Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 14
Cầm San
14/11/2024
Mori Ogai là một người nguy hiểm, là một trong những người mà tôi không muốn đụng độ nhất, có lẽ là chỉ sau Dazai Osamu mà thôi.
Tuy nguy hiểm, nhưng ông ta luôn cân nhắc giữa cái được và cái mất trong các quyết định của mình, lựa chọn những giải pháp tối ưu cho toàn bộ Mafia Cảng.
Mori Ogai gần như không từ bất cứ gì để đạt đến mục đích của mình vì sự an toàn của thành phố Yokohama, cái gọi là tối ưu giải đó của ông ta, thật sự đúng là không có tình người.
Oda Sakunosuke là một trong những nạn nhân của nó.
Đó thứ mà tôi thấy sợ hãi cũng như là khâm phục ông ta nhất.
Mori Ogai yêu Yokohama đến mức cả người nhuộm đen vì nó, bất chấp thủ những đoạn tàn nhẫn hay cực đoan.
Có thể tôi vẫn chỉ là một đứa ranh con mới học cấp ba, tuổi còn trẻ, chưa trải sự đời quá nhiều nên dường như tôi có cái nhìn khác về nhân vật này, rốt cuộc thì đọc BSD thì tế bào não phải hoạt động với công suất tối đa, chứ không thì có nhiều chi tiết ẩn ý được tác giả cài cắm vào lại không phát hiện ra thì lúc đọc thấy khó hiểu lắm.
Mà Mori Ogai cũng biết chăm sóc trẻ em ra phết, Yosano Akiko, Dazai Osamu và Yumeno Kyuusaku, đứa nào đứa đấy trông sang dã man, mà từ sang ở đây là sang trong sang chấn tâm lý.
Tôi không ghét hay căm thù gì nhân vật Mori Ogai này, tôi chỉ sợ ông ta thôi, sợ ông ta lấy mình làm con tốt thí như đã làm với những người khác ấy, tâm lý tôi yếu đuối lắm, không được mạnh mẽ như người ta đâu.
"Cậu đã đến Cơ quan Thám tử Vũ trang nói chuyện sao?" Mori Ogai đưa tay xoa cằm: "Hẳn là có chuyện gì đó mà cậu muốn nhờ đến bọn họ nhỉ, đến mức Emily-chan đưa ra ý kiến gọi thêm cả bên Mafia Cảng lẫn Sở Năng lực Đặc biệt thì tôi thấy chuyện đó khá quan trọng ấy chứ?"
"Đừng gọi tôi là Emily-chan." Emily lập tức lên tiếng đáp trả, chất giọng rành rọt giống như đang khó chịu: "Nghe bực mình chết đi được."
Tôi: "...."
Mori Ogai: "...."
Tôi hơi hẵng giọng vỗ vai nhẹ cô bé thì thầm giải thích: "Emily, tôi nghĩ là cô nên nói chuyện tôn trọng người khác một chút, dù sao thì ông ta cũng là người nắm quyền thế giới ngầm."
"Hừ." Emily khoanh tay quay ngoắt sang chỗ khác, tỏ ra không đồng tình với cách giải thích của tôi.
Tôi: "...."
Tôi là đang hơi hoài nghi việc Emily có phải là năng lực chứ không phải là tổ tông của mình không đấy, thiếu điều bưng lên ban thờ thắp hương vái lạy nữa thôi.
"À, thì..." Tôi quay lại nhìn Mori Ogai, trông ông ta đang cau mày giống như nghĩ tới điều gì đó: "Thực ra, tôi là Oda Sakunosuke tới từ một thế giới khác tới đây, một thế giới song song với thế giới này, hẳn là ông biết khái niệm về thế giới song song rồi mà phải không, Boss của Mafia Cảng?"
Mori Ogai nghe xong liền khẽ híp mắt lại.
"Tôi là Oda Sakunosuke, nhưng tôi không phải là Oda Sakunosuke mà ông biết. Ông nói đúng, chúng tôi có thể giống hệt nhau nhưng điều đó không có nghĩa tôi chính là anh ta." Tôi chớp mắt từ tốn nói: "Bọn tôi muốn trở về thế giới của mình, vậy nên tôi đến Cơ quan Thám tử nhờ sự giúp đỡ mà thôi, ờm, thực ra thì cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng lắm."
Emily bĩu môi: "Anh suýt bị người tên Dazai Osamu kia đe dọa mà không phải chuyện gì nghiêm trọng sao? Thật kì quặc. Trông tên đó muốn giết anh tới nơi luôn rồi ấy."
"Tôi nghĩ chắc không tới mức đó đâu."
"Lại chẳng không đi. Có lẽ trong thế giới này anh và tên đó là kẻ thù không đội trời chung rồi." Emily khẽ hơi nhếch miệng lên: "Chứ không vì sao gặp anh tên đó lại phải ứng dữ dội thế kia được, anh của thế giới này không khéo lại làm sát thủ giết cả nhà tên đó rồi ấy chứ..."
Tôi: "...."
Emily, làm ơn, đừng khịa đểu Dazai Osamu và Mori Ogai nữa, tôi xin cô.
Tôi quay lại chỉ thấy Mori Ogai nở một nụ cười nhẹ, trăm phần trăm cảm thấy có gì đó không ổn ở đằng sau.
"Oda-kun, Emily-chan là năng lực của cậu à?"
Sau khi nghe tôi nói mình từ một thế giới khác đến, ông ta mới bắt đầu gọi tôi là 'Oda-kun'.
Tôi đã nghĩ rất nhiều về việc Mori Ogai sẽ hỏi tôi, nhưng trăm triệu không ngờ đến lại câu hỏi lại về Emily.
"Oda-kun, cậu biết không, tôi thật sự rất vui khi gặp được cậu."
Mori Ogai di chuyển từng từng bước từng bước tới chỗ của tôi, mặc dù ông ta đang xách một đống túi đồ nhưng Mori Ogai vẫn giữ nguyên nụ cười của mình.
Hai bàn tay của ông ta nắm lấy hai bàn tay tôi, cứ như thể trong mắt Mori Ogai tôi là đồng chí chung lý tưởng với mình vậy.
Tôi: "...."
Ớn thật nha.
"Không thể ngờ rằng tôi có thể gặp được người cùng sở thích với mình mà~ Oda-kun, cậu không cần ngại, người thích mấy bé dưới 12 tuổi không chỉ có mỗi mình cậu đâu ~"
Tôi: "...."
"Tôi nghĩ tôi với cậu sẽ là bạn thân tốt của nhau đó, Oda-kun."
Tôi: "...."
Cảm ơn đã có lòng tốt, nhưng tôi không cần-
"Tránh xa Oda ra! Đồ dê già chết tiệt này!" Emily nhìn một màn này liền nhặng xị cả lên, xông đến lôi tôi ra khỏi cái nắm tay 'thân thiết' của Mori Ogai.
"Đừng có mà đánh đồng Oda với mình, anh ấy không phải kiểu người như thế!" Emily chống hông tuyên bố: "Nếu ông còn làm mấy hành động này với Oda thêm lần nào nữa, đích thân tôi sẽ ra vặn tay ông!"
Tôi hơi sững người.
Emily là một đứa trẻ ham chơi luôn vui vẻ hòa đồng với mọi người.
Khi có chuyện không hay xảy ra lại có trách nhiệm như một người chị cả hơn bất kì ai, và Emily chỉ phản ứng dữ dội như vậy khi chủ nhân - tôi đang gặp nguy hiểm.
"Thôi nào, Emily-chan, cô thật xấu tính." Mori Ogai bĩu môi sau đó nở một nụ cười ngốc: "Vì cô trông thật là dễ thương nên tôi sẽ tha thứ cho cô!"
"Đã nói rồi, tôi không phải là Emily-chan! Đừng có gọi tôi như thế!" Emily nghiến răng ken két, chuẩn bị lao ra tới chỗ Mori Ogai thì bị tôi túm lên ngăn lại.
"Oda! Đừng cản tôi! Tôi muốn đấm vào mặt ông ta!" Cô bé giãy nảy lên: "Oda! Thả tôi xuống!"
"Cô không nên làm vậy đâu, Emily." Tôi trầm giọng: "Điều đó là không được, tôi không thích điều đó."
Nghe xong điều này thì Emily không còn giãy dụa thoát ra nữa, cô ấy hơi cúi mặt, để mái tóc che hết đi tất cả biểu cảm hiện tại của mình.
Tôi có cảm giác hơi rợn rợn người khi Emily làm ra hành động như vậy.
Đây không phải đầu tiên tôi nghi hoặc về việc tính cách của Emily thật sự đều do tôi định hình ra hay không, vì cái thế lực đằng sau đã nói Vita Sexualis mà tôi có giống với cái Mori Ogai đang sở hữu đến 100% mà, nên tôi có hơi thắc mắc rằng liệu bên trong Emily có tồn tại nhân cách của 'Mori Ogai' không hay chỉ là do...
Nếu nghĩ theo hướng như vậy thì quá đáng sợ rồi.
"Tôi cũng không thích điều đó đâu, Oda." Emily trầm giọng: "Tôi không thích cái tính cách mà anh định hình ra cho tôi một chút nào cả, nhưng bởi vì anh là chủ nhân của tôi nên tôi sẽ tha thứ cho anh."
Tôi: "...."
Bắt đầu bất ổn rồi đấy.
"Được rồi, tôi xin lỗi." Tôi thở dài thả Emily xuống, sau đó quay sang phía Mori Ogai mà nói: "Không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước."
"Thật là." Ông ta thở dài tỏ ra tiếc nuối vì đã vuột mất một 'người bạn tốt': "Tôi đang có ý định mời cậu uống trà ăn bánh cơ mà~ Thật là tiếc quá đi..."
"Hừ." Elise đứng bên cạnh trở về trạng thái bình thường: "Rintarou là đồ ngốc."
Tôi dắt Emily rời đi, quay lại nhìn thấy Mori Ogai vẫy vẫy tay chào tạm biệt.
"Oda-kun! Có duyên hẹn gặp lại nhau nhé, tôi rất mong chờ vào điều đó đấy ~~!"
Tôi: "...."
Không, hai ta không hề có duyên đâu.
Đi được một lúc, Emily liền tỏ ra cằn nhằn: "Phiền phức."
"Oda, anh nên cầu nguyện rằng hai ta sẽ không gặp phải phiền phức lớn như vậy nữa đi."
"Ừ, tôi mong là sẽ không có chuyện gì nữa, ngày hôm nay đối với tôi là quá đủ r-"
"Anh Oda ơi! Bọn em ở chỗ này nè!"
Tôi đưa mắt nhìn phía xa xa kia, là con bạn thân nở nụ cười bất đắc dĩ cùng thằng em họ hớn hở toe toét kia đang dang rộng cánh tay ra sức vẫy vẫy.
Tất cả sẽ trông rất bình thường và chẳng có cái gì đáng nói nếu như không phải người đang giơ súng bên cạnh chĩa vào người con bạn thân tôi là Sakaguchi Ango.
Tôi: "...."
Tuy nguy hiểm, nhưng ông ta luôn cân nhắc giữa cái được và cái mất trong các quyết định của mình, lựa chọn những giải pháp tối ưu cho toàn bộ Mafia Cảng.
Mori Ogai gần như không từ bất cứ gì để đạt đến mục đích của mình vì sự an toàn của thành phố Yokohama, cái gọi là tối ưu giải đó của ông ta, thật sự đúng là không có tình người.
Oda Sakunosuke là một trong những nạn nhân của nó.
Đó thứ mà tôi thấy sợ hãi cũng như là khâm phục ông ta nhất.
Mori Ogai yêu Yokohama đến mức cả người nhuộm đen vì nó, bất chấp thủ những đoạn tàn nhẫn hay cực đoan.
Có thể tôi vẫn chỉ là một đứa ranh con mới học cấp ba, tuổi còn trẻ, chưa trải sự đời quá nhiều nên dường như tôi có cái nhìn khác về nhân vật này, rốt cuộc thì đọc BSD thì tế bào não phải hoạt động với công suất tối đa, chứ không thì có nhiều chi tiết ẩn ý được tác giả cài cắm vào lại không phát hiện ra thì lúc đọc thấy khó hiểu lắm.
Mà Mori Ogai cũng biết chăm sóc trẻ em ra phết, Yosano Akiko, Dazai Osamu và Yumeno Kyuusaku, đứa nào đứa đấy trông sang dã man, mà từ sang ở đây là sang trong sang chấn tâm lý.
Tôi không ghét hay căm thù gì nhân vật Mori Ogai này, tôi chỉ sợ ông ta thôi, sợ ông ta lấy mình làm con tốt thí như đã làm với những người khác ấy, tâm lý tôi yếu đuối lắm, không được mạnh mẽ như người ta đâu.
"Cậu đã đến Cơ quan Thám tử Vũ trang nói chuyện sao?" Mori Ogai đưa tay xoa cằm: "Hẳn là có chuyện gì đó mà cậu muốn nhờ đến bọn họ nhỉ, đến mức Emily-chan đưa ra ý kiến gọi thêm cả bên Mafia Cảng lẫn Sở Năng lực Đặc biệt thì tôi thấy chuyện đó khá quan trọng ấy chứ?"
"Đừng gọi tôi là Emily-chan." Emily lập tức lên tiếng đáp trả, chất giọng rành rọt giống như đang khó chịu: "Nghe bực mình chết đi được."
Tôi: "...."
Mori Ogai: "...."
Tôi hơi hẵng giọng vỗ vai nhẹ cô bé thì thầm giải thích: "Emily, tôi nghĩ là cô nên nói chuyện tôn trọng người khác một chút, dù sao thì ông ta cũng là người nắm quyền thế giới ngầm."
"Hừ." Emily khoanh tay quay ngoắt sang chỗ khác, tỏ ra không đồng tình với cách giải thích của tôi.
Tôi: "...."
Tôi là đang hơi hoài nghi việc Emily có phải là năng lực chứ không phải là tổ tông của mình không đấy, thiếu điều bưng lên ban thờ thắp hương vái lạy nữa thôi.
"À, thì..." Tôi quay lại nhìn Mori Ogai, trông ông ta đang cau mày giống như nghĩ tới điều gì đó: "Thực ra, tôi là Oda Sakunosuke tới từ một thế giới khác tới đây, một thế giới song song với thế giới này, hẳn là ông biết khái niệm về thế giới song song rồi mà phải không, Boss của Mafia Cảng?"
Mori Ogai nghe xong liền khẽ híp mắt lại.
"Tôi là Oda Sakunosuke, nhưng tôi không phải là Oda Sakunosuke mà ông biết. Ông nói đúng, chúng tôi có thể giống hệt nhau nhưng điều đó không có nghĩa tôi chính là anh ta." Tôi chớp mắt từ tốn nói: "Bọn tôi muốn trở về thế giới của mình, vậy nên tôi đến Cơ quan Thám tử nhờ sự giúp đỡ mà thôi, ờm, thực ra thì cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng lắm."
Emily bĩu môi: "Anh suýt bị người tên Dazai Osamu kia đe dọa mà không phải chuyện gì nghiêm trọng sao? Thật kì quặc. Trông tên đó muốn giết anh tới nơi luôn rồi ấy."
"Tôi nghĩ chắc không tới mức đó đâu."
"Lại chẳng không đi. Có lẽ trong thế giới này anh và tên đó là kẻ thù không đội trời chung rồi." Emily khẽ hơi nhếch miệng lên: "Chứ không vì sao gặp anh tên đó lại phải ứng dữ dội thế kia được, anh của thế giới này không khéo lại làm sát thủ giết cả nhà tên đó rồi ấy chứ..."
Tôi: "...."
Emily, làm ơn, đừng khịa đểu Dazai Osamu và Mori Ogai nữa, tôi xin cô.
Tôi quay lại chỉ thấy Mori Ogai nở một nụ cười nhẹ, trăm phần trăm cảm thấy có gì đó không ổn ở đằng sau.
"Oda-kun, Emily-chan là năng lực của cậu à?"
Sau khi nghe tôi nói mình từ một thế giới khác đến, ông ta mới bắt đầu gọi tôi là 'Oda-kun'.
Tôi đã nghĩ rất nhiều về việc Mori Ogai sẽ hỏi tôi, nhưng trăm triệu không ngờ đến lại câu hỏi lại về Emily.
"Oda-kun, cậu biết không, tôi thật sự rất vui khi gặp được cậu."
Mori Ogai di chuyển từng từng bước từng bước tới chỗ của tôi, mặc dù ông ta đang xách một đống túi đồ nhưng Mori Ogai vẫn giữ nguyên nụ cười của mình.
Hai bàn tay của ông ta nắm lấy hai bàn tay tôi, cứ như thể trong mắt Mori Ogai tôi là đồng chí chung lý tưởng với mình vậy.
Tôi: "...."
Ớn thật nha.
"Không thể ngờ rằng tôi có thể gặp được người cùng sở thích với mình mà~ Oda-kun, cậu không cần ngại, người thích mấy bé dưới 12 tuổi không chỉ có mỗi mình cậu đâu ~"
Tôi: "...."
"Tôi nghĩ tôi với cậu sẽ là bạn thân tốt của nhau đó, Oda-kun."
Tôi: "...."
Cảm ơn đã có lòng tốt, nhưng tôi không cần-
"Tránh xa Oda ra! Đồ dê già chết tiệt này!" Emily nhìn một màn này liền nhặng xị cả lên, xông đến lôi tôi ra khỏi cái nắm tay 'thân thiết' của Mori Ogai.
"Đừng có mà đánh đồng Oda với mình, anh ấy không phải kiểu người như thế!" Emily chống hông tuyên bố: "Nếu ông còn làm mấy hành động này với Oda thêm lần nào nữa, đích thân tôi sẽ ra vặn tay ông!"
Tôi hơi sững người.
Emily là một đứa trẻ ham chơi luôn vui vẻ hòa đồng với mọi người.
Khi có chuyện không hay xảy ra lại có trách nhiệm như một người chị cả hơn bất kì ai, và Emily chỉ phản ứng dữ dội như vậy khi chủ nhân - tôi đang gặp nguy hiểm.
"Thôi nào, Emily-chan, cô thật xấu tính." Mori Ogai bĩu môi sau đó nở một nụ cười ngốc: "Vì cô trông thật là dễ thương nên tôi sẽ tha thứ cho cô!"
"Đã nói rồi, tôi không phải là Emily-chan! Đừng có gọi tôi như thế!" Emily nghiến răng ken két, chuẩn bị lao ra tới chỗ Mori Ogai thì bị tôi túm lên ngăn lại.
"Oda! Đừng cản tôi! Tôi muốn đấm vào mặt ông ta!" Cô bé giãy nảy lên: "Oda! Thả tôi xuống!"
"Cô không nên làm vậy đâu, Emily." Tôi trầm giọng: "Điều đó là không được, tôi không thích điều đó."
Nghe xong điều này thì Emily không còn giãy dụa thoát ra nữa, cô ấy hơi cúi mặt, để mái tóc che hết đi tất cả biểu cảm hiện tại của mình.
Tôi có cảm giác hơi rợn rợn người khi Emily làm ra hành động như vậy.
Đây không phải đầu tiên tôi nghi hoặc về việc tính cách của Emily thật sự đều do tôi định hình ra hay không, vì cái thế lực đằng sau đã nói Vita Sexualis mà tôi có giống với cái Mori Ogai đang sở hữu đến 100% mà, nên tôi có hơi thắc mắc rằng liệu bên trong Emily có tồn tại nhân cách của 'Mori Ogai' không hay chỉ là do...
Nếu nghĩ theo hướng như vậy thì quá đáng sợ rồi.
"Tôi cũng không thích điều đó đâu, Oda." Emily trầm giọng: "Tôi không thích cái tính cách mà anh định hình ra cho tôi một chút nào cả, nhưng bởi vì anh là chủ nhân của tôi nên tôi sẽ tha thứ cho anh."
Tôi: "...."
Bắt đầu bất ổn rồi đấy.
"Được rồi, tôi xin lỗi." Tôi thở dài thả Emily xuống, sau đó quay sang phía Mori Ogai mà nói: "Không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước."
"Thật là." Ông ta thở dài tỏ ra tiếc nuối vì đã vuột mất một 'người bạn tốt': "Tôi đang có ý định mời cậu uống trà ăn bánh cơ mà~ Thật là tiếc quá đi..."
"Hừ." Elise đứng bên cạnh trở về trạng thái bình thường: "Rintarou là đồ ngốc."
Tôi dắt Emily rời đi, quay lại nhìn thấy Mori Ogai vẫy vẫy tay chào tạm biệt.
"Oda-kun! Có duyên hẹn gặp lại nhau nhé, tôi rất mong chờ vào điều đó đấy ~~!"
Tôi: "...."
Không, hai ta không hề có duyên đâu.
Đi được một lúc, Emily liền tỏ ra cằn nhằn: "Phiền phức."
"Oda, anh nên cầu nguyện rằng hai ta sẽ không gặp phải phiền phức lớn như vậy nữa đi."
"Ừ, tôi mong là sẽ không có chuyện gì nữa, ngày hôm nay đối với tôi là quá đủ r-"
"Anh Oda ơi! Bọn em ở chỗ này nè!"
Tôi đưa mắt nhìn phía xa xa kia, là con bạn thân nở nụ cười bất đắc dĩ cùng thằng em họ hớn hở toe toét kia đang dang rộng cánh tay ra sức vẫy vẫy.
Tất cả sẽ trông rất bình thường và chẳng có cái gì đáng nói nếu như không phải người đang giơ súng bên cạnh chĩa vào người con bạn thân tôi là Sakaguchi Ango.
Tôi: "...."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.