Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 33
Cầm San
14/11/2024
Sau khi uống xong ly nước của mình, tôi đứng dậy thanh toán ly nước của mình, chào tạm biệt Dazai Osamu và
Sakaguchi Ango rồi rời khỏi Lupin.
Tôi nên để hai người họ nói chuyện với nhau, không rõ lắm nhưng tôi cảm giác được rằng Dazai Osamu không có tỏ ra hận thù quá mức đối với Sakaguchi Ango.
Hay là sự thù hằn đó đã phai nhòa... hoặc ngay từ đầu Dazai Osamu không hận Sakaguchi Ango đến độ đó, anh ta chỉ là cảm thấy ai oán và bất công trước số phận của Odasaku mà thôi?
Có lẽ là đúng. Có lẽ là không.
Tôi không biết.
Tình bạn ba người của bọn họ khá đặc biệt, và tôi, tôn trọng điều đó.
Nhìn lại mấy đồng lẻ trên tay, tiện thì móc thêm trong túi áo thêm tờ tiền nữa, định bụng ra quán tạp hóa mua đồ ăn vặt cho cả đám nhâm nhi, tiện thể sắm ít đồ dùng sinh hoạt luôn.
Kể từ khi xuyên không vào thế giới này, lúc nào tôi cũng cảm thấy lo lắng, liệu rằng bản thân có thể suôn sẻ sống ở đây mà không vướng mắc điều gì không.
Đúng thật là tôi, con bạn thân và đứa em họ không hề có chút gì liên quan tới những người trong thế giới này, nhưng, ngoại hình của chúng tôi không cho phép điều đó.
Tôi nghĩ mình có thể xoay sở được, con bạn tôi thì khỏi phải nói, trình độ thích ứng môi trường của nó mà đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất cả, còn đứa em họ thì cũng may là ngoại hình của nó không có gì đặc biệt đáng lưu ý, nếu không-
"Oda, đối với ông ta, Yokohama là trên hết."
Giọng điệu không chút đùa cợt cùng khuôn mặt nghiêm túc của Emily hiện hết trong đầu của tôi.
Kinh nghiệm đầu tiên mà tôi rút ra được, chính là không thể không phòng bị Mori Ogai.
Emily nói đúng, tôi sẽ chẳng bao giờ biết được cuộc sống của mình sau này sẽ gặp phải những chuyện gì.
Tua nhu Odasaku vay.
Sau khi vào quán tạp hóa, chi tiền ra mua một đống thứ, tay xách nách mang lỉnh kỉnh đồ đạc, tôi cứ như thế mà về nhà
Tôi để hết đồ xuống đất, đưa tay ra mở cửa, điều đầu tiên tôi nhìn thấy chính là con bạn mình và Emily đang quỳ xuống chắp tay khấn vái điều gì ấy.
Thằng em họ tôi vẫn còn đang say giấc nồng.
Tôi: "...."
Không hiểu sao thấy cảnh tượng này tôi lại thấy mình hơi nhộn ngang.
"Hai người đang làm trò mèo gì thế?"
Con bạn thân và Emily cùng giật mình, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
"Oda?"
"Ừ?" Tôi hơi khó hiểu trả lời Emily: "Làm sao vậy?"
"Odaaaaaa!!!!"
Ngay tức thì, cô ấy nhảy bổ thẳng vào người tôi.
"Tuyệt quá!!! Oda vẫn là Oda!!! Không biến thành thú hoang cắn ngườii!!!" Emily dùng giọng điệu chua xót mà nói:
"Trời ơi, anh có biết không, tôi và Fyo cũng sốt ruột lắm, định bụng ra ngoài ngăn cản anh nhỡ chẳng may anh uống rượu rồi làm khùng làm điên trong quán của người ta nhưng ngặt nỗi tôi và Fyo không biết quán Lupin kia ở đâu cả, nên là chỉ còn cách cầu nguyện với ông trời thôi!!!"
Tôi: "...."
Tôi quay sang nhìn con bạn thân, chỉ nhận được cái nháy mắt của con bé cùng nụ hôn gió tràn đầy sự chân thành, giống như có ý muốn nói là: 'Bạn yêu, tao thật sự xin lỗi mày, tha thứ cho tao nha.'
Tôi: "…..."
Thiệt tình. Đau mắt quá đi.
"Bớt bớt đi mẹ trẻ, Fyodor Dostoevsky hàng thật giá thật mà thấy mẹ làm thế này là nổi khùng lên cầm dao phay cắt tiết mẹ đấy."
Có đứa bạn thân nhây như chó lại cos nhân vật phản diện mưu mô đáng sợ, tôi bây giờ, chỉ lại cảm thấy Fyodor Dostoevsky thật là tội nghiệp.
Haiz...
Tôi cũng không có trách con bạn thân nói chuyện việc tôi say làm những gì cho Emily nghe, bởi vì trong tương lai tôi cũng sẽ kể lại những hành động mất mặt mũi mà nó gây ra cho cô ấy biết thôi, cái đó gọi là huề vốn mà. :))
Con bạn thân và Emily phụ tôi bê đồ vào bên trong nhà, sau khi để gọn những đồ dùng cá nhân vào chỗ cần để, thì tôi gọi thằng em họ dậy, cả bọn tụ tập một chỗ ăn đồ ăn mà tôi mua về.
"Cái anh Akuku gì đó, anh ấy thật sự trông rất ngầu và đẹp trai, còn làm ảo thuật giỏi nữa." Thằng em họ tôi bỏ miếng bánh bông lan vào trong miệng nhai nhóp nhép: "Nhưng anh ấy xấu tính quá, cứ bảo em là yếu đuối, đần độn với ngu ngốc thôi anh Oda."
Tôi: "..."
Akutagawa Ryuunosuke không phải là người thích kiếm chuyện và gây rắc rối, nếu đối phương không phải mục tiêu của Mafia Cảng và không có thuộc dạng người cản đường khi anh ta làm nhiệm vụ với Dazai Osamu cùng những liên quan, thì có là gì Akutagawa Ryuunosuke sẽ chẳng bận tâm lấy.
Rốt cuộc thì thằng bé đã nói gì mà khiến cho anh ta nổi giận lôi đình đến vậy, thậm chí tổ chức đứng đằng sau cho tôi và con bạn thân xuyên không phải triển khai chương trình để bảo vệ thằng bé nữa.
Có nghĩa là, Akutagawa Ryuunosuke có ý định giết chết thằng em họ tôi.
Lý do cho hành động này là gì? Thật khó hiếu.
"Quả nhiên là con chó dại của Mafia Cảng, không đáng ngạc nhiên là bao." Emily cắm ống hút vào hộp sữa cam chẹp miệng nói: "Cũng may là Shirase được chương trình đó bảo vệ, không ảnh hưởng tới tính mạng."
Akutagawa Ryuunosuke trong quá khứ là một đứa trẻ mồ côi, cùng những người bạn của mình sinh tồn trong những khu ổ chuột đầy khắc nghiệt của Yokohama.
Từ thuở ấu thơ, anh ta đã có một cái nhìn đầy tiêu cực về cuộc sống.
Đứa em họ tôi, đã nói chuyện đụng chạm gì tới lòng tự trọng của anh ta hả?
"Em chỉ hỏi 'Năng lực' là gì thôi ấy, thế mà anh Akuku gì đó lại nổi cáu lên."
Tôi: "..."
"Hoặc có lẽ, Akutagawa Ryuunosuke nghĩ rằng, một thế giới như thế này đáng lẽ ra không nên xuất hiện một kẻ chẳng biết cái gì có thể tồn tại được trên đời, trong khi anh ta phải vật lộn ở Mafia Cảng suốt mấy năm chỉ để sống." Con bạn thân chậm rãi cho miếng snack vào trong miệng tùy ý nói: "Là ghen ty. chăng?"
Tôi: "..."
Quả nhiên, đứa em họ tôi, không thích hợp để sống ở nơi đây.
Tính cách, thế giới quan của nó, tất cả đều không phù hợp.
Với lại, thằng bé còn quá nhỏ.
"Nhưng mà hệ quả việc Akutagawa Ryuunosuke bị đánh bại, có khi sẽ trở nên rắc rối hơn hai người nghĩ đó."
Emily bĩu môi nói.
Tôi bất lực trả lời: "Giờ chỉ cầu mong Mafia Cảng không kéo ra đây làm loạn thôi."
Tôi vừa mới dứt lời, ngay tức thì, lại có một tiếng động vang lên.
"'Cốc cốc."
Tôi: "...."
Má ơi sao tự nhiên thấy có điềm ngang vậy?
Tôi đứng dậy, nhíu mày cầm lấy tay vặn cửa mở nó ra.
Nakahara Chuuya.
Là Nakahara Chuuya.
Anh ta tới đây một mình.
Không cần bất cứ đội quân nào theo sau, bởi vì anh ta, chính là cả một đội quân.
"Xin chào." Nakahara Chuuya liếc một vòng, sau đó nói với tôi: "Tôi tới đây là có chuyện muốn nói với mấy người."
"Gì đây?" Emily nhướn một bên mắt sang, nhìn thấy đối phương sau cánh cửa liền cau mày: "Lão dê già hói đầu kia sai anh tới bưng Shirase nhà chúng tôi đi à?" (3°
Không kiêng nể xúc phạm Mori Ogai, đi thẳng vào trọng tâm câu chuyện, không hổ là Emily.
"Này, ăn nói cho cẩn thận." Anh ta trừng mắt lên về phía cô ấy: "Ta sẽ không bỏ qua bất kì ai có lời lẽ không hay về Boss đâu."
"Xời, làm như tôi sợ lắm vậy." Emily trề môi: "Giá như cái nết Boss nhà anh giống như ngài Thống đốc Fukuzawa Yukichi của Cơ quan Thám tử Vũ trang thì sẽ chẳng có ai nói ông ta vậy đâu." (1
Tôi: "...."
Đã ngài Thống đốc còn Fukuzawa Yukichi, thêm cả Cơ quan Thám tử Vũ trang nữa chứ, Emily, cô cũng biết kháy người khác thâm lắm.
"Anh có muốn uống chút gì không?" Tôi quay sang phía Nakahara Chuuya đang có vẻ mặt đen như đít nồi sau khi nghe được những lời kia của Emily: "Anh đã đi một quãng đường dài rồi, nên nghỉ ngơi một chút đi."
"Oda nói đúng đấy." Con bạn thân tôi mỉm cười, một nụ cười đậm chất Fyodor Dostoevsky: "Dù sao trước đó anh còn cất công mời cơm chúng tôi cơ mà, bây giờ để chúng tôi mời nước lại cũng coi như là không ai nợ ai."'
"Anh Chuuya!! Anh tới chơi đó hả?" Thằng em họ tôi cười toe toét vẫy vẫy tay nói: "Anh vào đây ngồi đi!! Ở đây
con nhieu cho va nhieu do an nua, vui lam!!!"
Emily nghe vậy liền hô lên: "Shirase ngốc!! Anh ta là người xấu đó!!"
"Làm gì có, tớ thấy anh ấy là người tốt mà, rất tốt bụng luôn." Thằng em họ hừ nhẹ, phản bác lại cô ấy.
Nakahara Chuuya chớp mắt, thằng nhóc ở trong đây với trong đoạn video đó, rõ ràng là hai người khác nhau.
Đúng là một trò đùa.
Thằng nhóc Shirase này, có biết mình vừa gây ra cái gì không...
"Lệnh của Boss, là đưa Shirase đến Mafia Cảng, ngày ấy muốn đích thân gặp mặt thằng nhóc." Anh liếc mắt: "Ta,
Nakahara Chuuya, võ sư giỏi nhất của tổ chức, sẽ là người huấn luyện cho Shirase."
Tôi chớp mắt, nhìn khuôn mặt thập phần nghiêm trang của anh ta.
"Shirase không thích hợp ở trong Mafia Cảng." Tôi trả lời Nakahara Chuuya: "Phiền anh báo cáo lại với Boss của mình."
Anh ta nghe xong liền nghiến răng nhìn tôi: "Đây là mệnh lệnh, ngươi không nghe kĩ sao, mệnh lệnh của Boss là tuyệt đối."
"Ông ta là Boss của anh chứ có là Boss của chúng tôi quái đâu, tại sao chúng tôi phải nghe lời ông ta và anh chứ?"
Emily đứng dậy, một tay chống hông mình, cùng ánh mắt vô cùng bất thiện nhìn sang Nakahara Chuuya.
"Được rồi, Emily." Tôi quay sang phía cô ấy nói: "Cô không phải là đối thủ của anh ta đâu, đừng gây sự."
"Tôi không có gây sự, những gì tôi nói là sự thật." Emily híp mắt, khuôn mặt trở nên đằm đằm sát khí: "Và tôi nhịn anh ta từ nãy tới giờ hơi lâu rồi đấy."
Nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên giảm đi vài phần.
Nakahara Chuuya híp mắt, sự khát máu này, đúng là giống hệt.
"Nếu như không nhịn được, vậy thì chiến luôn đi." Với tư cách là Giám đốc Điều hành, không cho phép bản thân chùn bước, vậy nên Nakahara Chuuya nhếch mép kiêu ngạo: "Cô cho rằng mình có thể chống lại được trọng lực, thì cứ tự nhiên."
Emily chớp mắt, sau đó nhìn đánh mắt sang tôi.
"Thú vị thật."
Con bạn tôi, đứa lặng tiếng nhất, bỗng nhiên phì cười.
Nó đứng dậy, tiện thể cầm tay thằng em họ tôi đứng dậy cùng, trước sự ngỡ ngàng của Emily, con bạn tôi dắt thằng bé sang phía chỗ tôi và Nakahara Chuuya đang đứng.
"Fyo...anh-!"
"Một tuần. Anh sẽ đưa Shirase về với chúng tôi sau một tuần." Nó cười nói: "Một cách tự nguyện."
Tôi đơ người nhìn vào đứa bạn nhìn, trông nó giờ đây, cứ y hệt như Fyodor Dostoevsky vậy.
Tôi biết nó đang làm gì.
Bởi chúng tôi là bạn thân, nên tôi biết.
"Shirase, em cứ coi đây là chuyến tham quan trải nghiệm bảo tàng đi." Con bạn tôi nháy mắt với đứa em họ: "Nhớ phải ngoan đấy."
"Tham quan trải nghiệm bảo tàng ạ?" Thằng bé tỏ ra thích thú nói: "Tuyệt quá đi!! Fyo, anh yên tâm, em sẽ ngoan ngoãn mà!! (1
Thế là, Nakahara Chuuya dẫn thằng em họ tôi đi mất.
Tôi quay sang nói với nó: "Mày biết mình đang làm cái gì mà đúng không?"
Emily khoanh tay nhìn con bạn thân và im lặng, có lẽ là tức đến mức không nói được gì luôn rồi.
"Đương nhiên là tao biết mình đang làm gì, Shirase có chương trình bảo vệ, thằng bé sẽ không gặp chuyện gì bất trắc cả, nếu cứ để tình hình như thế, mày mà sử dụng trọng lực lên Nakahara Chuuya thì mọi chuyện sẽ càng trở nên rắc rối hơn đấy."
Nếu hai bên sử dụng trọng lực, thì Nakahara Chuuya có lợi thế hơn, vì anh ta quen thuộc với năng lực của mình hơn là tôi, một đứa ất ơ mới nhận được năng lực mạnh mẽ và không đem ra sử dụng.
Tôi vừa thua vừa mang họa vào người.
Nếu như tôi sử dụng Ô Uế chăng nữa, nhỡ Nakahara Chuuya cũng bật Ô Uế cùng, không có Dazai Osamu ở đây thì chắc 100% là ngỏm, còn tôi sống vì tác hại của Ô Uế đã bị tổ chức kia loại bỏ, khi đó thì toàn thành viên mang năng lực của Mafia Cảng xuất kích tới vặt đầu tôi quá.
Tổ chức kia tạo chương trình bảo vệ thằng em họ tôi là thật, nhưng chắc gì bọn họ sẽ tạo ra chương trình để bảo vệ tôi chứ? (1
Với lại, tôi không thể giết Nakahara Chuuya được, cốt truyện vẫn đang cần anh ta.
Con bạn thân liếc mắt, chốt hạ một câu xanh rờn: "Tao tin tưởng vào Shirase."
"Tin tưởng?"
"Tin tưởng vào trình độ quậy phá của nó.
Sakaguchi Ango rồi rời khỏi Lupin.
Tôi nên để hai người họ nói chuyện với nhau, không rõ lắm nhưng tôi cảm giác được rằng Dazai Osamu không có tỏ ra hận thù quá mức đối với Sakaguchi Ango.
Hay là sự thù hằn đó đã phai nhòa... hoặc ngay từ đầu Dazai Osamu không hận Sakaguchi Ango đến độ đó, anh ta chỉ là cảm thấy ai oán và bất công trước số phận của Odasaku mà thôi?
Có lẽ là đúng. Có lẽ là không.
Tôi không biết.
Tình bạn ba người của bọn họ khá đặc biệt, và tôi, tôn trọng điều đó.
Nhìn lại mấy đồng lẻ trên tay, tiện thì móc thêm trong túi áo thêm tờ tiền nữa, định bụng ra quán tạp hóa mua đồ ăn vặt cho cả đám nhâm nhi, tiện thể sắm ít đồ dùng sinh hoạt luôn.
Kể từ khi xuyên không vào thế giới này, lúc nào tôi cũng cảm thấy lo lắng, liệu rằng bản thân có thể suôn sẻ sống ở đây mà không vướng mắc điều gì không.
Đúng thật là tôi, con bạn thân và đứa em họ không hề có chút gì liên quan tới những người trong thế giới này, nhưng, ngoại hình của chúng tôi không cho phép điều đó.
Tôi nghĩ mình có thể xoay sở được, con bạn tôi thì khỏi phải nói, trình độ thích ứng môi trường của nó mà đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất cả, còn đứa em họ thì cũng may là ngoại hình của nó không có gì đặc biệt đáng lưu ý, nếu không-
"Oda, đối với ông ta, Yokohama là trên hết."
Giọng điệu không chút đùa cợt cùng khuôn mặt nghiêm túc của Emily hiện hết trong đầu của tôi.
Kinh nghiệm đầu tiên mà tôi rút ra được, chính là không thể không phòng bị Mori Ogai.
Emily nói đúng, tôi sẽ chẳng bao giờ biết được cuộc sống của mình sau này sẽ gặp phải những chuyện gì.
Tua nhu Odasaku vay.
Sau khi vào quán tạp hóa, chi tiền ra mua một đống thứ, tay xách nách mang lỉnh kỉnh đồ đạc, tôi cứ như thế mà về nhà
Tôi để hết đồ xuống đất, đưa tay ra mở cửa, điều đầu tiên tôi nhìn thấy chính là con bạn mình và Emily đang quỳ xuống chắp tay khấn vái điều gì ấy.
Thằng em họ tôi vẫn còn đang say giấc nồng.
Tôi: "...."
Không hiểu sao thấy cảnh tượng này tôi lại thấy mình hơi nhộn ngang.
"Hai người đang làm trò mèo gì thế?"
Con bạn thân và Emily cùng giật mình, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
"Oda?"
"Ừ?" Tôi hơi khó hiểu trả lời Emily: "Làm sao vậy?"
"Odaaaaaa!!!!"
Ngay tức thì, cô ấy nhảy bổ thẳng vào người tôi.
"Tuyệt quá!!! Oda vẫn là Oda!!! Không biến thành thú hoang cắn ngườii!!!" Emily dùng giọng điệu chua xót mà nói:
"Trời ơi, anh có biết không, tôi và Fyo cũng sốt ruột lắm, định bụng ra ngoài ngăn cản anh nhỡ chẳng may anh uống rượu rồi làm khùng làm điên trong quán của người ta nhưng ngặt nỗi tôi và Fyo không biết quán Lupin kia ở đâu cả, nên là chỉ còn cách cầu nguyện với ông trời thôi!!!"
Tôi: "...."
Tôi quay sang nhìn con bạn thân, chỉ nhận được cái nháy mắt của con bé cùng nụ hôn gió tràn đầy sự chân thành, giống như có ý muốn nói là: 'Bạn yêu, tao thật sự xin lỗi mày, tha thứ cho tao nha.'
Tôi: "…..."
Thiệt tình. Đau mắt quá đi.
"Bớt bớt đi mẹ trẻ, Fyodor Dostoevsky hàng thật giá thật mà thấy mẹ làm thế này là nổi khùng lên cầm dao phay cắt tiết mẹ đấy."
Có đứa bạn thân nhây như chó lại cos nhân vật phản diện mưu mô đáng sợ, tôi bây giờ, chỉ lại cảm thấy Fyodor Dostoevsky thật là tội nghiệp.
Haiz...
Tôi cũng không có trách con bạn thân nói chuyện việc tôi say làm những gì cho Emily nghe, bởi vì trong tương lai tôi cũng sẽ kể lại những hành động mất mặt mũi mà nó gây ra cho cô ấy biết thôi, cái đó gọi là huề vốn mà. :))
Con bạn thân và Emily phụ tôi bê đồ vào bên trong nhà, sau khi để gọn những đồ dùng cá nhân vào chỗ cần để, thì tôi gọi thằng em họ dậy, cả bọn tụ tập một chỗ ăn đồ ăn mà tôi mua về.
"Cái anh Akuku gì đó, anh ấy thật sự trông rất ngầu và đẹp trai, còn làm ảo thuật giỏi nữa." Thằng em họ tôi bỏ miếng bánh bông lan vào trong miệng nhai nhóp nhép: "Nhưng anh ấy xấu tính quá, cứ bảo em là yếu đuối, đần độn với ngu ngốc thôi anh Oda."
Tôi: "..."
Akutagawa Ryuunosuke không phải là người thích kiếm chuyện và gây rắc rối, nếu đối phương không phải mục tiêu của Mafia Cảng và không có thuộc dạng người cản đường khi anh ta làm nhiệm vụ với Dazai Osamu cùng những liên quan, thì có là gì Akutagawa Ryuunosuke sẽ chẳng bận tâm lấy.
Rốt cuộc thì thằng bé đã nói gì mà khiến cho anh ta nổi giận lôi đình đến vậy, thậm chí tổ chức đứng đằng sau cho tôi và con bạn thân xuyên không phải triển khai chương trình để bảo vệ thằng bé nữa.
Có nghĩa là, Akutagawa Ryuunosuke có ý định giết chết thằng em họ tôi.
Lý do cho hành động này là gì? Thật khó hiếu.
"Quả nhiên là con chó dại của Mafia Cảng, không đáng ngạc nhiên là bao." Emily cắm ống hút vào hộp sữa cam chẹp miệng nói: "Cũng may là Shirase được chương trình đó bảo vệ, không ảnh hưởng tới tính mạng."
Akutagawa Ryuunosuke trong quá khứ là một đứa trẻ mồ côi, cùng những người bạn của mình sinh tồn trong những khu ổ chuột đầy khắc nghiệt của Yokohama.
Từ thuở ấu thơ, anh ta đã có một cái nhìn đầy tiêu cực về cuộc sống.
Đứa em họ tôi, đã nói chuyện đụng chạm gì tới lòng tự trọng của anh ta hả?
"Em chỉ hỏi 'Năng lực' là gì thôi ấy, thế mà anh Akuku gì đó lại nổi cáu lên."
Tôi: "..."
"Hoặc có lẽ, Akutagawa Ryuunosuke nghĩ rằng, một thế giới như thế này đáng lẽ ra không nên xuất hiện một kẻ chẳng biết cái gì có thể tồn tại được trên đời, trong khi anh ta phải vật lộn ở Mafia Cảng suốt mấy năm chỉ để sống." Con bạn thân chậm rãi cho miếng snack vào trong miệng tùy ý nói: "Là ghen ty. chăng?"
Tôi: "..."
Quả nhiên, đứa em họ tôi, không thích hợp để sống ở nơi đây.
Tính cách, thế giới quan của nó, tất cả đều không phù hợp.
Với lại, thằng bé còn quá nhỏ.
"Nhưng mà hệ quả việc Akutagawa Ryuunosuke bị đánh bại, có khi sẽ trở nên rắc rối hơn hai người nghĩ đó."
Emily bĩu môi nói.
Tôi bất lực trả lời: "Giờ chỉ cầu mong Mafia Cảng không kéo ra đây làm loạn thôi."
Tôi vừa mới dứt lời, ngay tức thì, lại có một tiếng động vang lên.
"'Cốc cốc."
Tôi: "...."
Má ơi sao tự nhiên thấy có điềm ngang vậy?
Tôi đứng dậy, nhíu mày cầm lấy tay vặn cửa mở nó ra.
Nakahara Chuuya.
Là Nakahara Chuuya.
Anh ta tới đây một mình.
Không cần bất cứ đội quân nào theo sau, bởi vì anh ta, chính là cả một đội quân.
"Xin chào." Nakahara Chuuya liếc một vòng, sau đó nói với tôi: "Tôi tới đây là có chuyện muốn nói với mấy người."
"Gì đây?" Emily nhướn một bên mắt sang, nhìn thấy đối phương sau cánh cửa liền cau mày: "Lão dê già hói đầu kia sai anh tới bưng Shirase nhà chúng tôi đi à?" (3°
Không kiêng nể xúc phạm Mori Ogai, đi thẳng vào trọng tâm câu chuyện, không hổ là Emily.
"Này, ăn nói cho cẩn thận." Anh ta trừng mắt lên về phía cô ấy: "Ta sẽ không bỏ qua bất kì ai có lời lẽ không hay về Boss đâu."
"Xời, làm như tôi sợ lắm vậy." Emily trề môi: "Giá như cái nết Boss nhà anh giống như ngài Thống đốc Fukuzawa Yukichi của Cơ quan Thám tử Vũ trang thì sẽ chẳng có ai nói ông ta vậy đâu." (1
Tôi: "...."
Đã ngài Thống đốc còn Fukuzawa Yukichi, thêm cả Cơ quan Thám tử Vũ trang nữa chứ, Emily, cô cũng biết kháy người khác thâm lắm.
"Anh có muốn uống chút gì không?" Tôi quay sang phía Nakahara Chuuya đang có vẻ mặt đen như đít nồi sau khi nghe được những lời kia của Emily: "Anh đã đi một quãng đường dài rồi, nên nghỉ ngơi một chút đi."
"Oda nói đúng đấy." Con bạn thân tôi mỉm cười, một nụ cười đậm chất Fyodor Dostoevsky: "Dù sao trước đó anh còn cất công mời cơm chúng tôi cơ mà, bây giờ để chúng tôi mời nước lại cũng coi như là không ai nợ ai."'
"Anh Chuuya!! Anh tới chơi đó hả?" Thằng em họ tôi cười toe toét vẫy vẫy tay nói: "Anh vào đây ngồi đi!! Ở đây
con nhieu cho va nhieu do an nua, vui lam!!!"
Emily nghe vậy liền hô lên: "Shirase ngốc!! Anh ta là người xấu đó!!"
"Làm gì có, tớ thấy anh ấy là người tốt mà, rất tốt bụng luôn." Thằng em họ hừ nhẹ, phản bác lại cô ấy.
Nakahara Chuuya chớp mắt, thằng nhóc ở trong đây với trong đoạn video đó, rõ ràng là hai người khác nhau.
Đúng là một trò đùa.
Thằng nhóc Shirase này, có biết mình vừa gây ra cái gì không...
"Lệnh của Boss, là đưa Shirase đến Mafia Cảng, ngày ấy muốn đích thân gặp mặt thằng nhóc." Anh liếc mắt: "Ta,
Nakahara Chuuya, võ sư giỏi nhất của tổ chức, sẽ là người huấn luyện cho Shirase."
Tôi chớp mắt, nhìn khuôn mặt thập phần nghiêm trang của anh ta.
"Shirase không thích hợp ở trong Mafia Cảng." Tôi trả lời Nakahara Chuuya: "Phiền anh báo cáo lại với Boss của mình."
Anh ta nghe xong liền nghiến răng nhìn tôi: "Đây là mệnh lệnh, ngươi không nghe kĩ sao, mệnh lệnh của Boss là tuyệt đối."
"Ông ta là Boss của anh chứ có là Boss của chúng tôi quái đâu, tại sao chúng tôi phải nghe lời ông ta và anh chứ?"
Emily đứng dậy, một tay chống hông mình, cùng ánh mắt vô cùng bất thiện nhìn sang Nakahara Chuuya.
"Được rồi, Emily." Tôi quay sang phía cô ấy nói: "Cô không phải là đối thủ của anh ta đâu, đừng gây sự."
"Tôi không có gây sự, những gì tôi nói là sự thật." Emily híp mắt, khuôn mặt trở nên đằm đằm sát khí: "Và tôi nhịn anh ta từ nãy tới giờ hơi lâu rồi đấy."
Nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên giảm đi vài phần.
Nakahara Chuuya híp mắt, sự khát máu này, đúng là giống hệt.
"Nếu như không nhịn được, vậy thì chiến luôn đi." Với tư cách là Giám đốc Điều hành, không cho phép bản thân chùn bước, vậy nên Nakahara Chuuya nhếch mép kiêu ngạo: "Cô cho rằng mình có thể chống lại được trọng lực, thì cứ tự nhiên."
Emily chớp mắt, sau đó nhìn đánh mắt sang tôi.
"Thú vị thật."
Con bạn tôi, đứa lặng tiếng nhất, bỗng nhiên phì cười.
Nó đứng dậy, tiện thể cầm tay thằng em họ tôi đứng dậy cùng, trước sự ngỡ ngàng của Emily, con bạn tôi dắt thằng bé sang phía chỗ tôi và Nakahara Chuuya đang đứng.
"Fyo...anh-!"
"Một tuần. Anh sẽ đưa Shirase về với chúng tôi sau một tuần." Nó cười nói: "Một cách tự nguyện."
Tôi đơ người nhìn vào đứa bạn nhìn, trông nó giờ đây, cứ y hệt như Fyodor Dostoevsky vậy.
Tôi biết nó đang làm gì.
Bởi chúng tôi là bạn thân, nên tôi biết.
"Shirase, em cứ coi đây là chuyến tham quan trải nghiệm bảo tàng đi." Con bạn tôi nháy mắt với đứa em họ: "Nhớ phải ngoan đấy."
"Tham quan trải nghiệm bảo tàng ạ?" Thằng bé tỏ ra thích thú nói: "Tuyệt quá đi!! Fyo, anh yên tâm, em sẽ ngoan ngoãn mà!! (1
Thế là, Nakahara Chuuya dẫn thằng em họ tôi đi mất.
Tôi quay sang nói với nó: "Mày biết mình đang làm cái gì mà đúng không?"
Emily khoanh tay nhìn con bạn thân và im lặng, có lẽ là tức đến mức không nói được gì luôn rồi.
"Đương nhiên là tao biết mình đang làm gì, Shirase có chương trình bảo vệ, thằng bé sẽ không gặp chuyện gì bất trắc cả, nếu cứ để tình hình như thế, mày mà sử dụng trọng lực lên Nakahara Chuuya thì mọi chuyện sẽ càng trở nên rắc rối hơn đấy."
Nếu hai bên sử dụng trọng lực, thì Nakahara Chuuya có lợi thế hơn, vì anh ta quen thuộc với năng lực của mình hơn là tôi, một đứa ất ơ mới nhận được năng lực mạnh mẽ và không đem ra sử dụng.
Tôi vừa thua vừa mang họa vào người.
Nếu như tôi sử dụng Ô Uế chăng nữa, nhỡ Nakahara Chuuya cũng bật Ô Uế cùng, không có Dazai Osamu ở đây thì chắc 100% là ngỏm, còn tôi sống vì tác hại của Ô Uế đã bị tổ chức kia loại bỏ, khi đó thì toàn thành viên mang năng lực của Mafia Cảng xuất kích tới vặt đầu tôi quá.
Tổ chức kia tạo chương trình bảo vệ thằng em họ tôi là thật, nhưng chắc gì bọn họ sẽ tạo ra chương trình để bảo vệ tôi chứ? (1
Với lại, tôi không thể giết Nakahara Chuuya được, cốt truyện vẫn đang cần anh ta.
Con bạn thân liếc mắt, chốt hạ một câu xanh rờn: "Tao tin tưởng vào Shirase."
"Tin tưởng?"
"Tin tưởng vào trình độ quậy phá của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.