Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd

Chương 32

Cầm San

14/11/2024

Sakaguchi Ango dẫn tôi đến Lupin, nơi mà bộ ba thường xuyên tới bầu bạn và trút bầu tâm sự.

Tôi liếc mắt, lặng lẽ quan sát cảnh vật xung quanh.

Quầy bar nằm ở tầng hầm, được trang bị đầy đủ - quầy, ghế ngồi, tường xếp hàng dài những chai rỗng.

Vì có quá nhiều thứ bị nhồi nhét vào không gian ngầm chật hẹp này, nên không gian đi lại chỉ đủ cho hai người chen qua nhau. Những món đồ trong cửa hàng đã chứng kiến sự trôi qua của thời gian mang lại một cảm giác vô cùng lạ lầm.

Người mặc vets đỏ - ông chủ quán Lupin đang cầm khăn lau cốc chớp mắt nhìn tôi, sau đó ông ta lại nở một nụ cười nhẹ, giống như là gặp lại người bạn đã lâu không có liên lạc.

"Chà, trông anh vẫn như vậy nhỉ, chẳng thay đổi gì cả."

Tôi: "..."

"Ông chủ, anh ấy là anh em sinh đôi của Odasaku." Sakaguchi Ango nghe ông chủ quán nói vậy liền lên tiếng thanh minh cho thân phận nghe có chút không đúng lắm về tôi.

Nếu bảo tôi là Oda Sakunosuke một thế giới khác đền thì chắc gì đã có người tin.

"Thì ra là vậy." Ông ta nhìn tôi, sau đó liền híp mắt cười: "Chào mừng quý khách tới đây."

Tôi: "...."

Tôi vào bàn, đặt mông xuống ghế, sau đó bắt đầu gọi món.

"Cho tôi một ly nước ép táo."

Sau cái vụ việc đó cùng thiệt hại hơn mấy củ là tôi chính thức cạch mặt mấy thức uống có cồn rồi, tôi biết, mình cũng là đứa dễ say dễ quấy, một khi đã dính giọt bia hay rượu vào người là xác định đêm đấy bản thân quậy tanh bành tóe lửa không ai dỗ được, nên là, thứ cần tránh xa thì phải tránh xa thôi.

Sakaguchi Ango thì gọi một ly whisky.

"Hai người tuy giống nhau..." Anh ta liếc sang tôi mà nói, từng câu từng chữ tràn đầy sự ẩn ý: "Nhưng xét về mặt này thì có vẻ không nhau lắm thì phải."

"Ừm." Mặt tôi không biến sắc trả lời: "Tôi thực sự không thích uống rượu."

"Cả việc hút thuốc nữa." Sakaguchi Ango khúc khích cười: "Thói quen của anh lành mạnh hơn tôi nghĩ đấy."

Tôi: "...."

Ờm...hẳn đó là một lời khen nhỉ? Nhưng tại sao tôi lại thấy nhộn ngang vậy?

"Cảm ơn, anh quá lời rồi."

Lúc này tôi mới để ý, vẻ mặt của Sakaguchi Ango trông thư giãn hơn rất nhiều, không còn nặng nề như vừa nãy nữa, giống như mọi sự lo âu, căng thẳng đã được trút hết đi vậy.

Có phải là anh ta vẫn còn cảm thấy tội lỗi bởi cái chết của Odasaku?

Suốt bốn năm qua, Dazai Osamu có tha thứ cho Sakaguchi Ango...không, phải là, chính anh ta có tha chứ cho bản thân mình không?

Dù không phải là người trong cuộc, nhưng tôi nghĩ mình biết đáp án đó.

Tôi nhìn ly nước ép táo được người phục vụ đưa ra cho mình, màu sắc vô cùng đẹp mắt, quay sang nhìn Ango đang chăm chú nhìn ly whisky và trông như không có ý định uống nó.

Con người ta...vẫn luôn hoài niệm về quá khứ nhỉ?

Tôi cầm ly nước táo, giơ trước mặt Sakaguchi Ango.

Anh ta tròn mắt, cái nhìn từ ngỡ ngàng, ngạc nhiên, liền biến thành rưng rung, nhưng ngay sau đó anh ta liền khống chế biểu cảm của mình không quá thất thố trước mặt đối phương.

Sakaguchi Ango nở một nụ cười nhẹ, cầm ly whisky của mình cụng với ly nước táo của tôi.

"Ango, hãy sống." Ánh mắt tôi tỏ ra nghiêm túc, cứng rắn nhìn như muốn xuyên qua Sakaguchi Ango: "Hãy sống, sống thay cho cả phần người đã khuất, sống một cuộc sống mà anh cảm thấy xứng đáng, và... đừng bỏ cuộc."



Với cương vị là một độc giả theo dõi mạch truyện Bungou Stray Dogs, tôi chỉ có thể nói được đến thế.

Tôi không phải là người trong sự việc cũng như không đủ thân thiết lẫn tư cách, tôi không thể nào khuyên nhủ

Sakaguchi Ango tự tha thứ cho mình sau những gì xảy ra với Odasaku dù xét vào tình hình lúc đó, anh ta cũng chỉ là quân cờ bị kẹp giữa Mafia Cảng và Sở Năng lực Đặc biệt.

Và tôi cũng không phải là Odasaku.

Liệu Odasaku đã tha thứ cho Sakaguchi Ango chưa?

Tôi không biết.

Sống trên đời này cũng không có dễ dàng gì, nhất là trong cái thế giới tràn ngập sự hỗn loạn như ở đây.

Việc tự nhiên xen vào chuyện riêng tư của người khác cũng khá vô duyên chứ chẳng đùa đâu, tôi chỉ làm được bấy nhiêu đó thôi.

"Tôi có cảm giác phần gánh nặng nào đó trong tim mình đã vơi bớt đi một chút." Sakaguchi Ango cười cười nói:

"Cảm ơn anh rất nhiều, Oda."

Tôi không có giống đứa bạn mình, là một người biết an ủi người khác, nhưng nhìn chung thì mọi thứ đã trở lên tốt đẹp hơn...đúng chứ?

"Ohohoho~ hình như tôi đã làm gián đoạn bầu không khí tươi đẹp này của hai người rồi nhỉ?"

Giọng nói quen thuộc mang vài phần bỡn cợt sau lưng vang lên, sau đó, tôi nhìn thấy Dazai Osamu với khuôn mặt hồ hởi vui vẻ ngồi ngay bên cạnh mình.

(3°)

Dazai Osamu ngồi bên trái. Sakaguchi Ango ngồi bên phải. Tôi ngồi ở giữa.

"Ông chủ, cho tôi một ly như cũ nhé!"

Tôi: "...."

Rồi bằng cách nào thằng cha băng vải này đánh hơi được vậy?

"Cũng bình thường thôi." Tôi nhấp ly nước táo vào miệng, cảm nhận vị ngon ngọt cùng vị chua chua hòa quyện trên đầu lưỡi: "Anh có muốn tới chung vui không, Dazai?"

"Ồ?" Dazai Osamu vui vẻ trả lời: "Tôi cứ nghĩ anh sẽ gọi tôi là Dazai-san hay gì đó, nhưng mà gọi là 'Dazai' cũng không có tệ mấy đâu!"

Nói chuyện với mấy người trong 'tổ kịch bản' công nhận hại não dữ luôn ấy, không biết là Dazai Osamu đang cố ám chỉ việc 'tôi' nhỏ tuối hơn anh ta không nữa.

Anh ta giơ ly whisky lên trước mặt tôi và cười toe toét, tôi cũng đáp lại bằng một cái nhếch mép và cụng ly nước táo của mình với ly của anh ta.

Nói thật thì bên trong tôi cũng lộn tùng phèo lên cả rồi.

"Kể ra thì, sau những việc kia." Dazai Osamu khẽ híp mắt cười: "Oda, anh là một người hòa đồng đấy, vì bình thường con người ta không thể thản niên như thường nói chuyện với một người mà mình đã xung đột từ trước, phải không?'

Tôi thở dài: "Chỉ là da mặt tôi dày hơn thôi chứ không có cái gì hết."

Dazai Osamu nghe xong liền chu môi: "Hở? Da mặt anh dày đến mức nào?"

Tôi liền đáp trả: "Dày hơn anh."

Sakaguchi Ango: "...."

Hiện tại thì Sakaguchi Ango rất muốn cười, nhưng với tình hình và thân phận không cho phép anh làm điều đó.

"Hehehe~ thật là, anh đúng là có khiếu hài hước từ trong máu luôn rồi đó Oda." Dazai Osamu cười ôm bụng nói:

"Kể cả việc tập diễn kịch chỉ vì không ăn được món cà ri cay cũng thế, chà, tôi đã bị anh lừa một vố đó!!"

Sakaguchi Ango hơi cau mày nhìn tôi: "Anh không ăn được cà ri cay à, đúng là khác một trời một vực nhỉ?" (3°



Tôi: "...."

Haha.

Tôi quê quá.

Quê như thế này lúc thi THPT Quốc Gia chắc cũng phải được cộng tận 10 điểm vùng nhở? (2°

Dù sao việc bị Dazai Osamu phát hiện ra chiêu trò cũng không ngạc nhiên gì, tôi cũng chỉ là ranh con mới học cấp ba, trình nào đấu lại được Thần Đồng Quỷ của Mafia Cảng chứ.

Tôi nhìn chằm chằm vào Dazai Osamu.

"Oi~ Oda, anh làm sao thế?"

"Có phải anh đang rất khó chịu về tôi không, Dazai?" Tôi uống thêm ngụm nước ép táo nữa rồi nói tiếp: "Việc tôi giống với bạn của anh khiến anh khó chịu lắm phải không?"

Dazai Osamu ngừng cười, Sakaguchi Ango mím môi, không khí trở nên căng thẳng vô cùng, ông chủ quán đang ung dung lau cốc thì đặt cốc xuống, lặng lẽ rời khỏi chỗ mình đang làm việc, để khách của mình có thể nói chuyện không mất tự nhiên. (1

"Nếu thấy khó chịu thì anh cứ nói ra đi, đừng tỏ ra bản thân vui vẻ hòa đồng làm gì, nó chỉ khiến mọi chuyện trỏ nên phức tạp hơn mà thôi." Tôi khẽ tặc lưỡi nói: "'Anh phải rõ điều đó hơn bất cứ ai mà, phải không?"

Dazai Osamu nhìn tôi với một ánh mắt hết sức cẩn thận..

"Tôi chắc chắn anh không phải là Odasaku." Anh ta nói: "Vậy thì tại sao anh lại nói như Odasaku nói vậy, Oda?"

Tôi: "...?"

Giọng nói của Dazai Osamu càng lúc càng trầm xuống: "Anh không nên hiểu tôi nhiều như thế, vì anh không phải

la Odasaku."

Trong giây phút cuối cùng của Odasaku, Dazai mới nhận ra được Odasaku hiểu anh hơn bất cứ thứ gì mà anh được biêt.

Odasaku đã gần chạm đến Dazai Osamu với tư cách là một người bạn.

Tôi chỉ là một kẻ xa lạ, một kẻ mang ngoại hình của người đã chết, tôi biết, sự xuất hiện của mình khiến cho nỗi đau về cái chết của Odasaku lại càng sống động hơn trước mắt Dazai Osamu.

Điều đó thật tệ.

"Nếu, chỉ nếu thôi...Nếu như tôi là Odasaku, hắn tôi sẽ rất tự hào vì anh, Dazai."

Dazai Osamu tròn mắt nhìn tôi với vẻ mặt thất thố.

Tôi nở một nụ cười.

"Anh làm tốt lắm."

Tôi nói với anh ta, nói với Dazai Osamu của tuổi 22.

Nếu như không có Odasaku, độc giả như tôi sẽ không thấy được một Dazai Osamu luôn làm phiền đồng nghiệp, cù nhây với mọi người, trông không tin tưởng được nhưng lại thật sự tin tưởng được, một đàn anh hướng dẫn cho một người luôn thiếu tự ti như Nakajima Atsushi biết phải làm gì, so với một kẻ được mệnh danh có dòng máu còn đen hơn cả Mafia, thì Dazai Osamu thực sự làm rất tốt.

Tôi cá Odasaku còn sống mà thấy được, nhất định sẽ nói như vậy.

"Thật tình, anh lại càng giống Odasaku hơn rồi." Dazai Osamu nhoẻn miệng cười, một nụ cười thực sự thỏa mái, nó giống như là một sự nhẹ nhõm: "Điều đó sẽ khiến tôi ghét anh lắm đấy, Oda."

"Tùy anh thôi."

Tôi bất đắc dĩ nhún vai, sau đó thưởng thức ly nước ép của mình. (5"

Chỉ cần Bias của tôi không ghét tôi là được.

Tác giả: "Toi đã cố gắng cho Oda compat với Dazai theo yêu cầu của bạn Masha và chú gấu xiếc, nhưng mà xem lại nó vẫn không khả quan mấy nhỉ ..)"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook