Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 20
Cầm San
14/11/2024
Hạn 30/6 đã kết thúc, bạn Masha và chú gấu xiếc đoán khá đầy đủ, tuy thiếu một vài chỗ nhưng không seo,
với một người mang chủ nghĩa bón hành cho các coan mình nên toi chấp
nhận với câu trả lời này của bạn, bạn muốn nhân vật tôi - Oda Sakunosuke gặp kiếp nạn nào ấy :))
Ngoại trừ liên quan tới yêu đương (tại toi không biết miêu tả tuyết tình cảm) và việc sống chết (hành còn dài chúng nó chưa thể ngỏm ngay được) thì toi sẽ xem xét ý tưởng mà bạn đưa ra :))
.
"Oda! Dậy dậy dậy mau!!"
Đang trong cơn mơ mơ màng màng, tức thì tôi bị ai đó lắc lên lắc xuống, lắc đến mức cả người sắp lăn quay luôn ra đây rồi, cái giọng nói oanh vàng của Emily đúng thật là muốn rách màng nhĩ mà-
"Oda!! Fyo và Shirase biến mất rồi!"
Tôi lập tức trừng mắt lên và bật dậy như lò xo, con bạn thân và thằng em họ tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm sao họ có thể biến mất được?!
Với tư cách là một người bạn chơi chung với nó khá lâu, tuy tôi có thể không tin tưởng vào nhân phẩm của nó, nhưng xét về chuyện liên quan tới mấy chuyện sống còn, nhất là khi chúng tôi tới một thế giới xa lạ mà con người chết thường ngày thì con bé không thể nào đi lung tung với bộ dạng của Fyodor Dostoevsky được, nó mà bị công an lôi về đồn thì là lỗi tại nó chứ méo phải tôi đâu.
"Rốt cuộc thì chuyện quái gì-"
Đứa em họ của tôi không phải là một đứa trẻ quá hiếu động, có thể nó tò mò về thế giới xa lạ này nhưng không đến mức cố sống cố chết vòi vĩnh đòi khám phá cho bằng được, cái nết đó chỉ có xứng đáng ăn roi vào mông chứ ai mà chịu được đứa trẻ con có cái thói như thế, với một đứa trẻ được cha mẹ nuôi dậy đàng hoàng, tôi tin là thằng bé sẽ biết nếu như có ra ngoài thì phải nói với tôi một câu chứ không thể im im đi như vậy, dù có đi cùng với con bạn thôi cũng thế.
Emily chớp chớp đôi mắt, khuôn mặt hơi nhăn lại mà nói: "Tôi không biết, lúc tỉnh đã không thấy họ rồi."
Tôi quay sang nhìn cô ấy.
Quái lạ.
Tại sao giữa trán của Emily lại có một viên đá quý màu đỏ ẩn ẩn phát sáng vậy?
Cô ấy thấy khuôn mặt ngây ra của tôi mà thắc mắc: "Gì vậy Oda? Mặt tôi dính cái gì à?"
"Ừ. Trán cô." Tôi không chớp mắt mà nói: "Có viên đá màu đỏ."
"Èo." Emily nghe xong nhăn mặt: "Đúng thật là không có tính thẩm mĩ một chút nào."
Tôi: "...."
Càng nghĩ tôi càng cảm thấy có chút sai sai,...ờm, có khi nào bọn tôi đang ở cái Arc Dead Apple, diễn ra sau Arc The Guild một tẹo?
Là năng lực của Shibuwasa Tatsuhiko đúng không nhỉ?
"Cô không có ý định giết tôi hả?"
"Hả?"
Emily tròn mắt nhìn tôi, cái nhìn vô cùng kinh ngạc, giống như là nhìn bệnh nhân tâm thần vừa trốn khỏi trại.
Tôi: "...."
"Anh bị khùng hả? Tôi giết anh để làm cái gì chứ?" Emily nói một cách vô cùng hiển nhiên, mang nhiều phần giận dữ: "Anh là chủ nhân của tôi, tôi là năng lực của anh, anh chết thì tôi cũng đi đời đó, đừng nói với tôi là anh bị Dazai Osamu lây nhiễm việc muốn chết nha, tôi nói cho anh biết, không có sự đồng ý của tôi là anh không được chết đâu có biết chưa hả!"
"Chủ nhân chết mà phải có sự đồng ý của năng lực mình sở hữu lần đầu tiên tôi nghe được đấy, chẳng may có kẻ nào sát hại tôi thì sao, họ đâu thể cần sự đồng ý của cô để giết tôi-"
Tức thì, Emily nắm lấy tóc tôi kéo mặt đối mặt, mắt đối mắt với cô ấy.
"Oda."
Đôi mắt màu xanh của Emily thật đẹp, cũng như sự điên cuồng bên trong nó đang rực cháy và đáng sợ hơn bao giờ hết.
"Tôi sẽ giết bất cứ ai có ý định làm hại anh."
Giọng nói nghe nhẹ nhàng, tươi tắn của một bé gái tầm 12 tuổi như thể nói chuyện hôm nay bản thân kết được nhiều bạn mới, thú thật thì trong thâm tâm tôi đang cầu nguyện cái nết của Emily thừa hưởng có mỗi Mori Ogai chứ còn thêm tính điên cuồng chiếm hữu của Paul Verlaine với Nakahara Chuuya thì đúng là khờ điên luôn.
Ai độ chứ tôi là tôi không có độ đâu nha.
"Tôi đùa thôi, đừng căng thẳng quá chứ Emily."
"Hừ!" Emily thả tóc tôi ra, khoanh tay trước ngực phồng má một bên tỏ vẻ giận dỗi: "Vì anh là chủ nhân của tôi nên tôi mới tha thứ cho anh đấy! Đừng hòng có lần sau! Lần sau là tôi sẽ đánh anh một trận đó biết chưa!?"
"Tôi biết rồi."
Tôi: "...."
Đúng là thiếu điều bưng lên ban thờ thắp hương nữa thôi.
Việc Emily không bị ảnh hưởng bởi năng lực của Shibuwasa Tatsuhiko là một điều kì lạ, không biết cô ấy có thật sự là năng lực của tôi hay có điều gì đó về Emily mà tôi không biết, càng nghĩ đúng là càng đau đầu thật.
Tôi và Emily đi vào trong thành phố, cảm nhận được sự tĩnh lặng đến rợn người.
Mọi thứ đều bị sương mù bao quanh, không một bóng người, xe cộ chồng chất đầy đường mà không thấy bóng dáng một ai, dường như tất cả mọi người đều đã biến mất khỏi thành phố này vậy.
"Nếu mà có tổ chức quay phim kinh dị hay hành động ở chỗ này thì đúng là chuẩn bài luôn." Emily nhìn ngang nhìn dọc, sau đó chốt hạ một câu đi thẳng vào lòng đất khiến tôi nghe được mà suýt vấp ngã.
Cô ấy nháy mắt với tôi mà nói: "Mà nè Oda, anh có nghĩ chúng ta nên lợi dụng hình tình này để kiếm chác một số thứ không? Không phải lúc nào Yokohama cũng thả cửa như thế này đâu."
"Ừ, triển luôn."
Tôi nói bằng bản năng chứ méo phải bằng đầu, hai đứa nhìn nhau mà hành động, trong khi Emily chạy vào tiệm đá quý thì tôi chạy vào tiệm vàng vơ vét, mà vơ một nửa kẻo người ta quay lại không có cái gì để bán thì cũng tội lắm.
Đúng là trong khi các nhân vật của BSD đang đấu tranh sứt đầu mẻ trán để bảo vệ sự bình yên của Yokohama thì hành động của bọn tôi có phần khốn nạn thật, nhưng mà tôi cũng chỉ là người bình thường sống trong môi trường bình thường, tôi không nhân hậu như Atsushi, không quyết đoán như Kyouka, không bất chấp như Akutagawa, không đầu óc như Dazai, không giỏi hi sinh như Chuuya, và họ đều có mục tiêu cao cả là bảo vệ Yokohama chứ còn mục tiêu cao cả của tôi là kiếm được nhiều tiền nhé, mục tiêu đã khác nhau rồi thì hành động cũng phải khác nhau thôi chứ làm sao giống được.
Bảo vệ Yokohama mà được ối tiền có khi tôi cũng đâm đầu vào đấy, nhưng điều kiện tiên quyết là cái mạng vẫn còn và tâm lý không bị ảnh hưởng, và làm ở Mafia Cảng với Sở Năng lực Đặc biệt thì hẹn mùa xuân kiếp thứ 9999 nữa nhé.
Tôi và Emily xách đồ chôm chỉa được, trong đó có thêm tiền mặt, tất cả đều cất hết ở nhà, nói thật chứ có cơ hội phất lên trong một đêm thì làm gì có ai từ chối nổi, hơn nữa là một đứa nghèo rớt mùng tơi không có xu dính túi phải để người ta móc ví đãi cơm nhưng chỉ ăn được một miếng như tôi chứ.
Sau khi khuân hết đồ về, tôi và Emily thong thả ra ngoài Yokohama đi dạo hít thở không khí chứ không có chạy lên chạy xuống như vừa nãy, làm người thì không nên tham lam quá kẻo lại gặp chuyện, lấy như vậy thì là quá đủ để nuôi 4 miệng ăn thỏa thích trong vài năm là đủ rồi.
"Ở đây chán quá đi, về thôi Oda." Đi một lúc, Emily vươn vai rồi khẽ tặc lưỡi: "Kiểu gì thành phố Yokohama cũng sẽ khắc phục được tình trạng này thôi."
"Ờm."
Cứ tin tưởng giao hết cho dàn nhân vật chính lo là được, một đứa ranh con như tôi thì có thể làm được cái gì nên hồn được, không khéo lại thành cục tạ kéo mọi người xuống ấy chứ
Về nhà ngủ cho nó lành.
Ngoại trừ liên quan tới yêu đương (tại toi không biết miêu tả tuyết tình cảm) và việc sống chết (hành còn dài chúng nó chưa thể ngỏm ngay được) thì toi sẽ xem xét ý tưởng mà bạn đưa ra :))
.
"Oda! Dậy dậy dậy mau!!"
Đang trong cơn mơ mơ màng màng, tức thì tôi bị ai đó lắc lên lắc xuống, lắc đến mức cả người sắp lăn quay luôn ra đây rồi, cái giọng nói oanh vàng của Emily đúng thật là muốn rách màng nhĩ mà-
"Oda!! Fyo và Shirase biến mất rồi!"
Tôi lập tức trừng mắt lên và bật dậy như lò xo, con bạn thân và thằng em họ tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm sao họ có thể biến mất được?!
Với tư cách là một người bạn chơi chung với nó khá lâu, tuy tôi có thể không tin tưởng vào nhân phẩm của nó, nhưng xét về chuyện liên quan tới mấy chuyện sống còn, nhất là khi chúng tôi tới một thế giới xa lạ mà con người chết thường ngày thì con bé không thể nào đi lung tung với bộ dạng của Fyodor Dostoevsky được, nó mà bị công an lôi về đồn thì là lỗi tại nó chứ méo phải tôi đâu.
"Rốt cuộc thì chuyện quái gì-"
Đứa em họ của tôi không phải là một đứa trẻ quá hiếu động, có thể nó tò mò về thế giới xa lạ này nhưng không đến mức cố sống cố chết vòi vĩnh đòi khám phá cho bằng được, cái nết đó chỉ có xứng đáng ăn roi vào mông chứ ai mà chịu được đứa trẻ con có cái thói như thế, với một đứa trẻ được cha mẹ nuôi dậy đàng hoàng, tôi tin là thằng bé sẽ biết nếu như có ra ngoài thì phải nói với tôi một câu chứ không thể im im đi như vậy, dù có đi cùng với con bạn thôi cũng thế.
Emily chớp chớp đôi mắt, khuôn mặt hơi nhăn lại mà nói: "Tôi không biết, lúc tỉnh đã không thấy họ rồi."
Tôi quay sang nhìn cô ấy.
Quái lạ.
Tại sao giữa trán của Emily lại có một viên đá quý màu đỏ ẩn ẩn phát sáng vậy?
Cô ấy thấy khuôn mặt ngây ra của tôi mà thắc mắc: "Gì vậy Oda? Mặt tôi dính cái gì à?"
"Ừ. Trán cô." Tôi không chớp mắt mà nói: "Có viên đá màu đỏ."
"Èo." Emily nghe xong nhăn mặt: "Đúng thật là không có tính thẩm mĩ một chút nào."
Tôi: "...."
Càng nghĩ tôi càng cảm thấy có chút sai sai,...ờm, có khi nào bọn tôi đang ở cái Arc Dead Apple, diễn ra sau Arc The Guild một tẹo?
Là năng lực của Shibuwasa Tatsuhiko đúng không nhỉ?
"Cô không có ý định giết tôi hả?"
"Hả?"
Emily tròn mắt nhìn tôi, cái nhìn vô cùng kinh ngạc, giống như là nhìn bệnh nhân tâm thần vừa trốn khỏi trại.
Tôi: "...."
"Anh bị khùng hả? Tôi giết anh để làm cái gì chứ?" Emily nói một cách vô cùng hiển nhiên, mang nhiều phần giận dữ: "Anh là chủ nhân của tôi, tôi là năng lực của anh, anh chết thì tôi cũng đi đời đó, đừng nói với tôi là anh bị Dazai Osamu lây nhiễm việc muốn chết nha, tôi nói cho anh biết, không có sự đồng ý của tôi là anh không được chết đâu có biết chưa hả!"
"Chủ nhân chết mà phải có sự đồng ý của năng lực mình sở hữu lần đầu tiên tôi nghe được đấy, chẳng may có kẻ nào sát hại tôi thì sao, họ đâu thể cần sự đồng ý của cô để giết tôi-"
Tức thì, Emily nắm lấy tóc tôi kéo mặt đối mặt, mắt đối mắt với cô ấy.
"Oda."
Đôi mắt màu xanh của Emily thật đẹp, cũng như sự điên cuồng bên trong nó đang rực cháy và đáng sợ hơn bao giờ hết.
"Tôi sẽ giết bất cứ ai có ý định làm hại anh."
Giọng nói nghe nhẹ nhàng, tươi tắn của một bé gái tầm 12 tuổi như thể nói chuyện hôm nay bản thân kết được nhiều bạn mới, thú thật thì trong thâm tâm tôi đang cầu nguyện cái nết của Emily thừa hưởng có mỗi Mori Ogai chứ còn thêm tính điên cuồng chiếm hữu của Paul Verlaine với Nakahara Chuuya thì đúng là khờ điên luôn.
Ai độ chứ tôi là tôi không có độ đâu nha.
"Tôi đùa thôi, đừng căng thẳng quá chứ Emily."
"Hừ!" Emily thả tóc tôi ra, khoanh tay trước ngực phồng má một bên tỏ vẻ giận dỗi: "Vì anh là chủ nhân của tôi nên tôi mới tha thứ cho anh đấy! Đừng hòng có lần sau! Lần sau là tôi sẽ đánh anh một trận đó biết chưa!?"
"Tôi biết rồi."
Tôi: "...."
Đúng là thiếu điều bưng lên ban thờ thắp hương nữa thôi.
Việc Emily không bị ảnh hưởng bởi năng lực của Shibuwasa Tatsuhiko là một điều kì lạ, không biết cô ấy có thật sự là năng lực của tôi hay có điều gì đó về Emily mà tôi không biết, càng nghĩ đúng là càng đau đầu thật.
Tôi và Emily đi vào trong thành phố, cảm nhận được sự tĩnh lặng đến rợn người.
Mọi thứ đều bị sương mù bao quanh, không một bóng người, xe cộ chồng chất đầy đường mà không thấy bóng dáng một ai, dường như tất cả mọi người đều đã biến mất khỏi thành phố này vậy.
"Nếu mà có tổ chức quay phim kinh dị hay hành động ở chỗ này thì đúng là chuẩn bài luôn." Emily nhìn ngang nhìn dọc, sau đó chốt hạ một câu đi thẳng vào lòng đất khiến tôi nghe được mà suýt vấp ngã.
Cô ấy nháy mắt với tôi mà nói: "Mà nè Oda, anh có nghĩ chúng ta nên lợi dụng hình tình này để kiếm chác một số thứ không? Không phải lúc nào Yokohama cũng thả cửa như thế này đâu."
"Ừ, triển luôn."
Tôi nói bằng bản năng chứ méo phải bằng đầu, hai đứa nhìn nhau mà hành động, trong khi Emily chạy vào tiệm đá quý thì tôi chạy vào tiệm vàng vơ vét, mà vơ một nửa kẻo người ta quay lại không có cái gì để bán thì cũng tội lắm.
Đúng là trong khi các nhân vật của BSD đang đấu tranh sứt đầu mẻ trán để bảo vệ sự bình yên của Yokohama thì hành động của bọn tôi có phần khốn nạn thật, nhưng mà tôi cũng chỉ là người bình thường sống trong môi trường bình thường, tôi không nhân hậu như Atsushi, không quyết đoán như Kyouka, không bất chấp như Akutagawa, không đầu óc như Dazai, không giỏi hi sinh như Chuuya, và họ đều có mục tiêu cao cả là bảo vệ Yokohama chứ còn mục tiêu cao cả của tôi là kiếm được nhiều tiền nhé, mục tiêu đã khác nhau rồi thì hành động cũng phải khác nhau thôi chứ làm sao giống được.
Bảo vệ Yokohama mà được ối tiền có khi tôi cũng đâm đầu vào đấy, nhưng điều kiện tiên quyết là cái mạng vẫn còn và tâm lý không bị ảnh hưởng, và làm ở Mafia Cảng với Sở Năng lực Đặc biệt thì hẹn mùa xuân kiếp thứ 9999 nữa nhé.
Tôi và Emily xách đồ chôm chỉa được, trong đó có thêm tiền mặt, tất cả đều cất hết ở nhà, nói thật chứ có cơ hội phất lên trong một đêm thì làm gì có ai từ chối nổi, hơn nữa là một đứa nghèo rớt mùng tơi không có xu dính túi phải để người ta móc ví đãi cơm nhưng chỉ ăn được một miếng như tôi chứ.
Sau khi khuân hết đồ về, tôi và Emily thong thả ra ngoài Yokohama đi dạo hít thở không khí chứ không có chạy lên chạy xuống như vừa nãy, làm người thì không nên tham lam quá kẻo lại gặp chuyện, lấy như vậy thì là quá đủ để nuôi 4 miệng ăn thỏa thích trong vài năm là đủ rồi.
"Ở đây chán quá đi, về thôi Oda." Đi một lúc, Emily vươn vai rồi khẽ tặc lưỡi: "Kiểu gì thành phố Yokohama cũng sẽ khắc phục được tình trạng này thôi."
"Ờm."
Cứ tin tưởng giao hết cho dàn nhân vật chính lo là được, một đứa ranh con như tôi thì có thể làm được cái gì nên hồn được, không khéo lại thành cục tạ kéo mọi người xuống ấy chứ
Về nhà ngủ cho nó lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.