Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 15
Cầm San
14/11/2024
Tôi có cảm giác đầu mình có hơi ù đi một chút.
Cây súng dí trên trán cùng với ánh mắt như muốn giết người giống hệt Dazai Osamu chăm chăm vào khiến tôi chỉ muốn lăn quay ra ngất.
Nhưng mà nếu tôi bất tỉnh rồi thì con bạn tôi và đứa em họ phải làm thế nào đây, có khi tỉnh lại là cả lũ ở tù luôn, nên tôi tự cổ vũ mình không được sợ quá mà lịm đi tại chỗ, tình huống xấu nhất vẫn chưa xảy đến cơ mà-
Sakaguchi Ango, hay được gọi là Bột giặt Agomatic, đánh bay mọi tội trạng của Dazai Osamu trong một lần giặt, cụ thể là 138 vụ giết người, 312 vụ tống tiền và 625 vụ lừa đảo chiếm đoạt tài sản cùng nhiều tội danh khác, cái này phải gọi là thuốc tẩy Ango chứ bột giặt cái gì, tẩy mạnh tới độ cả cuộc đời Dazai Osamu trắng tinh tươm còn hơn tờ thi môn văn của mấy bọn học sinh bị tủ đè nữa chứ.
"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin những lời mà các ngươi nói sao?"
"Tin hay không thì tùy anh, tôi chịu." Tôi chớp mắt, khuôn mặt tỏ ra không chút sợ sệt nào trước 'hàng nóng' bị Sakaguchi Ango dí trên trán suốt từ nãy tới giờ, chứ bên trong toàn nước mắt là biển rộng cmnr, đụ má, nói chuyện quân tử động khẩu không động thủ nha, anh mà bắn tôi là tôi khóc cho anh xem.
"Ha-" Sakaguchi Ango hơi cúi mặt, mắt kính trở nên sáng lên, trông đáng sợ một cách lạ thường: "Ngươi không nghĩ ta sẽ kết liễu ngươi ngay tại đây sao?"
Xem ra bị Sakaguchi Ango dí súng lên trán thì cái đe dọa của Dazai Osamu vẫn còn nhẹ nhàng êm ái chán, chẳng qua là nếu không cho anh ta một câu trả lời rõ ràng thì Dazai Osamu sẽ khiến tôi sống không bằng chết thôi.
"Anh có thể gọi điện cho bên Cơ quan Thám tử Vũ trang, nếu như có số điện thoại cụ thể của Dazai Osamu thì càng tốt." Tôi khẽ chớp mắt: "Bọn họ sẽ giải thích cho anh vấn đề mà tôi với bạn mình đang gặp phải."
Nghe đến 'Dazai Osamu' thì tay của Sakaguchi Ango hơi trùng xuống.
"Ngươi đã gặp Dazai Osamu?"
Tôi gật đầu: "Đúng vậy, tôi đã gặp anh ta."
"Oda của thế giới này đúng là biết tạo nghiệt ghê nha." Emily đứng một bên nhếch mép: "Oda của bọn tôi đã phải thanh minh thân phận của mình với rất nhiều người rồi đó, Oda của thế giới này đã giết gia đình các anh hay sao mà khi Oda bọn tôi xuất hiện lại tỏ ra cảnh giác với anh ấy nhiều như vậy, thật khó hiểu."
Tôi: "...."
Khịa Dazai Osamu và Mori Ogai rồi cô còn muốn khịa thêm Sakaguchi Ango với Sở Năng lực luôn sao Emily?
"Tôi không làm gì sai cả." Tôi nói với Sakaguchi Ango đang sở hữu khuôn mặt ngày dần một xấu đi trông thấy sau khi nghe những lời vừa rồi của Emily: "Bản thân tôi cũng không muốn chuyện này xảy ra, tôi xin lỗi."
"Oda! Anh đâu có làm gì sai mà phải xin lỗi!" Emily khó chịu lên tiếng: "Chỉ là người giống người mà thôi, có cần nhất thiết phải như vậy không?"
Bởi vì ngoại hình bây giờ tôi đang có giống hệt với người bạn đã chết cách đây 4 năm trước, là lý do khiến tình bạn của họ tan vỡ cũng như là nỗi ân hận không nuôi ngoai của Sakaguchi Ango, tôi không dám chắc liệu Dazai Osamu có tha thứ cho anh ta hay không nhưng chung quy Sakaguchi Ango cũng chỉ là quân cơ bị kẹp ở giữa Mafia Cảng và Sở Năng lực Đặc biệt mà thôi.
Odasaku là vảy ngược của Dazai Osamu, điều này cũng xảy ra tương tự đối với Sakaguchi Ango.
"Đủ rồi." Con bạn thân dắt thằng em họ đi đến và đẩy tôi ra khỏi họng súng của anh ta, mặt đối mặt với Sakaguchi Ango, giọng nói mang nhiều phần nghiêm túc.
"Tôi không nghĩ bản thân tôi đủ rộng lượng để tha thứ cho kẻ làm hại bạn mình đâu, cất đồ của mình vào đi, đừng để tôi phải bực mình, anh chàng từ Sở Năng lực."
Sakaguchi Ango khẽ mím môi lại.
Một thế giới mà Odasaku là bạn thân của Demon Fyodor Dostoevsky, cái quái quỷ gì đang diễn ra vậy?
Giờ đây, cảm giác mà Sakaguchi Ango đang có là khó chịu trước việc Odasaku đang đứng bên cạnh Fyodor Dostoevsky nhiều hơn là việc tức giận vì Odasaku không phải là Odasaku mà anh biết.
Một kẻ nguy hiểm tới như vậy, đáng lẽ ra người như Odasaku không nên dây dưa vào-
"Anh Oda! Thứ đen sì mà anh đeo kính kia cầm là cái gì vậy?"
Thằng em họ được đứa bạn dắt tay bỗng nhiên nổi cơn tò mò quay sang hỏi tôi.
Tôi chớp mắt trả lời: "Đó là súng ngắn."
Đứa em họ nghiêng đầu hỏi: "Súng ngắn là cái gì vậy anh?"
Tôi: "...."
Với tư duy của một đứa trẻ được một gia đình bình thường nuôi dạy một cách vô cùng bình thường mới lên lớp 1, thằng em họ tôi thành công khiến sự chú ý của Sakaguchi Ango từ tôi và đứa bạn thân chuyển sang thành nó.
Con bạn thân lên tiếng giải thích: "Là một thứ rất nguy hiểm, có thể khiến cho người khác bị đau."
Chung quy là không nên nói cặn kẽ quá làm gì, đối với một đứa con nít thì chỉ cần nói chung chung là được.
Thằng em họ nghiêng đầu nói tiếp: "Trông nó còn không đáng sợ bằng cây roi tre của mẹ em."
Tôi: "...."
Bạn thân: "...."
Tôi và bạn thân, những con người có kinh nghiệm ăn roi tre từ gia đình suốt quãng đời ấu thơ do hư đốn, nghịch dại, cãi lời bố mẹ và vô vàn lý do bị ăn đòn khác, xin được phép từ chối bình luận.
Sakaguchi Ango có biết khuôn mặt của thiếu niên này, đó là bức ảnh được kèm trong hồ sơ của A-5185 - Nakahara Chuuya - Buichiro Shirase.
Nếu tính theo bình thường mà nói thì chắc bây giờ cậu ta cũng 22 tuổi rồi, với lại, theo những gì anh biết trong tập hồ sơ đó thì hiện tại Buichiro Shirase đang ở London, lãnh đạo một tổ chức năng lực gia của nước Anh, không thể có chuyện cậu ta có thể dễ dàng rời khỏi Châu Âu đến Yokohama mà Sở Năng lực không được thông báo trước được-
Nếu đúng như những gì mà bọn họ nói, vậy thì...
Sakaguchi Ango lẳng lặng nhìn đứa em họ tôi, sau đó cất cây súng đi.
"Tôi sẽ tạo một hồ sơ danh tính giả cho mấy người để mấy người không phải chật vật sống ở nơi này." Anh ta nâng kính lên, một tay rút danh thiếp của mình ra đưa cho tôi: "Nếu có gì khó khăn thì cứ liên lạc với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức có thể."
Tôi nhìn danh thiếp trên tay nhìn, sau đó nhìn Sakaguchi Ango 180° thay đổi thái độ mà không thích ứng nổi, cuối cùng nặn ra một câu miễn cưỡng: "Cảm...cảm ơn anh."
"Không cần phải cảm ơn." Anh ta nhíu mày nhìn tôi: "Hơn nữa...tôi mới là người cần phải xin lỗi."
"À, không sao đâu." Tôi phủi tay: "Tôi không phải là người chấp nhặt đến thế."
"Odasa-"
Tôi nhanh chóng chặn họng Sakaguchi Ango, không để anh ta nói cái tên đó ra: "Cứ việc gọi tôi là Oda, cảm ơn."
Odasaku là Odasaku, Oda là Oda.
Tôi không phải bạn thân của Dazai Osamu hay là Sakaguchi Ango, nên tôi không có cái quyền gì được họ gọi bằng cái tên đó.
Với lại, đó cũng là sự tôn trọng mà tôi dành cho anh ấy, nhân vật thứ hai mà bản thân mình yêu thích sau Nakajima Atsushi.
"Ừ, Oda." Sakaguchi Ango thở dài mà nói: "Tôi xin lỗi."
Cái xin lỗi này, bao hàm rất nhiều thứ.
Cứ như thế, Sakaguchi Ango xoay người rời đi và không lấy cái ngoảnh đầu lại.
Như vậy mới là tốt nhất.
Tôi liếc sang con bạn thân vẫn đứng im sau cái lúc đẩy tôi ra, nhàn nhạt hỏi: "Mày đi được chưa thế?"
"Không, chân tao cứng lại luôn cmnr." Nó huỵch toẹt trả lời: "Cái lúc mà chưa gặp mày, Sakaguchi Ango giơ súng vào tao là chân tao hóa đá luôn, mẹ đúng sợ điên chết đi được."
"Thế mày vẫn cố gắng đi tới đẩy tao ra khỏi họng súng của Sakaguchi Ango làm cái gì, cố quá thành quá cố đấy bà nội."
"So với sợ súng thì tao sợ mày bị bắn hơn." Nói mím môi: "Mày mà chết thì tao biết phải làm gì chứ?"
Tôi khẽ thở dài mỉm cười, mười phần đảm bảo: "Yên tâm, Sakaguchi Ango sẽ không có bắn tao đâu, ngay cả Dazai Osamu với Mori Ogai còn không ra tay thì anh ta làm sao có thể-"
"Mày làm sao mà chắc chắn được Sakaguchi Ango sẽ không bắn mày chứ con đũy." Con bạn thân dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi: "Tự tin quá đôi khi cũng có hại đấy."
"Khổ quá, tao biết rồi." Tôi quỳ một chân cúi người xuống: "Để tao cõng mày về, chờ chân mày hết hóa đá có khi lại tới đêm mất."
"Im đê, mày chỉ giỏi bẻ lái câu chuyện mà thôi."
Emily cầm tay dắt thằng em họ, còn tôi cõng con bạn thân mà di chuyển về nhà.
"Haiz, bây giờ chúng ta làm gì đây nhỉ?" Bạn thân ở trên vai tôi thở dài: "Với lại, từ sáng đến giờ, tao chỉ có uống mỗi nước trà của bên Cơ quan Thám tử, giờ đói vãi."
Emily tiếp lời nó: "Tôi cũng thấy đói."
Thằng em họ nói tiếp: "Em cũng thế."
Tôi: "...."
Tôi ăn ngay nói thật: "Chúng ta không có tiền."
Toàn đỗ nghèo khỉ một xu không dính túi thì lấy đâu ra đồ ăn thức uống mà đớp chứ, chắc chỉ có nhặt quả dại ven đường mà sống qua ngày thôi.
"Thật trùng hợp, hiện tại thì tôi đang có tiền."
Giọng nói vô cùng quen thuộc, nhưng nó không phát ra từ trên đầu tôi, mà là từ đằng sau.
Cả đám quay ngoắt lại, nhìn vào chủ nhân của giọng nói kia.
Thằng em họ nhìn thấy người kia liền hô lên: "Quào, hiện tại có tới hai anh Fyodor lận, là ảo thuật sao anh Oda?"
Tôi: "...."
Bạn thân: "...."
Tôi và nó nhìn nhau, sau đó nhìn Fyodor Dostoevsky hàng limited đang mỉm cười ôn hòa đằng kia, đầu tôi hiện lên một dòng, ting tinh, chúng mừng cả bọn đã quay vào ô ăn lòn-
Fyodor Dostoevsky chậm rãi đi đến gần, dáng vẻ trông khá yếu ớt, so với con bạn tôi thì nhìn hắn ta đúng là kiểu bị thiếu máu kinh niên thật, nhưng khuôn mặt của hắn ta so với nó thì có vẻ già dặn hơn, có thể là do con bạn tôi nó không có dành cả ngày ủ mưu tính kế người khác nên trông trẻ hơn chăng?
"Thật lòng thì tôi cảm thấy khá tò mò về sự có mặt của các vị." Fyodor Dostoevsky hơi híp mắt nhìn: "Cho phép tôi mời mọi người một bữa nhé?"
"Rất cảm ơn lòng hiếu khách của anh, nhưng thứ lỗi rằng chúng tôi không thể đi được." Tôi chớp mắt lịch sự từ chối, thằng cha này âm hiểm bỏ mịa, để hắn mời cơm ăn có khi bị đầu độc cả lũ cũng nên.
Tôi để thà cho Mori Ogai mời cơm hơn là để cho Fyodor Dostoevsky mời cơm nhiều, ít nhất thì xét về độ nắm bắt mọi chuyện theo ý mình thì Mori Ogai vẫn còn thoáng tính chán.
"Vậy sao, tôi chấp nhận lời xin lỗi này của anh." Fyodor Dostoevsky cười dịu dàng: "Nhưng còn người của tôi thì tôi không biết."
Tôi quay đầu, một bóng người cao ráo mặc áo choàng đen đeo mặt nạ di chuyển không vững vàng đi tới, có khi nào là Nathaniel Hawthorne của The Guild không?
Má nó, kiểu này bắt đầu hơi căng rồi đấy.
Tôi định ngẩng đầu nói với con bạn thân kế sách chuồn khỏi đây thì phát hiện nó đã gục xuống vai tôi bất tỉnh từ khi nào.
Trái tim tôi trong thoáng chốc liền đông cứng lại.
"Kẻ giả mạo, những kẻ giả mạo Ngài cần phải bị tiêu diệt-"
Tôi nghe thấy tên đeo mặt nạ nói thế.
"Yên tâm, không phải là anh ta ra tay đâu." Hắn ta vẫn giữ nụ cười của mình: "Tôi đã sắp xếp người bắn thuốc mê ở đằng kia, cậu ta chỉ ngất đi thôi."
Đứa em họ tôi vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ đứng ngây ra đó chớp chớp đôi mắt.
Emily thì im lặng không nói gì, ở trong trạng thái cảnh giác cao độ.
"Anh đúng là một người kì lạ." Tôi nghe thấy chính bản thân mình nói thế.
"Ừm." Fyodor Dostoevsky không hề tỏ ra khó chịu với lời nói của tôi: "Vậy thì tôi có thể mời mọi người ăn cơm chứ?"
Tôi: "...."
Rìa lý? Hắn ta đang đùa tôi à? Cho một người ngất rồi lại muốn mời cả bọn ăn cơm? Đây có phải kiểu đùa hay dùng của người Nga không?
"Tôi không-"
Tôi chưa nói xong, đứa em họ tôi là người gục tiếp theo, may là có Emily đỡ lấy.
"Có nhiều kẻ đang bao vây ở đây." Emily nhăn mặt khó chịu đặt thằng bé nhẹ nhàng nằm xuống đất: "Không thể tránh được tất cả đâu."
Cứ cái đà mà không đồng ý, có thể tôi sẽ là người tiếp theo nằm đó. Và một khi tôi để chuyện đó xảy ra, thì an nguy của mọi người sẽ-
"Chậc." Tôi khẽ thở dài nói với Fyodor Dostoevsky đứng đối diện mỉm cười trước mặt mình: "Anh muốn mời cơm bọn tôi ở chỗ nào vậy?"
Hắn ta nghe xong liền đáp: "Ở chỗ của tôi."
"Chỗ của anh có xa lắm không, cần bắt xe chứ, nhưng tôi không có tiền để trả tiền xe đâu đấy."
Fyodor Dostoevsky tròn mắt nhìn tôi.
"Tinh thần anh rất vững vàng, rất tốt." Hắn ta vỗ tay, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn tôi: "Thường thì nhiều người sẽ không nói chuyện lịch sự với tôi sau khi phải trải qua tình huống đó đâu."
Tôi: "...."
"Tôi nghĩ tôi và anh trong tương lai đều sẽ là bạn tốt của nhau đó."
Tôi: "...."
Emily chỉ nhìn tôi mà nói một câu: "Oda, người như anh không nên chơi cờ bạc hay cá độ, tôi nói thật."
Cây súng dí trên trán cùng với ánh mắt như muốn giết người giống hệt Dazai Osamu chăm chăm vào khiến tôi chỉ muốn lăn quay ra ngất.
Nhưng mà nếu tôi bất tỉnh rồi thì con bạn tôi và đứa em họ phải làm thế nào đây, có khi tỉnh lại là cả lũ ở tù luôn, nên tôi tự cổ vũ mình không được sợ quá mà lịm đi tại chỗ, tình huống xấu nhất vẫn chưa xảy đến cơ mà-
Sakaguchi Ango, hay được gọi là Bột giặt Agomatic, đánh bay mọi tội trạng của Dazai Osamu trong một lần giặt, cụ thể là 138 vụ giết người, 312 vụ tống tiền và 625 vụ lừa đảo chiếm đoạt tài sản cùng nhiều tội danh khác, cái này phải gọi là thuốc tẩy Ango chứ bột giặt cái gì, tẩy mạnh tới độ cả cuộc đời Dazai Osamu trắng tinh tươm còn hơn tờ thi môn văn của mấy bọn học sinh bị tủ đè nữa chứ.
"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin những lời mà các ngươi nói sao?"
"Tin hay không thì tùy anh, tôi chịu." Tôi chớp mắt, khuôn mặt tỏ ra không chút sợ sệt nào trước 'hàng nóng' bị Sakaguchi Ango dí trên trán suốt từ nãy tới giờ, chứ bên trong toàn nước mắt là biển rộng cmnr, đụ má, nói chuyện quân tử động khẩu không động thủ nha, anh mà bắn tôi là tôi khóc cho anh xem.
"Ha-" Sakaguchi Ango hơi cúi mặt, mắt kính trở nên sáng lên, trông đáng sợ một cách lạ thường: "Ngươi không nghĩ ta sẽ kết liễu ngươi ngay tại đây sao?"
Xem ra bị Sakaguchi Ango dí súng lên trán thì cái đe dọa của Dazai Osamu vẫn còn nhẹ nhàng êm ái chán, chẳng qua là nếu không cho anh ta một câu trả lời rõ ràng thì Dazai Osamu sẽ khiến tôi sống không bằng chết thôi.
"Anh có thể gọi điện cho bên Cơ quan Thám tử Vũ trang, nếu như có số điện thoại cụ thể của Dazai Osamu thì càng tốt." Tôi khẽ chớp mắt: "Bọn họ sẽ giải thích cho anh vấn đề mà tôi với bạn mình đang gặp phải."
Nghe đến 'Dazai Osamu' thì tay của Sakaguchi Ango hơi trùng xuống.
"Ngươi đã gặp Dazai Osamu?"
Tôi gật đầu: "Đúng vậy, tôi đã gặp anh ta."
"Oda của thế giới này đúng là biết tạo nghiệt ghê nha." Emily đứng một bên nhếch mép: "Oda của bọn tôi đã phải thanh minh thân phận của mình với rất nhiều người rồi đó, Oda của thế giới này đã giết gia đình các anh hay sao mà khi Oda bọn tôi xuất hiện lại tỏ ra cảnh giác với anh ấy nhiều như vậy, thật khó hiểu."
Tôi: "...."
Khịa Dazai Osamu và Mori Ogai rồi cô còn muốn khịa thêm Sakaguchi Ango với Sở Năng lực luôn sao Emily?
"Tôi không làm gì sai cả." Tôi nói với Sakaguchi Ango đang sở hữu khuôn mặt ngày dần một xấu đi trông thấy sau khi nghe những lời vừa rồi của Emily: "Bản thân tôi cũng không muốn chuyện này xảy ra, tôi xin lỗi."
"Oda! Anh đâu có làm gì sai mà phải xin lỗi!" Emily khó chịu lên tiếng: "Chỉ là người giống người mà thôi, có cần nhất thiết phải như vậy không?"
Bởi vì ngoại hình bây giờ tôi đang có giống hệt với người bạn đã chết cách đây 4 năm trước, là lý do khiến tình bạn của họ tan vỡ cũng như là nỗi ân hận không nuôi ngoai của Sakaguchi Ango, tôi không dám chắc liệu Dazai Osamu có tha thứ cho anh ta hay không nhưng chung quy Sakaguchi Ango cũng chỉ là quân cơ bị kẹp ở giữa Mafia Cảng và Sở Năng lực Đặc biệt mà thôi.
Odasaku là vảy ngược của Dazai Osamu, điều này cũng xảy ra tương tự đối với Sakaguchi Ango.
"Đủ rồi." Con bạn thân dắt thằng em họ đi đến và đẩy tôi ra khỏi họng súng của anh ta, mặt đối mặt với Sakaguchi Ango, giọng nói mang nhiều phần nghiêm túc.
"Tôi không nghĩ bản thân tôi đủ rộng lượng để tha thứ cho kẻ làm hại bạn mình đâu, cất đồ của mình vào đi, đừng để tôi phải bực mình, anh chàng từ Sở Năng lực."
Sakaguchi Ango khẽ mím môi lại.
Một thế giới mà Odasaku là bạn thân của Demon Fyodor Dostoevsky, cái quái quỷ gì đang diễn ra vậy?
Giờ đây, cảm giác mà Sakaguchi Ango đang có là khó chịu trước việc Odasaku đang đứng bên cạnh Fyodor Dostoevsky nhiều hơn là việc tức giận vì Odasaku không phải là Odasaku mà anh biết.
Một kẻ nguy hiểm tới như vậy, đáng lẽ ra người như Odasaku không nên dây dưa vào-
"Anh Oda! Thứ đen sì mà anh đeo kính kia cầm là cái gì vậy?"
Thằng em họ được đứa bạn dắt tay bỗng nhiên nổi cơn tò mò quay sang hỏi tôi.
Tôi chớp mắt trả lời: "Đó là súng ngắn."
Đứa em họ nghiêng đầu hỏi: "Súng ngắn là cái gì vậy anh?"
Tôi: "...."
Với tư duy của một đứa trẻ được một gia đình bình thường nuôi dạy một cách vô cùng bình thường mới lên lớp 1, thằng em họ tôi thành công khiến sự chú ý của Sakaguchi Ango từ tôi và đứa bạn thân chuyển sang thành nó.
Con bạn thân lên tiếng giải thích: "Là một thứ rất nguy hiểm, có thể khiến cho người khác bị đau."
Chung quy là không nên nói cặn kẽ quá làm gì, đối với một đứa con nít thì chỉ cần nói chung chung là được.
Thằng em họ nghiêng đầu nói tiếp: "Trông nó còn không đáng sợ bằng cây roi tre của mẹ em."
Tôi: "...."
Bạn thân: "...."
Tôi và bạn thân, những con người có kinh nghiệm ăn roi tre từ gia đình suốt quãng đời ấu thơ do hư đốn, nghịch dại, cãi lời bố mẹ và vô vàn lý do bị ăn đòn khác, xin được phép từ chối bình luận.
Sakaguchi Ango có biết khuôn mặt của thiếu niên này, đó là bức ảnh được kèm trong hồ sơ của A-5185 - Nakahara Chuuya - Buichiro Shirase.
Nếu tính theo bình thường mà nói thì chắc bây giờ cậu ta cũng 22 tuổi rồi, với lại, theo những gì anh biết trong tập hồ sơ đó thì hiện tại Buichiro Shirase đang ở London, lãnh đạo một tổ chức năng lực gia của nước Anh, không thể có chuyện cậu ta có thể dễ dàng rời khỏi Châu Âu đến Yokohama mà Sở Năng lực không được thông báo trước được-
Nếu đúng như những gì mà bọn họ nói, vậy thì...
Sakaguchi Ango lẳng lặng nhìn đứa em họ tôi, sau đó cất cây súng đi.
"Tôi sẽ tạo một hồ sơ danh tính giả cho mấy người để mấy người không phải chật vật sống ở nơi này." Anh ta nâng kính lên, một tay rút danh thiếp của mình ra đưa cho tôi: "Nếu có gì khó khăn thì cứ liên lạc với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức có thể."
Tôi nhìn danh thiếp trên tay nhìn, sau đó nhìn Sakaguchi Ango 180° thay đổi thái độ mà không thích ứng nổi, cuối cùng nặn ra một câu miễn cưỡng: "Cảm...cảm ơn anh."
"Không cần phải cảm ơn." Anh ta nhíu mày nhìn tôi: "Hơn nữa...tôi mới là người cần phải xin lỗi."
"À, không sao đâu." Tôi phủi tay: "Tôi không phải là người chấp nhặt đến thế."
"Odasa-"
Tôi nhanh chóng chặn họng Sakaguchi Ango, không để anh ta nói cái tên đó ra: "Cứ việc gọi tôi là Oda, cảm ơn."
Odasaku là Odasaku, Oda là Oda.
Tôi không phải bạn thân của Dazai Osamu hay là Sakaguchi Ango, nên tôi không có cái quyền gì được họ gọi bằng cái tên đó.
Với lại, đó cũng là sự tôn trọng mà tôi dành cho anh ấy, nhân vật thứ hai mà bản thân mình yêu thích sau Nakajima Atsushi.
"Ừ, Oda." Sakaguchi Ango thở dài mà nói: "Tôi xin lỗi."
Cái xin lỗi này, bao hàm rất nhiều thứ.
Cứ như thế, Sakaguchi Ango xoay người rời đi và không lấy cái ngoảnh đầu lại.
Như vậy mới là tốt nhất.
Tôi liếc sang con bạn thân vẫn đứng im sau cái lúc đẩy tôi ra, nhàn nhạt hỏi: "Mày đi được chưa thế?"
"Không, chân tao cứng lại luôn cmnr." Nó huỵch toẹt trả lời: "Cái lúc mà chưa gặp mày, Sakaguchi Ango giơ súng vào tao là chân tao hóa đá luôn, mẹ đúng sợ điên chết đi được."
"Thế mày vẫn cố gắng đi tới đẩy tao ra khỏi họng súng của Sakaguchi Ango làm cái gì, cố quá thành quá cố đấy bà nội."
"So với sợ súng thì tao sợ mày bị bắn hơn." Nói mím môi: "Mày mà chết thì tao biết phải làm gì chứ?"
Tôi khẽ thở dài mỉm cười, mười phần đảm bảo: "Yên tâm, Sakaguchi Ango sẽ không có bắn tao đâu, ngay cả Dazai Osamu với Mori Ogai còn không ra tay thì anh ta làm sao có thể-"
"Mày làm sao mà chắc chắn được Sakaguchi Ango sẽ không bắn mày chứ con đũy." Con bạn thân dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi: "Tự tin quá đôi khi cũng có hại đấy."
"Khổ quá, tao biết rồi." Tôi quỳ một chân cúi người xuống: "Để tao cõng mày về, chờ chân mày hết hóa đá có khi lại tới đêm mất."
"Im đê, mày chỉ giỏi bẻ lái câu chuyện mà thôi."
Emily cầm tay dắt thằng em họ, còn tôi cõng con bạn thân mà di chuyển về nhà.
"Haiz, bây giờ chúng ta làm gì đây nhỉ?" Bạn thân ở trên vai tôi thở dài: "Với lại, từ sáng đến giờ, tao chỉ có uống mỗi nước trà của bên Cơ quan Thám tử, giờ đói vãi."
Emily tiếp lời nó: "Tôi cũng thấy đói."
Thằng em họ nói tiếp: "Em cũng thế."
Tôi: "...."
Tôi ăn ngay nói thật: "Chúng ta không có tiền."
Toàn đỗ nghèo khỉ một xu không dính túi thì lấy đâu ra đồ ăn thức uống mà đớp chứ, chắc chỉ có nhặt quả dại ven đường mà sống qua ngày thôi.
"Thật trùng hợp, hiện tại thì tôi đang có tiền."
Giọng nói vô cùng quen thuộc, nhưng nó không phát ra từ trên đầu tôi, mà là từ đằng sau.
Cả đám quay ngoắt lại, nhìn vào chủ nhân của giọng nói kia.
Thằng em họ nhìn thấy người kia liền hô lên: "Quào, hiện tại có tới hai anh Fyodor lận, là ảo thuật sao anh Oda?"
Tôi: "...."
Bạn thân: "...."
Tôi và nó nhìn nhau, sau đó nhìn Fyodor Dostoevsky hàng limited đang mỉm cười ôn hòa đằng kia, đầu tôi hiện lên một dòng, ting tinh, chúng mừng cả bọn đã quay vào ô ăn lòn-
Fyodor Dostoevsky chậm rãi đi đến gần, dáng vẻ trông khá yếu ớt, so với con bạn tôi thì nhìn hắn ta đúng là kiểu bị thiếu máu kinh niên thật, nhưng khuôn mặt của hắn ta so với nó thì có vẻ già dặn hơn, có thể là do con bạn tôi nó không có dành cả ngày ủ mưu tính kế người khác nên trông trẻ hơn chăng?
"Thật lòng thì tôi cảm thấy khá tò mò về sự có mặt của các vị." Fyodor Dostoevsky hơi híp mắt nhìn: "Cho phép tôi mời mọi người một bữa nhé?"
"Rất cảm ơn lòng hiếu khách của anh, nhưng thứ lỗi rằng chúng tôi không thể đi được." Tôi chớp mắt lịch sự từ chối, thằng cha này âm hiểm bỏ mịa, để hắn mời cơm ăn có khi bị đầu độc cả lũ cũng nên.
Tôi để thà cho Mori Ogai mời cơm hơn là để cho Fyodor Dostoevsky mời cơm nhiều, ít nhất thì xét về độ nắm bắt mọi chuyện theo ý mình thì Mori Ogai vẫn còn thoáng tính chán.
"Vậy sao, tôi chấp nhận lời xin lỗi này của anh." Fyodor Dostoevsky cười dịu dàng: "Nhưng còn người của tôi thì tôi không biết."
Tôi quay đầu, một bóng người cao ráo mặc áo choàng đen đeo mặt nạ di chuyển không vững vàng đi tới, có khi nào là Nathaniel Hawthorne của The Guild không?
Má nó, kiểu này bắt đầu hơi căng rồi đấy.
Tôi định ngẩng đầu nói với con bạn thân kế sách chuồn khỏi đây thì phát hiện nó đã gục xuống vai tôi bất tỉnh từ khi nào.
Trái tim tôi trong thoáng chốc liền đông cứng lại.
"Kẻ giả mạo, những kẻ giả mạo Ngài cần phải bị tiêu diệt-"
Tôi nghe thấy tên đeo mặt nạ nói thế.
"Yên tâm, không phải là anh ta ra tay đâu." Hắn ta vẫn giữ nụ cười của mình: "Tôi đã sắp xếp người bắn thuốc mê ở đằng kia, cậu ta chỉ ngất đi thôi."
Đứa em họ tôi vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ đứng ngây ra đó chớp chớp đôi mắt.
Emily thì im lặng không nói gì, ở trong trạng thái cảnh giác cao độ.
"Anh đúng là một người kì lạ." Tôi nghe thấy chính bản thân mình nói thế.
"Ừm." Fyodor Dostoevsky không hề tỏ ra khó chịu với lời nói của tôi: "Vậy thì tôi có thể mời mọi người ăn cơm chứ?"
Tôi: "...."
Rìa lý? Hắn ta đang đùa tôi à? Cho một người ngất rồi lại muốn mời cả bọn ăn cơm? Đây có phải kiểu đùa hay dùng của người Nga không?
"Tôi không-"
Tôi chưa nói xong, đứa em họ tôi là người gục tiếp theo, may là có Emily đỡ lấy.
"Có nhiều kẻ đang bao vây ở đây." Emily nhăn mặt khó chịu đặt thằng bé nhẹ nhàng nằm xuống đất: "Không thể tránh được tất cả đâu."
Cứ cái đà mà không đồng ý, có thể tôi sẽ là người tiếp theo nằm đó. Và một khi tôi để chuyện đó xảy ra, thì an nguy của mọi người sẽ-
"Chậc." Tôi khẽ thở dài nói với Fyodor Dostoevsky đứng đối diện mỉm cười trước mặt mình: "Anh muốn mời cơm bọn tôi ở chỗ nào vậy?"
Hắn ta nghe xong liền đáp: "Ở chỗ của tôi."
"Chỗ của anh có xa lắm không, cần bắt xe chứ, nhưng tôi không có tiền để trả tiền xe đâu đấy."
Fyodor Dostoevsky tròn mắt nhìn tôi.
"Tinh thần anh rất vững vàng, rất tốt." Hắn ta vỗ tay, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn tôi: "Thường thì nhiều người sẽ không nói chuyện lịch sự với tôi sau khi phải trải qua tình huống đó đâu."
Tôi: "...."
"Tôi nghĩ tôi và anh trong tương lai đều sẽ là bạn tốt của nhau đó."
Tôi: "...."
Emily chỉ nhìn tôi mà nói một câu: "Oda, người như anh không nên chơi cờ bạc hay cá độ, tôi nói thật."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.