết mỗ nghĩa bất dung từ."
Lục Kiến Vi trở nên trầm ngâm, cha con Tiết gia không dám quấy rầy.
Cô thầm hỏi hệ thống: "Tiểu Khách, cậu có kiểm tra được căn cốt của tiểu Tiết không?"
"Cần thu phí đo lường.”
"Một cái hệ thống như cậu yêu tiền như vậy để làm gì?”
"Hệ thống cũng cần năng lượng để duy trì hoạt động."
“Thật sao?"
“Muốn đo hay không?"
"Đo lường tốn bao nhiêu phí?"
"Xem cô chọn mục nào."
"..."
Lục Kiến Vi phát hiện ra hệ thống keo kiệt lại thăng cấp. Chắc không phải là thấy cô nhận nhiều lễ vật như vậy, trong lòng bất bình, cho nên tận dụng mọi thứ để hao lông dê của cô à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.