Công Tước Sa Ngã & Tên Hiệp Sĩ Người Ghét Hắn
Chương 9:
(>..
29/06/2023
Carlton nhìn vào mắt Louison và nâng cao thanh kiếm. Đôi mắt xanh của cậu ngập tràn sợ hãi không chút giả tạo. Đó là một ánh mắt vô tội. Hơn cả thế, mỗi một con chữ cậu nói ra đều xuyên qua trái tim Carlton. Chúng gợi dậy cảm giác bất an và lo lắng từ lâu hắn đã mơ hồ cảm nhận được. Không thể phản bác lại lời của Louison càng khiến hắn trở nên giận dữ.
"Khốn kiếp!" Carlton ném thanh kiếm xuống đất. Trước tiếng vang lanh lảnh, Louison thở phào ra như một quả bóng hết hơi.
'Ôi, sống rồi.'
Cậu rùng mình. Carlton dẫm xuống đất, chửi thề và ném mũ giáp xuống.
Louison ngẩn ngơ nhìn hắn. Người đàn ông này còn điển trai hơn cậu tưởng tượng. Cậu chưa bao giờ dám nghĩ phía sau lớp mũ chiến kia lại là khuôn mặt đẹp nhường ấy. Xương quai hàm vuông vắn, sắc nét tôn lên vẻ đẹp mạnh mẽ của hắn. Mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi tả tơi trước trán. Tuy không mấy gọn gàng nhưng thay vì nói là bẩn thỉu, sự luộm thuộm này càng khiến hắn trở nên hoang dại.
"Làm lại đi." Carlton hất cằm về phía tay của Louison. Cậu nhìn xuống, thì ra từ nãy tới giờ, cậu vẫn đang cầm lá cờ trắng trên tay.
"À." Đầu hàng lại á?
Louison lại quỳ xuống và giương cao cờ. Cũng không phải cậu tự xin tha mạng những hai lần. Và rồi không một lời đáp, Carlton giật lấy cờ từ tay cậu rồi giương cao lên tuyên bố chiến thắng.
Những binh lính trong doanh trại reo hò mừng rỡ. Mặt trời lên cao như một ngọn duốc khổng lồ ca tụng sự kiện này. Louison ngước nhìn lá cờ đang bay giữa nền trời bình minh. Hạt bông của biểu tượng cây lúa rực rỡ như những vì sao.
Sau màn đầu hàng đơn giản ấy, mọi thứ lại vội vã vận động như dòng nước cuốn. Quân đội của Carlton nhanh chóng thu dọn lều trại và phá hủy những công trình tạm thời. Các binh lính trở về từ chiến trận xếp hàng nghiêm chỉnh. Gần như ngay lập tức, quá trình thu dọn đã hoàn thành, và cuộc hành quân đến lâu đài của Công tước bắt đầu.
Carlton dẫn đầu đoàn quân ấy.
Cố vấn của hắn, người vẫn luôn đi sát bên cạnh, lo lắng hỏi:
"Chúng ta cứ đi thế này liệu có ổn không?"
"Theo như tình báo thì đây không phải cái bẫy."
"Nếu ngài đã nói vậy..."
Quân tình báo bên trong pháo đài đã khẳng định rằng cả lâu đài đang bận rộn với việc thủ thành và không thể dàn xếp bẫy. Carlton đã từng nghĩ Louison chỉ đang diễn kịch để chờ thời cơ tốt, nhưng hiện trạng có vẻ lại không như thế. Dù vậy, cố vấn của Carlton vẫn rất lo lắng vì tình huống này đã bị lái quá xa so với lộ trình thông thường.
Ngoài đám quý tộc ra thì còn ai bị ám ảnh với những thủ tục lễ nghi vô nghĩa nữa chứ? Kể cả khi lâu đài thất thủ và chẳng còn nơi để trốn chạy, các quý tộc chắc chắn vẫn sẽ tuyên hàng cùng với các người hầu và kỵ sĩ của mình, diễn cái nét cao quý. Vậy mà Louison lại chỉ mang theo một người hầu, đã vậy lại còn quỳ xuống đất?
Cố vấn hoài nghi nhìn lại đằng sau, Louison đang chậm rãi cưỡi ngựa đi theo. Làn da trắng đến tái nhợt và mái tóc vàng óng như sáng rực lên dù đã bám đầy bụi bẩn lẫn bùn đất. Dù xung quanh chỉ toàn những kẻ thù, cố vấn cảm thấy cậu ta có vẻ rất thản nhiên.
Thái độ tự tin ấy có lẽ là một đặc điểm của đại quý tộc.
"Tôi nghe nói Công tước Anies là một gã nhẹ dạ cả tin và vô dụng. Nhưng nhìn thế này thì... có vẻ như các quý tộc đều bình tĩnh như vậy..."
"Đúng là tên xui xẻo." Vài người lính nói. Carlton bực bội lườm Louison.
'Ầy, ta đã làm gì sai chứ? Đừng lườm ta nữa mà.'
Louison thật muốn khóc. Tại sao hắn cứ phải ném mấy ánh nhìn sắc như dao ấy về phía cậu chứ? Chật vật cưỡi ngựa đã khổ lắm rồi đi...
Bởi vì sự thật là Louison cưỡi ngựa dở tệ. Nhịp di chuyển chậm rãi, thư thả của cậu thực chất xuất phát từ nỗ lực đi để không bị ngã. Cậu ngồi thẳng lưng là bởi các thớ cơ dưới da thịt đều đã căng hết cả rồi, cậu đang gồng mình để thăng bằng hết mức đấy.
Thế mà Carlton và các binh lính lại không nghĩ cậu không biết cưỡi ngựa. Cưỡi ngựa là kỹ năng cơ bản của mỗi quý tộc, cho phép họ hạ cố nhìn xuống đám nông dân bần hèn từ vị trí cao. Tất nhiên, vẻ ngoài cao quý của Louison lại càng củng cố thêm lập luận ấy.
'Đáng lẽ phải đánh cậu ta một trận trước khi nghe cậu ta nói.' Suốt cả chuyến đi, tâm trạng Carlton tệ thấy rõ.
Dù nội chiến chưa chính thức chấm dứt, các thuộc hạ của đại hoàng tử đã làm như mọi chuyện đã xong xuôi và vui vẻ chia chác của cải. Những kẻ đã từng là anh em ruột thịt nay lại lao vào đấm đá lẫn nhau để giành miếng mồi ngon. Hẳn nhiên, những mâu thuẫn này chỉ như sóng ngầm bên dưới mặt nước lặng.
Giữa đống hỗn độn ấy, các quý tộc đã ngấm ngầm liền minh lại để hóa vàng tương lai của Carlton.
'Tên thường dân này thật sự không biết chỗ đứng của mình!!' Họ đã bị ám ảnh với suy nghĩ này.
Hiện tại, giá trị của Carlton vẫn còn quá lớn và đại hoàng tử vẫn còn coi trọng hắn ta, vì vậy mà các quý tộc chỉ có thể âm thầm uất hận. Chúng chỉ có thể châm biếm sau lưng, thề độc sẽ ăn sống nuốt tươi nuốt sống hắn. Những tưởng mấy lời này chỉ là trò vui của Carlton trong chiến trận... nhưng bây giờ, chúng đã trở thành cái mụn nhọt khó chịu.
Trong tình huống ấy lại bị gửi đến phía Nam để quy hàng Công quốc Anies đã thổi bùng lên cơn phẫn nộ của Carlton. Hắn không chỉ phải ở bên cạnh hoàng tử Ellion để được khuyến khích và còn phải cố gắng định hướng mối quan hệ với hoàng tử, người đã phải vì hắn mà chịu đựng những lời đàm tếu.
Đám quý tộc giờ đây đang thỏa thuê ăn mừng chiến thắng ở thủ đô. Carlton tự hỏi liệu hắn được điều tới đây để thu dọn tàn cuộc chỉ vì hắn là thường dân hay không; hoặc chăng nếu như hắn có là quý tộc, hắn đã chẳng phải sống kiếp hạ đẳng như thế này. Giờ thì cuộc nội chiến đã kết thúc, sự hữu ích của hắn cũng đã đến hồi kết rồi ư? Thứ vượt qua cả bổn phận là trách nhiệm. Kể cả khi đại hoàng tử đích thân ra lệnh cho hắn đi giải quyết những thứ còn tồn đọng, có lẽ hắn cũng chẳng phản đối được.
Đối mặt với cảm giác bất lực như thế, Carlton chỉ muốn lấy Công quốc Anies ra để làm gương cho sức mạnh của mình. So với đám ruồi muỗi ở thủ đô, Công quốc Anies mới là biểu tượng thực thụ của quý tộc. Bằng việc tôn tính toàn bộ Công quốc, hắn muốn in dấu nỗi sợ lên từng tên quý tộc đã từng xem thường mình.
Nhưng giờ đây khi đứng trước cổng thành, Carlton lại thấy không thoải mái.
"
"
'Quá dễ dàng. Sự dễ dàng này khiến mình cảm thấy bất an quá. Chuyện gì đang xảy ra vậy?' Hắn nghĩ.
Càng suy tư thì càng khó tìm ra đáp án. Hơn cả thế, hắn đã trì hoãn thắng lợi chỉ vì cảm giác âu lo này. Cảm giác khiến hắn lơ là nghĩa vụ của một đại tướng mà đi săn ngay trong đêm để giải khuây.
Hắn chưa từng dám tưởng tượng việc sẽ nhận được câu trả lời mình muốn từ việc bắt được Louison Anies trong chuyến săn. Carlton còn thấy tệ hơn, bởi vì Louison đã chỉ điểm từng mối lo toan ngay cả hắn cũng không thể gọi tên.
'Louison Anies là kiểu người gì vậy chứ?!'
Cậu ta là tên đồng bọn ngu ngốc bị nhị hoàng tử lôi theo khắp nơi. Chuyện hẳn đã khác nếu như cậu ta biết lợi dụng nhị hoàng tử... nhưng cậu ta lại chỉ là một tên nhẹ dạ cống hiến tất cả và cũng mất hết tất cả. Còn đám lãnh chúa kết bè kết phái lúc nào cũng ăn hại ở thủ đô của cậu ta thậm chí còn thề thốt trung thành với thủ lĩnh phe đối địch kìa. Cậu ta kiệt quệ đến mức chẳng ai muốn giúp đỡ nữa. Nếu như đã phí hoài cuộc sống ở thủ đô thì chí ít cũng nên xây dựng một chút nền tảng chính trị chứ. Thật chẳng trách Louison lại nổi tiếng là một tên ngốc sinh ra ngậm thìa vàng.
Nếu như cậu ta không phải là con trai của công tước, hoặc thậm chí chỉ cần công tước có thêm một đứa con nữa thôi, Louison đã phải ra đường ở với chuột rồi.
Đó chính là kết luận của Carlton về Louison...
'Nhưng cậu ta lại khác với những lời đồn.' Hắn tự nhủ.
Lời tranh luận của Louison đã đánh đúng trọng tâm. Trận chiến đã kết thúc và đại hoàng tử sẽ lên ngôi. Việc cân nhắc xem tân hoàng đế nên ưu tiên những quý tộc đã có hàng trăm năm lịch sử phục vụ hoàng thất hay mấy tên lính đánh thuê ngài nhặt về từ phía Bắc là không cần thiết. Những gì Louison nói đã đánh thức Carlton, kéo hắn trở về hiện thực.
Ai cũng nói rằng quý tộc là những người trời sinh quyền cao chức quý và việc họ áp đặt lên giai cấp thấp hơn là đương nhiên. Mỗi một công dân bình thường đều đã chấp nhận cuộc sống này. Carlton dù luôn phản đối lối suy nghĩ ấy, thế nhưng hắn đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi tầm nhìn của Louison. Hắn không thể tin nổi một kẻ ngây thơ nhường ấy lại có sự thông tuệ vượt qua cả sức mạnh thể chất.
"
"
'Cậu khiêu khích kẻ thù của mình nhưng vẫn tỏ ra bình thản, dòng dõi quý tộc thì to lớn đến vậy sao? Không thể nào... Cậu ta chỉ may mắn thôi. Có lẽ đã có ai đó giúp cậu ta.'
Carlton không muốn thừa nhận mình đang ở trong tình trạng tồi tệ hơn Louison. Nhưng việc hắn chấp nhận sự đầu hàng của Louison chỉ sau vài lời thuyết phục vẫn là thật. Những lời cậu nói quá hợp lý, cứ như thể Louison đã nhìn thấy tương lai và biết được chuyện gì sẽ xảy đến vậy.
'...Để rồi xem. Nếu như phát hiện ra cậu đang lừa dối ta, ta sẽ bắt cậu phải trả giá.' Carlton nghiến răng.
Ở phía sau, Louison cảm nhận được một cơn rùng mình không rõ nguyên nhân.
Cuộc hành quân cuối cùng cũng thấy điểm kết. Carlton dừng lại trước cổng thành và theo dõi phản ứng của Công tước.
Quân đoàn của hắn bên trong thành cũng rút lui, trả lại nơi đây bầu không khí bình yên. Lá cờ xanh của Carlton tung bay trong gió. Nhưng ngay sau đó, một lá cờ với biểu tượng lúa vàng cũng xuất hiện.
'Hả? Sao nó lại ở đó?' Cư dân trong thành nghĩ. Và rồi họ thấy Louison.
'Tại sao lãnh chúa lại ở đây?'
Lâu đài rối tung rối mù hết cả lên. Những người sinh sống trong thành loan báo cho quan viên để hỏi tình hình.
"Bọn họ có vẻ ngạc nhiên thế nhỉ?" Cố vấn hỏi.
"Thật đấy. Mọi thứ hỗn loạn quá... Có vẻ như họ không biết lãnh chúa đã đầu hàng." Carlton thuận tình trong khi quan sát kỹ lâu đài. "Chắc là có vấn đề nội bộ thật."
"Công tước có vẻ khá sợ thuộc hạ của mình. Không lẽ ngài ấy không có thực quyền trong lâu đài?"
Kể cả thế, tại sao Công tước lại có thể chạy chân trần qua rừng để xin hàng chứ? Có vẻ như vấn đề nội bộ này không nhỏ đâu.
"Nhìn cậu ta thảm như vậy cũng đáng."
"Cứ thế này, liệu Công tước có trở thành kẻ phản bội trong mắt mọi người không? Có lẽ chúng ta nên giấu ngài ấy đi là tốt nhất..."
"Kệ đi. Họ sẽ không giết cậu ta đâu."
Carlton bật cười một cách cáu kỉnh, hắn thật sự muốn nhìn Louison bị hạ bệ mà.
"Khốn kiếp!" Carlton ném thanh kiếm xuống đất. Trước tiếng vang lanh lảnh, Louison thở phào ra như một quả bóng hết hơi.
'Ôi, sống rồi.'
Cậu rùng mình. Carlton dẫm xuống đất, chửi thề và ném mũ giáp xuống.
Louison ngẩn ngơ nhìn hắn. Người đàn ông này còn điển trai hơn cậu tưởng tượng. Cậu chưa bao giờ dám nghĩ phía sau lớp mũ chiến kia lại là khuôn mặt đẹp nhường ấy. Xương quai hàm vuông vắn, sắc nét tôn lên vẻ đẹp mạnh mẽ của hắn. Mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi tả tơi trước trán. Tuy không mấy gọn gàng nhưng thay vì nói là bẩn thỉu, sự luộm thuộm này càng khiến hắn trở nên hoang dại.
"Làm lại đi." Carlton hất cằm về phía tay của Louison. Cậu nhìn xuống, thì ra từ nãy tới giờ, cậu vẫn đang cầm lá cờ trắng trên tay.
"À." Đầu hàng lại á?
Louison lại quỳ xuống và giương cao cờ. Cũng không phải cậu tự xin tha mạng những hai lần. Và rồi không một lời đáp, Carlton giật lấy cờ từ tay cậu rồi giương cao lên tuyên bố chiến thắng.
Những binh lính trong doanh trại reo hò mừng rỡ. Mặt trời lên cao như một ngọn duốc khổng lồ ca tụng sự kiện này. Louison ngước nhìn lá cờ đang bay giữa nền trời bình minh. Hạt bông của biểu tượng cây lúa rực rỡ như những vì sao.
Sau màn đầu hàng đơn giản ấy, mọi thứ lại vội vã vận động như dòng nước cuốn. Quân đội của Carlton nhanh chóng thu dọn lều trại và phá hủy những công trình tạm thời. Các binh lính trở về từ chiến trận xếp hàng nghiêm chỉnh. Gần như ngay lập tức, quá trình thu dọn đã hoàn thành, và cuộc hành quân đến lâu đài của Công tước bắt đầu.
Carlton dẫn đầu đoàn quân ấy.
Cố vấn của hắn, người vẫn luôn đi sát bên cạnh, lo lắng hỏi:
"Chúng ta cứ đi thế này liệu có ổn không?"
"Theo như tình báo thì đây không phải cái bẫy."
"Nếu ngài đã nói vậy..."
Quân tình báo bên trong pháo đài đã khẳng định rằng cả lâu đài đang bận rộn với việc thủ thành và không thể dàn xếp bẫy. Carlton đã từng nghĩ Louison chỉ đang diễn kịch để chờ thời cơ tốt, nhưng hiện trạng có vẻ lại không như thế. Dù vậy, cố vấn của Carlton vẫn rất lo lắng vì tình huống này đã bị lái quá xa so với lộ trình thông thường.
Ngoài đám quý tộc ra thì còn ai bị ám ảnh với những thủ tục lễ nghi vô nghĩa nữa chứ? Kể cả khi lâu đài thất thủ và chẳng còn nơi để trốn chạy, các quý tộc chắc chắn vẫn sẽ tuyên hàng cùng với các người hầu và kỵ sĩ của mình, diễn cái nét cao quý. Vậy mà Louison lại chỉ mang theo một người hầu, đã vậy lại còn quỳ xuống đất?
Cố vấn hoài nghi nhìn lại đằng sau, Louison đang chậm rãi cưỡi ngựa đi theo. Làn da trắng đến tái nhợt và mái tóc vàng óng như sáng rực lên dù đã bám đầy bụi bẩn lẫn bùn đất. Dù xung quanh chỉ toàn những kẻ thù, cố vấn cảm thấy cậu ta có vẻ rất thản nhiên.
Thái độ tự tin ấy có lẽ là một đặc điểm của đại quý tộc.
"Tôi nghe nói Công tước Anies là một gã nhẹ dạ cả tin và vô dụng. Nhưng nhìn thế này thì... có vẻ như các quý tộc đều bình tĩnh như vậy..."
"Đúng là tên xui xẻo." Vài người lính nói. Carlton bực bội lườm Louison.
'Ầy, ta đã làm gì sai chứ? Đừng lườm ta nữa mà.'
Louison thật muốn khóc. Tại sao hắn cứ phải ném mấy ánh nhìn sắc như dao ấy về phía cậu chứ? Chật vật cưỡi ngựa đã khổ lắm rồi đi...
Bởi vì sự thật là Louison cưỡi ngựa dở tệ. Nhịp di chuyển chậm rãi, thư thả của cậu thực chất xuất phát từ nỗ lực đi để không bị ngã. Cậu ngồi thẳng lưng là bởi các thớ cơ dưới da thịt đều đã căng hết cả rồi, cậu đang gồng mình để thăng bằng hết mức đấy.
Thế mà Carlton và các binh lính lại không nghĩ cậu không biết cưỡi ngựa. Cưỡi ngựa là kỹ năng cơ bản của mỗi quý tộc, cho phép họ hạ cố nhìn xuống đám nông dân bần hèn từ vị trí cao. Tất nhiên, vẻ ngoài cao quý của Louison lại càng củng cố thêm lập luận ấy.
'Đáng lẽ phải đánh cậu ta một trận trước khi nghe cậu ta nói.' Suốt cả chuyến đi, tâm trạng Carlton tệ thấy rõ.
Dù nội chiến chưa chính thức chấm dứt, các thuộc hạ của đại hoàng tử đã làm như mọi chuyện đã xong xuôi và vui vẻ chia chác của cải. Những kẻ đã từng là anh em ruột thịt nay lại lao vào đấm đá lẫn nhau để giành miếng mồi ngon. Hẳn nhiên, những mâu thuẫn này chỉ như sóng ngầm bên dưới mặt nước lặng.
Giữa đống hỗn độn ấy, các quý tộc đã ngấm ngầm liền minh lại để hóa vàng tương lai của Carlton.
'Tên thường dân này thật sự không biết chỗ đứng của mình!!' Họ đã bị ám ảnh với suy nghĩ này.
Hiện tại, giá trị của Carlton vẫn còn quá lớn và đại hoàng tử vẫn còn coi trọng hắn ta, vì vậy mà các quý tộc chỉ có thể âm thầm uất hận. Chúng chỉ có thể châm biếm sau lưng, thề độc sẽ ăn sống nuốt tươi nuốt sống hắn. Những tưởng mấy lời này chỉ là trò vui của Carlton trong chiến trận... nhưng bây giờ, chúng đã trở thành cái mụn nhọt khó chịu.
Trong tình huống ấy lại bị gửi đến phía Nam để quy hàng Công quốc Anies đã thổi bùng lên cơn phẫn nộ của Carlton. Hắn không chỉ phải ở bên cạnh hoàng tử Ellion để được khuyến khích và còn phải cố gắng định hướng mối quan hệ với hoàng tử, người đã phải vì hắn mà chịu đựng những lời đàm tếu.
Đám quý tộc giờ đây đang thỏa thuê ăn mừng chiến thắng ở thủ đô. Carlton tự hỏi liệu hắn được điều tới đây để thu dọn tàn cuộc chỉ vì hắn là thường dân hay không; hoặc chăng nếu như hắn có là quý tộc, hắn đã chẳng phải sống kiếp hạ đẳng như thế này. Giờ thì cuộc nội chiến đã kết thúc, sự hữu ích của hắn cũng đã đến hồi kết rồi ư? Thứ vượt qua cả bổn phận là trách nhiệm. Kể cả khi đại hoàng tử đích thân ra lệnh cho hắn đi giải quyết những thứ còn tồn đọng, có lẽ hắn cũng chẳng phản đối được.
Đối mặt với cảm giác bất lực như thế, Carlton chỉ muốn lấy Công quốc Anies ra để làm gương cho sức mạnh của mình. So với đám ruồi muỗi ở thủ đô, Công quốc Anies mới là biểu tượng thực thụ của quý tộc. Bằng việc tôn tính toàn bộ Công quốc, hắn muốn in dấu nỗi sợ lên từng tên quý tộc đã từng xem thường mình.
Nhưng giờ đây khi đứng trước cổng thành, Carlton lại thấy không thoải mái.
"
"
'Quá dễ dàng. Sự dễ dàng này khiến mình cảm thấy bất an quá. Chuyện gì đang xảy ra vậy?' Hắn nghĩ.
Càng suy tư thì càng khó tìm ra đáp án. Hơn cả thế, hắn đã trì hoãn thắng lợi chỉ vì cảm giác âu lo này. Cảm giác khiến hắn lơ là nghĩa vụ của một đại tướng mà đi săn ngay trong đêm để giải khuây.
Hắn chưa từng dám tưởng tượng việc sẽ nhận được câu trả lời mình muốn từ việc bắt được Louison Anies trong chuyến săn. Carlton còn thấy tệ hơn, bởi vì Louison đã chỉ điểm từng mối lo toan ngay cả hắn cũng không thể gọi tên.
'Louison Anies là kiểu người gì vậy chứ?!'
Cậu ta là tên đồng bọn ngu ngốc bị nhị hoàng tử lôi theo khắp nơi. Chuyện hẳn đã khác nếu như cậu ta biết lợi dụng nhị hoàng tử... nhưng cậu ta lại chỉ là một tên nhẹ dạ cống hiến tất cả và cũng mất hết tất cả. Còn đám lãnh chúa kết bè kết phái lúc nào cũng ăn hại ở thủ đô của cậu ta thậm chí còn thề thốt trung thành với thủ lĩnh phe đối địch kìa. Cậu ta kiệt quệ đến mức chẳng ai muốn giúp đỡ nữa. Nếu như đã phí hoài cuộc sống ở thủ đô thì chí ít cũng nên xây dựng một chút nền tảng chính trị chứ. Thật chẳng trách Louison lại nổi tiếng là một tên ngốc sinh ra ngậm thìa vàng.
Nếu như cậu ta không phải là con trai của công tước, hoặc thậm chí chỉ cần công tước có thêm một đứa con nữa thôi, Louison đã phải ra đường ở với chuột rồi.
Đó chính là kết luận của Carlton về Louison...
'Nhưng cậu ta lại khác với những lời đồn.' Hắn tự nhủ.
Lời tranh luận của Louison đã đánh đúng trọng tâm. Trận chiến đã kết thúc và đại hoàng tử sẽ lên ngôi. Việc cân nhắc xem tân hoàng đế nên ưu tiên những quý tộc đã có hàng trăm năm lịch sử phục vụ hoàng thất hay mấy tên lính đánh thuê ngài nhặt về từ phía Bắc là không cần thiết. Những gì Louison nói đã đánh thức Carlton, kéo hắn trở về hiện thực.
Ai cũng nói rằng quý tộc là những người trời sinh quyền cao chức quý và việc họ áp đặt lên giai cấp thấp hơn là đương nhiên. Mỗi một công dân bình thường đều đã chấp nhận cuộc sống này. Carlton dù luôn phản đối lối suy nghĩ ấy, thế nhưng hắn đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi tầm nhìn của Louison. Hắn không thể tin nổi một kẻ ngây thơ nhường ấy lại có sự thông tuệ vượt qua cả sức mạnh thể chất.
"
"
'Cậu khiêu khích kẻ thù của mình nhưng vẫn tỏ ra bình thản, dòng dõi quý tộc thì to lớn đến vậy sao? Không thể nào... Cậu ta chỉ may mắn thôi. Có lẽ đã có ai đó giúp cậu ta.'
Carlton không muốn thừa nhận mình đang ở trong tình trạng tồi tệ hơn Louison. Nhưng việc hắn chấp nhận sự đầu hàng của Louison chỉ sau vài lời thuyết phục vẫn là thật. Những lời cậu nói quá hợp lý, cứ như thể Louison đã nhìn thấy tương lai và biết được chuyện gì sẽ xảy đến vậy.
'...Để rồi xem. Nếu như phát hiện ra cậu đang lừa dối ta, ta sẽ bắt cậu phải trả giá.' Carlton nghiến răng.
Ở phía sau, Louison cảm nhận được một cơn rùng mình không rõ nguyên nhân.
Cuộc hành quân cuối cùng cũng thấy điểm kết. Carlton dừng lại trước cổng thành và theo dõi phản ứng của Công tước.
Quân đoàn của hắn bên trong thành cũng rút lui, trả lại nơi đây bầu không khí bình yên. Lá cờ xanh của Carlton tung bay trong gió. Nhưng ngay sau đó, một lá cờ với biểu tượng lúa vàng cũng xuất hiện.
'Hả? Sao nó lại ở đó?' Cư dân trong thành nghĩ. Và rồi họ thấy Louison.
'Tại sao lãnh chúa lại ở đây?'
Lâu đài rối tung rối mù hết cả lên. Những người sinh sống trong thành loan báo cho quan viên để hỏi tình hình.
"Bọn họ có vẻ ngạc nhiên thế nhỉ?" Cố vấn hỏi.
"Thật đấy. Mọi thứ hỗn loạn quá... Có vẻ như họ không biết lãnh chúa đã đầu hàng." Carlton thuận tình trong khi quan sát kỹ lâu đài. "Chắc là có vấn đề nội bộ thật."
"Công tước có vẻ khá sợ thuộc hạ của mình. Không lẽ ngài ấy không có thực quyền trong lâu đài?"
Kể cả thế, tại sao Công tước lại có thể chạy chân trần qua rừng để xin hàng chứ? Có vẻ như vấn đề nội bộ này không nhỏ đâu.
"Nhìn cậu ta thảm như vậy cũng đáng."
"Cứ thế này, liệu Công tước có trở thành kẻ phản bội trong mắt mọi người không? Có lẽ chúng ta nên giấu ngài ấy đi là tốt nhất..."
"Kệ đi. Họ sẽ không giết cậu ta đâu."
Carlton bật cười một cách cáu kỉnh, hắn thật sự muốn nhìn Louison bị hạ bệ mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.