Công Tử Đừng Chạy, Thật Sự Không Phải Hắc Điếm Mà!

Chương 29: Tạ Lỗi

Thôi Kinh Thước

23/08/2023

Thủ phú thành Vọng Nguyệt, có tiền tài, nhưng ở trước mặt võ giả thân mang tuyệt kỹ, cũng không thể không hạ thấp bản thân.

Khách giang hồ không kiêng nể gì cả, không đoái hoài đến mạng người khiến cho bá tánh bình thường cực kì sợ hãi, bây giờ lại thuận tiện cho Lục Kiến Vi.

Cô không nói chuyện mà lại đưa tay phải ra.

Chu Nguyệt vô cùng biết điều, bưng chén trà cung kính dâng lên.

Sắc mặt hai cha con khẽ thay đổi, nhưng cũng không dám nói gì.

Tiết lão gia còn có thể che giấu cảm xúc, còn Tiết Quan Hà thì sắp cắn nát môi của mình rồi.

"Tiểu Khách, kiểm tra xem trong hộp có gì." Lục Kiến Vi phân phó.

Hệ thống: "Mấy tấm ngân phiếu, còn có mấy viên trân châu."

Thấy có vẻ ít, nhưng thật ra một viên trân châu cũng có thể bán với giá cao.

"Thật đáng tiếc, lễ vật người khác tặng không thể tính vào doanh thu khách điếm, vậy tôi không khách sáo đâu đấy."

Hệ thống mặc kệ cô.

Lục Kiến Vi nhấp một ngụm trà, đặt chén trà xuống, ngước mắt nhìn về phía cha con Tiết gia nói: "Việc rất nhỏ, không cần để ở trong lòng. Nhưng mà, người trẻ tuổi hành tẩu bên ngoài nên chú ý chừng mực, người khác không tốt tính như tôi đâu."

"Đúng vậy đúng vậy, Lục chưởng quỹ thật khiêm tốn, Tiết mỗ ở đây đa tạ." Tiết Bình Sơn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lại nói, "Tiết mỗ bất tài, ở trong thành mở một tòa tửu lâu. Những khách nhân nể tình, yêu thích món ăn chiêu bài 'Túy Tiên Phủng Ngọc' của tiểu điếm. Hôm qua khuyển tử mạo phạm ngài, Tiết mỗ tự mình thiết yến nhận lỗi. Không biết Lục chưởng quỹ có đồng ý bớt chút thời gian đến dùng?"



Lục Kiến Vi cười cười : "Tôi không thích ra ngoài.”

Nhưng cô thật sự muốn nếm thử "Túy Tiên Phủng Ngọc" gì đó. Tuy nhiên, tu vi hiện tại của cô mới đến cấp ba. Giang hồ rất nguy hiểm, cô vẫn nên tiếp tục ở khách điếm tùy tiện ra vẻ thôi.

Không quan trọng là phim truyền hình hay là tiểu thuyết, chỉ cần nhân vật chính đi ra ngoài, chắc chắn sẽ gặp phải chuyện phiền toái. Cô không biết mình có phải là nhân vật chính hay không, nhưng bị hệ thống khóa lại, nhất định phải đi theo con đường không bình thường.

Cô sợ nhất là phiền toái.

Tiết Bình Sơn nghe vậy, lập tức nói: "Nếu ngài không chê, Tiết mỗ có thể mượn nơi này dùng một lát hay không, tự mình xuống bếp bồi tội?"

Ông ta có thể kinh doanh tửu lâu Duyệt Lai tại Vọng Nguyệt Thành cũng như những thành trì khác tại phương bắc, chính là nhờ vào bí phương nấu nướng của Tiết gia bọn họ. Ngay cả bản thân ông ta cũng khá am hiểu trù nghệ.

Chẳng qua là từ sau khi làm đông gia, đã rất lâu không tự mình ra tay.

Lục Kiến Vi rất thưởng thức sự linh hoạt của ông ta, trên mặt có nét cười: "Ông chủ Tiết đã nói đến vậy, nếu tôi không không nếm thử tay nghề của ông, chẳng phải là rất đáng tiếc?"

"Ha ha, đa tạ Lục chưởng quỹ cho Tiết mỗ cơ hội này." Tiết Bình Sơn chắp tay, "Vậy thì Tiết mỗ phân phó tôi tớ mang nguyên liệu nấu trong thành tới, mong Lục chưởng quỹ chờ thêm một chút."

"Không sao." Lục Kiến Vi nói, "Hôm nay thời tiết rất tốt, không bằng ông chủ Tiết và Tiết công tử cùng tại hạ thưởng trà. A nguyệt, đi mang hai cái ghế tới."

Chu Nguyệt đáp một tiếng.

Tiết Bình Sơn thầm nháy mắt với Tiết Quan Hà. Người sau lập tức hiểu ý, vội nói: "Tôi đi là được!"



Chu Nguyệt: "Cùng đi đi."

Sau khi mang ghế ra ngoài, cha con Tiết gia ngồi xuống, cùng với Lục Kiến Vi quan sát Trương bá và Chu Nguyệt luyện võ.

Chu Nguyệt luyện kiếm thật ra còn non nớt, chưởng phong của Trương bá thì thành thục mượt mà, vung tay mạnh mẽ uy lực, có nhịp điệu kì lạ, trong nháy mắt thu hút tâm trí Tiết Quan Hà.

Trước đó Tiết Quan Hà thích đao kiếm hơn. Nhưng sau khi nhìn Chu Nguyệt luyện kiếm, phát hiện luyện kiếm không tiêu sái phiêu dật như trong tưởng tượng, ngược lại chưởng pháp lại mạnh mẽ huyền diệu hơn nhiều.

Hắn không ngừng nhìn chằm chằm Trương bá.

Tiết Bình Sơn thầm than trong lòng, tiểu tử này vẫn luôn muốn bái sư học nghệ, chỉ tiếc là không ai coi trọng. Dù cho có lấy ra nhiều tiền, những võ giả kia đều không muốn truyền thụ võ học chân chính.

Vì để nhi tử sau này không bị khi dễ, vì Tiết gia có thể có người che chở, hôm nay dù ông ta có liều cái mạng già này này cũng muốn cầu xin Lục chưởng quỹ.

Không bao lâu, tôi tớ quất roi thúc ngựa mang nguyên liệu nấu ăn tới. Tiết Bình Sơn tự mình đến phòng bếp. Tiết Quan Hà chạy tới làm trợ thủ cho ông ta.

Đồ ăn còn chưa được bưng lên bàn, mùi thơm hấp dẫn đã khiến người ta thèm ăn nhỏ dãi.

Lục Kiến Vi xuyên đến gần hai tháng, mặc dù biết nấu, nhưng cô ngại phiền phức. Một ngày ba bữa đa phần đều ăn mì, đã ngán từ lâu.

Chợt ngửi thấy mùi đồ ăn, con sâu thèm ăn lập tức rục rịch.

Chu Nguyệt cũng không luyện kiếm được nữa.

Thảo nào Tiết gia có thể trở thành nhà giàu nhất thành Vọng Nguyệt, chỉ dựa vào trù nghệ này liền có thể hấp dẫn vô số thực khách tham ăn, mà bọn họ không chỉ có một tiệm tại thành Vọng Nguyệt, những thành trấn khác tại phương bắc đều có cửa hàng, một ngày thu về một đấu vàng cũng không phải là nói quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Công Tử Đừng Chạy, Thật Sự Không Phải Hắc Điếm Mà!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook