Công Tước Sa Ngã & Tên Hiệp Sĩ Người Ghét Hắn
Chương 10:
(>..
29/06/2023
Quân đội của Carlton tiến vào lâu đài vô cùng dễ dàng, khiến cho hai ngày chiến đấu trở nên vô nghĩa. Đối diện với chủ nhân của mình, cánh cổng vững chãi đã bảo vệ tòa thành bất chấp hiểm nguy chực chờ bắt đầu chầm chậm mở ra. Người dân ở vòng ngoài không biết tại sao lou lại xuất hiện từ bên ngoài tường thành hay tại sao cậu lại đi cùng kẻ thù; song họ buộc phải nghênh đón lãnh chúa.
Ngay khi Carlton vào trong, hắn cho giải giới những binh lính vẫn còn cố gắng kháng cự và chiếm lấy lâu đài. Rất nhiều người trong số đó xuất thân từ nhà nông, vì vậy nên thời điểm cánh cổng mở ra, họ đều bị sốc và sẵn sàng để bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Những thuộc hạ đã nghe truyền tin thì tập trung lại trước cửa bên trong. Thay vì hoan nghênh Carlton, họ lại nhăm nhe bắt Louison để tìm hiểu xem rốt cục xảy ra chuyện gì.
"Ta sẽ cho cậu chút thời gian để nói chuyện với họ."
Sau khi Carlton tử tế đề xuất, sắc mặt của Louison trở nên nhợt nhạt. Hình ảnh tự tin, kiêu ngạo của một quý tộc đã biến mất, thay vào đó là biểu cảm giống như một con lợn bị lôi đến trước lò mổ. Cậu nuốt lại dục vọng muốn từ chối. Carlton hài lòng quan sát phong thái của cậu.
'Ôi, thôi mà! Lãnh chúa tách mình khỏi các cố vấn của để họ không thể làm bất cứ điều gì ngu ngốc là bình thường mà! "
Nhưng cậu quá sợ Carlton nên không dám thốt ra một lời phản đối nào. Thay vào đó, cậu ta bị đẩy vào phòng họp với những cố vấn của mình. Louison ngập ngừng quay lại.
Phòng họp chìm trong sự im lặng khủng khϊếp. Những người trong phòng chỉ nhìn nhau chằm chằm như thể đang hỏi nhau chuyện gì đã xảy ra,. Louison cảm thấy ánh mắt của họ đang bóp nghẹt mình.
Lưng Louison đầm đìa mồ hôi. Không thể chịu được sự im lặng, Louison mở lời:
"Ta đã đầu hàng."
"Ngài điên rồi ư?" Trưởng ngân khố thường nhẹ giọng nay lại hét lên.
Dù những người còn lại không lên tiếng, tất cả đều im lặng đồng ý với thượng thư. Ngài ấy còn tỉnh táo không vậy? Ngài ấy điên rồi? Công tước của chúng ta đã làm cái quái gì vậy?! Ngay cả khi họ không nói ra suy nghĩ của mình, Louison có thể nhìn thấy rõ ràng những câu hỏi ấy trên mặt của họ.
"Vậy chúng ta sẽ làm gì bây giờ?"
"Ngài sẽ bị xem là kẻ phản bội! Mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như thế này đâu."
"Ngài không biết tại sao tên thổ phỉ đó lại được cử đến đây ư? Gắn ta được giao nhiệm vụ san bằng toàn bộ Công quốc và không để một ai sống sót! "
"Ngài đang nghĩ cái gì vậy? Đầu hàng sao?!"
Kỵ sĩ trưởng siết chặt nắm đấm và đánh vào ngực để cố gắng áp chế cơn bực bội. Kiếm và giáp đã bị tịch thu, các binh lính nhìn Louison với vẻ chán nản. Những người hầu xung quanh thì nức nở khóc khi tưởng tượng ra một viễn cảnh tương lai tồi tệ.
"Không có gì phải lo lắng. Tất cả chúng ta sẽ ổn thôi. "Louison nói.
"Ổn thế nào được?" Trưởng ngân khố hỏi.
"Điều mà hoàng tử Ellion muốn không phải là tiêu diệt chúng ta." Louison một lần nữa kể cho những người khác nghe những gì cậu ta đã nói với Carlton. Tất cả lý giải, kiến thức của cậu về lý do tại sao Carlton được cử đến đây, và bài kiểm tra của đại hoàng tử cho cả hai người họ.
"Vậy nên ngài Carlton đã đồng ý. Sẽ không có cướp bóc trong vùng đất của chúng ta, và hắn ta cũng sẽ không quấy rối người dân của chúng ta".
"Thật vậy ư?"
Trưởng ngân khố đã rất ngạc nhiên khi biết rằng kẻ thù sẽ không cướp bóc họ. Việc duy trì quân đội đòi hỏi rất nhiều của cải. Nếu không có sự hậu thuẫn của một gia tộc giàu có, nguồn cung sẽ cạn kiệt, vì vậy sẽ thường xảy ra cướp bóc để bù đắp tổn thất. Đặc biệt, lính đánh thuê như Carlton vốn nổi tiếng ác độc không khác gì mấy tên cướp.
"Carlton đang làm theo mệnh lệnh của hoàng tử để tập hợp lòng trung thành của các lãnh chúa phía Nam ban đầu không thuộc phe của Hoàng tử Ellion. Quá trình đó sẽ không thể thực hiện được nếu không có sự giúp đỡ của chúng ta, vì vậy họ vẫn phải thận trọng."
Louison nói rất có lý. Sự thông minh khác thường của cậu đã gây ấn tượng với người quản gia vốn đã ưu ái cậu vô điều kiện. Tuy nhiên, hầu hết những người khác đều nghi ngờ Louison. Có lẽ họ sẽ lắng nghe nếu những lời tương tự này đến từ miệng của người khác đấy. Nhưng từ Louison...đó lại là cả một vấn đề...
'Công tước không thể nói điều gì thật sự có ích cả...'
'Chúng ta có thể tin những lời đó không? Không phải ngài ta chỉ toàn nói nhảm sao?'
Tất cả các cố vấn trong công quốc hoàn toàn không tin tưởng Louison. Cậu ta vốn chưa bao giờ ở lại lâu đài quá một tháng. Nếu cậu là người bình thường hẳn họ đã tin, song cậu ta lại là kiểu người vô cùng tai tiếng. Cậu ta thậm chí còn ném cả gia đình mình vào vòng xoáy nội chiến.
Thay vì lắng nghe Luisen, mọi người lại hướng về vị đại tướng, người đã thay Louison quản lý lâu đài từ trước đến giờ. Ông ấy nghĩ gì về những lời này?
Mang theo sức nặng của những ánh mắt bối rối, đại tướng bình tĩnh mở miệng:
"Dù những gì công tước nói là đúng hay sai thì bây giờ cổng thành cũng đã mở. Binh lính của Carlton đã kiểm soát lâu đài. Tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ là chờ đợi."
"Nhưng đại tướng, dù là như vậy thì..."
"Ngài có cách khác tốt hơn không?"
Đại tướng không khẳng định cũng không phủ nhận lời của Louison khiến cậu càng cảm thấy lo lắng.
"Nhưng ta rất thất vọng, thưa lãnh chúa."
Trái tim của Louison rơi xuống. Đối với cậu, đại tướng không chỉ là một thuộc hạ. Ông là thầym là cha của cậu. Mặc dù cậu ta phát ốm sự kiểm soát của đại tướng, nhưng cậu sợ làm ông thất vọng hơn. Ngay cả bây giờ, lời nói của tướng quân vẫn giày vò trái tim Luisen
"Ngài lại tự ý chạy lung tung mà không hỏi ý kiến bất kỳ ai".
"Ta xin lỗi..."
"Dù ngài muốn đầu hàng thì phải làm theo quy cách của Công tước. Ngài bỏ qua tất cả những điều đó và một mình đến doanh trại địch, quỳ lạy kẻ khác. Người dân của công quốc sẽ nghĩ gì? "
"...Họ có thể nói rằng ta vì sợ chết mà cầu xin được tha mạng. Hoặc ta hèn hạ không có nhân phẩm."
"Vậy mà... Ngài vẫn cố tình mắc phải sai lầm đó?" Đại tướng hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế cơn tức giận đang dâng trào. Giọng điệu của ông vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng sự giận dữ vẫn ẩn chứa trong giọng nói của ông.
"Ta đã dạy ngài hết lần này đến lần khác. Dù ngài làm gì, phải nghĩ đến danh dự của Công quốc Anies." Đại tướng tiếp lời.
"Ta đã làm vậy mà..." Louison lầm bầm. Cậu luôn cảm thấy mình như một đứa trẻ lên 10 khi đứng trước đại tướng. Đại tướng có thể mắt nhắm mắt mở trước sự lười biếng trước đây của Louison nhưng ông không thể nhượng bộ việc cậu phá hủy danh dự của cả gia tộc.
Công quốc Anies là vựa lúa mì của cả đất nước. Nếu không có lúa mì được sản xuất từ nơi đây, vương quốc không thể tồn tại. Gia tộc Anies đã cai trị vùng đất này trước cả khi vị vua tiền nhiệm lên ngôi.
Đại tướng yêu vùng đất này và ông tự hào vì đã cống hiến cuộc đời mình cho gia đình công tước. Louison không thể ngẩng đầu lên trước mặt ông chính bởi cậu biết rõ những gì ông đã làm cho Công quốc. Nhưng Louison không hề hối hận. Quyết định này có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất mà cậu đã thực hiện trong khoảng thời gian làm Công tước. Tiếc là việc này sẽ làm tổn thương lòng tự trọng và trái tim của đại tướng.
"Danh dự và niềm kiêu hãnh không cứu được mạng người." Cậu nói.
"Và một người đã coi thường cuộc sống của họ như một tên du côn có quyền nói điều đó không?"
"Ngài chỉ cần thẳng thắn nói là mình muốn sống. Từ năm 16 tuổi chưa bao giờ ngài ở lại đây lâu hơn một tháng, vì vậy đừng nói rằng ngài làm tất cả vì muốn tốt cho nơi này. Chẳng phải trước đây ngài bảo không muốn lãng phí thời gian ở nơi nông thôn như thế này và chỉ muốn sống ở hoàng thành với bạn bè sao? "
Louison cảm nhận rõ được sự căm phẫn từ những lời của thống đốc.
'Mình đã từng nói vậy à?'
Louison câm lặng. Thành thật mà nói, cậu không nhớ gì về điều này cả. Dù cố gắng đến mấy vẫn chỉ có những ký ức mờ mịt, mơ hồ của nhiều năm trước. Cậu chỉ biết mình đã từng ham mê khoái lạc và danh vọng hão huyền.
"Đừng tranh cãi nữa.. Bây giờ chúng ta cũng không còn cách nào khác ngoài ngồi im và chờ đợi". Trưởng ngân khố bước lên để hòa giải, "Hãy hi vọng ngài công tước đã làm đúng."
"Chậc. Bây giờ chúng ta lại phải phụ thuộc vào đám lính đánh thuê cơ đấy. "
Đại tướng thất vọng rời đi. Kỵ sĩ trưởng cũng nhanh chóng đi theo. Trưởng ngân khố do dự khi nhận thấy sự căng thẳng giữa Louison và đại tướng, nhưng cuối cùng vẫn đi theo hai người kia ra khỏi phòng. Khi mỗi bộ trưởng và những người đứng đầu mỗi tổ chức rời khỏi phòng họp, những người khác cũng nối gót theo. Họ nhìn Louison bằng ánh mắt thù địch. Một số thậm chí còn thở dài hoặc thầm chửi rủa. Louison cũng nhận thấy bản thân không còn là công tước nữa mà đã bị xem như một kẻ phản bội.
"Ngài có sao không, thưa ngài?" Người quản gia an ủi Louison.
"Mọi người chỉ quá tự hào về Công quốc và mảnh đất này. Dù sao đây cũng là lần đầu họ thất bại và bị thu phục. Dần dần..... Họ sẽ hiểu ngài thôi."
"...Cảm ơn," Louison thở dài. Người quản gia dù an ủi nhiệt tình nhưng có vẻ cũng không tin Louison cho lắm. Ông ấy chỉ là thương hại cậu mà thôi.
'Quá khứ của mình bây giờ giống như cái cùm níu chân vậy. Tất cả là lỗi của mình.'
Đúng vậy, ai bảo cậu ta hành động như rác rưởi chứ? Vậy nên người ta mới nói gieo gió ắt gặp bão mà.
Dù không ai hiểu được cảm xúc thực sự của bản thân khiến Louison buồn nhưng cậu vẫn bình thản chấp nhận số phận này. Cậu đã đoán trước mọi chuyện sẽ như thế - thực ra còn đau lòng hơn cả những gì cậu nghĩ, nhưng sự tổn thương này là không thể tránh khỏi. Quá khứ không phải thứ có thể xóa nhòa được.
Nhưng như vậy cũng không sao. Đêm kinh hoàng mà cậu ta hối hận nhất đã trôi qua, và một buổi sáng mới, một hy vọng mới, đã đến. Tương lai bất hạnh đã chuyển mình. Cậu sẽ không còn phải lang thang khổ sở và chịu sự quấy nhiễu từ linh hồn của những người cậu gián tiếp gϊếŧ chết nữa.
Louison đã tạo ra một tương lai mới cho chính mình.
Khi Louison nhìn ra cửa sổ, cậu nhìn thấy toàn cảnh Công quốc dưới ánh nắng ban mai dịu dàng. Những cánh đồng lúa mì trải dài bất tận mang một màu vàng tươi hơn bất kỳ mùa thu hoạch nào trước đây.
***
Kể từ ngày công quốc bị chiếm đoạt, một lá cờ sư tử xanh được treo bên cạnh lá cờ lúa mì vàng tượng trưng cho gia tộc Anies. Tin tức về thất bại của công tước lan truyền khắp toàn bộ khu vực phía Nam.
Không ai đoán trước được chuyện này. Công chúng chế nhạo lựa chọn vô lý ấy của công tước. Tuy nhiên, lá cờ xanh được treo tại lâu đài vẫn như một cú sốc.
Công tước cảm thấy thế nào khi quỳ gối trước Carlton, một kẻ tuy là cánh tay phải của đại hoàng tử nhưng xuất thân vẫn chỉ là lính đánh thuê tầm thường? Điều gì rồi sẽ xảy ra với công quốc Anies và nhân dân ở vùng đất phía Nam này? Nhiều người tuyệt vọng quan sát lâu đài, nhưng không có tin tức gì thêm.
Carlton và người của hắn đã kiểm soát rất tốt và kìm hãm tất cả lực lượng của kẻ thù. Họ khóa cổng lâu đài và cấm mọi người ra vào.
"
"
"Tôi cá rằng có điều gì đó khủng khϊếp đang xảy ra ở đó."
"Đúng là Carlton. Tôi cũng không biết liệu có ai trong lâu đài đó còn sống hay không. "
"Vậy công tước sẽ có kết cục thế nào?"
Người dân đều nghĩ rằng lâu đài sẽ có kết thúc như địa ngục- dù sao thì Carlton cũng nổi tiếng độc ác.
"Tôi nghĩ là ngài ấy còn sống nhưng... có lẽ là kiểu sống không bằng chết."
Mọi người đều nghĩ như nhau. Mọi người đồng cảm với hoàn cảnh của Louison. Mặc dù họ cho rằng cậu ta ngu ngốc và rủa cậu chết, nhưng họ đều nghĩ cậu ta không đến nỗi phải chịu hình phạt khủng khiếp của Carlton. Dù thế nào, mọi người đều tin rằng tương lai của cậu sẽ vô cùng đau khổ.
________
Đôi lời người dịch: Lou thường đổ lỗi cho bản thân trong quá khứ nhưng cậu ấy trong quá khứ trở nên (rác rưởi) như vậy cũng là có lý do. Lou mất cả cha lẫn mẹ khi mới sáu tuổi, việc lớn lên thiếu hụt tình thương và giáo dục tử tế mới là nguyên nhân chính biến Lou thành một tên công tước vô lại. Nhưng việc cậu ấy dồn hết của cải và tài nguyên để giúp nhị hoàng tử, thì đó là bởi vì như đã nói ở những chương trước, nhị hoàng tử người bạn duy nhất cậu ấy có. Một đứa trẻ mồ côi, lại chỉ có một người vừa là bạn vừa là người thân, thì việc cậu ấy bán cả mạng để hỗ trợ cũng là dễ hiểu. Nói tóm lại, Lou trong quá khứ và Lou ở hiện tại đều là người chân thành như vậy đấy.
Ngay khi Carlton vào trong, hắn cho giải giới những binh lính vẫn còn cố gắng kháng cự và chiếm lấy lâu đài. Rất nhiều người trong số đó xuất thân từ nhà nông, vì vậy nên thời điểm cánh cổng mở ra, họ đều bị sốc và sẵn sàng để bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Những thuộc hạ đã nghe truyền tin thì tập trung lại trước cửa bên trong. Thay vì hoan nghênh Carlton, họ lại nhăm nhe bắt Louison để tìm hiểu xem rốt cục xảy ra chuyện gì.
"Ta sẽ cho cậu chút thời gian để nói chuyện với họ."
Sau khi Carlton tử tế đề xuất, sắc mặt của Louison trở nên nhợt nhạt. Hình ảnh tự tin, kiêu ngạo của một quý tộc đã biến mất, thay vào đó là biểu cảm giống như một con lợn bị lôi đến trước lò mổ. Cậu nuốt lại dục vọng muốn từ chối. Carlton hài lòng quan sát phong thái của cậu.
'Ôi, thôi mà! Lãnh chúa tách mình khỏi các cố vấn của để họ không thể làm bất cứ điều gì ngu ngốc là bình thường mà! "
Nhưng cậu quá sợ Carlton nên không dám thốt ra một lời phản đối nào. Thay vào đó, cậu ta bị đẩy vào phòng họp với những cố vấn của mình. Louison ngập ngừng quay lại.
Phòng họp chìm trong sự im lặng khủng khϊếp. Những người trong phòng chỉ nhìn nhau chằm chằm như thể đang hỏi nhau chuyện gì đã xảy ra,. Louison cảm thấy ánh mắt của họ đang bóp nghẹt mình.
Lưng Louison đầm đìa mồ hôi. Không thể chịu được sự im lặng, Louison mở lời:
"Ta đã đầu hàng."
"Ngài điên rồi ư?" Trưởng ngân khố thường nhẹ giọng nay lại hét lên.
Dù những người còn lại không lên tiếng, tất cả đều im lặng đồng ý với thượng thư. Ngài ấy còn tỉnh táo không vậy? Ngài ấy điên rồi? Công tước của chúng ta đã làm cái quái gì vậy?! Ngay cả khi họ không nói ra suy nghĩ của mình, Louison có thể nhìn thấy rõ ràng những câu hỏi ấy trên mặt của họ.
"Vậy chúng ta sẽ làm gì bây giờ?"
"Ngài sẽ bị xem là kẻ phản bội! Mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như thế này đâu."
"Ngài không biết tại sao tên thổ phỉ đó lại được cử đến đây ư? Gắn ta được giao nhiệm vụ san bằng toàn bộ Công quốc và không để một ai sống sót! "
"Ngài đang nghĩ cái gì vậy? Đầu hàng sao?!"
Kỵ sĩ trưởng siết chặt nắm đấm và đánh vào ngực để cố gắng áp chế cơn bực bội. Kiếm và giáp đã bị tịch thu, các binh lính nhìn Louison với vẻ chán nản. Những người hầu xung quanh thì nức nở khóc khi tưởng tượng ra một viễn cảnh tương lai tồi tệ.
"Không có gì phải lo lắng. Tất cả chúng ta sẽ ổn thôi. "Louison nói.
"Ổn thế nào được?" Trưởng ngân khố hỏi.
"Điều mà hoàng tử Ellion muốn không phải là tiêu diệt chúng ta." Louison một lần nữa kể cho những người khác nghe những gì cậu ta đã nói với Carlton. Tất cả lý giải, kiến thức của cậu về lý do tại sao Carlton được cử đến đây, và bài kiểm tra của đại hoàng tử cho cả hai người họ.
"Vậy nên ngài Carlton đã đồng ý. Sẽ không có cướp bóc trong vùng đất của chúng ta, và hắn ta cũng sẽ không quấy rối người dân của chúng ta".
"Thật vậy ư?"
Trưởng ngân khố đã rất ngạc nhiên khi biết rằng kẻ thù sẽ không cướp bóc họ. Việc duy trì quân đội đòi hỏi rất nhiều của cải. Nếu không có sự hậu thuẫn của một gia tộc giàu có, nguồn cung sẽ cạn kiệt, vì vậy sẽ thường xảy ra cướp bóc để bù đắp tổn thất. Đặc biệt, lính đánh thuê như Carlton vốn nổi tiếng ác độc không khác gì mấy tên cướp.
"Carlton đang làm theo mệnh lệnh của hoàng tử để tập hợp lòng trung thành của các lãnh chúa phía Nam ban đầu không thuộc phe của Hoàng tử Ellion. Quá trình đó sẽ không thể thực hiện được nếu không có sự giúp đỡ của chúng ta, vì vậy họ vẫn phải thận trọng."
Louison nói rất có lý. Sự thông minh khác thường của cậu đã gây ấn tượng với người quản gia vốn đã ưu ái cậu vô điều kiện. Tuy nhiên, hầu hết những người khác đều nghi ngờ Louison. Có lẽ họ sẽ lắng nghe nếu những lời tương tự này đến từ miệng của người khác đấy. Nhưng từ Louison...đó lại là cả một vấn đề...
'Công tước không thể nói điều gì thật sự có ích cả...'
'Chúng ta có thể tin những lời đó không? Không phải ngài ta chỉ toàn nói nhảm sao?'
Tất cả các cố vấn trong công quốc hoàn toàn không tin tưởng Louison. Cậu ta vốn chưa bao giờ ở lại lâu đài quá một tháng. Nếu cậu là người bình thường hẳn họ đã tin, song cậu ta lại là kiểu người vô cùng tai tiếng. Cậu ta thậm chí còn ném cả gia đình mình vào vòng xoáy nội chiến.
Thay vì lắng nghe Luisen, mọi người lại hướng về vị đại tướng, người đã thay Louison quản lý lâu đài từ trước đến giờ. Ông ấy nghĩ gì về những lời này?
Mang theo sức nặng của những ánh mắt bối rối, đại tướng bình tĩnh mở miệng:
"Dù những gì công tước nói là đúng hay sai thì bây giờ cổng thành cũng đã mở. Binh lính của Carlton đã kiểm soát lâu đài. Tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ là chờ đợi."
"Nhưng đại tướng, dù là như vậy thì..."
"Ngài có cách khác tốt hơn không?"
Đại tướng không khẳng định cũng không phủ nhận lời của Louison khiến cậu càng cảm thấy lo lắng.
"Nhưng ta rất thất vọng, thưa lãnh chúa."
Trái tim của Louison rơi xuống. Đối với cậu, đại tướng không chỉ là một thuộc hạ. Ông là thầym là cha của cậu. Mặc dù cậu ta phát ốm sự kiểm soát của đại tướng, nhưng cậu sợ làm ông thất vọng hơn. Ngay cả bây giờ, lời nói của tướng quân vẫn giày vò trái tim Luisen
"Ngài lại tự ý chạy lung tung mà không hỏi ý kiến bất kỳ ai".
"Ta xin lỗi..."
"Dù ngài muốn đầu hàng thì phải làm theo quy cách của Công tước. Ngài bỏ qua tất cả những điều đó và một mình đến doanh trại địch, quỳ lạy kẻ khác. Người dân của công quốc sẽ nghĩ gì? "
"...Họ có thể nói rằng ta vì sợ chết mà cầu xin được tha mạng. Hoặc ta hèn hạ không có nhân phẩm."
"Vậy mà... Ngài vẫn cố tình mắc phải sai lầm đó?" Đại tướng hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế cơn tức giận đang dâng trào. Giọng điệu của ông vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng sự giận dữ vẫn ẩn chứa trong giọng nói của ông.
"Ta đã dạy ngài hết lần này đến lần khác. Dù ngài làm gì, phải nghĩ đến danh dự của Công quốc Anies." Đại tướng tiếp lời.
"Ta đã làm vậy mà..." Louison lầm bầm. Cậu luôn cảm thấy mình như một đứa trẻ lên 10 khi đứng trước đại tướng. Đại tướng có thể mắt nhắm mắt mở trước sự lười biếng trước đây của Louison nhưng ông không thể nhượng bộ việc cậu phá hủy danh dự của cả gia tộc.
Công quốc Anies là vựa lúa mì của cả đất nước. Nếu không có lúa mì được sản xuất từ nơi đây, vương quốc không thể tồn tại. Gia tộc Anies đã cai trị vùng đất này trước cả khi vị vua tiền nhiệm lên ngôi.
Đại tướng yêu vùng đất này và ông tự hào vì đã cống hiến cuộc đời mình cho gia đình công tước. Louison không thể ngẩng đầu lên trước mặt ông chính bởi cậu biết rõ những gì ông đã làm cho Công quốc. Nhưng Louison không hề hối hận. Quyết định này có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất mà cậu đã thực hiện trong khoảng thời gian làm Công tước. Tiếc là việc này sẽ làm tổn thương lòng tự trọng và trái tim của đại tướng.
"Danh dự và niềm kiêu hãnh không cứu được mạng người." Cậu nói.
"Và một người đã coi thường cuộc sống của họ như một tên du côn có quyền nói điều đó không?"
"Ngài chỉ cần thẳng thắn nói là mình muốn sống. Từ năm 16 tuổi chưa bao giờ ngài ở lại đây lâu hơn một tháng, vì vậy đừng nói rằng ngài làm tất cả vì muốn tốt cho nơi này. Chẳng phải trước đây ngài bảo không muốn lãng phí thời gian ở nơi nông thôn như thế này và chỉ muốn sống ở hoàng thành với bạn bè sao? "
Louison cảm nhận rõ được sự căm phẫn từ những lời của thống đốc.
'Mình đã từng nói vậy à?'
Louison câm lặng. Thành thật mà nói, cậu không nhớ gì về điều này cả. Dù cố gắng đến mấy vẫn chỉ có những ký ức mờ mịt, mơ hồ của nhiều năm trước. Cậu chỉ biết mình đã từng ham mê khoái lạc và danh vọng hão huyền.
"Đừng tranh cãi nữa.. Bây giờ chúng ta cũng không còn cách nào khác ngoài ngồi im và chờ đợi". Trưởng ngân khố bước lên để hòa giải, "Hãy hi vọng ngài công tước đã làm đúng."
"Chậc. Bây giờ chúng ta lại phải phụ thuộc vào đám lính đánh thuê cơ đấy. "
Đại tướng thất vọng rời đi. Kỵ sĩ trưởng cũng nhanh chóng đi theo. Trưởng ngân khố do dự khi nhận thấy sự căng thẳng giữa Louison và đại tướng, nhưng cuối cùng vẫn đi theo hai người kia ra khỏi phòng. Khi mỗi bộ trưởng và những người đứng đầu mỗi tổ chức rời khỏi phòng họp, những người khác cũng nối gót theo. Họ nhìn Louison bằng ánh mắt thù địch. Một số thậm chí còn thở dài hoặc thầm chửi rủa. Louison cũng nhận thấy bản thân không còn là công tước nữa mà đã bị xem như một kẻ phản bội.
"Ngài có sao không, thưa ngài?" Người quản gia an ủi Louison.
"Mọi người chỉ quá tự hào về Công quốc và mảnh đất này. Dù sao đây cũng là lần đầu họ thất bại và bị thu phục. Dần dần..... Họ sẽ hiểu ngài thôi."
"...Cảm ơn," Louison thở dài. Người quản gia dù an ủi nhiệt tình nhưng có vẻ cũng không tin Louison cho lắm. Ông ấy chỉ là thương hại cậu mà thôi.
'Quá khứ của mình bây giờ giống như cái cùm níu chân vậy. Tất cả là lỗi của mình.'
Đúng vậy, ai bảo cậu ta hành động như rác rưởi chứ? Vậy nên người ta mới nói gieo gió ắt gặp bão mà.
Dù không ai hiểu được cảm xúc thực sự của bản thân khiến Louison buồn nhưng cậu vẫn bình thản chấp nhận số phận này. Cậu đã đoán trước mọi chuyện sẽ như thế - thực ra còn đau lòng hơn cả những gì cậu nghĩ, nhưng sự tổn thương này là không thể tránh khỏi. Quá khứ không phải thứ có thể xóa nhòa được.
Nhưng như vậy cũng không sao. Đêm kinh hoàng mà cậu ta hối hận nhất đã trôi qua, và một buổi sáng mới, một hy vọng mới, đã đến. Tương lai bất hạnh đã chuyển mình. Cậu sẽ không còn phải lang thang khổ sở và chịu sự quấy nhiễu từ linh hồn của những người cậu gián tiếp gϊếŧ chết nữa.
Louison đã tạo ra một tương lai mới cho chính mình.
Khi Louison nhìn ra cửa sổ, cậu nhìn thấy toàn cảnh Công quốc dưới ánh nắng ban mai dịu dàng. Những cánh đồng lúa mì trải dài bất tận mang một màu vàng tươi hơn bất kỳ mùa thu hoạch nào trước đây.
***
Kể từ ngày công quốc bị chiếm đoạt, một lá cờ sư tử xanh được treo bên cạnh lá cờ lúa mì vàng tượng trưng cho gia tộc Anies. Tin tức về thất bại của công tước lan truyền khắp toàn bộ khu vực phía Nam.
Không ai đoán trước được chuyện này. Công chúng chế nhạo lựa chọn vô lý ấy của công tước. Tuy nhiên, lá cờ xanh được treo tại lâu đài vẫn như một cú sốc.
Công tước cảm thấy thế nào khi quỳ gối trước Carlton, một kẻ tuy là cánh tay phải của đại hoàng tử nhưng xuất thân vẫn chỉ là lính đánh thuê tầm thường? Điều gì rồi sẽ xảy ra với công quốc Anies và nhân dân ở vùng đất phía Nam này? Nhiều người tuyệt vọng quan sát lâu đài, nhưng không có tin tức gì thêm.
Carlton và người của hắn đã kiểm soát rất tốt và kìm hãm tất cả lực lượng của kẻ thù. Họ khóa cổng lâu đài và cấm mọi người ra vào.
"
"
"Tôi cá rằng có điều gì đó khủng khϊếp đang xảy ra ở đó."
"Đúng là Carlton. Tôi cũng không biết liệu có ai trong lâu đài đó còn sống hay không. "
"Vậy công tước sẽ có kết cục thế nào?"
Người dân đều nghĩ rằng lâu đài sẽ có kết thúc như địa ngục- dù sao thì Carlton cũng nổi tiếng độc ác.
"Tôi nghĩ là ngài ấy còn sống nhưng... có lẽ là kiểu sống không bằng chết."
Mọi người đều nghĩ như nhau. Mọi người đồng cảm với hoàn cảnh của Louison. Mặc dù họ cho rằng cậu ta ngu ngốc và rủa cậu chết, nhưng họ đều nghĩ cậu ta không đến nỗi phải chịu hình phạt khủng khiếp của Carlton. Dù thế nào, mọi người đều tin rằng tương lai của cậu sẽ vô cùng đau khổ.
________
Đôi lời người dịch: Lou thường đổ lỗi cho bản thân trong quá khứ nhưng cậu ấy trong quá khứ trở nên (rác rưởi) như vậy cũng là có lý do. Lou mất cả cha lẫn mẹ khi mới sáu tuổi, việc lớn lên thiếu hụt tình thương và giáo dục tử tế mới là nguyên nhân chính biến Lou thành một tên công tước vô lại. Nhưng việc cậu ấy dồn hết của cải và tài nguyên để giúp nhị hoàng tử, thì đó là bởi vì như đã nói ở những chương trước, nhị hoàng tử người bạn duy nhất cậu ấy có. Một đứa trẻ mồ côi, lại chỉ có một người vừa là bạn vừa là người thân, thì việc cậu ấy bán cả mạng để hỗ trợ cũng là dễ hiểu. Nói tóm lại, Lou trong quá khứ và Lou ở hiện tại đều là người chân thành như vậy đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.