Quyển 2 - Chương 24: Đi cửa sau
Khản Không
05/09/2013
Sau khi rời khỏi hiệp hội pháp sư, Ung Bác Văn liền trở về công ty thấy sắc trời cũng không còn sớm, hắn liền đánh xe trở về nhà.
Trong nhà không có người chỉ có mèo Bông nằm uể oải bấm điều khiển nó thấy Ung Bác Văn về liền mieo một cái, vẫy đuôi xem như chào hỏi.
Con mèo Bông này đã sống vật vờ ở Ung gia vài chục năm, trước đây là con vật cưng của ông nội Ung Bác Văn, sống một mạch cho tới giờ chắc đã thành tinh dù sao Ung Bác Văn cũng chưa bao giờ nghe nói có mèo nào sống lâu như vậy.
Người đời có câu ''mèo già hóa cáo'' Bông sống lâu như vậy chắc cũng tinh minh vô cùng, đói bụng biết mở tủ lạnh kiếm đồ ăn, nhàm chán sẽ bật tivi xem đủ trò, cả ngày ở trong ổ cũng không đến nỗi rảnh rỗi lắm, Ung Đại Thiên sư thấy tên mèo này không phải tiến hóa thành yêu tinh mà đang tiến hóa thành 'trạch miêu' .
Ung Bác Văn đem hai rương vũ khí pháp thuật ném xuống đất, ngã dựa lên ghế salon, lúc này mới cảm thấy như là a xit đang hòa tan xương cốt, mệt mỏi đến rã rời.
Điều này cũng không có gì kỳ lạ từ tối hôm qua hắn liên tục chạy ngược chạy xuôi, không có một lúc rảnh rỗi, dù là đàn ông làm bằng sắt cũng chịu không được.
“Bông, một con mèo như mày mà xem mấy cái phim Hàn sẽ bị ảnh hưởng tới chỉ số thông minh có biết không? Đưa ta xem coi có chương trình nào hay không.”
Ung Bác Văn nằm lười trên ghế salon, thuận tay giựt lấy điều khiển dưới móng vuốt của Bông, bấm tới bấm lui, làm cho lão Bông vô cùng bất mãn, nhìn chủ nhân khò khè khò khè gầm nhẹ.
Đổi mười mấy kênh khác nhau, Ung Bác Văn cũng không tìm thấy được tiết mục nào muốn xem, lại cảm thấy có chút đói bụng, liền cầm di động gọi cho Elle Vân.
“Tiểu Văn, có chuyện gì à?” Elle Vân giọng khàn khàn lười biếng vang lên trong loa, có vẻ như còn chưa tỉnh ngủ.
Ung Bác Văn nói: “Tiểu Vân tỷ, ra khỏi giường chưa? Chúng ta cùng nhau đi ăn tối đi”
“Còn chưa muốn dậy, tối nay không muốn ra ngoài rồi, tiểu Văn ngươi đi ăn đi.” Giọng Elle Vân nghe có một chút mệt mỏi.
“Ah, vậy ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Ung Bác Văn có chút thất vọng nhưng cũng biết đêm qua Elle Vân đi cùng bọn hắn đã lo lắng hãi hùng, chưa hề được nghỉ ngơi thoải mái, hắn liền không nói gì nữa, dặn dò vài câu sau đó cúp điện thoại.
Coi bộ, đêm nay chỉ có mình ở nhà ăn mì gói.
Ung Bác Văn vừa ném điện thoại xuống, tiếng chuông lại vang lên, nhìn vào số gọi, dĩ nhiên là Ngư Thuần Băng gọi tới.
“Ngư Thuần Băng? Nàng tìm mình làm gì?”
Ung Bác Văn nói thầm một câu, tiếp đó trả lời điện thoại, không chú ý tới Bông bên cạnh đang vểnh to lỗ tai lên nghe trộm.
“Này Lão Ung, tối nay có làm gì không?”
"Không có."
"Vậy thì tốt quá, ta mời ngươi ăn cơm, đến số 303 sảnh Dạ Lai Hương Hương Phiêu Viễn."
"Tại sao mời ta ăn cơm vậy?"
"Có người mời ngươi ăn cơm sao còn hỏi nhiều vậy làm gì?"
"Mệt mỏi quá, không muốn nhúc nhích, không có chuyện gì quan trọng, ta không đi."
"Wow, sắc lang chết tiệt, không cho ta mặt mũi có phải không? Nếu hôm nay ngươi tới, một chút chuyện xấu trước kia ngươi làm với ta, coi như xóa bỏ, còn bằng không, hừ hừ..."
“Ta đã làm chuyện xấu với ngươi lúc nào vậy? Ngươi đừng có nói lung tung được không?”
“Hừ hừ, buổi sáng hôm nay, ngươi đã nhìn thấy cái gì rồi?”
“Ặc, chuyện đó không phải là cố ý mà.”
“Ai đó còn dám vỗ vào chỗ đó của ta nữa…”
“…Cái đó là do không cẩn thận…Tốt, tốt, ta đi đến chỗ đó liền!”
Thở dài, tắt điện thoại, Ung Đại Thiên Sư khổ mệnh bắt đầu cục cựa đứng lên, đi đến chỗ hẹn.
Bông nhìn về phía bóng lưng Ung Bác Văn mà nhíu mũi, khẽ kêu meo một tiếng rồi đột nhiên nhảy dựng lên, phóng từ cửa sổ ra ngoài.
Ung Bác Văn lái xe đi đến khách sạn, vội vã lên lầu, nhờ nhân viên phục vụ dẫn đi vào sảnh Dạ Lai Hương thì đã thấy quanh bàn ăn ngoài Ngư Thuần Băng đang ngồì ra , còn có hai vị tiểu cô nương khác.
Đây là một trong những cô nàng mà hắn gặp tại hiệp hội pháp sư lúc sáng, tên là Lạc Tiểu Nam, chính là cô nàng nóng nảy bắt Ung Bác Văn ký tên lên tay mình.
Một người khác nhìn bộ dạng cũng là một nữ sinh tầm mười sáu mười bảy tuổi, có mái tóc suôn dài dài như sợi mì, mặc một bộ váy liền áo vàng nhạt, không hề trang điểm, nhìn đơn giản giống như loại mọt sách chỉ biết vùi đầu trong sách ở mấy trường học.
“Đến đây, Lão Ung, ngồi xuống nhanh đi, chờ ngươi lâu rồi.” Tiểu Ngư cố gắng làm ra vẻ già dặn lão luyện, quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Mang thức ăn lên đi.”
Nàng quay đầu lại nói với Ung Bác Văn: “Lão Ung, ta giới thiệu cho ngươi, đây là Lạc Tiểu Nam, đây là Quý Nhạc Nhi, đều là bạn tốt của ta.”
Lạc Tiểu Nam cánh tay sáng ngời, trên tay vẫn còn lưu lại chữ ký không lau, “Ban ngày gặp nhau rồi, Ung ca ca ngươi rất thành thật nha.”
Quý Nhạc Nhi thanh thuần (thanh nhã thuần khiết) vội đứng lên, thành thành thật thật nhìn Ung Bác Văn gật đầu nói: “Ung thiên Sư, ngài khỏe không, ngưỡng mộ đại danh ngài đã lâu.”
“Khách khí, khách khí, mời ngồi.” Ung Bác Văn vội vàng đứng dậy đáp lễ, trong lòng lại nghi hoặc nói thầm, 'Ngư Thuần Băng này định làm cái gì vậy ta?'.
“Lão Ung, ngươi thấy hai nàng này như thế nào?”
Ngư Thuần Băng rất nhiệt tâm mà giới thiệu: "Đừng thấy các nàng tuổi còn nhỏ, đều là gia đình tài cao học rộng có tiếng đó."
"Tiểu Nam là thế gia pháp sư , truyền nhân Tử Tiêu phái (chương trước còn là Thải Thanh phái mà ta), gia đình họ hàng đều là pháp sư tại chứ, trong nhà có ba hội viên cao cấp, sáu hội viên trung cấp, ngoài ra thì còn vô số hội viên sơ cấp, bản thân Tiểu Nam cũng là hội viên sơ cấp, pháp thuật tinh xảo."
"Quý Nhạc Nhi tuy không phải xuất thân thế gia, nhưng có căn cốt tư chất tốt, bây giờ đang là đại sư tỷ của phái Chính Nhất, trong hiệp hội là hội viên trung cấp, mười tám tuổi, đang học cấp ba, là học sinh giỏi số một số hai của toàn trường.”
Theo lý thuyết, nghe Ngư Thuần Băng giới thiệu đến nước này, phàm là người thông minh cơ trí một chút đều có thể đoán được dụng ý của Ngư Đại Tiểu Thư.
Đáng tiếc Ung Đại Thiên Sư về mặt bắt quỷ niệm chú vẽ bùa đều là cao thủ nhất đẳng, nhưng còn về những mặt khác thì đều là tên đầu gỗ ngơ ngơ ngác ngác, hắn chỉ biết khen khan hai tiếng: “Rất giỏi”, ngoài ra không nói gì thêm.
Ngư Thuần Băng không khỏi có chút ảo não, còn tưởng rằng Ung Đại Thiên sư đang làm ra vẻ, muốn bức nàng nói rõ ràng, đành cắn răng nói: “Lão Ung, điều kiện của các nàng không tệ nha.”
“Ah, không tệ, không tệ, tương lai nhất định sẽ là những ngôi sao sáng chói mới của hiệp hội pháp sư chúng ta!”
“Ngươi cũng thấy là không tệ, vậy thuê các nàng vào công ty chúng ta có được không?”
“À? Cái gì?”
“Đừng giả bộ hồ đồ, ngươi không phải muốn chiêu sinh hai học trò mới hay sao? Ta bây giờ tìm được người cho ngươi rồi, thông minh, điều kiện ưu tú, có gì còn không hài lòng hay sao?”
Ung Bác Văn cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra Ngư Đại tiểu thư tìm hắn để đi cửa sau, làm hắn không khỏi có một chút khó xử, nói: “Cái này hình như không phù hợp nha.”
“Cái gì mà hình như không phù hợp? Được hay không thì nói một câu!” Ngư Đại Tiểu Thư một mặt vỗ bàn đứng lên, một chân dẫm lên mặt ghế, thái độ hung dữ, rất có phong phạm của xã hội đen đang đàm phán.
Lạc Tiểu Nam cũng kêu lên: “Đúng đó nam tử hán đại trượng phu, được hay không được thì nói một câu, đừng có mà ấp úng, phá hỏng hình tượng tốt đẹp trong lòng ta.”
Quý Nhạc Nhi nhút nhát e lệ kéo Ngư Thuần Băng lại nói: “Tiểu Ngư, nếu Ung Thiên Sư đã không muốn, vậy thì bỏ đi.”
Ngư Thuần Băng gạt Quý Nhạc Nhi sang, nói: “Cái gì mà bỏ đi, hai mỹ nhân như vậy vội vàng muốn làm công cho hắn, hắn còn dám từ chối?”
Ung Bác Văn hỏi: “Hai người các ngươi không cần đến trường sao? Nhất là Quý Nhạc Nhi, hiện giờ đang cấp ba là thời điểm học tập quan trọng đó.”
Lạc Tiểu Nam nói: “thời buổi này dù có tốt nghiệp đại học cũng không kiếm được việc làm, không bằng sớm quyết định, ta đã suy nghĩ kỹ, chuẩn bị chuyên tâm phát triển ở phương diện pháp thuật, đến lúc đó lên làm đại thiên sư, đây không phải là muốn tiền có tiền, muốn người có người, tiến sĩ thạc sỹ đều phải làm công cho ta. Về phần Quý Nhạc Nhi, người ta thành tích quá tốt rồi, trường học đồng ý để cho nàng ấy tự mình ôn tập, không đi học cũng không sao cả.”
Ung Bác Văn đành nói: “Các ngươi hình như không nghe rõ thông tin bên bộ tài nguyên nhân lực, ta thật ra muốn tìm hai chân chạy việc lặt vặt, chủ yếu là làm tạp vụ, cho nên mới không tìm trong số những hội viên cao cấp, mà là chiêu sinh học trò. Hai người các ngươi tuổi còn quá nhỏ, cũng đều là tiểu thư cả, không làm được mấy chuyện lặt vặt này đâu, dù đi làm cũng không thích ứng được. Hai người các ngươi cũng còn phải đi học mà, có lẽ nên lấy việc học làm chủ còn về phương diện pháp thuật thì có thể đợi đến khi tốt nghiệp đại học rồi nói sau, nếu không sẽ ảnh hưởng tới việc học, lúc đó lợi bất cập hại.”
Lạc Tiểu Nam xắn tay áo, đứng lên vỗ bàn thật mạnh, nói: “Ung ca ca, nói một lời thật lòng, hai người chúng ta tuy không có bản lãnh gì lớn, nhưng cũng là thế gia có ít nhiều sản nghiệp, muốn lăn lộn để có chút thành tích thăng cấp đều rất dễ dàng, nhưng sở dĩ muốn làm việc ở công ty của ngươi cũng là vì chúng ta rất sùng bái ngươi, ngươi là thần tượng của chúng ta, mục đích chủ yếu của chúng ta là theo đuổi ngôi sao! Chỉ cần cho chúng ta làm việc ở công ty, đừng nói là chân chạy việc vặt, dù là quét chùi nhà vệ sinh chúng ta cũng làm! Hiện giờ nhìn ngươi có vẻ không muốn chúng ta rồi! Quý Nhạc Nhi, nói một câu biểu hiện thái độ đi!”
Gương mặt Quý Nhạc Nhi đỏ bừng nhìn chăm chú Ung Bác Văn nói: "Ung Thiên Sư, chúng ta thật sự rất ngưỡng mộ ngài, hi vọng ngài có thể cho chúng ta một cơ hội đi theo ngài để học tập!”
“Kỳ thật, ta không có gì để dạy cả chỉ là vận khí tốt thôi.” Ung Bác Văn thở dài, “Đã như vậy, các ngươi cứ tới làm đi, bất quá ta nói trước nên làm gì thì làm cái đó nếu không làm được vậy thì rời đi!”
“Thế nào, ta không lừa các ngươi chứ, Lão Ung là người dễ nói chuyện nhất rồi.” Ngư Thuần Băng dương dương đắc ý bộ dạng như đại công thần, “Bữa cơm này các ngươi mời có đáng giá hay không?”
Trao đổi chính sự xong xuôi, đồ ăn thức uống ngon lành vừa lúc được đem lên, mọi người buông lỏng tâm sự thoải mái ăn uống, sau hơn một tiếng Ung Bác Văn cơm no rượu say thấy ba người kia ăn uống cũng được ngon miệng, đang muốn đứng dậy cáo từ thì không ngờ Ngư Thuần Băng vừa xỉa răng vừa nói: “Ăn uống no say rồi, giờ cũng nên làm chuyện đàng hoàng thôi! Hai vị nhân viên mới, đến lúc xem biểu hiện của các ngươi rồi!”
Ung Bác Văn khó hiểu hỏi: "Còn có chính sự gì nữa?"
Ngư Thuần Băng thần bí nói: “Đương nhiên là chính sự trọng đại liên quan đến sự phát triển của công ty chúng ta rồi, Lão Ung, theo chúng ta đi là được! Đúng rồi nghe nói người vừa mua xe mới hết bao nhiêu tiền?” Tiểu Ngư bắt đầu lái sang chuyện khác.
Ung Bác Văn ăn ngay nói thật: "Không tốn tiền, mua ở công ty Bàng Tăng Tường đó, ban đêm cho hắn thuê hai tên quỷ để làm bảo an."
Lạc Tiểu Nam liền khẽ cười mà nói: “Cái lão Bàng này thật đúng là mượn cơ hội để làm ăn mà.”
Ung Bác Văn không rõ ràng cho lắm nhưng Lạc Tiểu Nam cũng không nói gì nữa chỉ thúc giục hắn lấy xe ra khỏi khách sạn, ba mỹ nữ đều ngồi trên xe mới của hắn chỉ huy hắn đi một vòng xuyên qua nửa thành phố cuối cùng đi đến một cao ốc thương mại.
Lúc này, mấy văn phòng công ty bên trong cao ốc đều đã tan tầm, chỉ có lẻ tẻ vài cửa sổ còn sáng đèn.
Ngư Thuần Băng chỉ vào tòa cao ốc căn phòng nói: “Lão Ung, biết lầu 18 kia là chỗ nào không?”
Trong nhà không có người chỉ có mèo Bông nằm uể oải bấm điều khiển nó thấy Ung Bác Văn về liền mieo một cái, vẫy đuôi xem như chào hỏi.
Con mèo Bông này đã sống vật vờ ở Ung gia vài chục năm, trước đây là con vật cưng của ông nội Ung Bác Văn, sống một mạch cho tới giờ chắc đã thành tinh dù sao Ung Bác Văn cũng chưa bao giờ nghe nói có mèo nào sống lâu như vậy.
Người đời có câu ''mèo già hóa cáo'' Bông sống lâu như vậy chắc cũng tinh minh vô cùng, đói bụng biết mở tủ lạnh kiếm đồ ăn, nhàm chán sẽ bật tivi xem đủ trò, cả ngày ở trong ổ cũng không đến nỗi rảnh rỗi lắm, Ung Đại Thiên sư thấy tên mèo này không phải tiến hóa thành yêu tinh mà đang tiến hóa thành 'trạch miêu' .
Ung Bác Văn đem hai rương vũ khí pháp thuật ném xuống đất, ngã dựa lên ghế salon, lúc này mới cảm thấy như là a xit đang hòa tan xương cốt, mệt mỏi đến rã rời.
Điều này cũng không có gì kỳ lạ từ tối hôm qua hắn liên tục chạy ngược chạy xuôi, không có một lúc rảnh rỗi, dù là đàn ông làm bằng sắt cũng chịu không được.
“Bông, một con mèo như mày mà xem mấy cái phim Hàn sẽ bị ảnh hưởng tới chỉ số thông minh có biết không? Đưa ta xem coi có chương trình nào hay không.”
Ung Bác Văn nằm lười trên ghế salon, thuận tay giựt lấy điều khiển dưới móng vuốt của Bông, bấm tới bấm lui, làm cho lão Bông vô cùng bất mãn, nhìn chủ nhân khò khè khò khè gầm nhẹ.
Đổi mười mấy kênh khác nhau, Ung Bác Văn cũng không tìm thấy được tiết mục nào muốn xem, lại cảm thấy có chút đói bụng, liền cầm di động gọi cho Elle Vân.
“Tiểu Văn, có chuyện gì à?” Elle Vân giọng khàn khàn lười biếng vang lên trong loa, có vẻ như còn chưa tỉnh ngủ.
Ung Bác Văn nói: “Tiểu Vân tỷ, ra khỏi giường chưa? Chúng ta cùng nhau đi ăn tối đi”
“Còn chưa muốn dậy, tối nay không muốn ra ngoài rồi, tiểu Văn ngươi đi ăn đi.” Giọng Elle Vân nghe có một chút mệt mỏi.
“Ah, vậy ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Ung Bác Văn có chút thất vọng nhưng cũng biết đêm qua Elle Vân đi cùng bọn hắn đã lo lắng hãi hùng, chưa hề được nghỉ ngơi thoải mái, hắn liền không nói gì nữa, dặn dò vài câu sau đó cúp điện thoại.
Coi bộ, đêm nay chỉ có mình ở nhà ăn mì gói.
Ung Bác Văn vừa ném điện thoại xuống, tiếng chuông lại vang lên, nhìn vào số gọi, dĩ nhiên là Ngư Thuần Băng gọi tới.
“Ngư Thuần Băng? Nàng tìm mình làm gì?”
Ung Bác Văn nói thầm một câu, tiếp đó trả lời điện thoại, không chú ý tới Bông bên cạnh đang vểnh to lỗ tai lên nghe trộm.
“Này Lão Ung, tối nay có làm gì không?”
"Không có."
"Vậy thì tốt quá, ta mời ngươi ăn cơm, đến số 303 sảnh Dạ Lai Hương Hương Phiêu Viễn."
"Tại sao mời ta ăn cơm vậy?"
"Có người mời ngươi ăn cơm sao còn hỏi nhiều vậy làm gì?"
"Mệt mỏi quá, không muốn nhúc nhích, không có chuyện gì quan trọng, ta không đi."
"Wow, sắc lang chết tiệt, không cho ta mặt mũi có phải không? Nếu hôm nay ngươi tới, một chút chuyện xấu trước kia ngươi làm với ta, coi như xóa bỏ, còn bằng không, hừ hừ..."
“Ta đã làm chuyện xấu với ngươi lúc nào vậy? Ngươi đừng có nói lung tung được không?”
“Hừ hừ, buổi sáng hôm nay, ngươi đã nhìn thấy cái gì rồi?”
“Ặc, chuyện đó không phải là cố ý mà.”
“Ai đó còn dám vỗ vào chỗ đó của ta nữa…”
“…Cái đó là do không cẩn thận…Tốt, tốt, ta đi đến chỗ đó liền!”
Thở dài, tắt điện thoại, Ung Đại Thiên Sư khổ mệnh bắt đầu cục cựa đứng lên, đi đến chỗ hẹn.
Bông nhìn về phía bóng lưng Ung Bác Văn mà nhíu mũi, khẽ kêu meo một tiếng rồi đột nhiên nhảy dựng lên, phóng từ cửa sổ ra ngoài.
Ung Bác Văn lái xe đi đến khách sạn, vội vã lên lầu, nhờ nhân viên phục vụ dẫn đi vào sảnh Dạ Lai Hương thì đã thấy quanh bàn ăn ngoài Ngư Thuần Băng đang ngồì ra , còn có hai vị tiểu cô nương khác.
Đây là một trong những cô nàng mà hắn gặp tại hiệp hội pháp sư lúc sáng, tên là Lạc Tiểu Nam, chính là cô nàng nóng nảy bắt Ung Bác Văn ký tên lên tay mình.
Một người khác nhìn bộ dạng cũng là một nữ sinh tầm mười sáu mười bảy tuổi, có mái tóc suôn dài dài như sợi mì, mặc một bộ váy liền áo vàng nhạt, không hề trang điểm, nhìn đơn giản giống như loại mọt sách chỉ biết vùi đầu trong sách ở mấy trường học.
“Đến đây, Lão Ung, ngồi xuống nhanh đi, chờ ngươi lâu rồi.” Tiểu Ngư cố gắng làm ra vẻ già dặn lão luyện, quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Mang thức ăn lên đi.”
Nàng quay đầu lại nói với Ung Bác Văn: “Lão Ung, ta giới thiệu cho ngươi, đây là Lạc Tiểu Nam, đây là Quý Nhạc Nhi, đều là bạn tốt của ta.”
Lạc Tiểu Nam cánh tay sáng ngời, trên tay vẫn còn lưu lại chữ ký không lau, “Ban ngày gặp nhau rồi, Ung ca ca ngươi rất thành thật nha.”
Quý Nhạc Nhi thanh thuần (thanh nhã thuần khiết) vội đứng lên, thành thành thật thật nhìn Ung Bác Văn gật đầu nói: “Ung thiên Sư, ngài khỏe không, ngưỡng mộ đại danh ngài đã lâu.”
“Khách khí, khách khí, mời ngồi.” Ung Bác Văn vội vàng đứng dậy đáp lễ, trong lòng lại nghi hoặc nói thầm, 'Ngư Thuần Băng này định làm cái gì vậy ta?'.
“Lão Ung, ngươi thấy hai nàng này như thế nào?”
Ngư Thuần Băng rất nhiệt tâm mà giới thiệu: "Đừng thấy các nàng tuổi còn nhỏ, đều là gia đình tài cao học rộng có tiếng đó."
"Tiểu Nam là thế gia pháp sư , truyền nhân Tử Tiêu phái (chương trước còn là Thải Thanh phái mà ta), gia đình họ hàng đều là pháp sư tại chứ, trong nhà có ba hội viên cao cấp, sáu hội viên trung cấp, ngoài ra thì còn vô số hội viên sơ cấp, bản thân Tiểu Nam cũng là hội viên sơ cấp, pháp thuật tinh xảo."
"Quý Nhạc Nhi tuy không phải xuất thân thế gia, nhưng có căn cốt tư chất tốt, bây giờ đang là đại sư tỷ của phái Chính Nhất, trong hiệp hội là hội viên trung cấp, mười tám tuổi, đang học cấp ba, là học sinh giỏi số một số hai của toàn trường.”
Theo lý thuyết, nghe Ngư Thuần Băng giới thiệu đến nước này, phàm là người thông minh cơ trí một chút đều có thể đoán được dụng ý của Ngư Đại Tiểu Thư.
Đáng tiếc Ung Đại Thiên Sư về mặt bắt quỷ niệm chú vẽ bùa đều là cao thủ nhất đẳng, nhưng còn về những mặt khác thì đều là tên đầu gỗ ngơ ngơ ngác ngác, hắn chỉ biết khen khan hai tiếng: “Rất giỏi”, ngoài ra không nói gì thêm.
Ngư Thuần Băng không khỏi có chút ảo não, còn tưởng rằng Ung Đại Thiên sư đang làm ra vẻ, muốn bức nàng nói rõ ràng, đành cắn răng nói: “Lão Ung, điều kiện của các nàng không tệ nha.”
“Ah, không tệ, không tệ, tương lai nhất định sẽ là những ngôi sao sáng chói mới của hiệp hội pháp sư chúng ta!”
“Ngươi cũng thấy là không tệ, vậy thuê các nàng vào công ty chúng ta có được không?”
“À? Cái gì?”
“Đừng giả bộ hồ đồ, ngươi không phải muốn chiêu sinh hai học trò mới hay sao? Ta bây giờ tìm được người cho ngươi rồi, thông minh, điều kiện ưu tú, có gì còn không hài lòng hay sao?”
Ung Bác Văn cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra Ngư Đại tiểu thư tìm hắn để đi cửa sau, làm hắn không khỏi có một chút khó xử, nói: “Cái này hình như không phù hợp nha.”
“Cái gì mà hình như không phù hợp? Được hay không thì nói một câu!” Ngư Đại Tiểu Thư một mặt vỗ bàn đứng lên, một chân dẫm lên mặt ghế, thái độ hung dữ, rất có phong phạm của xã hội đen đang đàm phán.
Lạc Tiểu Nam cũng kêu lên: “Đúng đó nam tử hán đại trượng phu, được hay không được thì nói một câu, đừng có mà ấp úng, phá hỏng hình tượng tốt đẹp trong lòng ta.”
Quý Nhạc Nhi nhút nhát e lệ kéo Ngư Thuần Băng lại nói: “Tiểu Ngư, nếu Ung Thiên Sư đã không muốn, vậy thì bỏ đi.”
Ngư Thuần Băng gạt Quý Nhạc Nhi sang, nói: “Cái gì mà bỏ đi, hai mỹ nhân như vậy vội vàng muốn làm công cho hắn, hắn còn dám từ chối?”
Ung Bác Văn hỏi: “Hai người các ngươi không cần đến trường sao? Nhất là Quý Nhạc Nhi, hiện giờ đang cấp ba là thời điểm học tập quan trọng đó.”
Lạc Tiểu Nam nói: “thời buổi này dù có tốt nghiệp đại học cũng không kiếm được việc làm, không bằng sớm quyết định, ta đã suy nghĩ kỹ, chuẩn bị chuyên tâm phát triển ở phương diện pháp thuật, đến lúc đó lên làm đại thiên sư, đây không phải là muốn tiền có tiền, muốn người có người, tiến sĩ thạc sỹ đều phải làm công cho ta. Về phần Quý Nhạc Nhi, người ta thành tích quá tốt rồi, trường học đồng ý để cho nàng ấy tự mình ôn tập, không đi học cũng không sao cả.”
Ung Bác Văn đành nói: “Các ngươi hình như không nghe rõ thông tin bên bộ tài nguyên nhân lực, ta thật ra muốn tìm hai chân chạy việc lặt vặt, chủ yếu là làm tạp vụ, cho nên mới không tìm trong số những hội viên cao cấp, mà là chiêu sinh học trò. Hai người các ngươi tuổi còn quá nhỏ, cũng đều là tiểu thư cả, không làm được mấy chuyện lặt vặt này đâu, dù đi làm cũng không thích ứng được. Hai người các ngươi cũng còn phải đi học mà, có lẽ nên lấy việc học làm chủ còn về phương diện pháp thuật thì có thể đợi đến khi tốt nghiệp đại học rồi nói sau, nếu không sẽ ảnh hưởng tới việc học, lúc đó lợi bất cập hại.”
Lạc Tiểu Nam xắn tay áo, đứng lên vỗ bàn thật mạnh, nói: “Ung ca ca, nói một lời thật lòng, hai người chúng ta tuy không có bản lãnh gì lớn, nhưng cũng là thế gia có ít nhiều sản nghiệp, muốn lăn lộn để có chút thành tích thăng cấp đều rất dễ dàng, nhưng sở dĩ muốn làm việc ở công ty của ngươi cũng là vì chúng ta rất sùng bái ngươi, ngươi là thần tượng của chúng ta, mục đích chủ yếu của chúng ta là theo đuổi ngôi sao! Chỉ cần cho chúng ta làm việc ở công ty, đừng nói là chân chạy việc vặt, dù là quét chùi nhà vệ sinh chúng ta cũng làm! Hiện giờ nhìn ngươi có vẻ không muốn chúng ta rồi! Quý Nhạc Nhi, nói một câu biểu hiện thái độ đi!”
Gương mặt Quý Nhạc Nhi đỏ bừng nhìn chăm chú Ung Bác Văn nói: "Ung Thiên Sư, chúng ta thật sự rất ngưỡng mộ ngài, hi vọng ngài có thể cho chúng ta một cơ hội đi theo ngài để học tập!”
“Kỳ thật, ta không có gì để dạy cả chỉ là vận khí tốt thôi.” Ung Bác Văn thở dài, “Đã như vậy, các ngươi cứ tới làm đi, bất quá ta nói trước nên làm gì thì làm cái đó nếu không làm được vậy thì rời đi!”
“Thế nào, ta không lừa các ngươi chứ, Lão Ung là người dễ nói chuyện nhất rồi.” Ngư Thuần Băng dương dương đắc ý bộ dạng như đại công thần, “Bữa cơm này các ngươi mời có đáng giá hay không?”
Trao đổi chính sự xong xuôi, đồ ăn thức uống ngon lành vừa lúc được đem lên, mọi người buông lỏng tâm sự thoải mái ăn uống, sau hơn một tiếng Ung Bác Văn cơm no rượu say thấy ba người kia ăn uống cũng được ngon miệng, đang muốn đứng dậy cáo từ thì không ngờ Ngư Thuần Băng vừa xỉa răng vừa nói: “Ăn uống no say rồi, giờ cũng nên làm chuyện đàng hoàng thôi! Hai vị nhân viên mới, đến lúc xem biểu hiện của các ngươi rồi!”
Ung Bác Văn khó hiểu hỏi: "Còn có chính sự gì nữa?"
Ngư Thuần Băng thần bí nói: “Đương nhiên là chính sự trọng đại liên quan đến sự phát triển của công ty chúng ta rồi, Lão Ung, theo chúng ta đi là được! Đúng rồi nghe nói người vừa mua xe mới hết bao nhiêu tiền?” Tiểu Ngư bắt đầu lái sang chuyện khác.
Ung Bác Văn ăn ngay nói thật: "Không tốn tiền, mua ở công ty Bàng Tăng Tường đó, ban đêm cho hắn thuê hai tên quỷ để làm bảo an."
Lạc Tiểu Nam liền khẽ cười mà nói: “Cái lão Bàng này thật đúng là mượn cơ hội để làm ăn mà.”
Ung Bác Văn không rõ ràng cho lắm nhưng Lạc Tiểu Nam cũng không nói gì nữa chỉ thúc giục hắn lấy xe ra khỏi khách sạn, ba mỹ nữ đều ngồi trên xe mới của hắn chỉ huy hắn đi một vòng xuyên qua nửa thành phố cuối cùng đi đến một cao ốc thương mại.
Lúc này, mấy văn phòng công ty bên trong cao ốc đều đã tan tầm, chỉ có lẻ tẻ vài cửa sổ còn sáng đèn.
Ngư Thuần Băng chỉ vào tòa cao ốc căn phòng nói: “Lão Ung, biết lầu 18 kia là chỗ nào không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.