Quyển 2 - Chương 15: Nổ
Khản Không
16/04/2013
Về phần Ung Bác Văn, vì thấy tình thế không ổn nên hắn lập tức niệm pháp chú để sử dụng tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng bách phát bách trúng, nhưng cũng bách phát bách tổn, đó là Ngũ Lôi Hộ Thân chú.
Đến lúc đưa tay ra, Ung Bác Văn phát hiện trong túi áo có sẵn một đống đồ vật hình trụ. Trong lòng khẽ động, hắn lập tức lấy ra một cái rồi rót pháp lực vào món đồ này.
Ban đầu, vật kia tỏa ra một vòng sáng màu xanh nhạt như đèn cầy leo lắt trong gió. Đợi đến khi Ung Bác Văn rót pháp lực vào, ánh sáng càng ngày tỏa ra mạnh mẽ, để rồi trong nháy mắt bên trong như ngập đầy chất lỏng, ánh sáng cũng tràn ra bên ngoài theo khẽ hở.
Ung Bác Văn ném món đồ nọ xuống đất thật mạnh.
Ánh sáng màu xanh vỡ tung tóe như những cơn sóng trong biển lớn rồi lấy điểm rơi xuống làm trung tâm và lan ra khắp bốn phương tám hướng, bao trùm phạm vi cả trăm mét. Hai con rắn khổng lồ màu xanh lá lập tức bị phân giải rồi tan thành nhiều mảnh.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, tựa như ai đó vừa ném một trái lựu đạn xuống đất. Thậm chí sóng xung kích kịch liệt từ tiếng nổ còn tạo ra cơn gió mạnh cuốn phăng mọi thứ trong phạm vi bao phủ của nó. Trong phạm vi ánh sáng xanh bao phủ, cây cỏ hoa lá đều nát bấy. Từ đó, những mảnh vụn xoáy ngược chiều gió và hình thành làn sương mờ bay thẳng lên trên bầu trời rồi tạo ra một cột nấm đen hơn so với trời đêm. Làn sương này che phủ cả trăng sao và mang đến một áp lực thật nặng nề.
Mặc dù ở ngay trung tâm của vụ nổ nhưng thiếu nữ áo trắng không hề bị sứt mẻ gì cả, kệ cho gió lớn có thổi qua thân thể thì chỉ khiến tà áo của nàng khẽ động đậy, ngoài ra không có thêm bất kỳ ảnh hưởng nào khác. Lúc này, thiếu nữ áo trắng đang nhìn chằm chằm vào Ung Bác Văn, khuôn mặt lộ ra vẻ hiếu kỳ: “Đó là cái gì vậy?”
Ung Bác Văn từ từ rơi xuống đất, nhẹ nhàng phủi bụi bặm trên người rồi từ từ lấy ra một món đồ trong túi áo ra, sau đó xòe tay để thiếu nữ áo trắng nhìn thấy vật nọ.
Đó là một món đồ hình trụ trơn tru bóng sáng, trông khá giống một cây bút máy và có vẻ như được làm từ chất liệu thủy tinh. Món này chỉ cần rót vào một chút pháp lực thì sẽ khiến ánh sáng màu xanh tuôn ra. Bấy giờ, chỉ thấy bên trong có một luồng chất lỏng đậm đặc đang lắc lư không dứt, thân bút chạm nổi bốn chữ mờ nhạt nhưng lấp lánh: “Phá pháp lựu đạn”, phía dưới thân lại được một dòng chữ viền quanh: “Sản phẩm pháp lực có số lượng hạn chế được chế tạo bởi công ty Thừa Thế”.
"Thứ này gọi là phá pháp lựu đạn, chỉ cần rót vào một lượng pháp lực cụ thể sẽ bắt đầu khởi động, khi ném ra có tác dụng tiêu trừ tất cả pháp chú, phù văn gây ra dị tượng, ảo ảnh hay dị vật. Đây là món đồ sử dụng đơn giản, nhỏ gọn dễ mang nhưng uy lực mạnh mẽ. Hiện sản phẩm còn đang trong giai đoạn phát triển nên nếu mua ngay sẽ được giảm giá đến 80%, còn được tặng thêm một món đồ chiếu sáng có chức năng phá tan ảo ảnh, bao gồm một súng báo hiệu chuyên dụng, ba bộ pháo sáng phá huyễn cảnh..."
Ung Bác Văn giới thiệu một cách dương dương đắc ý. Mặc dù dáng vẻ bên ngoài rất lão luyện nhưng thật ra đây là lần đầu tiên hắn sử dụng sản phẩm công nghệ cao, thậm chí vừa rồi còn bị uy lực của món này hù đến giật mình.
Sau khi gặp mai phục vào đêm hôm nọ, vì để phòng ngừa vạn nhất, Ung Bác Văn liền đến công ty của Ngư Thừa Thế mua một ít đồ dùng phòng thân, mấy quả phá pháp lựu đạn cũng nằm trong số đó.
Thứ này nhỏ nhắn, xinh xắn và dễ mang theo, vả lại khi sử dụng lại thuận tiện, uy lực cực lớn, chính vì vậy đây cũng chính là sản phẩm chủ lực của công ty Thừa Thế trong thời gian tới và hiện được nhân viên bán hàng dùng hết sức để quảng bá. Lại nói, do có quan hệ mật thiết với Ngư Thuần Băng nên Ung Đại Thiên Sư được mua với giá ưu đãi. Nhân cơ hội trên, hắn mua luôn một lốc và lúc nào cũng mang theo bên người. Có điều mấy hôm nay bình yên vô sự, mãi đến giờ mới có cơ hội "thử hàng".
Ngoài kinh hãi, Ung Bác Văn còn có một cái nhìn mới đối với uy lực của loại lựu đạn này, thậm chí trong lòng đã nghĩ thầm: "Quả nhiên là khoa học kỹ thuật tiên tiến, uy lực thật mạnh. Mặc dù không thể bằng Ngũ Lôi Hộ Thân chú nhưng sử dụng thuận tiện hơn rất nhiều. Có lẽ khi trở về phải mua thêm một đống mới được. Dựa vào mặt mũi của Ngư Thuần Băng, có lẽ mình sẽ được mua với giá khuyến mãi, giảm 50% cũng không thành vấn đề.”
Sau khi nghe Ung Bác Văn giới thiệu, thiếu nữ áo trắng vung tay áo rồi quát: “Im ngay! Đúng là đồ vô sỉ!”
Ung Bác Văn nghẹn họng, đang êm đang đẹp sao tự dưng mình lại mang tội danh "vô sỉ"?
“Thân là cao thủ pháp thuật của Đạo gia, vậy mà ngươi không sử dụng tu vi pháp thuật của bản thân mà lại dùng những thứ bàng môn tà đạo như vậy. Hừ, thật mất thể diện lịch đại tông sư, có loại đồng đạo như ngươi cũng chính là sỉ nhục của đời ta! Đọ sức với ngươi chỉ tổ bẩn tay mà thôi!”
Sau một hồi quát mắng, thiếu nữ áo trắng lập tức quay người rồi lướt đi, trong nháy mắt đã biến mất trong đêm tối.
Ung Đại Thiên Sư đáng thương bị nàng mắng đến choáng váng, trong phút chốc ngây ngẩn không thôi. Qua một lúc nữa, hắn mới hồi phục tinh thần rồi quát về phía thiếu nữ áo trắng vừa biến mất: “Có nhầm không đó? Ta là nỗi sỉ nhục của Đạo gia à? Ngươi có biết ta là ai không? Ta là hội viên có huy chương màu tím của Hiệp hội pháp sư, phương đông gọi ta là Đại Thiên Sư, phương tây gọi là Đại Hàng Ma Sư. Ta là một trong những V.I.P của giới thuật pháp trên thế giới này! Vừa ra tay, ta đã thu phục bốn trăm con quỷ, cả đời ngươi thấy được nhiều quỷ như vậy chưa, thế mà dám nói ta là nỗi sỉ nhục! Mắt ngươi đui mù à? Đêm hôm khuya khoắt như thế này lại mặc áo trắng để hù dọa ma quỷ nhà người ta, bộ ngươi không thấy ngộ ư? Đã vậy thấy thế trận không ổn liền quay đầu bỏ chạy, thế mà chụp mũ người khác, ngươi mới là nỗi nhục của đời ta! Hừ, còn làm bộ giấu mặt giấu mày, có can đảm thì cởi hết quần áo ra… À không, cởi hết mặt mũi ra… Úi, cũng không phải…!"
Ung Bác Văn đã bắt đầu ăn nói lộn xộn, mặc dù đối phương đã bỏ đi nhưng hắn vẫn đứng mắng chửi cực kỳ hăng say.
Đúng lúc này, phía sau lưng truyền đến một tiếng nổ, hệt như có người đánh lén từ phía sau.
“Tới hay lắm!” Ung Bác Văn cho rằng thiếu nữ áo trắng bị mình mắng chửi đến nỗi nên quay lại đánh lén, trong lòng không những không sợ mà còn lấy đó làm mừng. Bấy giờ, hắn xoay người lại rất nhanh rồi ném ra một quả phá pháp lựu đạn đã chuẩn bị sẵn.
"Oành", bóng đen chui từ dưới đất lên lập tức bị nổ tan nát.
Trong làn khói bụi mịt mù bỗng vang lên một tiếng kêu thảm thiết nhưng thanh thúy. Ung Bác Văn nghe âm thanh này xong, lập tức cảm thấy rất quen tai, bấy giờ trong lòng xuất hiện một dự cảm không tốt.
Bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn vừa lao ra khỏi đống bụi bặm đậm đặc vừa ho sù sụ, sau đó bắt đầu cất tiếng mắng chửi về phía Ung Bác Văn: "Sắc lang chết tiệt, sao ngươi lại ném lựu đạn vào ta!”
Nghe cách xưng hô đặc biệt trên, không cần nhìn Ung Bác Văn cũng biết người đến là ai nên vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi Ngư tiểu thư, ta không ngờ ngươi lại đến.”
Toàn thân Ngư Thuần Băng đen sì từ trên xuống dưới, đã vậy khói xanh còn ứa ra, quần áo thì rách tung tóe, nhiều nơi lộ ra những mảng da thịt trắng noãn. Mặc dù cảnh xuân đang phơi phới nhưng thật ra hình tượng lại vô cùng thê thảm và hớ hênh.
Đúng như tên gọi của nó, phá pháp lựu đạn chỉ nhằm vào những mục tiêu là vũ khí mang pháp lực và bùa chú, còn người bình thường khi bị nổ cùng lắm chỉ đau nhức hay choáng váng một hồi. Khổ nỗi Ngư Thuần Băng là thiên kim của Ngư Thừa Thế, toàn thân đều được trang bị nhiều vũ khí pháp lực cao cấp mà công ty Thừa Thế chế tạo, trong đó có nhiều thứ tích trữ sẵn pháp lực. Thế nên khi gặp phải phá pháp lựu đạn, nàng liền chịu cả chuỗi phản ứng dây chuyền.
"Không biết là ta..." Ngư Thuần Băng vừa thở phì phò vừa nghiến răng nghiến lợi, hệt như muốn lao đến cắn xé Ung Bác Văn để trả thù: “Ngươi tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì sao? Rõ ràng ngươi trách ta không tránh đi, khiến ngươi không có cơ hội làm chuyện xấu với Tiểu Vân tỷ. Do đó bây giờ mới thừa cơ trả thù, đúng hay không hả?"
Ung Bác Văn liên tục khoát tay: "Không phải, không phải mà. Oan cho ta lắm, thật ra vừa rồi ta định ném lựu đạn vào một thiếu nữ!"
Ngư Thuần Băng lập tức gào lên một cách điên cuồng: "Giỏi lắm, ngươi còn nói ta không giống thiếu nữ!"
Ung Bác Văn rụt lưỡi, đầu to như cái đấu, thậm chí còn dùng hết toàn bộ sức lực để nghĩ cách giải thích rõ ràng: “Không phải đâu, ta muốn nổ...”
"Nổ cái đầu ngươi! Sắc lang chết tiệt, ngươi tưởng chỉ mình ngươi có lựu đạn sao?”
Ngư Thuần Băng liền lấy ra một đống phá pháp lựu đạn từ trong ba lô. Mặc dù những món đồ chứa pháp lực đang hoạt động trên người nàng đều bị nổ tung nhưng phá pháp lựu đạn không chứa pháp lực nên hoàn toàn không bị sứt mẻ gì. Bấy giờ, nàng lập tức rót pháp lực vào một quả lựu đạn rồi ném về phía Ung Bác Văn.
Oành!
“Trời, ngươi chọi ta thật à!”
Oành!
“Có dừng lại không, ta mới ném ngươi có một quả thôi mà!”
Oành!
“Nha đầu thúi, dừng lại đi. Ném vậy là đủ rồi!”
Oành!
“Á… Ngươi dám ném vào mông ta!”
“Ta không những muốn nổ mông ngươi, còn muốn nổ tung "thằng nhỏ" của ngươi và biến ngươi thành thái giám để khỏi đòi hỏi mấy chuyện bát nháo suốt ngày!”
Oành!
“Ta đòi hỏi chuyện bát nháo gì chứ! Á… Ngươi quá ác rồi, còn dám ném vào chỗ đó! Nhìn cho rõ đây, ta cũng có lựu đạn!”
Oành!
“Sắc lang chết tiệt, ta liều mạng với ngươi!”
Ầm ầm!
Ngư Thuần Băng ném cả chuỗi phá pháp lựu đạn trên trong phút chốc Ung Bác Văn chỉ biết chạy trối chết.
"Đàn ông tốt không đấu với đàn bà, quân tử báo thù mười năm không muộn! Trước tiên, ta phải chạy thoát, sau này tìm cơ hội báo thù sau!"
Ung Bác Văn tự mình an ủi rồi sải bước chuồn gấp. Nhưng sau khi chạy được vài bước, hắn quay đầu lại nhìn thì thấy Ngư Thuần Băng vẫn đuổi theo một cách hùng hổ, đã vậy mỗi bước còn bồi qua một quả lựu đạn, vừa ném vừa hô: "Có gan thì đừng chạy! Tối nay ta mà không nổ tan "thằng nhỏ" của ngươi thì tuyệt đối không dừng lại!"
Ung Bác Văn dùng hết công lực mười mấy năm tu luyện, cùng lúc đó sử dụng tất cả vốn liếng để tung người xông vào trong màn đêm dày đặc. Nhưng Ngư Thuần Băng vẫn chưa chịu bỏ qua mà sử dụng độn thuật phái Mao Sơn để đuổi theo hắn không rời một bước, những quả phá pháp lựu đạn trên tay nàng vẫn cứ ném về phía mông của Ung Bác Văn một cách đều đặn.
Trong bóng tối, chuỗi tiếng nổ long trời lở đất cùng tiếng kêu la thảm thiết dần dần lui ra xa.
Chợt có một bóng người hiện ra, đó là Elle Vân. Hiện nàng đang đáp xuống nơi thiếu nữ áo trắng cùng Ung Bác Văn quyết đấu rồi quan sát tro bụi và những mảnh vụn cây cỏ bay tán loạn đầy trời.
Sau khi đưa tay nắm lấy một vài chiếc lá, Elle Vân khẽ ngửi một chút. Đến đây, lông mày không khỏi nhíu chặt, dường như có phần do dự. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn chậm rãi đi về hướng mà thiếu nữ áo trắng từng biến mất.
Lúc này, thiếu nữ áo trắng đang nhảy vào căn lầu nhỏ của mình từ cửa sổ. Động tác của nàng nhẹ nhàng và không phát ra một tiếng động nào. Sau đó, thiếu nữ áo trắng lại rón rén đi về phía cầu thang, chẳng hề khác một tên trộm chuyên nghiệp.
Nhưng vừa đi đến bậc thang thứ nhất, động tác của nàng chợt khựng lại, khuôn mặt lộ ra vẻ xấu hổ, hệt như trẻ con nghịch ngợm bị bắt quả tang.
Ba bóng người nối đuôi nhau rời khỏi tấm bình phong tại phòng khách rồi lặng lẽ nhìn thiếu nữ áo trắng.
Thiếu nữ áo trắng ho khan một tiếng rồi nói: "Hì hì, cảnh đêm nay không tệ! Ta vừa ra ngoài ngắm trăng."
Khuôn mặt của ba người không hề biểu lộ một chút tình cảm, cũng chẳng có ý định cất tiếng.
Thiếu nữ áo trắng đành phải nói tiếp: "Ta không cẩn thận nên đụng phải bốn con quỷ, chúng định đến để hù dọa ta. Thế nên ta trêu chọc bọn chúng một lát."
"..."
"Ai ngờ bốn tên kia đều là một đám nhát gan, vừa dọa đã kêu gào oang oang, khiến cho ông chủ của bọn hắn cũng chạy tới.”
"..."
"Ông chủ của bọn chúng chính là người đàn ông mang theo hai mỹ nữ cao thủ Đạo gia hồi sáng. Ha ha, thật quá trùng hợp! Chuyện này rất khó có thể khiến người khác tin tưởng!”
"..."
"Các ngươi không biết chứ, tên kia không hề nói đạo lý, vừa gặp đã đánh nhau với ta. Thấy thế, ta liền so chiêu với hắn một hồi, cũng không thương tích gì cả, giờ thì ta đã về rồi."
"..."
"À, ta đột nhiên nghĩ ra một ý kiến hay. Hiệp hội pháp sư của bọn họ có thể mở công ty cho thuê quỷ, chúng ta cũng có thể làm vậy và thay quỷ bình thường bằng ác quỷ, la sát, chắc chắn ngon hơn bọn họ nhiều. Chi bằng ngày mai, chúng ta liền mở công ty cho thuê quỷ để cạnh tranh đi."
"..."
Nói cả buổi, trước mặt nàng vẫn là ba khuôn mặt poker.
Thiếu nữ áo trắng rốt cuộc xụ mặt xuống, ấp úng nói: “Các ngươi không tin ta sao, thật sự chỉ là trùng hợp thôi mà. Thì ra trong lòng các ngươi hoàn toàn không tin tưởng ta, thật khiến cho ta đau lòng… Hạ thúc, ngươi luôn luôn là…”
Nam nhân lực lưỡng kia trầm giọng nói: “Như nhi, lúc ban ngày ngươi đã nói sẽ không gây chuyện với thằng nhóc kia rồi mà.”
Thiếu nữ áo trắng dậm chân nói: "Thật sự chỉ là trùng hợp... Các ngươi phải tin tưởng ta!"
Cô gái đeo kính gọng vàng giận dữ nói: “Tiểu thư, nơi này là phạm vi thế lực của Hiệp hội pháp sư. Hiện chúng ta thân mang trọng trách, không nên gây chuyện thị phi.”
“Tân tỷ, ta hiểu mà….Từ lúc xuất phát ngươi đã nói mấy câu này không ngừng, ta đâu phải con nít chứ, không cần dặn dò hoài như thế.”
“Tiểu thư…”
Thiếu niên anh tuấn đột nhiên nói: "Ta lại cảm thấy kế hoạch ban đầu của chúng ta có sai sót. Nguyên cứ tưởng dùng cảm giác của tiểu thư, cộng thêm chỉ dẫn của Ngô tiên sinh phối hợp với cảm ứng của vệ tinh, khi đến Xuân Thành thì có thể dễ dàng tìm thấy Thất Tổ rồi đem về New York. Nhưng chúng ta đã tới đây vài ngày mà không hề có thu hoạch gì. Ngô tiên sinh cũng không hề lộ diện, cứ như vậy mấy người chúng ta căn bản không có biện pháp tìm kiếm. Dựa vào sự thông minh, tài trí của Thất Tổ, tuyệt đối không thể là một kẻ vô danh tiểu tốt, nói không chừng đã được Hiệp hội pháp sư thu nhận. Ta thấy chi bằng chúng ta phô trương thanh thế để tiếp xúc với hiệp hội, rồi mượn cơ hội dò xét một phen.”
Cô gái đeo kính vàng do dự nói: "Thế nhưng từ trước tới nay, chúng ta vốn bất hòa với Hiệp hội pháp sư. Nếu ngang nhiên vượt qua ranh giới, có vẻ không ổn. Chẳng may hai bên xảy ra xung đột…”
Thiếu niên anh tuấn cười lạnh: “Vậy thì thế nào? Với thực lực của Thanh Long Tây Phái còn phải cố kỵ loại liên minh rời rạc như Hiệp hội pháp sư sao? Mấy năm gần đây, tuy Hiệp hội pháp sư hùng hổ dọa người và chúng ta một mực nhường nhịn nhưng không phải vì thực lực chúng ta không bằng mà là không muốn tạo ra phiền phức gì khi Thất Tổ xuất thế. Hiện giờ xác định Thất Tổ đã xuất thế, chúng ta cũng không cần cố kỵ mấy chuyện này.”
Nữ tử đeo kính vàng lắc đầu nói: “Không ổn, chuyện quan trọng như vậy tốt nhất nên thương lượng với Cổ tiên sinh.”
Thiếu niên anh tuấn hừ lạnh, định nói thêm gì đó nhưng khuôn mặt chợt biến sắc rồi quát: "Người nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.