Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 13
Cầm San
14/11/2024
"Này, tránh xa Oda ra! Cô đang làm Oda khó chịu đấy!"
"Tôi không phải là 'này'! Tôi là Elise! Tôi làm gì thì kệ tôi! Cô làm được gì tôi chắc!"
Emily với vẻ mặt nhăn nhó khó chịu một tay kéo tôi ra một bên trong khi Elise đang phồng má kéo tay về phía ngược lại, tôi như một sợi dây thừng bị hai người kéo qua kéo lại, không má nào chịu thua má nào.
Tôi bắt đầu cảm thấy mình có nguy cơ vào bệnh viện vì bị họ kéo giãn cơ hai tay rồi.
Con bạn thân đã ôm thằng em họ tôi ba chân bốn cẳng chạy từ lúc nào, trước khi chạy, nó còn nháy mắt bắn tim với tôi cùng hàm ý rõ ràng trong ánh mắt là: 'Bạn yêu, tao tin tưởng mày.'
Tôi: "...."
Tôi biết là kiểu gì thì kiểu, đã sống ở đây thì sẽ phải đụng độ những người mà mình không muốn gặp, nhưng mới gặp Cơ quan Thám tử Vũ trang xong lại đến Mafia Cảng thì có hơi dồn dập quá, chúng ta có thể chia các ngày trong tuần để gặp nhau không như cái đà này tinh thần của tôi sẽ bất ổn lắm đó.
"Elise-chan? Có hai Elise-chan-?"
Tôi: "...."
Tôi chớp mắt, nhìn người đàn ông mặc áo khoác blues trắng, khuôn mặt trông xề xòa chẳng kém cạnh gì mình đang tay xách nách mang một đống túi đồ đang trợn tròn há mắt ra ở bên kia đường.
Ánh mắt từ Emily đang bực mình dời đến chỗ tôi.
Trông vẻ mặt của ông ta khá là sốc ấy, sốc đến nỗi không thể nói được thành lời luôn.
Dù sao thì, giác quan mà con người tin tưởng nhất chính là thị giác, dù kẻ đấy có là ai đi chăng nữa thì việc đó đều không có sự thay đổi nào, ông cha ta đã có câu: 'Trăm nghe không bằng một thấy', tôi không biết Nakahara Chuuya có báo cáo chuyện gặp được tôi trên đường cho Mori Ogai biết không, khả năng cao là không bởi vì lúc đó người tôi đang cõng là Buichiro Shirase, nhưng mà, nhìn thấy biểu cảm thất thố này của ông ta đúng là có hơi buồn cười thật.
Emily nhìn thấy Mori Ogai đang chết chân tại liền nheo mắt, hai tay bấu chặt lấy tôi tỏ ra cảnh giác vô cùng, cứ như thể ông ta là người mang nhiều nguy hiểm đến cho tôi nhất vậy, kể Dazai Osamu có túm áo tôi đe dọa còn không bị cô ấy cảnh giác nhiều đến mức vậy đâu.
"Rintarou!" Elise nhìn thấy liền hớn hở chạy về chỗ Mori Ogai, đưa một tay chỉ về phía tôi mà khoe: "Vừa nãy họ còn định bắt cóc em!"
"Cái gì? Cái gì mà bắt cóc hả!" Emily với vẻ mặt khó chịu, gân cổ lên cãi: "Cái đồ ngậm máu phun người, bọn tôi bắt cóc cô từ lúc nào chứ, lòe loẹt giống con gà chọi như cô cho tôi thì tôi cũng không thèm nhé, cô nghĩ mình đáng giá bao nhiêu để tôi phải mất công bắt cóc chứ?!"
Tôi: "...."
Tính năng mỏ hỗn của Emily có vẻ hơi 'mất kiểm soát' thì phải...
Elise chớp mắt, nghe được chữ 'lòe loẹt giống con gà chọi' liền khùng lên, bẻ tay rôm rốp chuẩn bị ra tới chỗ tôi đánh nhau với Emily, may thay là có Mori Ogai đứng bên cạnh cản lại.
"Cô vừa nói cái gì hả đồ nhà quê chết tiệt? Bởi vì không có váy mặc nên ghen tỵ với tôi chứ gì? Xời, tôi biết mà! Loại người như cô chắc chắn là loại người không tốt đẹp gì cả!"
"Gì cơ! Sống lỗi như cô mà cũng đòi lên mặt dạy đời người khác sao?" Emily với vẻ mặt kinh thường lạnh giọng: "Xem lại bản thân mình đi, đẹp đẽ gì đâu mà cứ mở giọng ra là chê bai người khác ấy nhỉ? Tôi mà thèm mấy cái váy xấu xí kia á, mắt tôi không có mù mà phải chọn mấy cái loại nhìn mà muốn sang chấn tâm lý lên bệnh viện điều trị đâu, gu ăn mặc của cô chắc phải tệ lắm nhỉ, tôi mà là bố cô chắc cũng phải khóc ròng hai hàng nước mắt đấy!"
Tôi: "...."
Đây không còn được gọi là 'mỏ hỗn' nữa, thành 'độc miệng' cmnr. Emily khịa Dazai Osamu 1 thì Mori Ogai cũng phải khịa 10, khịa từ nhân cách cho đến trang phục rồi đến khiếu thẩm mỹ không chừa cái nào, mắng chửi người xối xả như súng liên thanh vậy, chẹp, trông Elise có vẻ như muốn lao lên đấm nhau ngươi sống ta chết rồi ấy...
"Đủ rồi, Emily, không cần nặng lời với người khác như vậy."
Emily liền khoanh tay khịt mũi, mặt quay ngoắt sang một bên tỏ ra giận dỗi.
"À, ừm..." Tôi quay sang phía Mori Ogai khẽ cúi đầu xuống, tỏ ra thành kính nhận lỗi sai kia về mình: "Thật sự xin lỗi, cô bé nhà tôi thật sự không có ý đó, chẳng qua là...Emily...là một cô bé khá nóng tính-"
Khịa Dazai Osamu và Mori Ogai không kiêng nể thế này thì tôi sợ có ngày Emily đứng kiểu bố đời trên bàn và rap diss Sở Năng lực không chừa cái nào luôn quá, ờm thì, mắng chửi người của Chính phủ dễ đi ăn cơm tù lắm.
"Cậu là ai vậy?" Mori Ogai điều chỉnh lại cảm xúc của mình, khẽ nhếch miệng lên nhìn tôi: "Cậu trông giống người mà tôi biết."
"Chỉ trông giống thôi hả?" Tôi hơi híp mắt đáp trả: "Không phải là hai chúng tôi giống hệt nhau sao?"
Không khí xung quanh bắt đầu thay đổi, Elise bên cạnh ông ta trở nên vô hồn và có dấu hiệu tấn công kẻ thù bất cứ lúc nào, trái lại, Emily vẫn khoanh tay bĩu môi nhưng lại đưa tai dỏng lên nghe cuộc nói chuyện giữa tôi và Mori Ogai.
Mori Ogai nói bằng giọng buồn cười nhất có thể: "Ý cậu muốn nói đến là điều gì vậy? Chàng trai trẻ?"
"Tên tôi là Oda Sakunosuke." Tôi vỗ ngực mình tự giới thiệu: "Cứ gọi tôi là Oda, cảm ơn."
Mori Ogai nghe thấy tôi giới thiệu, khuôn mặt phải gọi là, ừm, vừa ngạc nhiên vừa bị sốc và vừa có cả trong dự tính nhưng vẫn không kìm lại được.
"Hẳn là cậu rất biết đùa nhỉ?" Ông ta khẽ phì ra một tiếng nhẹ: "Chàng trai trẻ, đó là tên của người mà tôi biết, tôi không khuyến khích việc cậu lại lấy đi tên của cậu ta và biến nó thành của mình đâu, cậu có thể giống hệt cậu ta nhưng không có nghĩa cậu là cậu ta, chàng trai trẻ."
Mori Ogai nói có phần đúng, bởi vì tôi không phải là anh ta.
Cái người Odasaku kia, đã chết vào 4 năm trước rồi.
"Đấy, tôi đã bảo mà." Emily liếc mắt mà nói: "Đáng lẽ ra lúc ở Cơ quan Thám tử anh nên gọi thêm cả người bên Mafia Cảng với Sở Năng lực để nói chuyện một thể luôn, cứ không thèm nghe tôi cơ, bây giờ lại tốn nước bọt thanh minh đi thanh minh lại xem có khổ không hả!"
Nếu không vướng mắc tôi là chủ nhân của mình chắc Emily chạy tới cạp đầu tôi rồi đấy.
"Tôi không phải là 'này'! Tôi là Elise! Tôi làm gì thì kệ tôi! Cô làm được gì tôi chắc!"
Emily với vẻ mặt nhăn nhó khó chịu một tay kéo tôi ra một bên trong khi Elise đang phồng má kéo tay về phía ngược lại, tôi như một sợi dây thừng bị hai người kéo qua kéo lại, không má nào chịu thua má nào.
Tôi bắt đầu cảm thấy mình có nguy cơ vào bệnh viện vì bị họ kéo giãn cơ hai tay rồi.
Con bạn thân đã ôm thằng em họ tôi ba chân bốn cẳng chạy từ lúc nào, trước khi chạy, nó còn nháy mắt bắn tim với tôi cùng hàm ý rõ ràng trong ánh mắt là: 'Bạn yêu, tao tin tưởng mày.'
Tôi: "...."
Tôi biết là kiểu gì thì kiểu, đã sống ở đây thì sẽ phải đụng độ những người mà mình không muốn gặp, nhưng mới gặp Cơ quan Thám tử Vũ trang xong lại đến Mafia Cảng thì có hơi dồn dập quá, chúng ta có thể chia các ngày trong tuần để gặp nhau không như cái đà này tinh thần của tôi sẽ bất ổn lắm đó.
"Elise-chan? Có hai Elise-chan-?"
Tôi: "...."
Tôi chớp mắt, nhìn người đàn ông mặc áo khoác blues trắng, khuôn mặt trông xề xòa chẳng kém cạnh gì mình đang tay xách nách mang một đống túi đồ đang trợn tròn há mắt ra ở bên kia đường.
Ánh mắt từ Emily đang bực mình dời đến chỗ tôi.
Trông vẻ mặt của ông ta khá là sốc ấy, sốc đến nỗi không thể nói được thành lời luôn.
Dù sao thì, giác quan mà con người tin tưởng nhất chính là thị giác, dù kẻ đấy có là ai đi chăng nữa thì việc đó đều không có sự thay đổi nào, ông cha ta đã có câu: 'Trăm nghe không bằng một thấy', tôi không biết Nakahara Chuuya có báo cáo chuyện gặp được tôi trên đường cho Mori Ogai biết không, khả năng cao là không bởi vì lúc đó người tôi đang cõng là Buichiro Shirase, nhưng mà, nhìn thấy biểu cảm thất thố này của ông ta đúng là có hơi buồn cười thật.
Emily nhìn thấy Mori Ogai đang chết chân tại liền nheo mắt, hai tay bấu chặt lấy tôi tỏ ra cảnh giác vô cùng, cứ như thể ông ta là người mang nhiều nguy hiểm đến cho tôi nhất vậy, kể Dazai Osamu có túm áo tôi đe dọa còn không bị cô ấy cảnh giác nhiều đến mức vậy đâu.
"Rintarou!" Elise nhìn thấy liền hớn hở chạy về chỗ Mori Ogai, đưa một tay chỉ về phía tôi mà khoe: "Vừa nãy họ còn định bắt cóc em!"
"Cái gì? Cái gì mà bắt cóc hả!" Emily với vẻ mặt khó chịu, gân cổ lên cãi: "Cái đồ ngậm máu phun người, bọn tôi bắt cóc cô từ lúc nào chứ, lòe loẹt giống con gà chọi như cô cho tôi thì tôi cũng không thèm nhé, cô nghĩ mình đáng giá bao nhiêu để tôi phải mất công bắt cóc chứ?!"
Tôi: "...."
Tính năng mỏ hỗn của Emily có vẻ hơi 'mất kiểm soát' thì phải...
Elise chớp mắt, nghe được chữ 'lòe loẹt giống con gà chọi' liền khùng lên, bẻ tay rôm rốp chuẩn bị ra tới chỗ tôi đánh nhau với Emily, may thay là có Mori Ogai đứng bên cạnh cản lại.
"Cô vừa nói cái gì hả đồ nhà quê chết tiệt? Bởi vì không có váy mặc nên ghen tỵ với tôi chứ gì? Xời, tôi biết mà! Loại người như cô chắc chắn là loại người không tốt đẹp gì cả!"
"Gì cơ! Sống lỗi như cô mà cũng đòi lên mặt dạy đời người khác sao?" Emily với vẻ mặt kinh thường lạnh giọng: "Xem lại bản thân mình đi, đẹp đẽ gì đâu mà cứ mở giọng ra là chê bai người khác ấy nhỉ? Tôi mà thèm mấy cái váy xấu xí kia á, mắt tôi không có mù mà phải chọn mấy cái loại nhìn mà muốn sang chấn tâm lý lên bệnh viện điều trị đâu, gu ăn mặc của cô chắc phải tệ lắm nhỉ, tôi mà là bố cô chắc cũng phải khóc ròng hai hàng nước mắt đấy!"
Tôi: "...."
Đây không còn được gọi là 'mỏ hỗn' nữa, thành 'độc miệng' cmnr. Emily khịa Dazai Osamu 1 thì Mori Ogai cũng phải khịa 10, khịa từ nhân cách cho đến trang phục rồi đến khiếu thẩm mỹ không chừa cái nào, mắng chửi người xối xả như súng liên thanh vậy, chẹp, trông Elise có vẻ như muốn lao lên đấm nhau ngươi sống ta chết rồi ấy...
"Đủ rồi, Emily, không cần nặng lời với người khác như vậy."
Emily liền khoanh tay khịt mũi, mặt quay ngoắt sang một bên tỏ ra giận dỗi.
"À, ừm..." Tôi quay sang phía Mori Ogai khẽ cúi đầu xuống, tỏ ra thành kính nhận lỗi sai kia về mình: "Thật sự xin lỗi, cô bé nhà tôi thật sự không có ý đó, chẳng qua là...Emily...là một cô bé khá nóng tính-"
Khịa Dazai Osamu và Mori Ogai không kiêng nể thế này thì tôi sợ có ngày Emily đứng kiểu bố đời trên bàn và rap diss Sở Năng lực không chừa cái nào luôn quá, ờm thì, mắng chửi người của Chính phủ dễ đi ăn cơm tù lắm.
"Cậu là ai vậy?" Mori Ogai điều chỉnh lại cảm xúc của mình, khẽ nhếch miệng lên nhìn tôi: "Cậu trông giống người mà tôi biết."
"Chỉ trông giống thôi hả?" Tôi hơi híp mắt đáp trả: "Không phải là hai chúng tôi giống hệt nhau sao?"
Không khí xung quanh bắt đầu thay đổi, Elise bên cạnh ông ta trở nên vô hồn và có dấu hiệu tấn công kẻ thù bất cứ lúc nào, trái lại, Emily vẫn khoanh tay bĩu môi nhưng lại đưa tai dỏng lên nghe cuộc nói chuyện giữa tôi và Mori Ogai.
Mori Ogai nói bằng giọng buồn cười nhất có thể: "Ý cậu muốn nói đến là điều gì vậy? Chàng trai trẻ?"
"Tên tôi là Oda Sakunosuke." Tôi vỗ ngực mình tự giới thiệu: "Cứ gọi tôi là Oda, cảm ơn."
Mori Ogai nghe thấy tôi giới thiệu, khuôn mặt phải gọi là, ừm, vừa ngạc nhiên vừa bị sốc và vừa có cả trong dự tính nhưng vẫn không kìm lại được.
"Hẳn là cậu rất biết đùa nhỉ?" Ông ta khẽ phì ra một tiếng nhẹ: "Chàng trai trẻ, đó là tên của người mà tôi biết, tôi không khuyến khích việc cậu lại lấy đi tên của cậu ta và biến nó thành của mình đâu, cậu có thể giống hệt cậu ta nhưng không có nghĩa cậu là cậu ta, chàng trai trẻ."
Mori Ogai nói có phần đúng, bởi vì tôi không phải là anh ta.
Cái người Odasaku kia, đã chết vào 4 năm trước rồi.
"Đấy, tôi đã bảo mà." Emily liếc mắt mà nói: "Đáng lẽ ra lúc ở Cơ quan Thám tử anh nên gọi thêm cả người bên Mafia Cảng với Sở Năng lực để nói chuyện một thể luôn, cứ không thèm nghe tôi cơ, bây giờ lại tốn nước bọt thanh minh đi thanh minh lại xem có khổ không hả!"
Nếu không vướng mắc tôi là chủ nhân của mình chắc Emily chạy tới cạp đầu tôi rồi đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.