Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 16
Cầm San
14/11/2024
Tình hình hiện tại là, đầu của tôi đang căng còn hơn cả dây đàn.
Tôi biết, nếu bản thân cứ tiếp tục đi cùng Fyodor Dostoevsky thì kiểu gì cả bọn cũng gặp rắc rối lớn, không khéo lại thành quân cờ của hắn ta để đối phó những người khác cũng nên, tệ hơn nữa thì là những con tốt thí chỉ cần sử dụng một lần là hết giá trị, có thể loại bỏ bất cứ lúc nào mà Fyodor Dostoevsky muốn.
Với trí thông minh ngắn hạn của đứa trưa bao giờ bên ngoài trải sự đời của mình, chắc củ 100% là tôi sẽ bị hắn ta quay như dế cho mà xem, đến Dazai Osamu còn bị thằng chả cho vào tròng thì ranh con như tôi thì làm gì được hắn ta cơ chứ- nghĩ đâu đẩu đầu đâu cũng vào ô chết, chẳng thà tôi để Mori Ogai mời mình ăn bánh uống trà còn hơn nhiều.
Tế bào não của tôi không có đủ dùng để phân tích hành động của Fyodor Dostoevsky ngay lúc này, bởi vì trong Manga mà bản thân xem mới đây cũng đủ khiến tôi nhức hết cả đầu rồi.
Kế hoạch trong kế hoạch, âm mưu chồng chất âm mưu.
Đúng thật là đáng sợ.
Không phải lý tưởng của Fyodor Dostoevsky là đi tìm cuốn sách, tạo ra một thế giới không có 'tội lỗi', là một thế giới không có những người sử dụng Năng lực sao, quan tâm tới mấy đứa ất ơ hàng fake như chúng tôi để làm cái quái gì vậy?
"Oda Sakunosuke-kun."
Giọng nói từ phía trước khiến tôi thoát khỏi mở suy nghĩ phức tạp, Fyodor Dostoevsky chỉ đơn giản là quay đầu lại và nở một nụ cười nhạt.
Tôi: "...."
Rén ngang nha bây.
"Anh có nghĩ rằng cuộc gặp mặt giữa chúng ta đã được Chúa định sẵn không?"
Tôi: "...."
Cái gì vậy cha nội?
Bố trí tay sai sẵn bao vây người ta thế kia mà còn bảo là 'cuộc gặp mặt giữa chúng ta đã được Chúa định sẵn', rồi Chúa định sẵn dữ chưa?
"Tôi không biết."
Đầu suy nghĩ một đằng, miệng trả lời một nẻo, ai biết được lỡ tôi có xúc phạm tín ngưỡng của Fyodor Dostoevsky thì thằng chả có tức điên lên mà tiễn tôi đi gặp các cụ luôn hay không.
"Nhưng tôi biết rõ một điều, nếu không phải một trong hai cố tình thì hai ta sẽ không bao giờ gặp nhau, đừng có nói với tôi là anh nhận được ý chỉ của Chúa với sứ mệnh gặp tôi hay cái gì ấy nhé?"
Tôi khẽ híp mắt trả lời, Emily đỡ đứa em họ đi cùng nhếch miệng lên không nói lời nào.
"Oh-" Hắn ta với vẻ mặt ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó lại nở một nụ cười hết sức dịu dàng: "Tôi biết là tôi và anh sẽ là bạn thân tốt của nhau mà."
Tôi: "...."
Cứu tui, cứu tui, trong đầu thằng chả này đang nghĩ cái méo gì thế?
Rồi đừng nói là tôi ước có một phú ông nào đó đẹp trai bao nuôi mình với đứa bạn thì Chúa đã đáp lại, sau đấy, Ngài ấy đã gửi Fyodor Dostoevsky hàng limited xuống cho tôi ấy nhé?
Kết cục này không phải quá mức bi thảm rồi sao? Thế vậy chẳng thà Chúa ship cho tôi Dazai Osamu phiên bản Beast còn đỡ hơn là thằng cha này nhiều.
"Sau vụ này, anh cần thuê mục sư tới trừ tà đó Oda." Emily đang đỡ đứa em họ đang bất tỉnh nhìn một màn một kẻ tự mình cảm động lây một kẻ thì đớ một góc mà thở dài: "Cứ để cái đà này thì sẽ không tốt lắm đâu."
"Cái tên đang đeo mặt nạ trông nguy hiểm đi đằng sau chúng ta là mục sư đấy Emily, thấy hắn ta di chuyển như bị trúng tà chưa?"
Emily nghe vậy liền nói tiếp: "Chúng ta có thể gọi toàn bộ tòa Vatican đến, nhưng đợi khi nào có chúng ta có tiền cái đã."
Tôi: "...."
Emily, đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa.
"Tôi có cuốn Kinh thánh." Fyodor Dostoevsky lập tức chen vào, nhàn nhạt hỏi: "Anh có cần mượn dùng đỡ để trừ tà không, không sao đâu, anh là bạn thân tôi nên tôi sẽ giảm giá 10% cho anh."
Tôi: "...."
Từ khi nào Fyodor Dostoevsky lại biết tấu hề vậy, tôi tưởng chỉ khi ở chung với Dazai Osamu trong tù, hai thằng có sóng não giống nhau thì câu chuyện mới bắt đầu hề hước chứ?
Tôi và Emily nhìn nhau, liền cảm thấy có cái gì đó không ổn đang dâng lên trong lòng.
Đằng trước là Fyodor Dostoevsky, đằng sau là Nathaniel Hawthorne, bao xung quanh là những tay bắn tỉa trang bị súng bắn thuốc mê, tôi muốn chạy ra khỏi đây thật sự là một điều khó khăn, trừ khi-
"BÙM!!!"
Bức tường bên cạnh tôi đang đứng bỗng nhiên nổ tung, khói mù mịt tỏa ra hết xung quanh che khuất hết tầm nhìn, không chần chừ, tôi lập tức ba chân bốn cẳng cứ thế mà co giò chạy, Emily ở bên cạnh chạy theo sau, tốc độ phải gọi là sánh ngang với bàn thờ.
Tôi cứ thế mà cắm đầu cắm cổ chạy không biết trời đâu đất đâu, cho tới khi nhìn thấy người đang ngồi vắt chéo chân trên gốc cây bị chặt đứt có phần ung dung ở ngay trước mặt.
Dazai Osamu
Tôi: "...."
Anh ta chính là tác giả của vụ nổ vừa nãy hả?
Nhưng mà làm sao Dazai Osamu biết được tôi gặp chuyện gì để mà ra tay vậy?
Quả nhiên là những biên kịch vàng trong làng lập mưu, người thường vốn không thể theo kịp được.
Dazai Osamu ném cho tôi cái nhìn vô cùng khắc nghiệt, tưởng chừng như tôi là Akutagawa Ryuunosuke khi anh ta còn ở trong Mafia Cảng ấy, thay vì khuôn mặt mang nhiều phần bỡn cợt ở Cơ quan Thám tử Vũ trang thì bây giờ trông Dazai Osamu đáng sợ hơn rất là nhiều.
"À, ừm, vừa rồi cảm ơn-"
"Anh sợ tôi, đúng không?"
Lời nói của Dazai Osamu khiến tôi im bặt, không biết phải nói như thế nào.
Tôi vẫn còn nhớ như in cái khung cảnh Dazai Osamu đấm chảy máu mũi Akutagawa Ryuunosuke đấy, mãi mãi không bao giờ có thể quên được.
Bởi vì tôi cũng đã từng bị đấm văng như thế khi không thể làm tròn trách nhiệm của mình, nên là, khi nhìn thấy Dazai Osamu thì cái đầu tôi chỉ liên tưởng mỗi cảnh tượng đó, và tôi-
"Anh đang cố gắng tỏ ra mình không sợ tôi, nhưng thực tế lại khác." Dazai Osamu chậm rãi đứng dậy, di chuyển đi tới chỗ tôi đang đứng: "Oda Sakunosuke, tôi của thế giới đó đã làm gì anh vậy?"
Tôi sững người, trước sự tiến gần của Dazai Osamu, bản thân liền lựa chọn lùi lại vài bước.
"Anh không." Tôi lên tiếng thanh minh: "Anh trong thế giới tôi sống không hề làm gì tôi cả."
Dazai Osamu của hiện tại không phải Dazai Osamu trong thời kì ở Mafia Cảng, và tôi cũng không phải là Odasaku, mối quan hệ chỉ là nhân vật với đọc giả, không hơn không kém.
"Anh nói dối rất tốt, gần như tôi đã không nhận ra." Anh ta nhếch miệng lên cười: "Odasaku mà tôi biết không phải kiểu là người nói dối giỏi tới như vậy, hẳn là anh đã từng nói dối nhiều lần trước đó rồi sao?"
Với một đứa có kinh nghiệm gần 8 năm chuyên nói dối về thành tích học tập của mình mỗi khi bị bố mẹ hỏi, hay giả mạo chữ kí phụ huynh mỗi khi giáo viên bắt viết đơn tường trình, sửa điểm bài kiểm tra mà cô giáo chấm, nhờ anh chị họ hàng họp phụ huynh onl mỗi khi giáo viên chủ nhiệm muốn nói chuyện nhắc nhở - tôi: "...."
Nhiều lần là cái gì, phải nói là nhiều như cơm bữa mới đúng.
Tôi biết, nếu bản thân cứ tiếp tục đi cùng Fyodor Dostoevsky thì kiểu gì cả bọn cũng gặp rắc rối lớn, không khéo lại thành quân cờ của hắn ta để đối phó những người khác cũng nên, tệ hơn nữa thì là những con tốt thí chỉ cần sử dụng một lần là hết giá trị, có thể loại bỏ bất cứ lúc nào mà Fyodor Dostoevsky muốn.
Với trí thông minh ngắn hạn của đứa trưa bao giờ bên ngoài trải sự đời của mình, chắc củ 100% là tôi sẽ bị hắn ta quay như dế cho mà xem, đến Dazai Osamu còn bị thằng chả cho vào tròng thì ranh con như tôi thì làm gì được hắn ta cơ chứ- nghĩ đâu đẩu đầu đâu cũng vào ô chết, chẳng thà tôi để Mori Ogai mời mình ăn bánh uống trà còn hơn nhiều.
Tế bào não của tôi không có đủ dùng để phân tích hành động của Fyodor Dostoevsky ngay lúc này, bởi vì trong Manga mà bản thân xem mới đây cũng đủ khiến tôi nhức hết cả đầu rồi.
Kế hoạch trong kế hoạch, âm mưu chồng chất âm mưu.
Đúng thật là đáng sợ.
Không phải lý tưởng của Fyodor Dostoevsky là đi tìm cuốn sách, tạo ra một thế giới không có 'tội lỗi', là một thế giới không có những người sử dụng Năng lực sao, quan tâm tới mấy đứa ất ơ hàng fake như chúng tôi để làm cái quái gì vậy?
"Oda Sakunosuke-kun."
Giọng nói từ phía trước khiến tôi thoát khỏi mở suy nghĩ phức tạp, Fyodor Dostoevsky chỉ đơn giản là quay đầu lại và nở một nụ cười nhạt.
Tôi: "...."
Rén ngang nha bây.
"Anh có nghĩ rằng cuộc gặp mặt giữa chúng ta đã được Chúa định sẵn không?"
Tôi: "...."
Cái gì vậy cha nội?
Bố trí tay sai sẵn bao vây người ta thế kia mà còn bảo là 'cuộc gặp mặt giữa chúng ta đã được Chúa định sẵn', rồi Chúa định sẵn dữ chưa?
"Tôi không biết."
Đầu suy nghĩ một đằng, miệng trả lời một nẻo, ai biết được lỡ tôi có xúc phạm tín ngưỡng của Fyodor Dostoevsky thì thằng chả có tức điên lên mà tiễn tôi đi gặp các cụ luôn hay không.
"Nhưng tôi biết rõ một điều, nếu không phải một trong hai cố tình thì hai ta sẽ không bao giờ gặp nhau, đừng có nói với tôi là anh nhận được ý chỉ của Chúa với sứ mệnh gặp tôi hay cái gì ấy nhé?"
Tôi khẽ híp mắt trả lời, Emily đỡ đứa em họ đi cùng nhếch miệng lên không nói lời nào.
"Oh-" Hắn ta với vẻ mặt ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó lại nở một nụ cười hết sức dịu dàng: "Tôi biết là tôi và anh sẽ là bạn thân tốt của nhau mà."
Tôi: "...."
Cứu tui, cứu tui, trong đầu thằng chả này đang nghĩ cái méo gì thế?
Rồi đừng nói là tôi ước có một phú ông nào đó đẹp trai bao nuôi mình với đứa bạn thì Chúa đã đáp lại, sau đấy, Ngài ấy đã gửi Fyodor Dostoevsky hàng limited xuống cho tôi ấy nhé?
Kết cục này không phải quá mức bi thảm rồi sao? Thế vậy chẳng thà Chúa ship cho tôi Dazai Osamu phiên bản Beast còn đỡ hơn là thằng cha này nhiều.
"Sau vụ này, anh cần thuê mục sư tới trừ tà đó Oda." Emily đang đỡ đứa em họ đang bất tỉnh nhìn một màn một kẻ tự mình cảm động lây một kẻ thì đớ một góc mà thở dài: "Cứ để cái đà này thì sẽ không tốt lắm đâu."
"Cái tên đang đeo mặt nạ trông nguy hiểm đi đằng sau chúng ta là mục sư đấy Emily, thấy hắn ta di chuyển như bị trúng tà chưa?"
Emily nghe vậy liền nói tiếp: "Chúng ta có thể gọi toàn bộ tòa Vatican đến, nhưng đợi khi nào có chúng ta có tiền cái đã."
Tôi: "...."
Emily, đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa.
"Tôi có cuốn Kinh thánh." Fyodor Dostoevsky lập tức chen vào, nhàn nhạt hỏi: "Anh có cần mượn dùng đỡ để trừ tà không, không sao đâu, anh là bạn thân tôi nên tôi sẽ giảm giá 10% cho anh."
Tôi: "...."
Từ khi nào Fyodor Dostoevsky lại biết tấu hề vậy, tôi tưởng chỉ khi ở chung với Dazai Osamu trong tù, hai thằng có sóng não giống nhau thì câu chuyện mới bắt đầu hề hước chứ?
Tôi và Emily nhìn nhau, liền cảm thấy có cái gì đó không ổn đang dâng lên trong lòng.
Đằng trước là Fyodor Dostoevsky, đằng sau là Nathaniel Hawthorne, bao xung quanh là những tay bắn tỉa trang bị súng bắn thuốc mê, tôi muốn chạy ra khỏi đây thật sự là một điều khó khăn, trừ khi-
"BÙM!!!"
Bức tường bên cạnh tôi đang đứng bỗng nhiên nổ tung, khói mù mịt tỏa ra hết xung quanh che khuất hết tầm nhìn, không chần chừ, tôi lập tức ba chân bốn cẳng cứ thế mà co giò chạy, Emily ở bên cạnh chạy theo sau, tốc độ phải gọi là sánh ngang với bàn thờ.
Tôi cứ thế mà cắm đầu cắm cổ chạy không biết trời đâu đất đâu, cho tới khi nhìn thấy người đang ngồi vắt chéo chân trên gốc cây bị chặt đứt có phần ung dung ở ngay trước mặt.
Dazai Osamu
Tôi: "...."
Anh ta chính là tác giả của vụ nổ vừa nãy hả?
Nhưng mà làm sao Dazai Osamu biết được tôi gặp chuyện gì để mà ra tay vậy?
Quả nhiên là những biên kịch vàng trong làng lập mưu, người thường vốn không thể theo kịp được.
Dazai Osamu ném cho tôi cái nhìn vô cùng khắc nghiệt, tưởng chừng như tôi là Akutagawa Ryuunosuke khi anh ta còn ở trong Mafia Cảng ấy, thay vì khuôn mặt mang nhiều phần bỡn cợt ở Cơ quan Thám tử Vũ trang thì bây giờ trông Dazai Osamu đáng sợ hơn rất là nhiều.
"À, ừm, vừa rồi cảm ơn-"
"Anh sợ tôi, đúng không?"
Lời nói của Dazai Osamu khiến tôi im bặt, không biết phải nói như thế nào.
Tôi vẫn còn nhớ như in cái khung cảnh Dazai Osamu đấm chảy máu mũi Akutagawa Ryuunosuke đấy, mãi mãi không bao giờ có thể quên được.
Bởi vì tôi cũng đã từng bị đấm văng như thế khi không thể làm tròn trách nhiệm của mình, nên là, khi nhìn thấy Dazai Osamu thì cái đầu tôi chỉ liên tưởng mỗi cảnh tượng đó, và tôi-
"Anh đang cố gắng tỏ ra mình không sợ tôi, nhưng thực tế lại khác." Dazai Osamu chậm rãi đứng dậy, di chuyển đi tới chỗ tôi đang đứng: "Oda Sakunosuke, tôi của thế giới đó đã làm gì anh vậy?"
Tôi sững người, trước sự tiến gần của Dazai Osamu, bản thân liền lựa chọn lùi lại vài bước.
"Anh không." Tôi lên tiếng thanh minh: "Anh trong thế giới tôi sống không hề làm gì tôi cả."
Dazai Osamu của hiện tại không phải Dazai Osamu trong thời kì ở Mafia Cảng, và tôi cũng không phải là Odasaku, mối quan hệ chỉ là nhân vật với đọc giả, không hơn không kém.
"Anh nói dối rất tốt, gần như tôi đã không nhận ra." Anh ta nhếch miệng lên cười: "Odasaku mà tôi biết không phải kiểu là người nói dối giỏi tới như vậy, hẳn là anh đã từng nói dối nhiều lần trước đó rồi sao?"
Với một đứa có kinh nghiệm gần 8 năm chuyên nói dối về thành tích học tập của mình mỗi khi bị bố mẹ hỏi, hay giả mạo chữ kí phụ huynh mỗi khi giáo viên bắt viết đơn tường trình, sửa điểm bài kiểm tra mà cô giáo chấm, nhờ anh chị họ hàng họp phụ huynh onl mỗi khi giáo viên chủ nhiệm muốn nói chuyện nhắc nhở - tôi: "...."
Nhiều lần là cái gì, phải nói là nhiều như cơm bữa mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.