Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 19
Cầm San
14/11/2024
Nếu không phải vướng Dazai Osamu
và Nakahara Chuuya, cả thằng em họ trước hình ảnh một anh Oda hiền lành
và tốt bụng thì tôi đã múc con bạn thân ngay và luôn cho nó nóng rồi.
Dù con bé có là Đương kim vô địch Karatedo bốn năm liên tiếp, đối với một đứa có đai đen Taekwondo tam đẳng và đai đen Akido nhất đẳng thì tôi cũng không có ngán nó đâu, mặc dù con bạn tôi nếu thả thẳng cẳng ra tay thì đúng là có hơi khó ăn-
Mặc dù đúng là tôi có hơi nhộn về những điều mà nó nói thật..., nhưng mà việc lấy lý do người thân đau ốm để trốn tiết, ném sổ đầu bài của ba khối vào chỗ đốt cây để che đi việc sổ đầu bài cũ lớp bị cháy mất trong tuần trước, hay là lên kế hoạch ếm đi mất toàn bộ bài kiểm tra của cô vì bản thân chép sai đáp án với cả nhắc bài cho cả phòng thi bằng ngôn ngữ hình thể đã hướng dẫn từ trước cùng việc bản thân là đứa chỉ điểm cho mấy vụ quậy tung trường học đến mức người ta phải gọi điện cho công an xuống giải quyết thì tôi thấy nó đâu đến mức gọi là tội chồng tội chất cao như núi nhỉ?
Cái gì mà thủ đoạn vô biên, có phải mày đang đánh giá tao hơi cao rồi phải không con kia?
Tôi biết mình trong tình huống này không nên văng tục chửi thề vì một hình ảnh 'người tốt' của Oda Sakunosuke, để kiềm chế cảm xúc muốn chơi một trận sống mái với con bạn thân nên là tôi đã húp một ngụm nước để bình ổn lại tinh thần, sau đó khống chế động tác muốn úp sọt con bé.
Dazai Osamu và Nakahara Chuuya đều im lặng, và điều đó chỉ khiến tôi ngày càng cảm thấy chuyện này càng lúc càng đi xa hơn, không biết cuộc sống sau này của tôi thế nào đây chứ cá nhân tôi nhận thấy nó bất ổn lắm chứ chả đùa được đâu.
"Anh rất bình tĩnh, Oda." Dazai Osamu liếc nhìn tôi với một ánh mắt không mấy thiện cảm mà nói: "Nếu không phải vì ngoại hình của anh, tôi nghĩ tôi và anh sẽ là kẻ thù của nhau đấy."
Tôi: "...."
Nghe xong câu nói đó, tôi đột ngột ngồi dậy với một tâm trạng tệ hơn cả việc bị bố mẹ phát hiện mình sửa điểm bài kiểm tra hiện hết trên gương mặt.
Đến cả con bạn thân tôi cũng ngớ người ra nhìn tôi.
"Oda, cậu làm sao thế?"
Nhưng hơn ai hết, nó biết lý do tôi làm như vậy.
Bởi vì hai đứa tôi là bạn thân mà.
"Tôi đã nghĩ rằng chúng ta sẽ là đồng minh của nhau, hóa ra là tôi đã lầm." Tôi nhàn nhạt nhìn khuôn mặt mang nhiều nét ngạc nhiên của Dazai Osamu mà chậm rãi nói, lập tức xoay người khỏi ghế: "Cảm ơn anh đã cho tôi biết, tạm biệt."
"Nếu là Odasaku, anh ấy sẽ không cư xử thô lỗ như anh."
Chất giọng của anh ta nghe trầm hơn, và kì lạ hơn.
"Tôi là Oda, Oda Sakunosuke." Tôi lập tức phản bác lại: "Và tôi không phải là Odasaku, anh nên nhớ rõ điều đó."
Oda Sakunosuke và Odasaku không cùng là một người, lẽ nào người nhạy bén như Dazai Osamu không nhận ra điều đó sao?
Người đã chết thì sẽ không bao giờ sống lại.
Tôi thật sự không muốn xoay người lại mà nhìn biểu cảm của Dazai Osamu vào lúc này, anh ta liệu có hành xử như Dazai Beast khi bị Odasaku Beast làm tổn thương thông qua lời nói không?
"Cảm ơn vì bữa ăn, thưa Giám đốc Điều hành của Mafia Cảng."
Emily lên tiếng, nở một nụ cười đậm chất háo thắng trước Nakahara Chuuya: "Nhưng chúng tôi nên về trước vì tâm trạng của người bên tôi không được tốt lắm, mong anh thông cảm."
"Không sao." Nakahara Chuuya cộc lốc trả lời, một tay chỉ vào thằng em họ tôi ngồi im ru trên ghế: "Nhưng tôi cần câu trả lời của cậu nhóc kia."
Anh biết, bọn chúng là những kẻ tới từ thế giới khác.
Một thế giới khác, một cuộc sống khác, một thái độ khác.
Trừ ngoại hình, còn lại đều không giống nhau.
Tại sao một Buichiro Shirase có thể khác biệt với một người mà anh biết lớn tới như vậy?
"Rất tiếc là không, thưa ngài Giám đốc." Emily nghiêng đầu cười với thái độ chắc chắn: "Tôi nhớ mình đã nhắc lại rồi phải không, rằng Shirase không phải là đối tượng phù hợp để bắt chuyện."
"Vậy là cô đang từ chối người đã giúp đỡ mình." Nakahara Chuuya nhếch mép: "Hẳn là cô không biết nguyên tắc bên Mafia Cảng bọn tôi nhỉ?"
Cái giọng điệu này mang nhiều phần đe dọa hơn là nhắc nhở.
"Vậy thì đã sao?" Emily tỏ ra ngây thơ mà nói: "Anh là người của Mafia Cảng, là một trong năm Giám đốc Điều hành, là kẻ sở hữu khả năng thao túng trọng lực cực kì nguy hiểm, vậy thì đã sao nào? Chẳng lẽ anh sẽ giết bọn tôi à?"
Nakahara Chuuya lập tức cứng người, cảm giác tràn đầy nguy hiểm này mang nhiều phần tương đồng với-
"Có một số thứ không biết thì sẽ tốt hơn so với được biết, một khi đã biết được thì nó sẽ là cơn ác mộng cả đời của chúng ta."
Vẻ mặt Nakahara Chuuya càng ngày càng tối lại.
Tôi: "...."
Bắt đầu có điềm chẳng lành rồi đấy.
Emily trực tiếp ngồi lên trên mặt bàn, lại gần anh ta và Dazai Osamu thì thầm.
"Giống như cái cách mà Mori Ogai không ngần ngại bảo vệ Yokohama, tôi cũng sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để bảo vệ họ, kể cả khi tôi biến thành một con quỷ thật sự và là kẻ thù của toàn bộ nhân loại."
Cách mà Mori Ogai bảo vệ Yokohama, trong hai người, không ai là không biết, biết rất rõ là đằng khác.
Dazai Osamu nghe vậy liền cười khẽ: "Emily, trước nhiều người như vậy mà cô cứ vô tư bộc lộ mình như vậy, không cảm thấy ngại ngùng sao?"
"Ngại ngùng?" Emily nghe vậy liền phì cười: "Nếu như tôi không ngại ngùng, hẳn là tôi đã giết ông ta từ ngay lần đầu gặp rồi."
Dazai Osamu và Nakahara Chuuya mở to đôi mắt.
"Emily."
Đó là giọng nói của tôi, cắt đứt bầu không khí nguy hiểm đang có nguy cơ bùng lên từ ba người họ.
Emily quay lại với ánh mắt hơi bực mình nhìn tôi, sau đó cô ấy leo xuống bàn và đi về phía bên cạnh tôi.
"Oda, anh là đồ ngốc!" Cô ấy phồng má tỏ ra bản thân mình bị đổ oan mà nói: "Sao anh lúc nào cũng nghĩ xấu về tôi thế! Một tên xác ướp với một tên lùn có gì mà tốt đẹp để anh nghĩ xấu về tôi vậy hả!"
Dazai- tên xác ướp-Osamu: "...."
Nakahara- tên lùn- Chuuya: "...."
"Con nhỏ tóc vàng chết tiệt này!"
Nakahara Chuuya đứng phắt dậy đập bàn tỏ ra tức giận: "Cô gọi ai là tên lùn đấy?"
Tôi: "...."
Ai lại đi chọc đúng nỗi đau lớn nhất của người ta vậy hả Emily?
"Chẳng phải hả! Cái đồ có chiều cao không bằng hai đứa con nít cộng lại kia!" Emily tức khắc ưỡn ngực không chịu thua mà nói: "Gì mà con nhỏ tóc vàng chết tiệt hả tên tóc cam lè đội mũ xấu hoắc này, đã lùn rồi còn thô lỗ, anh nghĩ anh là ai mà dám gọi tôi như vậy chứ-"
Trước khi mọi việc tồi tệ hơn, tôi đã kéo Emily chạy mất dạng, bạn thân vác thằng em họ trên vai chạy theo sau, để lại một Nakahara Chuuya đang giận dữ và một Dazai Osamu đang nghiền ngẫm tất cả mọi thứ.
.
"Mày lươn khươn vừa thôi cái con này." Bạn thân thở hồng hộc vỗ mạnh vào vai tôi sau khi chạy một quãng khá là xa: "Cái gì mà tôi là Oda, Oda Sakunosuke, không phải là Odasaku, nói tóm lại là mày đang kiếm cớ để không ăn cái món cà ri cay kia có đúng không?"
Tôi ngồi một chỗ lấy lại sức mà tiếp lời: "Lại chả thế đi, xúc một muỗng mà tao đã cay chết mẹ luôn rồi, ăn hết đống đấy có khi lại phải lên bệnh viện khám dạ dày cũng nên."
"Bảo sao tao thấy mày ăn được một miếng liền buông xuống không ăn nữa, lại còn việc Emily cố gắng kéo dài việc nói chuyện với hai người kia để họ không để ý tới mày, đúng là đồ lươn chúa, mày đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất đâu."
"Mày cũng đang tiếp tay cho việc tao lươn ấy con ạ, ở đấy mà nói người ta, tao mà lươn thứ nhất thì mày cũng phải lươn thứ hai, biết thừa rồi còn hỏi tao làm sao, với ngoại hình Fyodor Dostoevsky thì mày không tỏ ra ngây thơ được đâu con."
"Gì chứ, tôi mới là người hiểu Oda nhất!" Emily tỏ ra hiếu thắng mà nói: "Tôi đã kéo sự chú ý của họ vào hết mình mà!"
Một kế hoạch rất chi là bẩn bựa, kẻ chủ mưu là tôi cùng dàn đồng phạm là con bạn thân và Emily cùng sự tham gia vô tình của đứa em họ.
Emily và thằng bé sẽ phụ trách làm phân tâm Dazai Osamu và Nakahara Chuuya.
Với kiểu người Nakahara Chuuya luôn đặt tình thân ở ngay trên đầu nên việc đánh lạc hướng anh ta dễ như trở bàn tay, còn Dazai Osamu thì có vẻ khó khăn hơn nên Emily mới đích thân ra mặt, bắt đầu nói chuyện và để hai người họ chú ý về phía bản thân mình.
Nhưng như vậy là vẫn chưa đủ.
Con bạn thân tôi liền hiểu ý và chốt hạ một câu về tôi, tuy nó hơi khó nghe và tôi lúc đó khá sốc thật nhưng có phần tác dụng, với một người coi Odasaku là một phần quan trọng như Dazai Osamu nên nếu thấy vẻ mặt bình tĩnh của tôi thì kiểu gì cũng nói một vài câu liên quan đến anh ấy, tôi sẽ được đà lấn đến tạo cớ để rời khỏi đó, để không bị Dazai Osamu cảm thấy có gì đó không ổn, tôi tiếp tục để Emily ra mặt dẫn dắt câu chuyện để cả bọn có thể vừa an toàn rời khỏi đó mà không bị Dazai Osamu và Nakahara Chuuya tra hỏi vừa đảm bảo mình không ăn thêm một miếng cà ri cay lè kia nữa.
Thật xin lỗi Odasaku, cảnh giới ăn cay của anh tôi hoàn toàn không với tới được.
Đối phương là Dazai Osamu thì tôi không thể sử dụng phương pháp bình thường được, tuy làm tổn thương trái tim của anh ta nhưng đổi lại là sự an toàn cái dạ dày của tôi thì nói chung cũng ổn mà nhỉ?
Ờm...
Với lại, tôi cũng muốn nhắc nhở cho Dazai Osamu rõ ràng tôi là ai.
"Vậy là mọi người cãi nhau rồi to tiếng với nhau chỉ vì anh Oda không muốn ăn cà ri thôi sao?" Thằng em họ tôi chớp chớp mắt nhìn tôi: "Anh Oda, anh thật trẻ con!"
Tôi: "...."
Dù con bé có là Đương kim vô địch Karatedo bốn năm liên tiếp, đối với một đứa có đai đen Taekwondo tam đẳng và đai đen Akido nhất đẳng thì tôi cũng không có ngán nó đâu, mặc dù con bạn tôi nếu thả thẳng cẳng ra tay thì đúng là có hơi khó ăn-
Mặc dù đúng là tôi có hơi nhộn về những điều mà nó nói thật..., nhưng mà việc lấy lý do người thân đau ốm để trốn tiết, ném sổ đầu bài của ba khối vào chỗ đốt cây để che đi việc sổ đầu bài cũ lớp bị cháy mất trong tuần trước, hay là lên kế hoạch ếm đi mất toàn bộ bài kiểm tra của cô vì bản thân chép sai đáp án với cả nhắc bài cho cả phòng thi bằng ngôn ngữ hình thể đã hướng dẫn từ trước cùng việc bản thân là đứa chỉ điểm cho mấy vụ quậy tung trường học đến mức người ta phải gọi điện cho công an xuống giải quyết thì tôi thấy nó đâu đến mức gọi là tội chồng tội chất cao như núi nhỉ?
Cái gì mà thủ đoạn vô biên, có phải mày đang đánh giá tao hơi cao rồi phải không con kia?
Tôi biết mình trong tình huống này không nên văng tục chửi thề vì một hình ảnh 'người tốt' của Oda Sakunosuke, để kiềm chế cảm xúc muốn chơi một trận sống mái với con bạn thân nên là tôi đã húp một ngụm nước để bình ổn lại tinh thần, sau đó khống chế động tác muốn úp sọt con bé.
Dazai Osamu và Nakahara Chuuya đều im lặng, và điều đó chỉ khiến tôi ngày càng cảm thấy chuyện này càng lúc càng đi xa hơn, không biết cuộc sống sau này của tôi thế nào đây chứ cá nhân tôi nhận thấy nó bất ổn lắm chứ chả đùa được đâu.
"Anh rất bình tĩnh, Oda." Dazai Osamu liếc nhìn tôi với một ánh mắt không mấy thiện cảm mà nói: "Nếu không phải vì ngoại hình của anh, tôi nghĩ tôi và anh sẽ là kẻ thù của nhau đấy."
Tôi: "...."
Nghe xong câu nói đó, tôi đột ngột ngồi dậy với một tâm trạng tệ hơn cả việc bị bố mẹ phát hiện mình sửa điểm bài kiểm tra hiện hết trên gương mặt.
Đến cả con bạn thân tôi cũng ngớ người ra nhìn tôi.
"Oda, cậu làm sao thế?"
Nhưng hơn ai hết, nó biết lý do tôi làm như vậy.
Bởi vì hai đứa tôi là bạn thân mà.
"Tôi đã nghĩ rằng chúng ta sẽ là đồng minh của nhau, hóa ra là tôi đã lầm." Tôi nhàn nhạt nhìn khuôn mặt mang nhiều nét ngạc nhiên của Dazai Osamu mà chậm rãi nói, lập tức xoay người khỏi ghế: "Cảm ơn anh đã cho tôi biết, tạm biệt."
"Nếu là Odasaku, anh ấy sẽ không cư xử thô lỗ như anh."
Chất giọng của anh ta nghe trầm hơn, và kì lạ hơn.
"Tôi là Oda, Oda Sakunosuke." Tôi lập tức phản bác lại: "Và tôi không phải là Odasaku, anh nên nhớ rõ điều đó."
Oda Sakunosuke và Odasaku không cùng là một người, lẽ nào người nhạy bén như Dazai Osamu không nhận ra điều đó sao?
Người đã chết thì sẽ không bao giờ sống lại.
Tôi thật sự không muốn xoay người lại mà nhìn biểu cảm của Dazai Osamu vào lúc này, anh ta liệu có hành xử như Dazai Beast khi bị Odasaku Beast làm tổn thương thông qua lời nói không?
"Cảm ơn vì bữa ăn, thưa Giám đốc Điều hành của Mafia Cảng."
Emily lên tiếng, nở một nụ cười đậm chất háo thắng trước Nakahara Chuuya: "Nhưng chúng tôi nên về trước vì tâm trạng của người bên tôi không được tốt lắm, mong anh thông cảm."
"Không sao." Nakahara Chuuya cộc lốc trả lời, một tay chỉ vào thằng em họ tôi ngồi im ru trên ghế: "Nhưng tôi cần câu trả lời của cậu nhóc kia."
Anh biết, bọn chúng là những kẻ tới từ thế giới khác.
Một thế giới khác, một cuộc sống khác, một thái độ khác.
Trừ ngoại hình, còn lại đều không giống nhau.
Tại sao một Buichiro Shirase có thể khác biệt với một người mà anh biết lớn tới như vậy?
"Rất tiếc là không, thưa ngài Giám đốc." Emily nghiêng đầu cười với thái độ chắc chắn: "Tôi nhớ mình đã nhắc lại rồi phải không, rằng Shirase không phải là đối tượng phù hợp để bắt chuyện."
"Vậy là cô đang từ chối người đã giúp đỡ mình." Nakahara Chuuya nhếch mép: "Hẳn là cô không biết nguyên tắc bên Mafia Cảng bọn tôi nhỉ?"
Cái giọng điệu này mang nhiều phần đe dọa hơn là nhắc nhở.
"Vậy thì đã sao?" Emily tỏ ra ngây thơ mà nói: "Anh là người của Mafia Cảng, là một trong năm Giám đốc Điều hành, là kẻ sở hữu khả năng thao túng trọng lực cực kì nguy hiểm, vậy thì đã sao nào? Chẳng lẽ anh sẽ giết bọn tôi à?"
Nakahara Chuuya lập tức cứng người, cảm giác tràn đầy nguy hiểm này mang nhiều phần tương đồng với-
"Có một số thứ không biết thì sẽ tốt hơn so với được biết, một khi đã biết được thì nó sẽ là cơn ác mộng cả đời của chúng ta."
Vẻ mặt Nakahara Chuuya càng ngày càng tối lại.
Tôi: "...."
Bắt đầu có điềm chẳng lành rồi đấy.
Emily trực tiếp ngồi lên trên mặt bàn, lại gần anh ta và Dazai Osamu thì thầm.
"Giống như cái cách mà Mori Ogai không ngần ngại bảo vệ Yokohama, tôi cũng sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để bảo vệ họ, kể cả khi tôi biến thành một con quỷ thật sự và là kẻ thù của toàn bộ nhân loại."
Cách mà Mori Ogai bảo vệ Yokohama, trong hai người, không ai là không biết, biết rất rõ là đằng khác.
Dazai Osamu nghe vậy liền cười khẽ: "Emily, trước nhiều người như vậy mà cô cứ vô tư bộc lộ mình như vậy, không cảm thấy ngại ngùng sao?"
"Ngại ngùng?" Emily nghe vậy liền phì cười: "Nếu như tôi không ngại ngùng, hẳn là tôi đã giết ông ta từ ngay lần đầu gặp rồi."
Dazai Osamu và Nakahara Chuuya mở to đôi mắt.
"Emily."
Đó là giọng nói của tôi, cắt đứt bầu không khí nguy hiểm đang có nguy cơ bùng lên từ ba người họ.
Emily quay lại với ánh mắt hơi bực mình nhìn tôi, sau đó cô ấy leo xuống bàn và đi về phía bên cạnh tôi.
"Oda, anh là đồ ngốc!" Cô ấy phồng má tỏ ra bản thân mình bị đổ oan mà nói: "Sao anh lúc nào cũng nghĩ xấu về tôi thế! Một tên xác ướp với một tên lùn có gì mà tốt đẹp để anh nghĩ xấu về tôi vậy hả!"
Dazai- tên xác ướp-Osamu: "...."
Nakahara- tên lùn- Chuuya: "...."
"Con nhỏ tóc vàng chết tiệt này!"
Nakahara Chuuya đứng phắt dậy đập bàn tỏ ra tức giận: "Cô gọi ai là tên lùn đấy?"
Tôi: "...."
Ai lại đi chọc đúng nỗi đau lớn nhất của người ta vậy hả Emily?
"Chẳng phải hả! Cái đồ có chiều cao không bằng hai đứa con nít cộng lại kia!" Emily tức khắc ưỡn ngực không chịu thua mà nói: "Gì mà con nhỏ tóc vàng chết tiệt hả tên tóc cam lè đội mũ xấu hoắc này, đã lùn rồi còn thô lỗ, anh nghĩ anh là ai mà dám gọi tôi như vậy chứ-"
Trước khi mọi việc tồi tệ hơn, tôi đã kéo Emily chạy mất dạng, bạn thân vác thằng em họ trên vai chạy theo sau, để lại một Nakahara Chuuya đang giận dữ và một Dazai Osamu đang nghiền ngẫm tất cả mọi thứ.
.
"Mày lươn khươn vừa thôi cái con này." Bạn thân thở hồng hộc vỗ mạnh vào vai tôi sau khi chạy một quãng khá là xa: "Cái gì mà tôi là Oda, Oda Sakunosuke, không phải là Odasaku, nói tóm lại là mày đang kiếm cớ để không ăn cái món cà ri cay kia có đúng không?"
Tôi ngồi một chỗ lấy lại sức mà tiếp lời: "Lại chả thế đi, xúc một muỗng mà tao đã cay chết mẹ luôn rồi, ăn hết đống đấy có khi lại phải lên bệnh viện khám dạ dày cũng nên."
"Bảo sao tao thấy mày ăn được một miếng liền buông xuống không ăn nữa, lại còn việc Emily cố gắng kéo dài việc nói chuyện với hai người kia để họ không để ý tới mày, đúng là đồ lươn chúa, mày đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất đâu."
"Mày cũng đang tiếp tay cho việc tao lươn ấy con ạ, ở đấy mà nói người ta, tao mà lươn thứ nhất thì mày cũng phải lươn thứ hai, biết thừa rồi còn hỏi tao làm sao, với ngoại hình Fyodor Dostoevsky thì mày không tỏ ra ngây thơ được đâu con."
"Gì chứ, tôi mới là người hiểu Oda nhất!" Emily tỏ ra hiếu thắng mà nói: "Tôi đã kéo sự chú ý của họ vào hết mình mà!"
Một kế hoạch rất chi là bẩn bựa, kẻ chủ mưu là tôi cùng dàn đồng phạm là con bạn thân và Emily cùng sự tham gia vô tình của đứa em họ.
Emily và thằng bé sẽ phụ trách làm phân tâm Dazai Osamu và Nakahara Chuuya.
Với kiểu người Nakahara Chuuya luôn đặt tình thân ở ngay trên đầu nên việc đánh lạc hướng anh ta dễ như trở bàn tay, còn Dazai Osamu thì có vẻ khó khăn hơn nên Emily mới đích thân ra mặt, bắt đầu nói chuyện và để hai người họ chú ý về phía bản thân mình.
Nhưng như vậy là vẫn chưa đủ.
Con bạn thân tôi liền hiểu ý và chốt hạ một câu về tôi, tuy nó hơi khó nghe và tôi lúc đó khá sốc thật nhưng có phần tác dụng, với một người coi Odasaku là một phần quan trọng như Dazai Osamu nên nếu thấy vẻ mặt bình tĩnh của tôi thì kiểu gì cũng nói một vài câu liên quan đến anh ấy, tôi sẽ được đà lấn đến tạo cớ để rời khỏi đó, để không bị Dazai Osamu cảm thấy có gì đó không ổn, tôi tiếp tục để Emily ra mặt dẫn dắt câu chuyện để cả bọn có thể vừa an toàn rời khỏi đó mà không bị Dazai Osamu và Nakahara Chuuya tra hỏi vừa đảm bảo mình không ăn thêm một miếng cà ri cay lè kia nữa.
Thật xin lỗi Odasaku, cảnh giới ăn cay của anh tôi hoàn toàn không với tới được.
Đối phương là Dazai Osamu thì tôi không thể sử dụng phương pháp bình thường được, tuy làm tổn thương trái tim của anh ta nhưng đổi lại là sự an toàn cái dạ dày của tôi thì nói chung cũng ổn mà nhỉ?
Ờm...
Với lại, tôi cũng muốn nhắc nhở cho Dazai Osamu rõ ràng tôi là ai.
"Vậy là mọi người cãi nhau rồi to tiếng với nhau chỉ vì anh Oda không muốn ăn cà ri thôi sao?" Thằng em họ tôi chớp chớp mắt nhìn tôi: "Anh Oda, anh thật trẻ con!"
Tôi: "...."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.