Quyển 2 - Chương 16: Tập kích
Khản Không
16/04/2013
"Oành!" Cánh cửa chia năm xẻ bảy, một ánh hàn quang bay vào trong lầu!
Cùng kình phong lạnh thấu xương và tia sáng từ bên ngoài chiếu vào, những tiếng nổ cũng vang lên một cách kỳ dị, nhiệt độ của căn phòng cũng giảm xuống từ từ.
Gã đàn ông lực lưỡng bước lên một cách quỷ dị, nói thế bởi gã chỉ cần nhoáng một cái là đã có thể lướt qua một khoảng cách tận mười mét rồi ngăn cản hàn quang bằng một quyền của mình.
Khi cú đấm chạm vào hàn quang thì lập tức tạo ra một tiếng "Bang" giòn tan, hệt như hai chiếc chuông đồng va vào nhau khiến dư âm lan tỏa không dứt.
Gã đàn lực lưỡng lùi về sau hai bước, hai dấu chân sâu đến một tấc lập tức xuất hiện trên mặt đá cẩm thạch.
Hàn quang lộn ngược về phía sau rồi bay về phía cửa ra vào.
Một người mặc đạo bào (Áo của đạo sĩ) từ bên ngoài bước vào trong lầu.
Thấy hàn quang lao đến, người này khẽ lắc đầu rồi mở miệng nuốt hàn quang vào trong bụng.
Bốn người trong phòng nhìn lại, chỉ thấy người mặc đạo bào có dáng người uyển chuyển, đoán chừng là một cô gái.
Mặc dù cô gái này che mặt nhưng vẫn lộ ra một chút diện mạo, bởi trên mặt nàng chỉ được che bởi một chiếc khăn tay, có vẻ như trong lúc cấp bách nên chỉ có thể lấy ra dùng đỡ.
“Trong bụng giấu sát cơ, ngàn dặm lấy đầu người! Đây thật sự là một chiêu Hoàn Kiếm Phi Sát lợi hại, không biết người đến có phải là cao nhân núi Long Hổ chăng?" Thiếu nữ áo trắng vừa vỗ tay tán thưởng vừa chậm rãi bước xuống cầu thang.
Cô gái kia không thèm để ý đến câu hỏi của thiếu nữ áo trắng mà chỉ nói bằng giọng rất lạnh: “Các ngươi thuộc Mật Tông?”
Gã đàn ông lực lưỡng nhướn mày quát: “Thật càn rỡ! Người ở núi Long Hổ đều vô phép như vậy sao?”
Cô gái cười lạnh: “Ta là ta, liên quan gì đến núi Long Hổ?”
Thiếu nữ áo trắng cười nói: “Ngày nay thuật pháp trong thiên hạ xuống dốc, tỷ tỷ có thể dùng được thuật phi kiếm thuật thì chắc hẳn cũng là cao nhân Đạo gia. Nhưng tại sao lại không thể xác minh bọn ta thuộc Tông giáo nào?”
Cô gái lại nói: “Ta không rảnh nói nhảm với các ngươi. Đây cũng không phải là nơi để Mật Tông diễu võ dương oai, mau rời khỏi đây.”
Thiếu niên anh tuấn hừ lạnh rồi quát: “Ngươi nghĩ mình là ai vậy? Khẩu khí lớn quá nhỉ, ngươi tưởng rằng nơi nhà là nhà của mình hay sao mà muốn bọn đuổi bọn ta đi? Có bản lĩnh thì đến đây!” Hắn chậm rãi bước đến rồi xoắn tay áo lên, để lộ một cánh tay trắng như ngọc.
“Thanh Ca, đừng cướp cơ hội của ta.” Thiếu nữ áo trắng phi thân và đáp xuống phía trước thiếu niên anh tuấn, đoạn nói: “Người ta phái nữ tướng tới khiêu chiến, chúng ta không thể để cho đàn ông ra tay, trận này để ta đánh đi.”
“Tiểu thư!"
"Như nhi!"
"Tiểu Như!"
Ba người đồng thời lên tiếng.
“Yên tâm, trận này ta nắm chắc.” Thiếu nữ áo trắng khoát tay chặn lại rồi nói: “Chúng ta phiêu bạt bên ngoài mấy trăm năm nên chưa tường tận sự phát triển của thuật pháp Trung Hoa, hôm nay vị tỷ tỷ trước mắt đích thân đến thăm, cơ hội khó cầu như vậy sao ta có thể bỏ qua.”
Nàng chợt xoay người và nói với cô gái: “Vị tỷ tỷ này, có lẽ tỷ cũng muốn biết bọn ta có người của Mật Tông hay không? Đã vậy thì tự mình tìm hiểu đi!”
Đoạn hai tay tạo một pháp ấn, miệng khẽ quát một câu: “Úm ban tát đóa hồng!”
Ở ngón giữa, một tia sáng trắng tỏa ra rồi phảng phất như một chồi cây non trồi lên từ mặt đất, sinh trưởng mạnh mẽ, nẩy mầm mọc cành... Trong nháy mắt, tia sáng biến thành một đóa hoa sen trắng noãn.
Khi đóa sen nở rộ, nó liền bay lên từ từ rồi nhẹ nhàng xoay tròn trên không. Từ đây, từng luồng ánh sáng lónh lánh chiếu khắp xung quanh, chỉ chốc lát mà cả phòng đã ngập tràn hương thơm.
"Niêm Hoa Vi Tiếu? Kỳ quái, kỳ quái!" Cô gái lẩm bẩm rồi khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, hàn quang ban nãy lại bay ra từ trong miệng. Sau khi xoay lòng vòng trên không, hàn quang đã xoắn nát bảy cánh sen, đã vậy còn đang bắn về phía tim của đóa sen trắng.
"Oành!" Một tiếng nổ vang lên, toàn bộ đóa hoa nát bấy, những điểm sáng như hoa tuyết bay tá lả. Nhưng những điểm sáng này còn chưa rơi xuống thì lại thi nhau nở rộ để tạo thành hơn trăm đóa sen rồi bay múa về phía cô gái.
Chỉ thấy cô gái kia tạo kiếm quyết ở tay phải, sau đó đánh lên trên không, hàn quang lập tức vờn quanh người nàng như du long, cùng lúc đó tay trái cũng biến thành hư đao và chém xuống liên tục.
Từng tiếng nổ xé nát không khí, những ánh sáng đỏ như máu vừa rời khỏi tay thì lập tức chém rụng những đóa hoa sen đang bay múa đầy trời. Từ đây, hung ý tràn ngập không gian, thậm chí đủ làm người khác bất giác nín thở vì run sợ!
“Tốt! Một chiêu thật ác.” Thiếu nữ áo trắng nhướng mày, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc: “Nghe nói chiêu này là Tinh Thiên Sát Pháp thất truyền từ thời Tống mạt, không ngờ Trung nguyên vẫn còn truyền nhân! Phải chăng tỷ tỷ tu luyện Tinh thần lộ?” Tuy nói chuyện nhưng thủ ấn của nàng cũng biến đổi không dứt, lúc này miệng lại quát: “Ma hạ lộ vấy xuất!”
Những đóa sen bị vỡ tan lập tức hội tụ vào một chỗ, những điểm sáng từ nơi này toát ra rồi hình thành một Kim Cương Hộ Pháp thân cao ba mét.
Chỉ thấy hai hàng lông mày của Kim Cương Hộ Pháp dựng thẳng, miệng nhếch răng nhe, bộ mặt bặm trợn. Cộng với những hình dạng quen thuộc như ba mặt sáu tay, hẳn sẽ có người đoán ra đây chính là Đại Lực Phẫn Nộ Kim Cương!
(Search google với từ khóa "Vajrakilaya" để tìm hiểu chi tiết)
Đến đây, cô gái lật úp tay trái rồi vỗ xuống đất hai cái. Mặt đất lập tức run rẩy, hai luồng ánh sáng màu xanh xuất hiện và biến ảo thành hai con sói lớn đang tru dài.
Kim Cương Hộ Pháp nhìn chằm chằm hai con sói lớn, sau đó cả hai bên chậm rãi bước đến gần nhau, tình thế hết sức căng thẳng.
Nhưng ngay lúc này, khuôn mặt của cô gái bỗng biến sắc. Sau khi hất tay áo thu hai con sói khổng lồ lại, nàng mới nói: “Hôm nay nhường các ngươi phần thắng nhưng ta khuyên các ngươi đừng nên sinh sự mà hãy nhanh chóng rời khỏi đây. Nếu không những người khác sẽ đến hỏi thăm. Và tất nhiên, họ cũng không để các ngươi thoải mái như ta đâu!” Dứt lời, cô gái lập tức lách mình qua cửa rồi biến mất.
Thiếu nữ áo trắng phất tay, Kim Cương Hộ Pháp hóa thành vô số điểm sáng bay đầy trời.
Cô gái đeo kính vàng nói: "Mũi của Hiệp hội pháp sư thật thính, chúng ta vừa lộ diện mà họ đã tìm đến tận cửa.”
Trong giọng nói có vẻ oán trách thiếu nữ áo trắng, bởi vì nếu không phải nàng nhịn không được mà chạy đến tìm cao thủ Đạo gia kia để phân cao thấp thì họ đâu phải rước lấy phiền phức lớn như vầy.
Thiếu nữ áo trắng lại nói: “Tân tỷ không cần lo lắng. Ta thấy nữ đạo sĩ này không có quan hệ với Hiệp hội pháp sư.”
Thiếu niên anh tuấn gật đầu: “Đúng vậy, nếu là Hiệp hội pháp sư thì sẽ không lỗ mãng đánh đến tận cửa, thay vào đó việc đầu tiên là phái những nhân viên ngoại giao đến để tiến hành thương lượng. Sau khi hai bên cùng nhau ngồi xuống đàm phán, câu đầu tiên chắc chắn không phải kêu chúng ta rời khỏi mà sẽ hỏi chúng ta đến đây vì lý do gì. Đợi đến khi họ đã biết được mục đích thì mới đưa ra điều kiện.”
Gã đàn ông lực lưỡng nói: “Nữ đạo sĩ này bản lĩnh rất cao siêu, ắt hẳn là người của núi Long Hổ. Nhưng năm đó Cổ tiên sinh từng tìm hiểu âm thầm về núi Long Hổ và xác nhận rằng trên núi đã không còn ai tu luyện đạt đến trình độ tinh thâm, không biết rốt cuộc người này đến từ nơi nào?”
Thiếu nữ áo trắng cười hi hi rồi nói: “Chắc chắn nàng có quan hệ với thằng nhóc kia, vừa rồi rõ ràng đến đây để cảnh cáo chúng ta. Nếu cứ như vậy mà bỏ đi, e rằng sẽ khiến nàng tưởng rằng chúng ta sợ hãi. Đến lúc đó chẳng khác nào vứt hết sĩ diện của Thanh Long Tây Tông. Ta quyết định, ngày mai chúng ta sẽ vào nội thành tìm một chỗ để lập công ty, tốt nhất đặt ở đối diện công ty của thằng nhóc đó để cạnh tranh cùng hắn. Đợi đến khi thanh thế đã lớn, chắc chắn ai cũng biết chúng ta đã tới đây!”
Cô gái đeo kính vàng nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hành động nông nổi là đại kỵ trong tu hành, nhưng gia thế của thiếu nữ áo trắng có hơi đặc biệt nên không thể dựa theo đạo lý tu hành để khuyên bảo mà chỉ có thể nhẫn nại.
"Đành phải tìm cách liên lạc với Cổ tiên sinh để hắn có thể ngăn chặn những hành động liều lĩnh này!”
Thiếu nữ áo trắng đang nói đến lúc hăng say nên kéo ba người ngồi xuống tại chỗ và cùng thảo luận kỹ càng những phương án khả thi để khai trương công ty. Nhưng khi vừa nói được vài câu, cả bốn người cùng lộ vẻ kinh ngạc rồi quay đầu nhìn về một hướng trong sơn trang.
Trong lúc thiếu nữ áo trắng đang thảo luận những quyết định ảnh hưởng nghiêm trọng đến tương lai của Ung Bác Văn, hắn lại lâm vào một hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Trước khi chìm vào hiểm cảnh, Ung Bác Văn đang bị Ngư Thuần Băng truy đuổi khắp sơn trang.
Phía trước có một đình viện, xung quanh hoa cỏ rậm rạp xếp thành đường thẳng và kéo đến giữa hồ nước. Cùng hương sắc cổ xưa của mình, nơi đây đủ khiến người đến cứ ngỡ mình đã xuyên việt thời không về nơi ở của một dòng họ quyền quý thuở xa xưa.
Gió đêm lồng lộng, mặt nước soi bóng trăng. Lúc này, đình viện khá âm u và tĩnh mịch. Bên cạnh những tiếng ve kêu về đêm, cảnh trí lặng lẽ đến mê người. Nếu có sẵn vài ba văn nhân hoặc thi sĩ, không chừng sẽ nổi hứng làm thơ và không chừng sẽ có vài bài được lưu danh hậu thế.
Nhưng thật đáng tiếc, bởi người đột nhập là ác khách!
Oành, oành, oành...
Những tiếng nổ nối đuôi nhau không dứt, hai bóng đen còn đang bốc khói cũng xông ra ngoài. Sự xuất hiện thảm hại trước mắt khiến toàn bộ không khí thanh nhã của đình viện bị phá hoại một cách nghiêm trọng.
"Đủ rồi, chuyện gì cũng phải có chừng có mực. Nếu ngươi còn ném nữa thì ta sẽ ném trả đó!”
Ung Bác Văn trốn sau một cây cột tại đình viện, sau đó chỉ vào Ngư Thuần Băng mà gào to.
Lúc này, Ung Bác Văn thê thảm đến mười phần, toàn thân không những cháy đen mà tóc tai còn bị nổ đến nỗi bốc cả khói xanh. Điểm chết người nhất là bờ mông của hắn, nơi này vì bị oanh tạc quá nhiều mà bây giờ mát mẻ vô cùng. Do sợ lõa lồ nên hắn đành phải khom người và dùng tay để chỗ thủng.
Đương nhiên, chỗ hiểm của Ung Bác Văn cũng bị oanh tạc đến nỗi tê tê. Nhưng kẻ địch đang ở trước mắt, hắn không thể vạch ra để kiểm tra mà phải đành phải gắng gượng. Thậm chí Ung Bác Văn còn cảm thấy lo lắng việc này sẽ để lại những di chứng khiến hắn bất lực về sau... lại không thể không nói những cảnh tượng tương lai trên thật rất u ám và mờ mịt.
“Ném ta? Ngươi muốn ném à? Hê hê, có lựu đạn thì cứ việc!” Ngư Thuần Băng tung hứng quả lựu đạn phá pháp trên tay, giọng nói dương dương đắc ý.
“Lựu đạn của ngươi vốn đã dùng hết từ sớm, ở đó mà hù dọa ai? Khửa khửa, mau ngoan ngoãn nằm xuống để ta nổ rụng "thằng nhỏ" của ngươi. Chỉ cần bấy nhiều thì coi như chúng ta đã thanh toán xong, bằng không, ta sẽ chẳng để ngươi yên!”
Ung Bác Văn giận lắm, cũng chẳng thèm che bờ mông mà nhảy vọt ra: “Nha đầu chết tiệt, ta chỉ lỡ tay ném ngươi một quả lựu đạn. Sao ngươi sao lại muốn ném ta thành thái giám?”
Ngư Thuần Băng huơ ngón trỏ: “No, no, no! Ta không chỉ tính chuyện vừa nãy đâu. Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt, ngươi... cái tên sắc lang chết tiệt... liền dùng tay bóp vào mimi của ta! Báo hại đến giờ, mimi của ta vẫn còn hơi nhức. Lần thứ hai gặp mặt, ngươi lại sờ mó ta..."
Mặc dù nha đầu kia rất bội phục và ngưỡng mộ công trạng bắt bốn trăm con quỷ của Ung Đại Thiên Sư, nhưng mấy ân oán lẻ tẻ trước đó nàng cũng không quên mà đều ghi lòng tạc dạ. Đến giờ phút này, nàng mới xổ ra toàn bộ, xem ra đang định thanh toán một lần cho xong.
“Mấy chuyện trước kia chẳng lẽ đều là lỗi của ta?” Ung Bác Văn tức bể phổi, trong tận đáy lòng thầm cảm thấy câu nói "Không thể nói lý cùng phụ nữ" thật chí lý chí tình. Cuối cùng, hắn lập tức bỏ qua ý định phân bua mà thay vào đó liền tạo bát quái chỉ rồi thét: "Mờ mịt biến hóa, điện quang gầm thét, nghe hô mau tới..."
Ngư Thuần Băng hoảng sợ kêu to: "Sắc lang chết tiệt, không được phóng điện!” Trong lúc bối rối, nàng đã ném tất cả lựu đạn phá pháp trong tay về phía Ung Bác Văn.
Đúng lúc này, Ung Bác Văn đã đọc xong chú ngữ cuối cùng: “Úm đề la kê chiếp!"
Một âm thanh giòn tan vang lên, ánh điện trắng xanh từ ngón tay giữa bắn ra và đánh lên đám lựu đạn pháp của Ngư Thuần Băng.
Những lựu đạn kia chỉ được ném ra chứ không hề được pháp lực kích hoạt, vì vậy nếu trong lúc bình thường sẽ không phát nổ. Nhưng do lần này nó bị ánh điện đánh trúng nên mỗi quả đều tỏa ra ánh sáng trắng xanh rực rỡ rồi cùng nổ tung. Đúng vậy, chúng không tỏa ra ánh sáng xanh nhạt mà mà là ánh sáng trắng xanh của điện!
Trong phút chốc, điện quang đan dệt thành lưới nhện rồi lan khắp mọi nơi. Cây cỏ lẫn đất đá xung quanh đều tan nát như nhau.
Ung Bác Văn cùng Ngư Thuần Băng cũng không chạy thoát mà cùng bị hãm trong lưới điện rồi cùng la hét không ngừng, toàn thân co rút như cuốn chiếu.
Điện quang lập lòe khoảng hai phút mới chịu biến mất.
Giờ đây cả đình viện rất bừa bãi, kiến trúc thanh nhã đã bị thay thế bởi một mớ hỗn độn đen sì, trên mặt đất mào là hố to, nào là hố nhỏ. Chưa nói hố nào hố nấy đều bốc lên những mùi khét gay mũi. Thậm chí hồ nước cạnh đình viện đã bốc hơi gần hết, mấy con cá chép rơi vãi xung quanh cũng chín giòn.
Ung Bác Văn cùng Ngư Thuần Băng ngã ngồi, toàn thân như cục than đen, thỉnh thoảng run rẩy một chút, có thể thấy ánh điện trên người còn chưa biến mất hoàn toàn.
"Hu hu, sắc lang chết tiệt, con quỷ hẹp hòi... Ta chỉ ném ngươi mấy quả, ngươi liền muốn giết người. Ta... ta... ta không để yên cho ngươi đâu!”
Ngư Thuần Băng không chịu nổi đau nhức nên khóc lớn.
Ung Bác Văn cũng không chịu nổi nhưng nghe Ngư Thuần Băng khóc lớn thì trong lòng cảm thấy mềm nhũn, có điều ngoài miệng lại không chịu nhường bước: "Nha đầu thúi, nếu không phải ngươi không nói đạo lý mà ném lựu đạn không ngừng thì ta cũng sẽ không dùng đến Ngũ Lôi chú. Ngươi nói ta là quỷ hẹp hòi sao? Đúng vậy, ta là quỷ hẹp hòi đấy. Bởi vậy chuyện gì dù lâu cách mấy ta cũng nhớ rất kỹ, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng tính sổ với người ta, chuyện gì cũng do người khác sai, còn ta vĩnh viễn đúng!"
Ngư Thuần Băng bị Ung Bác Văn chèn đến nghẹn họng, cuối cùng khóc rống lên, vừa khóc vừa la: “Ngươi ức hiếp ta, ngươi ức hiếp ta, ta phải méc ba!”
Ung Bác Văn xì mũi coi thường: “Ngươi vác ba ngươi ra để dọa ai vậy?”
Ngư Thuần bang quệt mũi, lại gào: “Ta sẽ méc Tiểu Vân tỷ, nói rằng ngươi muốn dê ta nên mỗi lần gặp nhau đều sờ vào chỗ đó. Nếu ta dám phản kháng, ngươi sẽ dùng Ngũ Lôi chú để đánh ta tơi bời, sau đó…”
Ung Bác Văn toát mồ hôi lạnh đầy đầu nhưng cũng cố rướn cổ đáp lời: “Tiểu Vân tỷ sẽ không tin ba cái chuyện nhảm nhí này đâu…”
Ngư Thuần Băng lại đưa tay quệt mũi. Nhưng cử động này lại khiến toàn thân có cảm giác đau nhức. Mà càng nhức thì nàng càng tức, cuối cùng mới khóc thút thít nói: “Trên người ta lúc nào cũng mang theo máy ghi hình pháp thuật và có thể ghi chép mọi chuyện xảy ra bên cạnh ta. Đợi ta biên tập lại thì sẽ gửi một đoạn ngắn cho Tiểu Vân tỷ xem. Hu hu, ngươi chuẩn bị chờ chết đi…”
Quá càn rỡ, quá càn rỡ rồi!
Dám ngang nhiên nói phương pháp hãm hại người khác cho nạn nhân nghe, quả là không còn gì để nói mà!
Ung Bác Văn đang định "dạy dỗ" Ngư Thuần Băng một chặp nữa nhưng một tiếng hét giòn tan chợt lọt vào trong tai!
"Tất lật đà ngật na!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.