Quyển 2 - Chương 23: Thầy bói (2)
Khản Không
05/09/2013
"Mọi người cứ đi trước, ta có một chuyện rất quan trọng cần nói với lão Ung." Ngư Thuần Băng thấy cả đám nữ sinh đều đã nhận chữ ký mà chưa chịu đi, cơn giận lập tức nổi lên. Và chỉ cho đến khi bị Ngư Thuần Băng xua đuổi, những cô nàng này mới chịu tản ra với những nụ cười toe toét trên môi.
Ung Bác Văn thở dài một hơi rồi ngẩng đầu nhìn lên. Bấy giờ, hắn chợt phát hiện xung quanh có rất nhiều pháp sư, người nào người nấy không chỉ thì trỏ, đã vậy còn đàm tiếu to nhỏ. Trong số này, có kẻ thầm hâm mộ, kẻ khác lại ghen ghét, tâm trạng nào cũng có. Đến đây, Ung Bác Văn tranh thủ lấy khăn giấy ra và lau mặt thật gấp, nhằm tránh khỏi việc bị mọi người gọi là "cuồng dâm" hay "háo sắc" gì đó...
Sau khi đuổi những cô bạn của mình đi, Ngư Thuần Băng mới thẹn thùng nói: "Trước giờ mấy cô nàng vừa rồi vẫn thường điên điên khùng khùng như vậy, không lúc nào đàng hoàng cả... Ngươi đừng để ý đến họ nha lão Ung."
"Không sao, không sao." Ung Bác Văn cười gượng cho qua chuyện, nhưng trong lòng lại nghĩ: "May thật, suýt chút nữa thì mình đã bị nhóm nữ sinh nọ xé thành mấy mảnh..."
"Này lão Ung, ngươi đến Hiệp hội để làm gì? Có phải đến để đón ta không?" Ngư Thuần Băng hỏi xong câu trên, đôi mắt lập tức lấp lánh như sao.
Thật đáng tiếc, những kẻ có cái đầu bằng gỗ vẫn thường phá vỡ mộng đẹp của người khác. Về phần Ung Bác Văn, hắn không những chẳng hiểu ý mà còn trả lời rất trung thực: "À không, ta đến Hiệp hội để mướn người."
"Ta biết là ngươi chẳng hề có lòng như vậy."
Ngư Thuần Băng nhíu chiếc mũi quỳnh, ngoài miệng hừ lạnh một tiếng, sau mới nói: "Ta đã điều tra qua, tập đoàn Thánh Hằng chuyên bán những sản phẩm của Phật giáo và rất có danh tiếng trong giới thượng lưu Âu Mỹ. Ngoài sản nghiệp to lớn, Hiệp hội vẫn luôn hoài nghi rằng bọn họ còn là một chi nhánh của Mật Tông, mục đích là mượn danh nghĩa buôn bán để truyền giáo, chỉ là chi tiết rõ ràng vẫn còn thiếu. Nhưng quả là bọn họ không có quan hệ với Hiệp hội Phật giáo, cho nên có thể coi là tự do. Lại nói ngay buổi sáng hôm nay, những người này vừa đệ đơn xin phép gia nhập lên trụ sở chính của Hiệp hội toàn quốc vừa nhờ người đưa tài liệu và quỷ hồn đến đây. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, có lẽ chỉ trong buổi tối hôm nay, họ sẽ trở thành hội viên chính thức với huy chương màu cam, đồng nghĩa với tư cách lập công ty. Theo tình hình này, chúng ta có muốn ngăn cũng không còn cách. Xem ra bọn ngốc bên trụ sở chính đang rất vui mừng, không chừng còn cho rằng người của Mật Tông chủ động xin gia nhập Hiệp hội pháp sư là một thắng lợi to lớn, cần được tuyên truyền rộng rãi ấy chứ."
Nhưng Ung Bác Văn lại chẳng nghĩ vậy: "Không sao cả, ta đã chuẩn bị bản kế hoạch rồi. Còn nói về thực lực, chúng ta chẳng việc phải xoắn nếu phải cạnh tranh với bọn họ!"
Ngư Thuần Băng gầm gừ một cách hung dữ: "Đồ đầu đất, chuyện làm ăn này là của chúng ta, việc gì phải cạnh tranh với những người đó? Thay vào đó, ta nghĩ chúng ta cần phải dạy cho bọn họ một bài học!"
Ung Bác Văn vội vàng khuyên: "Ngươi đừng có làm bậy à nha!"
"Yên tâm, ta sẽ không làm bậy!" Ngư Thuần Băng đồng ý rất nhanh, sau lại nói tiếp: "Thôi, ta còn có việc phải làm. Xin đi trước!" Sau khi vẫy tay chào Ung Bác Văn, nàng lập tức bỏ đi.
Ung Bác Văn vẫn có cảm giác không yên tâm đối với Ngư Thuần Băng. Suy đi tính lại, hắn nghĩ nên nói chuyện này cho Ngư Thừa Thế biết thì sẽ tốt hơn, sẵn tiện cũng sẽ hỏi qua lai lịch của pho tượng hôm trước.
Nhưng khi đến sảnh chính, hắn mới nghe ngóng một được tin tức, đó là Ngư Thừa Thế đã lên máy bay đến Thượng Hải để tham gia cuộc họp của Hiệp hội pháp sư toàn quốc và theo dự tính thì đến ngày mai mới trở về.
"Đành chịu vậy!" Vừa nghĩ thầm, Ung Bác Văn vừa rảo bước đến bộ nhân sự để nghe tư vấn về việc mướn người.
Bộ nhân sự tiếp đãi ngôi sao trong giới pháp thuật Xuân Thành cực kỳ chu đáo và nhiệt tình. Và ngay khi biết rõ tình huống và nhu cầu của Ung Bác Văn, họ lập tức hướng dẫn hắn về thông báo tuyển học trò.
Ung Bác Văn không muốn thuê nhân viên cao cấp mà chỉ cần người để làm việc lặt vặt thay mình. Dù sao hắn là một Đại Thiên Sư danh tiếng lẫy lừng, ngoài ra còn là hội viên của Hiệp hội pháp sư nên phải chú ý đến mặt mũi, chứ chẳng thể nào cứ nhận mọi thứ về mình được. Cũng chính vì thế, Ung Bác Văn không cần pháp sư có bản lĩnh pháp thuật cao cường, thay vào đó tìm một học trò cho xong.
Do không rõ những việc này, thế nên khi được tư vấn, hắn lập tức đồng ý mà chẳng cần phải do dự. Thậm chí, hắn còn giao cho bộ nhân sự toàn quyền xử lí nữa.
Thảo luận xong về việc thuê người, Ung Bác Văn rời khỏi bộ nhân sự và đến bộ thương phẩm nhằm mua thêm vài loại vũ khí pháp thuật, phần nhiều sẽ là loại lựu đạn phá pháp tiện lợi để mang theo bên người.
Ung Bác Văn vừa bỏ đi, một pháp sư trung cấp, thân là trưởng bộ tài nguyên, lập tức nói với đám thuộc hạ của mình: "Các ngươi cứ làm việc tiếp, ta phải ra ngoài một chút."
Ra khỏi văn phòng, người này tìm đến một góc tối không người rồi lấy điện thoại ra và gọi đến một số: "Lão Ngô à? Chẳng phải ngươi muốn tìm một chỗ tốt cho con mình sao? Hiện có cơ hội rồi đó, ngươi còn nhớ Ung Bác Văn không? Đúng, chính là truyền nhân chính tông của Thiên Sư Bắc Phái, hiện đang giữ danh hiệu Đại Thiên Sư và từng ra tay bắt bốn trăm con quỷ trong một lần đấy. À, hắn đang muốn tuyển hai đứa học trò..."
Vị kia nào đâu biết khi mình ra ngoài, những nhân viên trong phòng lập tức chạy tứ tán. Người nào người nấy tìm một chỗ hẻo lánh rồi cuống cuồng liên lạc qua điện thoại...
"Lão Triệu à, có tin tốt đây. Ha ha, sau này ngươi đừng có nói người huynh đệ như ta không giúp đỡ ngươi à nha..."
"Này Hắc Tử, công ty của Ung Bác Văn muốn mướn người..."
Từ những cuộc điện thoại và các phương tiện thông tin liên lạc, quan hệ khổng lồ bắt đầu vận chuyển một cách bận rộn.
Ung Bác Văn chỉ mới đến bộ thương phẩm thì tin tức "tuyển học trò" đã lan truyền khắp Hiệp hội pháp sư Xuân Thành!
Đối với những chuyện này, Ung Đại Thiên Sư không hề hay biết. Và ngay sau khi mua sắm thỏa thích bao gồm nhiều vũ khí pháp thuật chất thành hai rương lớn, hắn mới rời khỏi hiệp hội. Nhưng lúc đến trước cửa nhà mình, còn chưa kịp mở cổng ra thì sau lưng chợt có một giọng nói trầm thấp vang lên: "Này chàng trai trẻ, hãy xem tướng đoán mệnh đi."
Ung Bác Văn nhìn lại và trước mắt hắn là một người đàn ông trung niên, nhưng không biết là người này đã đứng đó từ lúc nào.
Người này đeo một cặp kính râm trước mắt, xem chừng tuổi đã ngoài năm mươi. Nhìn thoáng qua thì thấy sắc mặt của lão thầy bói hơi tái, gò má gầy trơ xương. Trên người y hiện đang mặc một bộ Đường Trang màu xanh nhạt nhưng đã ố vàng, tay trái chống gậy trúc, tay phải cầm ống tre, trong ống có hơn mười cây xăm đều bằng trúc. Nhưng dù là ống tre hay là xăm trúc đều vô cùng cổ xưa, xem ra đã tồn tại rất lâu rồi.
Ung Bác Văn nhìn lướt qua ngực áo thì nhận ra y không đeo bất cứ huy chương gì. Mà những người làm nghề này ngay trong phạm vi của Hiệp hội pháp sư như y mà không phải là hội viên thì hẳn đều là bọn bịp bợm chốn giang hồ.
Nhưng nghĩ đến quãng thời gian trước khi bắt được quỷ, trong lòng hắn chợt sinh ra sự đồng cảm đối với người cùng số phận. Chỉ tiếc là hắn chẳng rõ yêu cầu về phương diện đoán mệnh của Hiệp hội pháp sư là gì, bằng không sẽ giúp thầy bói này một phen.
"Bói toán như thế nào? Giá cả ra sao?" Ung Bác Văn thuận miệng hỏi luôn: "Quan trọng là có chuẩn không đó?"
"Không chuẩn, không lấy tiền." Thầy bói rất tự tin: "Mời rút thăm."
Ung Bác Văn mỉm cười, sau lại lấy ra một tờ tiền năm trăm rồi đưa cho thầy bói: "Ta còn có việc phải làm, không xem được."
Thầy bói thấy vậy nhưng chẳng hề thấy tốt mà cầm lấy, thay vào đó dí ống thẻ sát người Ung Bác Văn, ngoài miệng nói: "Mời rút xăm."
Ung Bác Văn chỉ có thể thở dài. Cuối cùng, vì không muốn gây khó cho đối phương, hắn lập tức rút một cây xăm, cũng chẳng nhìn mà giao cho thầy bói: "Xin hãy giải nhanh một chút, ta còn có một cuộc hẹn."
Thầy bói kia cầm lấy rồi vuốt nhẹ trên mặt xăm trúc. Và rồi khuôn mặt của y chợt co rút, tựa như đang kìm nén sự kích động của mình. Nhưng ngay cả hơi thở của y, vốn đang đều đặn, cũng trở nên dồn dập một cách bất thường.
Y hít một hơi thật sâu, sau mới huơ xăm trúc về phía Ung Bác Văn, ngoài miệng quát khẽ: "Nhất thiết chư phật hoa gian xuất, nhất thiết trí huệ quả trung sinh."
Ung Bác Văn nghe mà không hiểu. Bỗng hắn nhìn thấy trên xăm trúc vẽ một hòa thượng trẻ tuổi mặc áo bào trắng, tay trái kết phật ấn, tay phải dựng thẳng trước ngực và hiện đang ngồi thiền với nụ cười trên môi.
Nhìn kỹ lại, Ung Bác Văn không khỏi sững sờ, bởi đây chính là hình dáng của hòa thượng trẻ tuổi trước khi tọa hóa mà hắn đã từng nhìn thấy trong giấc mơ.
Hắn bất giác hỏi: "Hòa thượng này là ai?"
"Ô hay! Sao ngươi không tự hỏi mình?" Thầy bói lại quát khẽ rồi đâm cây gậy xuống nền đất.
"Phanh!" Cây gậy nọ lập tức ngập sâu trong mặt đường bằng xi măng.
Ung Bác Văn thấy vậy, trong lòng liền rung động.
"Cao thủ!"
Giờ đây, Ung Bác Văn đã nhận ra thầy bói trước mặt mình tuyệt không phải là giang hồ bịp bợm bình thường và vô duyên vô cớ tìm đến chỉ đơn giản là để xem tướng số. Nghĩ đến đó, hắn càng thêm cảnh giác.
Thầy bói buông gậy, tay phải kết một pháp ấn cổ quái, ngoài miệng quát: "Úm đô lỗ đô lỗ hồng!"
Theo tiếng động này, tế giới ồn ào đột ngột yên tĩnh.
Tiếng xe cộ, tiếng cười nói... biến mất mà không để lại một chút tăm hơi.
Mặc kệ nỗi xao động từ trong cõi lòng, Ung Bác Văn vừa nhìn chằm chằm vào thầy bói vừa quét mắt để nhìn rõ tình hình xung quanh.
Hiện xe cộ và người qua kẻ lại trên đường đều đã ngưng lại tại chỗ.
Hệt như khi chúng ta đang xem chừng khi nhấn nút Pause (Tạm dừng), từ đó tất cả hình ảnh đều bất động.
Ung Bác Văn có thể nhìn thấy hai nữ sinh ở gần đó đang nghiêng người, bởi cơn gió nhẹ mà chiếc váy ngắn đến dọa người bay lên và để lộ ra lớp quần lót màu trắng ở bên dưới.
Hắn có thể nhìn thấy hai cảnh sát đang đi tới, một trong hai người đang huơ gậy, dường như muốn xua đuổi lão thầy bói.
Thậm chí, hắn còn nhìn thấy một chiếc xe hơi cách đó không xa, cửa xe mở hé, một cặp đùi thon dài đang định bước xuống và cả khí thải đang tỏa ra từ ống bô ở sau xe...
Đây là pháp thuật gì mà lại có thể khiến cả thế giới bất động!
Thầy bói đột ngột nở một nụ cười kỳ lạ: "Đến đây đi và hãy để ta nhìn thấy bản lĩnh thật sự của ngươi."
"Ngươi là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?" Ung Bác Văn không muốn đánh một trận mà không rõ nguyên do.
"Việc đó không quan trong." Thầy bói thu lại ống xăm, hai tay kết thủ ấn rườm rà, nhìn qua hệt như trăm hoa đua nở.
"Úm ba nhật la đặc lặc già!"
Ung Bác Văn nhận ra thế giới xung quanh run rẩy nhè nhẹ theo tiếng hét của y. Cùng với những vòng tròn do không khí rung động tạo ra, trung tâm của những chiếc vòng này đột ngột xuất hiện một điểm đen, thật chẳng khác mặt nước tĩnh lặng bị một hòn đá rơi xuống.
Một loại cảnh báo nguy hiểm chợt xông lên tận óc.
Điểm đen nhanh chóng mở rộng, chỉ trong nháy mắt đã lớn cỡ đầu người, xem ra được hình thành do không gian bị xé rách.
Nhiều tiếng gào thét trầm thấp của dã thú bị thương vang lên nối tiếp nhau. Từ trong lỗ đen, hai cánh tay đen kịt thò ra... Một loạt bóng dáng thoát khỏi lỗ đen rồi rơi xuống trước mặt Ung Bác Văn và ngăn trở toàn bộ tầm mắt của hắn.
Giờ đây, trước mắt chỉ là một màu đen kịt.
Cùng cơn gió tanh đập vào mặt, xung quanh chợt xuất hiện những tiếng gào thét ầm ĩ và âm thanh gãy vỡ nặng nề. Mà dường như trong những tiếng gào thét có ẩn chứa một sức mạnh hung hăng, bạo ngược đến nỗi khiến hắn bất giác toát mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo.
Còn chưa kịp nhìn rõ vật đối diện là cái giống gì thì Ung Bác Văn đã nhận ra một móng vuốt khổng lồ đang bổ xuống.
Vì thế tới của móng vuốt cực kỳ hung mãnh, cộng với việc chưa rõ tình hình của kẻ địch, nên Ung Bác Văn không dám đón đỡ mà thay vào đó nhảy lùi về phía sau một cách vội vàng. Còn móng vuốt khổng lồ thì vẫn bổ xuống liên tục, thậm chí sự bén nhọn của thứ này đã rạch phá hư không, từ đó sinh ra những âm thanh xé gió kỳ dị.
Oanh!
Lối đi bộ bằng xi măng nổ tung, cát bụi mù mịt, hệt như bị lựu đạn oanh tạc. Bên cạnh đó, những khối vụn từ mặt đường bắn lên và bay tung tóe về bốn phương tám hướng.
Bóng đen đánh tan tro bụi lẫn gạch đá cản trở nó rồi lao thẳng đến trước mặt Ung Bác Văn. Lúc này, bóng đen to lớn như gấu đang dang rộng hai móng vuốt để vồ vào hắn.
Thừa lúc kẻ địch không đề phòng, Ung Bác Văn bay người rồi thuận thế tung cước vào giữa lồng ngực của bóng đen.
Một tiếng trầm đục vang lên, cước này như đá vào miếng sắt. Vì vậy, Ung Bác Văn chẳng những cảm thấy đau nhói ở chân mà toàn bộ thân hình còn bị lực phản chấn đánh bay ra ngoài.
Vội vàng lộn hai vòng, hắn mới rơi xuống nóc của một chiếc xe hơi loại nhỏ, sau đó mới đứng dậy một cách cực kỳ khó khăn.
Từ lúc tập võ cho đến nay, Ung Bác Văn chưa từng gặp qua đối thủ kỳ lạ như vậy, thế nên trong lòng rất hoảng sợ. Khi giương mắt nhìn lại, hắn phát hiện bóng đen lại xông tới, tiếng nổ xé gió cũng đập vào hai lỗ tai.
Ung Bác Văn nào dám nghĩ ngợi mà lập tức nhảy lên nóc một chiếc xe phía sau. Sau khi vặn người trái phải để giữ thăng bằng, hắn lại nghe thấy tiếng nổ mạnh ở phía trước. Cùng lúc đó, những âm thanh do kim loại bị nghiền nát vang vào tai liên tục và khiến đáy lòng hắn run rẩy một hồi.
Chiếc xe rất to nhưng bóng đen chỉ cần một đòn là đã đánh nát ngay chính giữa, thậm chí hai đầu xe còn nhô lên rất cao, khoảng giữa đã hoàn toàn gãy làm đôi, vô số linh kiện rơi rớt không ngừng.
Đây chắc chắn không phải việc mà sức người có thể làm!
Cuối cùng thì Ung Bác Văn cũng nhận ra đối thủ không phải là đồng loại và lúc này hắn cũng nhìn thấy hình dạng của đối phương.
Thân quái vật cao ba mét, toàn thân đen như mực và ẩn hiện một làn hào quang đỏ như máu. Đầu nó to như cái đấu, trên mũi đeo một cái khuyên vừa thô vừa to, đỉnh đầu có một chiếc sừng, hàm răng trong miệng sắc bén như cưa. Riêng hai móng vuốt của quái vật này đã to như chân thú, đôi tay dài quá gối và đủ để chạm đất khi đứng. Mà bên trên hai cánh tay thì lại đeo rất nhiều vòng tròn kim loại, nếu nhìn lướt qua sẽ cho rằng đó là hai thứ đồ bảo vệ tay mang hình dạng cổ quái.
Trên thân quái vật lộ ra từng mảng cơ bắp sáng loáng, trước ngực đang đeo một tấm giáp hình vuông, ở giữa là một chiếc khóa sắt thô to được căng ra bởi bốn sợi xích, hai sợi vòng từ đầu vai ra sau lưng, hai sợi còn lại quấn trực tiếp trên hông.
Ở thân dưới, quái vật mặc một chiếc quần lót bó sát bằng kim loại, có lẽ đây chính là quần lót sắt cũng không biết chừng.
Lại nhìn đôi chân trần trụi của nó thì mới nhận ra móng trên trên từng ngón chẳng phải bình thường mà lại là những con dao găm sắc bén.
Với hình dạng này, mặc kệ nhìn từ góc độ nào đi chẳng nữa cũng chắc chắn không phải là nhân loại.
Mặc dù trong lòng nhộn nhạo nhưng khi bình tĩnh cảm nhận, Ung Bác Văn lập tức nhận ra trên người quái vật mang một tia âm khí vô cùng dày đặc và không kém phần hung tàn, bạo ngược trên người kẻ địch.
"Là ác quỷ!" Tuy nhận ra hơi thở bất thường của quái vật nhưng hắn vẫn cảm thấy do dự: "Đây là ác quỷ gì? Tại sao từ trước đến nay mình chưa từng nhìn thấy qua, giờ biết đối phó thế nào?"
Chẳng đợi Ung Bác Văn nghĩ ngợi cho xong, ác quỷ một sừng ở đối diện đã gầm lên một tiếng rồi nắm một đầu của chiếc xe vừa bị chính nó bẻ gãy và dùng sức kéo ra. Đến khi đã giật ra được, ác quỷ lần lượt ném hai nửa chiếc xe về phía Ung Bác Văn.
Ung Bác Văn vừa vội vàng bỏ chạy vừa tránh né hai nửa chiếc xe một cách khổ sở. Chỉ là lúc này, ác quỷ một sừng đã đuổi kịp và đâm thẳng vào lồng ngực của hắn.
Cả thân thể của Ung Bác Văn bị đánh bay như quả bóng da.
Sau khi đâm vào một thùng xe container hạng nặng, Ung Bác Văn mới có thể rơi xuống. Mặc dù không hề biết mình bị gãy bao nhiêu cục xương nhưng hắn cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng đau.
Ác quỷ một sừng ngửa mặt lên trời và gầm lên một tiếng rồi mới chụp lấy một chiếc xe tải ở bên cạnh để ném về phía Ung Bác Văn.
Chiếc xe tải lăn vài vòng trên không trung khiến hàng tấn cát vàng trên xe vung vãi tung tóe và nhấn chìm những nơi mà nó đi qua. Đến lúc xe tải rơi xuống vị trí của Ung Bác Văn, ba chiếc xe hơi ở xung quanh trực tiếp bị đập dẹp thành ba chiếc dĩa sắt. Sau khi tạo ra vài tiếng lạch cạch, "ba chiếc dĩa" phát nổ một cách kinh thiên động địa, khói bụi mịt mù.
Lão thầy bói đang đứng một bên theo dõi cuộc chiến không khỏi sững sờ. Chợt nhìn đống tro tàn, y lẩm bẩm: "Tại sao lại không phải? Chẳng lẽ ta đã lầm rồi ư?"
Chính trong thời khắc này, một bóng đen lao ra từ bên dưới đống cát. Ở giữa không trung, người này hét một tiếng, sau đó tay kết pháp ấn để hiệu triệu tia chớp đánh vào người ác quỷ.
Ầm!
Ác quỷ một sừng không những bị tia chớp đánh bay mà quanh người điện ánh điện lập lòe không dứt, thân thể vốn đã đen như than nay lại đen thêm vài phần.
"Còn sống!" Thầy bói vui mừng ra mặt, nhưng lại lập tức nhíu mày thật chặt: "Không đúng, vẫn không đúng, đây rõ ràng là pháp thuật Đạo gia rất thuần! Tại sao lại có thể thế được?"
Ung Bác Văn hiệu triệu Ngũ Lôi hộ thân chú và dễ dàng đắc thủ ngay trong một kích, nhờ đó nên hắn mới có thời gian rãnh để đến bên hai rương vũ khí. Mở rương, Ung Bác Văn kéo ra một món vũ khí bắt quỷ mới tinh.
Chiếc rương này chứa vũ khí mà Ngư Thuần Băng sử dụng vào đêm hôm đó: Súng bắt quỷ đa chức năng tự động.
Nhấc cao nòng súng cùng chỉnh lưới bắt quỷ xong, Ung Bác Văn nhắm vào ác quỷ một sừng rồi bóp cò.
Ánh lửa phụt lên, một nhánh lửa hồng bắn ra. Khi bay tới giữa chừng, lửa hồng chợt mở tung rồi hóa thành một tấm lưới bùa chú cháy đỏ và bao ác quỷ một sừng vào trong.
Ác quỷ một sừng dùng hết sức để giãy giụa nhưng không cách nào cử động được.
"Khá lắm." Ung Bác Văn mừng lắm. Lời vừa dứt, hắn buông súng, tay cầm dụng cụ hấp quỷ nhằm bắt con ác quỷ này.
Thầy bói nhìn thấy những cử động của hắn thì cơ mặt chợt vặn vẹo, hệt như muốn nhào đến cắn mấy miếng cho đỡ tức: "Thằng nhóc này đang làm gì vậy? Sao không thi triển Đạo pháp mà lại dùng những món đồ chơi tầm thường như thế chứ?"
Rồi lại lắc đầu, thở dài: "Xem ra ta đã lầm, người này hẳn không phải là kẻ kia. Bởi với tính cách cao ngạo của mình, chắc gì kẻ kia đã dùng món đồ này."
Một mặt lắc đầu cảm thán, một mặt y lại lướt đến bên cạnh ác quỷ một sừng rồi vỗ nhẹ, lưới bùa lập tức biến mất mà không để lại bất cứ bóng dáng hay tăm hơi gì.
Ung Bác Văn thầm kinh hãi. Nãy giờ lo ứng phó với ác quỷ một sừng, hắn đã hoàn toàn bỏ quên người đã đưa nó đến đây. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, nếu lão thầy bói này đã có thể triệu hồi một ác quỷ khủng bố như vậy, chắc chắn sẽ còn đáng sợ hơn ác quỷ đó rất nhiều.
Hắn khẩn trương đến nỗi tim cũng nhảy loạn, thậm chí còn nghĩ rằng thầy bói sẽ liên thủ với ác quỷ một sừng để đấu với mình, thành ra vội vàng kết ấn chú Ngũ lôi hộ thân để có thể ra chiêu bất cứ lúc nào.
Nào ngờ thầy bói vừa hủy lưới bùa thì lập tức kết thủ ấn rồi chưởng vào đôi mắt của ác quỷ một sừng.
Ác quỷ một sừng quỳ trên mặt đất như một gã nô bộc, ngoài miệng kêu rên một cách sợ hãi, toàn thân run rẩy không dứt.
Thầy bói mỉm cười, thầm niệm vài câu, năm ngón tay mạnh mẽ bóp xuống rồi kéo lên.
Phốc!
Tiếng mở nút bình thủy vang lên, ác quỷ một sừng bị phân giải theo âm thanh này.
Từ trên cổ ác quỷ, một chất lỏng đặc như mực phun trào. Ngay sau đó, thân thể khổng lồ của nó nhanh chóng xì hơi rồi teo tóp, trong nháy mắt chỉ còn lại một lớp da mềm dán trên mặt đất.
Thầy bói quay người bỏ đi một cách nghênh ngang, hoàn toàn lãng quên Ung Bác Văn.
Ung Bác Văn ngẩn ngơ: "Này, ngươi..."
Nói chưa dứt câu, bên tai chợt bùng lên đủ loại tạp âm. Định thần nhìn lại, hắn nhận ra thế giới xung quanh đã bình thường như trước.
Bờ váy của thiếu nữ rơi xuống một cách tự nhiên, hai gã bảo vệ bước đến chào hỏi hẳn, người để lộ cặp đùi thon thả ở ngay cửa xe cũng chậm rãi bước ra.
Tất cả đều bình thường!
Không có bất cứ dấu vết đánh nhau, cũng chẳng còn bất cứ chất lỏng màu đen nào!
Lớp gạch lót trên vỉa hè vẫn hoàn hảo, những chiếc xe hơi bên đường cũng không nổ tung. Chiếc xe container khổng lồ vẫn nhích dần trong dòng xe cộ dày đặc.
Tất cả những đồ vật của hắn đều không hề hư hao, thiếu sót duy nhất chính là lão thầy bói.
Ung Bác Văn ngẩn ngơ và chợt nhận ra mình đang đứng bên đường, tay đưa về phía trước, tư thế mở cửa xe vẫn giữ nguyên. Bên cạnh chân hắn là hai rương vũ khí thật lớn, cũng chẳng hề bị mở ra.
Tình huống vừa xảy ra như một giấc mơ huyền ảo mà cũng vô cùng chân thật.
"Ung tiên sinh! Ung tiên sinh!" Một tiếng gọi vang lên bên tai khiên Ung Bác Văn tỉnh lại. Lúc này, hắn nhận ra lưng áo của mình thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Theo tiếng gọi, hắn ngẩng đầu lên thì thấy một bộ mặt to đang cười toe toét để lấy lòng, đây là một trong hai tên bảo vệ từng muốn tống hắn ra khỏi cửa. Mặc dù hình dáng vẫn không đổi nhưng thái độ giờ đã khác trước rất nhiều.
Thấy Ung Bác Văn không nói gì, gã bảo vệ lập tức hỏi thăm: "Ung tiên sinh, ngươi không sao chứ?"
Hắn bỗng cảm thấy buồn bực nên đành nói: "Ta không sao, chỉ là đang suy nghĩ một vài việc mà thôi." Cũng không nói thêm mà gói ghém kỹ lưỡng rồi lên xe.
Trên sân thượng của cao ốc đối diện trụ sở của Hiệp hội pháp sư Xuân Thành, một cây gậy màu xanh đang cắm ngập trong nền xi măng ở nơi đây.
Bên cạnh cây gậy là người người đàn ông gầy gò mặc đường trang màu xanh nhạt, và cũng chính là lão thầy bói vừa biến mất một cách ly kỳ.
Hiện y đang đứng trên méo của tòa cao ốc và nhìn về phía xa xa, trong tay là một quyển sổ nhỏ.
Quyển sổ này vô cùng cũ kỹ, trang giấy đang mở ngập tràn những cái tên theo thứ tự nhất định, phân nửa trong số đó được viết bằng hai màu xanh đỏ để phân biệt với nhau.
"Ngũ Lôi Hộ Thân chú đúng là có chút uy lực, nhưng thật không ngờ rằng Đạo Gia Trung thổ vẫn còn có nhân vật đạt cấp bậc như vậy. Tiếc rằng kẻ này lại dùng những chiêu thức không quang minh chính đại."
Thầy bói thở dài rồi đưa mắt nhìn chiếc xe của Ung Bác Văn biến mất giữa dòng xe cộ. Bấy giờ, y lại lấy bút rồi gạch dưới tên Ngũ Lôi Hộ Thân chú một nét màu xanh.
Ung Bác Văn thở dài một hơi rồi ngẩng đầu nhìn lên. Bấy giờ, hắn chợt phát hiện xung quanh có rất nhiều pháp sư, người nào người nấy không chỉ thì trỏ, đã vậy còn đàm tiếu to nhỏ. Trong số này, có kẻ thầm hâm mộ, kẻ khác lại ghen ghét, tâm trạng nào cũng có. Đến đây, Ung Bác Văn tranh thủ lấy khăn giấy ra và lau mặt thật gấp, nhằm tránh khỏi việc bị mọi người gọi là "cuồng dâm" hay "háo sắc" gì đó...
Sau khi đuổi những cô bạn của mình đi, Ngư Thuần Băng mới thẹn thùng nói: "Trước giờ mấy cô nàng vừa rồi vẫn thường điên điên khùng khùng như vậy, không lúc nào đàng hoàng cả... Ngươi đừng để ý đến họ nha lão Ung."
"Không sao, không sao." Ung Bác Văn cười gượng cho qua chuyện, nhưng trong lòng lại nghĩ: "May thật, suýt chút nữa thì mình đã bị nhóm nữ sinh nọ xé thành mấy mảnh..."
"Này lão Ung, ngươi đến Hiệp hội để làm gì? Có phải đến để đón ta không?" Ngư Thuần Băng hỏi xong câu trên, đôi mắt lập tức lấp lánh như sao.
Thật đáng tiếc, những kẻ có cái đầu bằng gỗ vẫn thường phá vỡ mộng đẹp của người khác. Về phần Ung Bác Văn, hắn không những chẳng hiểu ý mà còn trả lời rất trung thực: "À không, ta đến Hiệp hội để mướn người."
"Ta biết là ngươi chẳng hề có lòng như vậy."
Ngư Thuần Băng nhíu chiếc mũi quỳnh, ngoài miệng hừ lạnh một tiếng, sau mới nói: "Ta đã điều tra qua, tập đoàn Thánh Hằng chuyên bán những sản phẩm của Phật giáo và rất có danh tiếng trong giới thượng lưu Âu Mỹ. Ngoài sản nghiệp to lớn, Hiệp hội vẫn luôn hoài nghi rằng bọn họ còn là một chi nhánh của Mật Tông, mục đích là mượn danh nghĩa buôn bán để truyền giáo, chỉ là chi tiết rõ ràng vẫn còn thiếu. Nhưng quả là bọn họ không có quan hệ với Hiệp hội Phật giáo, cho nên có thể coi là tự do. Lại nói ngay buổi sáng hôm nay, những người này vừa đệ đơn xin phép gia nhập lên trụ sở chính của Hiệp hội toàn quốc vừa nhờ người đưa tài liệu và quỷ hồn đến đây. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, có lẽ chỉ trong buổi tối hôm nay, họ sẽ trở thành hội viên chính thức với huy chương màu cam, đồng nghĩa với tư cách lập công ty. Theo tình hình này, chúng ta có muốn ngăn cũng không còn cách. Xem ra bọn ngốc bên trụ sở chính đang rất vui mừng, không chừng còn cho rằng người của Mật Tông chủ động xin gia nhập Hiệp hội pháp sư là một thắng lợi to lớn, cần được tuyên truyền rộng rãi ấy chứ."
Nhưng Ung Bác Văn lại chẳng nghĩ vậy: "Không sao cả, ta đã chuẩn bị bản kế hoạch rồi. Còn nói về thực lực, chúng ta chẳng việc phải xoắn nếu phải cạnh tranh với bọn họ!"
Ngư Thuần Băng gầm gừ một cách hung dữ: "Đồ đầu đất, chuyện làm ăn này là của chúng ta, việc gì phải cạnh tranh với những người đó? Thay vào đó, ta nghĩ chúng ta cần phải dạy cho bọn họ một bài học!"
Ung Bác Văn vội vàng khuyên: "Ngươi đừng có làm bậy à nha!"
"Yên tâm, ta sẽ không làm bậy!" Ngư Thuần Băng đồng ý rất nhanh, sau lại nói tiếp: "Thôi, ta còn có việc phải làm. Xin đi trước!" Sau khi vẫy tay chào Ung Bác Văn, nàng lập tức bỏ đi.
Ung Bác Văn vẫn có cảm giác không yên tâm đối với Ngư Thuần Băng. Suy đi tính lại, hắn nghĩ nên nói chuyện này cho Ngư Thừa Thế biết thì sẽ tốt hơn, sẵn tiện cũng sẽ hỏi qua lai lịch của pho tượng hôm trước.
Nhưng khi đến sảnh chính, hắn mới nghe ngóng một được tin tức, đó là Ngư Thừa Thế đã lên máy bay đến Thượng Hải để tham gia cuộc họp của Hiệp hội pháp sư toàn quốc và theo dự tính thì đến ngày mai mới trở về.
"Đành chịu vậy!" Vừa nghĩ thầm, Ung Bác Văn vừa rảo bước đến bộ nhân sự để nghe tư vấn về việc mướn người.
Bộ nhân sự tiếp đãi ngôi sao trong giới pháp thuật Xuân Thành cực kỳ chu đáo và nhiệt tình. Và ngay khi biết rõ tình huống và nhu cầu của Ung Bác Văn, họ lập tức hướng dẫn hắn về thông báo tuyển học trò.
Ung Bác Văn không muốn thuê nhân viên cao cấp mà chỉ cần người để làm việc lặt vặt thay mình. Dù sao hắn là một Đại Thiên Sư danh tiếng lẫy lừng, ngoài ra còn là hội viên của Hiệp hội pháp sư nên phải chú ý đến mặt mũi, chứ chẳng thể nào cứ nhận mọi thứ về mình được. Cũng chính vì thế, Ung Bác Văn không cần pháp sư có bản lĩnh pháp thuật cao cường, thay vào đó tìm một học trò cho xong.
Do không rõ những việc này, thế nên khi được tư vấn, hắn lập tức đồng ý mà chẳng cần phải do dự. Thậm chí, hắn còn giao cho bộ nhân sự toàn quyền xử lí nữa.
Thảo luận xong về việc thuê người, Ung Bác Văn rời khỏi bộ nhân sự và đến bộ thương phẩm nhằm mua thêm vài loại vũ khí pháp thuật, phần nhiều sẽ là loại lựu đạn phá pháp tiện lợi để mang theo bên người.
Ung Bác Văn vừa bỏ đi, một pháp sư trung cấp, thân là trưởng bộ tài nguyên, lập tức nói với đám thuộc hạ của mình: "Các ngươi cứ làm việc tiếp, ta phải ra ngoài một chút."
Ra khỏi văn phòng, người này tìm đến một góc tối không người rồi lấy điện thoại ra và gọi đến một số: "Lão Ngô à? Chẳng phải ngươi muốn tìm một chỗ tốt cho con mình sao? Hiện có cơ hội rồi đó, ngươi còn nhớ Ung Bác Văn không? Đúng, chính là truyền nhân chính tông của Thiên Sư Bắc Phái, hiện đang giữ danh hiệu Đại Thiên Sư và từng ra tay bắt bốn trăm con quỷ trong một lần đấy. À, hắn đang muốn tuyển hai đứa học trò..."
Vị kia nào đâu biết khi mình ra ngoài, những nhân viên trong phòng lập tức chạy tứ tán. Người nào người nấy tìm một chỗ hẻo lánh rồi cuống cuồng liên lạc qua điện thoại...
"Lão Triệu à, có tin tốt đây. Ha ha, sau này ngươi đừng có nói người huynh đệ như ta không giúp đỡ ngươi à nha..."
"Này Hắc Tử, công ty của Ung Bác Văn muốn mướn người..."
Từ những cuộc điện thoại và các phương tiện thông tin liên lạc, quan hệ khổng lồ bắt đầu vận chuyển một cách bận rộn.
Ung Bác Văn chỉ mới đến bộ thương phẩm thì tin tức "tuyển học trò" đã lan truyền khắp Hiệp hội pháp sư Xuân Thành!
Đối với những chuyện này, Ung Đại Thiên Sư không hề hay biết. Và ngay sau khi mua sắm thỏa thích bao gồm nhiều vũ khí pháp thuật chất thành hai rương lớn, hắn mới rời khỏi hiệp hội. Nhưng lúc đến trước cửa nhà mình, còn chưa kịp mở cổng ra thì sau lưng chợt có một giọng nói trầm thấp vang lên: "Này chàng trai trẻ, hãy xem tướng đoán mệnh đi."
Ung Bác Văn nhìn lại và trước mắt hắn là một người đàn ông trung niên, nhưng không biết là người này đã đứng đó từ lúc nào.
Người này đeo một cặp kính râm trước mắt, xem chừng tuổi đã ngoài năm mươi. Nhìn thoáng qua thì thấy sắc mặt của lão thầy bói hơi tái, gò má gầy trơ xương. Trên người y hiện đang mặc một bộ Đường Trang màu xanh nhạt nhưng đã ố vàng, tay trái chống gậy trúc, tay phải cầm ống tre, trong ống có hơn mười cây xăm đều bằng trúc. Nhưng dù là ống tre hay là xăm trúc đều vô cùng cổ xưa, xem ra đã tồn tại rất lâu rồi.
Ung Bác Văn nhìn lướt qua ngực áo thì nhận ra y không đeo bất cứ huy chương gì. Mà những người làm nghề này ngay trong phạm vi của Hiệp hội pháp sư như y mà không phải là hội viên thì hẳn đều là bọn bịp bợm chốn giang hồ.
Nhưng nghĩ đến quãng thời gian trước khi bắt được quỷ, trong lòng hắn chợt sinh ra sự đồng cảm đối với người cùng số phận. Chỉ tiếc là hắn chẳng rõ yêu cầu về phương diện đoán mệnh của Hiệp hội pháp sư là gì, bằng không sẽ giúp thầy bói này một phen.
"Bói toán như thế nào? Giá cả ra sao?" Ung Bác Văn thuận miệng hỏi luôn: "Quan trọng là có chuẩn không đó?"
"Không chuẩn, không lấy tiền." Thầy bói rất tự tin: "Mời rút thăm."
Ung Bác Văn mỉm cười, sau lại lấy ra một tờ tiền năm trăm rồi đưa cho thầy bói: "Ta còn có việc phải làm, không xem được."
Thầy bói thấy vậy nhưng chẳng hề thấy tốt mà cầm lấy, thay vào đó dí ống thẻ sát người Ung Bác Văn, ngoài miệng nói: "Mời rút xăm."
Ung Bác Văn chỉ có thể thở dài. Cuối cùng, vì không muốn gây khó cho đối phương, hắn lập tức rút một cây xăm, cũng chẳng nhìn mà giao cho thầy bói: "Xin hãy giải nhanh một chút, ta còn có một cuộc hẹn."
Thầy bói kia cầm lấy rồi vuốt nhẹ trên mặt xăm trúc. Và rồi khuôn mặt của y chợt co rút, tựa như đang kìm nén sự kích động của mình. Nhưng ngay cả hơi thở của y, vốn đang đều đặn, cũng trở nên dồn dập một cách bất thường.
Y hít một hơi thật sâu, sau mới huơ xăm trúc về phía Ung Bác Văn, ngoài miệng quát khẽ: "Nhất thiết chư phật hoa gian xuất, nhất thiết trí huệ quả trung sinh."
Ung Bác Văn nghe mà không hiểu. Bỗng hắn nhìn thấy trên xăm trúc vẽ một hòa thượng trẻ tuổi mặc áo bào trắng, tay trái kết phật ấn, tay phải dựng thẳng trước ngực và hiện đang ngồi thiền với nụ cười trên môi.
Nhìn kỹ lại, Ung Bác Văn không khỏi sững sờ, bởi đây chính là hình dáng của hòa thượng trẻ tuổi trước khi tọa hóa mà hắn đã từng nhìn thấy trong giấc mơ.
Hắn bất giác hỏi: "Hòa thượng này là ai?"
"Ô hay! Sao ngươi không tự hỏi mình?" Thầy bói lại quát khẽ rồi đâm cây gậy xuống nền đất.
"Phanh!" Cây gậy nọ lập tức ngập sâu trong mặt đường bằng xi măng.
Ung Bác Văn thấy vậy, trong lòng liền rung động.
"Cao thủ!"
Giờ đây, Ung Bác Văn đã nhận ra thầy bói trước mặt mình tuyệt không phải là giang hồ bịp bợm bình thường và vô duyên vô cớ tìm đến chỉ đơn giản là để xem tướng số. Nghĩ đến đó, hắn càng thêm cảnh giác.
Thầy bói buông gậy, tay phải kết một pháp ấn cổ quái, ngoài miệng quát: "Úm đô lỗ đô lỗ hồng!"
Theo tiếng động này, tế giới ồn ào đột ngột yên tĩnh.
Tiếng xe cộ, tiếng cười nói... biến mất mà không để lại một chút tăm hơi.
Mặc kệ nỗi xao động từ trong cõi lòng, Ung Bác Văn vừa nhìn chằm chằm vào thầy bói vừa quét mắt để nhìn rõ tình hình xung quanh.
Hiện xe cộ và người qua kẻ lại trên đường đều đã ngưng lại tại chỗ.
Hệt như khi chúng ta đang xem chừng khi nhấn nút Pause (Tạm dừng), từ đó tất cả hình ảnh đều bất động.
Ung Bác Văn có thể nhìn thấy hai nữ sinh ở gần đó đang nghiêng người, bởi cơn gió nhẹ mà chiếc váy ngắn đến dọa người bay lên và để lộ ra lớp quần lót màu trắng ở bên dưới.
Hắn có thể nhìn thấy hai cảnh sát đang đi tới, một trong hai người đang huơ gậy, dường như muốn xua đuổi lão thầy bói.
Thậm chí, hắn còn nhìn thấy một chiếc xe hơi cách đó không xa, cửa xe mở hé, một cặp đùi thon dài đang định bước xuống và cả khí thải đang tỏa ra từ ống bô ở sau xe...
Đây là pháp thuật gì mà lại có thể khiến cả thế giới bất động!
Thầy bói đột ngột nở một nụ cười kỳ lạ: "Đến đây đi và hãy để ta nhìn thấy bản lĩnh thật sự của ngươi."
"Ngươi là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?" Ung Bác Văn không muốn đánh một trận mà không rõ nguyên do.
"Việc đó không quan trong." Thầy bói thu lại ống xăm, hai tay kết thủ ấn rườm rà, nhìn qua hệt như trăm hoa đua nở.
"Úm ba nhật la đặc lặc già!"
Ung Bác Văn nhận ra thế giới xung quanh run rẩy nhè nhẹ theo tiếng hét của y. Cùng với những vòng tròn do không khí rung động tạo ra, trung tâm của những chiếc vòng này đột ngột xuất hiện một điểm đen, thật chẳng khác mặt nước tĩnh lặng bị một hòn đá rơi xuống.
Một loại cảnh báo nguy hiểm chợt xông lên tận óc.
Điểm đen nhanh chóng mở rộng, chỉ trong nháy mắt đã lớn cỡ đầu người, xem ra được hình thành do không gian bị xé rách.
Nhiều tiếng gào thét trầm thấp của dã thú bị thương vang lên nối tiếp nhau. Từ trong lỗ đen, hai cánh tay đen kịt thò ra... Một loạt bóng dáng thoát khỏi lỗ đen rồi rơi xuống trước mặt Ung Bác Văn và ngăn trở toàn bộ tầm mắt của hắn.
Giờ đây, trước mắt chỉ là một màu đen kịt.
Cùng cơn gió tanh đập vào mặt, xung quanh chợt xuất hiện những tiếng gào thét ầm ĩ và âm thanh gãy vỡ nặng nề. Mà dường như trong những tiếng gào thét có ẩn chứa một sức mạnh hung hăng, bạo ngược đến nỗi khiến hắn bất giác toát mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo.
Còn chưa kịp nhìn rõ vật đối diện là cái giống gì thì Ung Bác Văn đã nhận ra một móng vuốt khổng lồ đang bổ xuống.
Vì thế tới của móng vuốt cực kỳ hung mãnh, cộng với việc chưa rõ tình hình của kẻ địch, nên Ung Bác Văn không dám đón đỡ mà thay vào đó nhảy lùi về phía sau một cách vội vàng. Còn móng vuốt khổng lồ thì vẫn bổ xuống liên tục, thậm chí sự bén nhọn của thứ này đã rạch phá hư không, từ đó sinh ra những âm thanh xé gió kỳ dị.
Oanh!
Lối đi bộ bằng xi măng nổ tung, cát bụi mù mịt, hệt như bị lựu đạn oanh tạc. Bên cạnh đó, những khối vụn từ mặt đường bắn lên và bay tung tóe về bốn phương tám hướng.
Bóng đen đánh tan tro bụi lẫn gạch đá cản trở nó rồi lao thẳng đến trước mặt Ung Bác Văn. Lúc này, bóng đen to lớn như gấu đang dang rộng hai móng vuốt để vồ vào hắn.
Thừa lúc kẻ địch không đề phòng, Ung Bác Văn bay người rồi thuận thế tung cước vào giữa lồng ngực của bóng đen.
Một tiếng trầm đục vang lên, cước này như đá vào miếng sắt. Vì vậy, Ung Bác Văn chẳng những cảm thấy đau nhói ở chân mà toàn bộ thân hình còn bị lực phản chấn đánh bay ra ngoài.
Vội vàng lộn hai vòng, hắn mới rơi xuống nóc của một chiếc xe hơi loại nhỏ, sau đó mới đứng dậy một cách cực kỳ khó khăn.
Từ lúc tập võ cho đến nay, Ung Bác Văn chưa từng gặp qua đối thủ kỳ lạ như vậy, thế nên trong lòng rất hoảng sợ. Khi giương mắt nhìn lại, hắn phát hiện bóng đen lại xông tới, tiếng nổ xé gió cũng đập vào hai lỗ tai.
Ung Bác Văn nào dám nghĩ ngợi mà lập tức nhảy lên nóc một chiếc xe phía sau. Sau khi vặn người trái phải để giữ thăng bằng, hắn lại nghe thấy tiếng nổ mạnh ở phía trước. Cùng lúc đó, những âm thanh do kim loại bị nghiền nát vang vào tai liên tục và khiến đáy lòng hắn run rẩy một hồi.
Chiếc xe rất to nhưng bóng đen chỉ cần một đòn là đã đánh nát ngay chính giữa, thậm chí hai đầu xe còn nhô lên rất cao, khoảng giữa đã hoàn toàn gãy làm đôi, vô số linh kiện rơi rớt không ngừng.
Đây chắc chắn không phải việc mà sức người có thể làm!
Cuối cùng thì Ung Bác Văn cũng nhận ra đối thủ không phải là đồng loại và lúc này hắn cũng nhìn thấy hình dạng của đối phương.
Thân quái vật cao ba mét, toàn thân đen như mực và ẩn hiện một làn hào quang đỏ như máu. Đầu nó to như cái đấu, trên mũi đeo một cái khuyên vừa thô vừa to, đỉnh đầu có một chiếc sừng, hàm răng trong miệng sắc bén như cưa. Riêng hai móng vuốt của quái vật này đã to như chân thú, đôi tay dài quá gối và đủ để chạm đất khi đứng. Mà bên trên hai cánh tay thì lại đeo rất nhiều vòng tròn kim loại, nếu nhìn lướt qua sẽ cho rằng đó là hai thứ đồ bảo vệ tay mang hình dạng cổ quái.
Trên thân quái vật lộ ra từng mảng cơ bắp sáng loáng, trước ngực đang đeo một tấm giáp hình vuông, ở giữa là một chiếc khóa sắt thô to được căng ra bởi bốn sợi xích, hai sợi vòng từ đầu vai ra sau lưng, hai sợi còn lại quấn trực tiếp trên hông.
Ở thân dưới, quái vật mặc một chiếc quần lót bó sát bằng kim loại, có lẽ đây chính là quần lót sắt cũng không biết chừng.
Lại nhìn đôi chân trần trụi của nó thì mới nhận ra móng trên trên từng ngón chẳng phải bình thường mà lại là những con dao găm sắc bén.
Với hình dạng này, mặc kệ nhìn từ góc độ nào đi chẳng nữa cũng chắc chắn không phải là nhân loại.
Mặc dù trong lòng nhộn nhạo nhưng khi bình tĩnh cảm nhận, Ung Bác Văn lập tức nhận ra trên người quái vật mang một tia âm khí vô cùng dày đặc và không kém phần hung tàn, bạo ngược trên người kẻ địch.
"Là ác quỷ!" Tuy nhận ra hơi thở bất thường của quái vật nhưng hắn vẫn cảm thấy do dự: "Đây là ác quỷ gì? Tại sao từ trước đến nay mình chưa từng nhìn thấy qua, giờ biết đối phó thế nào?"
Chẳng đợi Ung Bác Văn nghĩ ngợi cho xong, ác quỷ một sừng ở đối diện đã gầm lên một tiếng rồi nắm một đầu của chiếc xe vừa bị chính nó bẻ gãy và dùng sức kéo ra. Đến khi đã giật ra được, ác quỷ lần lượt ném hai nửa chiếc xe về phía Ung Bác Văn.
Ung Bác Văn vừa vội vàng bỏ chạy vừa tránh né hai nửa chiếc xe một cách khổ sở. Chỉ là lúc này, ác quỷ một sừng đã đuổi kịp và đâm thẳng vào lồng ngực của hắn.
Cả thân thể của Ung Bác Văn bị đánh bay như quả bóng da.
Sau khi đâm vào một thùng xe container hạng nặng, Ung Bác Văn mới có thể rơi xuống. Mặc dù không hề biết mình bị gãy bao nhiêu cục xương nhưng hắn cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng đau.
Ác quỷ một sừng ngửa mặt lên trời và gầm lên một tiếng rồi mới chụp lấy một chiếc xe tải ở bên cạnh để ném về phía Ung Bác Văn.
Chiếc xe tải lăn vài vòng trên không trung khiến hàng tấn cát vàng trên xe vung vãi tung tóe và nhấn chìm những nơi mà nó đi qua. Đến lúc xe tải rơi xuống vị trí của Ung Bác Văn, ba chiếc xe hơi ở xung quanh trực tiếp bị đập dẹp thành ba chiếc dĩa sắt. Sau khi tạo ra vài tiếng lạch cạch, "ba chiếc dĩa" phát nổ một cách kinh thiên động địa, khói bụi mịt mù.
Lão thầy bói đang đứng một bên theo dõi cuộc chiến không khỏi sững sờ. Chợt nhìn đống tro tàn, y lẩm bẩm: "Tại sao lại không phải? Chẳng lẽ ta đã lầm rồi ư?"
Chính trong thời khắc này, một bóng đen lao ra từ bên dưới đống cát. Ở giữa không trung, người này hét một tiếng, sau đó tay kết pháp ấn để hiệu triệu tia chớp đánh vào người ác quỷ.
Ầm!
Ác quỷ một sừng không những bị tia chớp đánh bay mà quanh người điện ánh điện lập lòe không dứt, thân thể vốn đã đen như than nay lại đen thêm vài phần.
"Còn sống!" Thầy bói vui mừng ra mặt, nhưng lại lập tức nhíu mày thật chặt: "Không đúng, vẫn không đúng, đây rõ ràng là pháp thuật Đạo gia rất thuần! Tại sao lại có thể thế được?"
Ung Bác Văn hiệu triệu Ngũ Lôi hộ thân chú và dễ dàng đắc thủ ngay trong một kích, nhờ đó nên hắn mới có thời gian rãnh để đến bên hai rương vũ khí. Mở rương, Ung Bác Văn kéo ra một món vũ khí bắt quỷ mới tinh.
Chiếc rương này chứa vũ khí mà Ngư Thuần Băng sử dụng vào đêm hôm đó: Súng bắt quỷ đa chức năng tự động.
Nhấc cao nòng súng cùng chỉnh lưới bắt quỷ xong, Ung Bác Văn nhắm vào ác quỷ một sừng rồi bóp cò.
Ánh lửa phụt lên, một nhánh lửa hồng bắn ra. Khi bay tới giữa chừng, lửa hồng chợt mở tung rồi hóa thành một tấm lưới bùa chú cháy đỏ và bao ác quỷ một sừng vào trong.
Ác quỷ một sừng dùng hết sức để giãy giụa nhưng không cách nào cử động được.
"Khá lắm." Ung Bác Văn mừng lắm. Lời vừa dứt, hắn buông súng, tay cầm dụng cụ hấp quỷ nhằm bắt con ác quỷ này.
Thầy bói nhìn thấy những cử động của hắn thì cơ mặt chợt vặn vẹo, hệt như muốn nhào đến cắn mấy miếng cho đỡ tức: "Thằng nhóc này đang làm gì vậy? Sao không thi triển Đạo pháp mà lại dùng những món đồ chơi tầm thường như thế chứ?"
Rồi lại lắc đầu, thở dài: "Xem ra ta đã lầm, người này hẳn không phải là kẻ kia. Bởi với tính cách cao ngạo của mình, chắc gì kẻ kia đã dùng món đồ này."
Một mặt lắc đầu cảm thán, một mặt y lại lướt đến bên cạnh ác quỷ một sừng rồi vỗ nhẹ, lưới bùa lập tức biến mất mà không để lại bất cứ bóng dáng hay tăm hơi gì.
Ung Bác Văn thầm kinh hãi. Nãy giờ lo ứng phó với ác quỷ một sừng, hắn đã hoàn toàn bỏ quên người đã đưa nó đến đây. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, nếu lão thầy bói này đã có thể triệu hồi một ác quỷ khủng bố như vậy, chắc chắn sẽ còn đáng sợ hơn ác quỷ đó rất nhiều.
Hắn khẩn trương đến nỗi tim cũng nhảy loạn, thậm chí còn nghĩ rằng thầy bói sẽ liên thủ với ác quỷ một sừng để đấu với mình, thành ra vội vàng kết ấn chú Ngũ lôi hộ thân để có thể ra chiêu bất cứ lúc nào.
Nào ngờ thầy bói vừa hủy lưới bùa thì lập tức kết thủ ấn rồi chưởng vào đôi mắt của ác quỷ một sừng.
Ác quỷ một sừng quỳ trên mặt đất như một gã nô bộc, ngoài miệng kêu rên một cách sợ hãi, toàn thân run rẩy không dứt.
Thầy bói mỉm cười, thầm niệm vài câu, năm ngón tay mạnh mẽ bóp xuống rồi kéo lên.
Phốc!
Tiếng mở nút bình thủy vang lên, ác quỷ một sừng bị phân giải theo âm thanh này.
Từ trên cổ ác quỷ, một chất lỏng đặc như mực phun trào. Ngay sau đó, thân thể khổng lồ của nó nhanh chóng xì hơi rồi teo tóp, trong nháy mắt chỉ còn lại một lớp da mềm dán trên mặt đất.
Thầy bói quay người bỏ đi một cách nghênh ngang, hoàn toàn lãng quên Ung Bác Văn.
Ung Bác Văn ngẩn ngơ: "Này, ngươi..."
Nói chưa dứt câu, bên tai chợt bùng lên đủ loại tạp âm. Định thần nhìn lại, hắn nhận ra thế giới xung quanh đã bình thường như trước.
Bờ váy của thiếu nữ rơi xuống một cách tự nhiên, hai gã bảo vệ bước đến chào hỏi hẳn, người để lộ cặp đùi thon thả ở ngay cửa xe cũng chậm rãi bước ra.
Tất cả đều bình thường!
Không có bất cứ dấu vết đánh nhau, cũng chẳng còn bất cứ chất lỏng màu đen nào!
Lớp gạch lót trên vỉa hè vẫn hoàn hảo, những chiếc xe hơi bên đường cũng không nổ tung. Chiếc xe container khổng lồ vẫn nhích dần trong dòng xe cộ dày đặc.
Tất cả những đồ vật của hắn đều không hề hư hao, thiếu sót duy nhất chính là lão thầy bói.
Ung Bác Văn ngẩn ngơ và chợt nhận ra mình đang đứng bên đường, tay đưa về phía trước, tư thế mở cửa xe vẫn giữ nguyên. Bên cạnh chân hắn là hai rương vũ khí thật lớn, cũng chẳng hề bị mở ra.
Tình huống vừa xảy ra như một giấc mơ huyền ảo mà cũng vô cùng chân thật.
"Ung tiên sinh! Ung tiên sinh!" Một tiếng gọi vang lên bên tai khiên Ung Bác Văn tỉnh lại. Lúc này, hắn nhận ra lưng áo của mình thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Theo tiếng gọi, hắn ngẩng đầu lên thì thấy một bộ mặt to đang cười toe toét để lấy lòng, đây là một trong hai tên bảo vệ từng muốn tống hắn ra khỏi cửa. Mặc dù hình dáng vẫn không đổi nhưng thái độ giờ đã khác trước rất nhiều.
Thấy Ung Bác Văn không nói gì, gã bảo vệ lập tức hỏi thăm: "Ung tiên sinh, ngươi không sao chứ?"
Hắn bỗng cảm thấy buồn bực nên đành nói: "Ta không sao, chỉ là đang suy nghĩ một vài việc mà thôi." Cũng không nói thêm mà gói ghém kỹ lưỡng rồi lên xe.
Trên sân thượng của cao ốc đối diện trụ sở của Hiệp hội pháp sư Xuân Thành, một cây gậy màu xanh đang cắm ngập trong nền xi măng ở nơi đây.
Bên cạnh cây gậy là người người đàn ông gầy gò mặc đường trang màu xanh nhạt, và cũng chính là lão thầy bói vừa biến mất một cách ly kỳ.
Hiện y đang đứng trên méo của tòa cao ốc và nhìn về phía xa xa, trong tay là một quyển sổ nhỏ.
Quyển sổ này vô cùng cũ kỹ, trang giấy đang mở ngập tràn những cái tên theo thứ tự nhất định, phân nửa trong số đó được viết bằng hai màu xanh đỏ để phân biệt với nhau.
"Ngũ Lôi Hộ Thân chú đúng là có chút uy lực, nhưng thật không ngờ rằng Đạo Gia Trung thổ vẫn còn có nhân vật đạt cấp bậc như vậy. Tiếc rằng kẻ này lại dùng những chiêu thức không quang minh chính đại."
Thầy bói thở dài rồi đưa mắt nhìn chiếc xe của Ung Bác Văn biến mất giữa dòng xe cộ. Bấy giờ, y lại lấy bút rồi gạch dưới tên Ngũ Lôi Hộ Thân chú một nét màu xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.