Quyển 2 - Chương 22: Công việc bộn bề
Khản Không
16/04/2013
Hành vi này chỉ có thể ngẫm lại.
Mua xe là chuyện lớn, mà đã là chuyện lớn thì không thể hành động theo cảm tính nhất thời được, bởi nếu không thì sẽ có lúc phải hối hận.
"Không nên làm bậy, không nên làm bậy! Mình phải bình tĩnh lại, phải bình tĩnh lại!" Sau khi cân nhắc rất nhiều lần, Ung Bác Văn mới tạm thời bình tâm, nén sự bất bình xuống, và nói bằng giọng rất thản nhiên:
"Mau đem đến vài tập tài liệu giới thiệu, ta muốn xem qua rồi hẵng mua."
Cô nàng bán hàng đưa cho hắn tập tài liệu được in ấn tinh xảo bằng cả hai tay.
Ung Bác Văn nhận lấy, sau mới kẹp dướii nách rồi xoay người. Đang định đi ra ngoài nghiên cứu kỹ lưỡng, nhưng chỉ mới đi được hai bước, hắn chợt nghe tiếng gọi với ở sau lưng: “Ung tiên sinh, khoan hãy đi!”
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ phía xa có một người đàn ông trung niên mặc âu phục phẳng phiu bước tới thật nhanh. Trên mặt người này treo một nụ cười rất tươi và nói: "Thưa Ung tiên sinh, sao ngài lại bỏ đi vậy? Chẳng lẽ không có chiếc nào vừa ý ngài hay sao?”
Thấy người vừa đến mà đã vồn vã hỏi thăm, Ung Bác Văn không khỏi ngây ngẩn, thậm chí chẳng nhớ mình có gặp người này ở đâu hay chưa. Bấy giờ, hắn chỉ đành hỏi một cách chần chờ: "Xin hỏi, ngài là..."
Người đàn ông trung niên chẳng những không xấu hổ, ngược lại cười nói: "Chắc Ung tiên sinh chưa gặp ta nhưng ta lại biết Ung tiên sinh." Trong lúc nói chuyện, người này thầm hé vạt áo vest bên ngoài ra, để lộ một huy chương xanh lá trên ngực áo sơ mi lót bên trong.
Thì ra vị này là một hội viên của Hiệp hội pháp sư, thậm chí còn là một hội viên cao cấp đeo huy chương xanh lá. Nhưng điều hiển nhiên là huy chương xanh lá vẫn còn kém hơn huy chương màu tím của Ung Bác Văn đến ba bậc.
Ung Bác Văn vội vàng đưa tay ra: "Xin chào, chẳng hay tiên sinh xưng hô thế nào?"
"Ta tên là Bàng Tăng Tường." Người đàn ông trung niên nắm tay Ung Bác Văn nhiệt tình đến nỗi không nỡ thả ra: "Nếu ngài đã đến, vậy chi bằng hãy vào trong. Ngoài này chỉ có vài mẫu xe thông thường mà thôi, chắc Ung tiên sinh sẽ không để trong mắt. Nhưng phía sau vẫn còn vài chiếc rất hợp với ngài đấy!"
Cũng không đợi Ung Bác Văn phản đối, người đàn ông này đã kéo hắn vào trong. Cùng lúc đó, hắn quay đầu sai cô nàng bán hàng: "Mau đem tài liệu từ số 3103 đến số 3165 đến đây!"
Cô nàng bán hàng vội vàng trả lời một câu thật dẻo: "Vâng, giám đốc Bàng."
Sau liền chạy tỏa khói, trong khi chạy vẫn nhịn không được mà quay đầu lại nhìn lướt qua Ung Bác Văn rồi nói thầm trong lòng: "Tên gia hỏa đầu đường xó chợ kia có địa vị gì mà đến một kẻ vốn nổi tiếng kênh kiệu như giám đốc Bàng phải cung kính đến thế?"
Ung Bác Văn bị Bàng Tăng Tường kéo vào phòng VIP một cách ù ù cạc cạc. Khi hai bên ngồi xuống, hai nữ tiếp tân chuyên phục vụ khách quý lập tức bưng trà rót nước. Đợi thêm một chốc, cô nàng bán hàng vừa ôm một chồng tài liệu dày cộm đến bên cạnh vừa thở phì phò, mồ hôi đầm đìa.
Ung Bác Văn thấy thế, trong lòng cũng hơi ngại, nhưng Bàng Tăng Tường chợt quát: "Cầm có bây nhiêu mà đã mệt như sắp chết, thật là hết chỗ nói mà!"
Cô nàng bán hàng đáng thương sợ hãi đến nỗi không dám lau mồ hôi, thay vào đó cúi đầu xin lỗi không ngừng. Sau khi kể lể vài câu, Bàng Tăng Tường mới phất tay nhằm đuổi cô nàng ra ngoài rồi mới bắt đầu than thở với Ung Bác Văn: "Xin Ung Thiên Sư đừng để ý đến nàng ta. Do người ở đây bán hàng lâu rồi nên ánh mắt trở nên nịnh bợ, chỉ nhận quần áo chứ không nhận người, vì vậy mới tạo ra hoàn cảnh không chu toàn."
"Cửa hàng này do ngươi mở sao?" Ung Bác Văn bắt đầu cảm thấy kính nể Bàng Tăng Tường. Nơi đây chính là một trong hai nơi bán xe hàng đầu tại quảng trường Minh Châu, và thậm chí cả Xuân Thành, giá trị sơ sơ mà đã mấy chục triệu. Hóa ra đều do vị pháp sư đeo huy chương xanh lá thành lập.
"Điều này hẳn sẽ Thiên Sư chê cười..." Bàng Tăng Tường không hề tự hào như trong tưởng tượng, thay vào đó có vài phần xấu hổ: "Ta chẳng có bản lãnh gì cho cam, may nhờ có phước đức tổ tiên mới mở được cửa hàng này, làm quần quật mà chỉ đủ sống, nào dám so với khí phách to lớn của Thiên Sư."
Đến lượt Ung Bác Văn cảm thấy hổ thẹn, công ty bé xíu của mình ấy vậy mà chẳng bằng một góc của người ta, nhìn sao cũng chẳng thấy mang "khí phách to lớn" gì.
Hai người lại khách sáo với nhau vài câu, lúc này Bàng Tăng Tường mới chịu trở lại chuyện chính bằng cách giao tài liệu giới thiệu cho Ung Bác Văn.
Đối với lĩnh vực xe cộ, Ung Bác Văn chỉ biết mỗi việc lái, còn về nhãn hiệu hay các thông số khác thì biết bốn vòng tròn là Audi cùng loại xe QQ, cái khác thì mù tịt. Cuối cùng, Bàng Tăng Tường vẫn phải đề nghị một chiếc xe việt dã đời mới tên "Vũ Trụ Phong Bạo" cho hắn, giá chiếc xe này là một triệu rưỡi.
Ung Bác Văn tự mình thử xe và cảm thấy vô cùng thỏa mãn, đang định rút hầu bao trả tiền, Bàng Tăng Tường chợt ngăn lại rồi nói: "Vấn đề tiền bạc cũng không cần gấp, ta vẫn còn một việc muốn thương lượng với Thiên Sư."
Hắn đưa Ung Bác Văn trở lại phòng VIP, sau đó mới nói rõ: "Gần đây công ty của ta không được yên bình vào những lúc về đêm, thế nên ta muốn thuê hai con quỷ để trực đêm."
Ung Bác Văn cảm thấy ngạc nhiên nên hỏi: "Bàng tiên sinh là hội viên cao cấp, sao lại muốn thuê quỷ ở chỗ ta?"
Bàng Tăng Tường cười khổ rồi nói: "Một lần ra tay, Thiên Sư đã bắt được hơn bốn trăm con quỷ, nào biết việc này đối với bọn ta khó khăn đến nhường nào? Đó chưa nói đến những quy định khắt khe về việc sử dụng quỷ tư nhân. Lại nói, nếu ta bắt được một con quỷ mà không nộp lên Hiệp hội, thay vào đó sử dụng một mình, chắc chắn phải làm tài liệu báo cáo và nhiều kiểu điều tra phê duyệt kỹ càng rồi cuối cùng là kiểm tra trạng thái tinh thần của quỷ, bấy nhiêu thôi đã mất nửa năm. Phê duyệt rồi cũng vẫn chưa yên, bởi mỗi con quỷ còn có nghĩa vụ với Hiệp hội. Nhất là mỗi khi Hiệp hội có sự kiện quan trọng, chúng đều phải tham gia theo yêu cầu. Tóm lại có rất phiền phức, thà rằng ra ngoài thuê quỷ của các công ty cho thuê quỷ cho xong. Chỉ là những công ty bình thường cùng lắm chỉ có bảy tám con quỷ thì đã nổi tiếng vang trời. Còn công ty có từ chục con đến hai chục lại càng hiếm, bình thường hợp đồng nhiều đến không đếm xuể, giá cả cao đến kinh người. Mà công ty của ngài vừa thành lập, cộng với số lượng quỷ không có việc làm rất cao, thế nên ta muốn thương lượng với ngài việc thuê chúng về làm bảo vệ. Thời gian cũng không lâu, chừng ba tháng để những chuyện ma quái trong công ty được lan truyền ra ngoài là được. E hèm, chiếc xe này coi như là tiền ứng trước của ta, xin ngài đừng chê ít."
Nghĩ đi nghĩ lại, Ung Bác Văn chợt nhớ trong đám quỷ dưới trướng có hai tên từng làm bảo vệ, thế nên lập tức đồng ý và ký hợp đồng cho thuê ngay tại chỗ. Chỉ cần đến tối nay, hai con quỷ sẽ bắt đầu làm việc.
Sau khi thương thảo xong xuôi, Ung Bác Văn lái xe mua sắm theo đơn hàng. Đến tận hai giờ chiều, hắn mới mua đủ những món cần mua. Ngoại trừ một số món giao đến tận nhà, còn lại đã chất đầy non nửa xe. Đến đây, Ung Bác Văn liền trở về công ty.
Đến công ty, hắn chia đống đồ cho đám quỷ để chúng bắt đầu nhiệm vụ của mình rồi mới gọi hai con quỷ từng làm bảo vệ trước khi chết đến. Nhưng khi nói sơ qua về hợp đồng lao động, hai con quỷ lập tức tỏ ra vui vẻ vô cùng, mặt khác làm những con quỷ khác hâm mộ không thôi, thậm chí còn gào thét nhằm yêu cầu ông chủ giao công tác cho mình làm.
Phải vất vả lắm, Ung Bác Văn mới trấn an được đám quỷ này, bởi chỉ cần danh tiếng công ty được truyền đi thì hợp đồng sẽ đổ tới cuồn cuộn, đến lúc đó sợ rằng muốn nghỉ xả hơi cũng không được.
Sau khi trở về phòng làm việc của mình, Ung Bác Văn mới biết thế nào là nhẹ nhõm. Ở giữa căn phòng rộng thênh thang, hắn chợt nhớ đến trang web Ngư Thuần Băng vừa thiết kế, thế nên lập tức mở máy vi tính.
Lúc này, website của công ty đã có một con quỷ khác. Đây là con quỷ vì thất tình, suy nghĩ không thông nên thắt cổ tự tử. Lại nói quần áo ngoài thân của con quỷ này đều mang mào trắng, lưỡi thè dài ngoằng. Trong lúc bay tới bay lui trong căn phòng, thỉnh thoảng nó lại làm mặt quỷ, miệng kêu mấy tiếng, nhìn sao cũng thấy đáng sợ.
Thật ra con quỷ này không phải do kỹ xảo tạo ra mà là hình ảnh do một camera trong công ty quay lại.
Giờ đây Ung Bác Văn chẳng còn là gà mờ về công nghệ tiên tiến của Hiệp hội như trước. Thậm chí hắn còn biết Hiệp hội có loại phù văn kỹ thuật liên kết với trang web. Món này ngoài việc số liệu hóa ma quỷ, còn có công dụng giúp chúng tự do hoạt động thông qua đĩa CD cài vào trong máy tính.
So với những kỹ thuật cao cấp ở trên, rõ ràng trò ứng phó tạm thời của Ngư Thuần Băng thật chẳng ra làm sao, đấy là chưa nói càng nhìn càng giống kỹ xảo do ba cái chương trình hạng hai tạo ra. Thậm chí, từ những comment do một số người ghé thăm để lại đã có thể nhìn ra.
Tuy website chỉ mới hoạt động chưa đến ba ngày nhưng đã có hơn mười nghìn lượt xem. Chỉ là người để lại comment mới hơn một chục, đa số là châm chọc hoặc kiêu khích. Tất nhiên, chẳng ai tin trước mắt họ là quỷ thật.
Ung Bác Văn cảm thấy cách nghĩ của Ngư Thuần Băng rất chính xác. Bây giờ là thời đại Inte, và đó rõ ràng là một phương tiện tuyên truyền, quảng cáo vô cùng hiệu quả. Khuyết điểm duy nhất của website chính là không thể thỏa mãn yêu cầu về âm thanh lẫn hình ảnh của dân mạng. Xem ra, muốn quảng cáo trên mạng, tốt nhất phải thiết kế một trang web hoành tráng và đặc sắc.
Đó là công việc của những kỹ thuật viên chuyên nghiệp, chứ không phải thứ mà kẻ ngoài nghề như Ung Bác Văn có thể nhúng tay vào. Thế nên hắn đành mở tư liệu của đám quỷ nhằm tìm kiếm một gã có biệt tài thiết kế trang web. Điều đáng ngạc nhiên là cả đám quỷ hơn bốn trăm con, nhưng chẳng con nào thuộc chuyên môn này, xem ra chỉ có thể thuê người về làm mà thôi.
Chuyện này không phải là việc chỉ cần ra ngoài rồi tóm đại một tên về là xong, có lẽ phải hỏi thăm bên Hiệp hội pháp sư một chút.
Vừa nghĩ đến việc mướn người, Ung Bác Văn lập tức nghĩ đến kinh nghiệm đau khổ khi nãy.
Ông chủ của một công ty lớn, ấy vậy mà phải đích thân mua đồ dùng cho nhân viên, nguyên nhân chỉ là một chữ: Người!
Thoạt nhìn, việc cấp bách bây giờ vẫn là chiêu binh mãi mã và ít nhất phải tìm được hai chàng trai mạnh khỏe để làm những việc khiêng vác lặt vặt.
Thấy thời gian vẫn còn sớm, Ung Bác Văn cũng không muốn để mai tính, thay vào đó, hắn rời khỏi công ty, đánh xe đến trụ sở của Hiệp hội pháp sư Xuân Thành.
Khi đến trước cửa, hắn lập tức nhìn thấy một nhóm gồm sáu, bảy nữ sinh trẻ tuổi đang líu ríu cười nói, người đi đầu chính là Ngư Thuần Bằng.
Ngư Thuần Băng rất tinh mắt, tất nhiên cũng nhìn thấy Ung Bác Văn đang đi tới. Bấy giờ, nàng lập tức kêu: "Lão Ung! Ở bên này, bên này nè!"
Miệng kêu vậy nhưng Ngư Thuần Băng lập tức chạy về phía Ung Bác Văn, chẳng đợi hắn đáp lời. Đám nữ sinh ở bên cạnh nàng cũng vây quanh, rồi hỏi han đủ kiểu.
"Này Tiểu Ngư Nhi, hắn là ai vậy?"
"Chẳng lẽ là bạn trai của Băng tỷ?"
"Hắn cũng bình thường thôi, chẳng lẽ Băng tỷ đã chán mấy anh đẹp trai nên muốn đổi khẩu vị?"
"Cái gì? Thì ra Băng tỷ chán tiệc lớn nên chuyển sang món tráng miệng!"
Một đám nữ sinh nói chuyện với nội dung càng ngày càng dìm hàng gay gắt, thậm chí Ung Bác Văn nghe xong cũng phải toát cả mồ hôi.
Ngư Thuần Băng nhịn không được, mới khua tay rồi nói: "Toàn đoán mò tầm bậy, đây là ông chủ của ta, Đại Thiên Sư Ung Bác Văn!" Trong giọng nói rõ ràng nhấn mạnh ba chữ "Đại Thiên Sư".
Những nữ sinh này chợt im lặng. Sau đó, họ lại nhìn chằm chằm vào Ung Bác Văn, cuối cùng đột ngột hét ầm lên như nhìn thấy động vật quý hiếm.
"Oa, thì ra ngươi là Ung Bác Văn!"
"Wow, còn đẹp trai hơn trong hình gấp trăm lần!"
"Ung Thiên Sư, hãy ký tên cho ta với."
Không biết ai nghĩ ra chuyện này mà làm cả đám nhao nhao đưa bút ra.
Ung Bác Văn chưa trải qua tình huống này bao giờ, thế nên đầu óc lập tức choáng váng. Sau khi nhận bút, hắn chỉ đành hỏi thầm: "Ký tên vào nơi nào?"
Hỏi vậy là vì những cô bé này chỉ đưa bút chứ không đưa vở, hắn nào biết ký vào đâu?
Cô bé đưa bút đầu tiên có khuôn mặt rất bầu bĩnh, mái tóc uốn lượn như sóng, phía sau thắt bím và vắt qua hai vai một cách tùy ý. Thấy Ung Đại Thiên Sư hỏi mình, cô bé lập tức duỗi cánh tay rồi nói: "Ký vào đây, ký vào đây."
Ung Đại Thiên Sư nhìn chằm chằm vào cánh tay trắng như tuyết, sau đó chăm chú ký tên lên đó một cách rất cẩn thận.
Cô bé hớn hở nhìn chữ ký trên cánh tay, rồi đột nhiên ôm chầm Ung Bác Văn và hôn lên mặt hắn một cái.
"Ta là Lạc Tiểu Nam phái Thải Thành, phải nhớ ta đó!"
"Ai da, tới phiên ta, mau tránh ra." Mấy cô bé ở xung quanh vô cùng bất mãn, thế nên cùng đồng tâm hiệp lực kéo Lạc Tiểu Nam sang một bên để đến phiên mình nhân chữ ký.
Người sau mỗi lúc lại càng ghê gớm hơn người trước, ban đầu nếu Lạc Tiểu nam chỉ bảo hắn ký tên lên trên tay thì bây giờ những cô bé kế tiếp bắt hắn ký tên trên lưng, trên bụng, thậm chí ký tên trên ngực áo nữa!
Sau khi ký tên xong sẽ đến đoạn nói tên, Ung Đại Thiên Sư hết ký trên rồi ký dưới. Vì khẩn trương nên không những chảy mồ hôi đầy người, mà mặt còn dính đầy những vết son môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.