Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 39
Cầm San
14/11/2024
"Oda!! Tôi muốn mua cái đầm này!!"
"Oda!! Đôi giày này đẹp quá, sắm cho tôi đi!!"
"Oda!! Nhà chúng ta không có ghim cài tóc!!"
"Oda!! Con gấu bông này không phải rất cute sao!!"
Tôi: "..."
Hiện tại, tôi đang trong tình trạng tay xách nách mang một đống đồ, chủ yếu đều là những thứ mà Emily chỉ cần nhìn qua mấy cửa tiệm quần áo váy vóc mà đã thấy thích nên đòi tôi mua bằng được, không được thì cô ấy sẽ bắt đầu nhảy lên túm tóc tôi giật xuống ăn vạ. (4)
Thì việc làm người khuân đồ cũng chẳng khiến tôi bận tâm mà cau mày đến vậy, nếu không do bản thân tôi còn cõng thêm con bạn thân đang trong tình trạng lồi hoạt động vì thiếu hơi bé trai và sẽ có nguy cơ biến thành một con yêu quái chính hiệu nếu như thằng em họ tôi không về kịp trong thời hạn một tuần tới. (1
Emily trong bộ đầm búp bê ulzzang màu xanh pastel nhẹ nhàng và tinh tế tung tăng ngoài đường, mái tóc vàng được bện hai bên kèm theo chiếc nơ trắng tinh, đôi tất trắng dài và đôi giày lolita đen, ai nhìn vào cũng cảm thấy đây là một cô bé xinh xắn đáng yêu cùng với tính cách năng động thân thiện.
"Emily, tôi hết tay để cầm rồi."
Vác thêm con bạn thân sau lưng khiến khả năng cầm đồ của tôi giảm hẳn đi trông thấy luôn.
"Thế thì anh treo túi đồ lên cổ mình đi Oda." Emily tùy ý mà nói: "Tôi còn nhiều thứ muốn mua mà."
Tôi: "...."
"Tôi phải sắm cho mình thật nhiều, phải khiến mình thật xinh đẹp, để khiến cho con gà chọi đỏ đó lác cả mắt ra!"
Cô ấy hừ nhẹ nhìn tôi, đôi mắt ánh lên ngọn lửa bùng cháy: "Tôi sẽ không chịu thua cái thứ có mắt nhìn kém nhận thằng dê già làm người yêu mình đâu!!! Mắt nhìn người của tôi tuyệt vời hơn vậy nhiều, nhan sắc của tôi cũng thế!!!"
Tôi: "...."
Rốt cuộc thì cô có thâm thù đại hận gì với Elise của Mori Ogai mà lại hành xử như vậy hả Emily?
Chỉ vì cái câu 'Đồ quê mùa' của Elise mà cô lại ghim người ta tới tận bây giờ sao?
Emily, cô thù dai quá đó!
"Muốn bản thân xinh đẹp hơn đứa mình ghét thì đâu có sai, Oda?" Emily vuốt mép tóc mái của mình, kiêu ngạo mà nói: "Đối với tôi thì cái cảm xúc đó không có sai một chút nào hết, vốn dĩ nó luôn là một điều hiển nhiên-"
"Cô ghét bọn họ đến vậy à, Emily?"
Chân cô ấy đột ngột dừng bước, Emily đứng lại, quay người sang nhìn tôi.
Mặt trời len lỏi qua những đám mây, tỏa ra những tia nắng xuống dưới thành phố, thật trùng hợp làm sao, khi tôi đứng ở phía nắng sáng, còn Emily thì lại đứng ở phía bóng râm. (
Cảm giác thật kì lạ.
Tôi có thể thấy được thứ gì đó cuộn lên trong đôi mắt xanh biếc kia của cô ấy.
Và nó khá là ớn-.
"Ừ. Đúng vậy đấy."
Emily cộc lốc trả lời, sau đó xoay người, tiếp tục hành trình chọn đồ của mình.
"Vì nó phù hợp với logic mà." (3°
Tôi không hiếu lắm.
Rốt cuộc thì, tôi cũng không cố gắng chạm tới suy nghĩ thật sự của cô ấy.
Nó cũng đồng nghĩa, Emily không có ghét Mori Ogai như những gì mà cô ấy nói, cô ấy chỉ tỏ ra như thể rất ghét ông ta, trước mặt những người khác.
Emily muốn mọi người tin vào việc đó.
Nhưng điều đó có ý nghĩa gì? (1
"Thôi đi con, với trình của mày và trình của tao mà ngẫm về hành động của Emily chỉ tổ mệt não thôi." Con bạn thân được cõng trên vai bỗng chốc tặc lưỡi nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, mày không kham nổi đâu."
"Ừ, mày nói đúng."
Tôi chớp chớp mắt, nắm bắt thời cơ mà nói: "Tỉnh táo rồi thì xuống khỏi người tao ngay, sụn mẹ lưng bố rồi!"
"Còn lâu nhá!" Cánh tay con bé khoác chặt vào cổ tôi, cả người ghì xuống, không cho tôi cựa người hất nó xuống đất: "Tao còn lâu mới xuống!" 4
"Mày cứng đầu nó vừa vừa thôi con này!" Tôi rít lên: "Muốn tao bưng mày về tận nhà hay gì?"
"Không! Tao không muốn xuống! Có trạm di chuyển chạy bằng cơm thì ai muốn xuống?"
"Con giời đánh kia, mày ngứa đòn lắm rồi phải không?"
"Không!! Tao không thích!!"
"Mày là người lớn đó! Mày không có chân để đi sao?"
"Vậy thì dẫn tao đi ăn đi, rồi mày sẽ không còn phải cõng tao nữa!"
Tôi: "...."
Mài chực chờ cơ hội này thôi đúng không hả cái con khốn nạn kia... I
"Được rồi! Mày muốn ăn gì thì ăn! Muốn mua gì thì mua! Ai thèm cản mày chứ!!"
"Yaayyy!!" Con bạn thân nhảy xuống khỏi người tôi, miệng cong lên, y hệt thằng trùm cuối đang tận hưởng chiến thắng mà mình mang lại.
Tôi: "...."
Nhìn cái bản mặt Fyodor Dostoevsky của nó ngứa đòn dễ sợ. (
Emily đứng một bên khẽ vuốt cằm, đám người Bungou Stray Dogs mà nhìn thấy Fyodor Dostoevsky quấy phá ăn vạ Oda Sakunosuke như đôi mẹ con - mẹ già con đành hanh thế kia, không biết vẻ mặt sẽ thế nào nhỉ? •
Ắt hắn sẽ thú vị lắm đấy.
Con bạn tôi tí tởn, định bụng chạy ra quán trông cũng ngon nghẻ gọi để món đớp thì bỗng nhiên khựng người lại, rồi núp người vào lùm cây to đùng ngay bên cạnh khiến tôi cũng thấy làm lạ.
Một đứa yêu ăn còn hơn yêu mạng của nó thì sao có thể hành xử như vậy được nhỉ?
"Chẳng phải kia là Shirase sao?"
Tôi và Emily đồng thời cũng núp người vào cùng, cố gắng nhìn theo hướng chỉ của nó
Thằng em họ tôi, đang vừa ăn vừa cười toe toét với mấy nhân vật trong đơn vị Thằn Lằn Đen của Mafia Cảng, không khí trông trong quán ăn đó hài hòa vô cùng, cứ như thể thằng bé là một phần của họ vậy. (2
Trông thằng em họ tôi cười tít mắt chưa kìa.
Con bạn thân thấy một màn rồi chua xót, tỏ ra bị tổn thương mà rít lên.
"Shirase! Đồ phản bội!! Uổng công tôi nhung nhớ cậu suốt cả ngày hôm nay!!" (
Tôi: "...."
Mày nói mà mày không biết ngượng mồm hả con giặc giời này?
Rồi đứa nào, đứa nào đưa Shirase vào tay Mafia Cảng thế hả!? (1)
"Shirase thích ứng tốt nhỉ?" Emily tròn mắt mà nói: "Trông Thằn Lằn Đen có vẻ như quý cậu ấy lắm đó."
Tôi: "..."
Hình như nó hơi sai sai mà, phải không? Thằng em họ tôi còn trẻ người non dạ, tâm hồn trong sáng không biết mặt tối của thế giới này, làm sao có thể kết thân nổi với những người bên Mafia Cảng được?
Bởi vì thằng bé còn quá nhỏ, hơn nữa độ nhận thức không có phù hợp ở thế giới này, chỉ sợ bị mấy thành phần bất hảo tiêm nhiềm ảnh hưởng đến tâm trí thôi.
"Không. Không thể được. Không được như vậy."
Tôi và Emily đồng thời quay sang nhìn con bạn thân đang dần trở nên u ám vô cùng tận, ánh mắt, biểu cảm, cử chỉ của nó đang dần dần-
Cảm giác tóc gáy dựng ngược lên là gì đây?
"Một tuần. Một tuần. Mình sẽ chờ đến một tuần. Chờ Shirase trở về với tay mình..." Giọng của con bạn tôi ngày càng một nhỏ đi, nhưng độ khủng bố thì lại tăng cao rõ rệt.
Áp lực như đang ở trước mặt trùm cuối này....
"Oda, anh có nghĩ là sau khi Shirase ở Mafia Cảng hơn tuần, nhà chúng ta sẽ có một Fyodor Dostoevsky hàng thật giá thật không?"
Emily hỏi tôi với giọng điệu ngờ vực.
"Như thế thì đáng sợ lắm." Tôi ngay lập tức trả lời: "Tôi không muốn nhà mình biến thành cái căn cứ của Chuột đâu.”
Còn gì kinh dị hơn khi có một đứa bạn cos Fyodor Dostoevsky và nó đang có dấu hiệu dần bị Fyodor Dostoevsky hóa chứ.
"Oda!! Đôi giày này đẹp quá, sắm cho tôi đi!!"
"Oda!! Nhà chúng ta không có ghim cài tóc!!"
"Oda!! Con gấu bông này không phải rất cute sao!!"
Tôi: "..."
Hiện tại, tôi đang trong tình trạng tay xách nách mang một đống đồ, chủ yếu đều là những thứ mà Emily chỉ cần nhìn qua mấy cửa tiệm quần áo váy vóc mà đã thấy thích nên đòi tôi mua bằng được, không được thì cô ấy sẽ bắt đầu nhảy lên túm tóc tôi giật xuống ăn vạ. (4)
Thì việc làm người khuân đồ cũng chẳng khiến tôi bận tâm mà cau mày đến vậy, nếu không do bản thân tôi còn cõng thêm con bạn thân đang trong tình trạng lồi hoạt động vì thiếu hơi bé trai và sẽ có nguy cơ biến thành một con yêu quái chính hiệu nếu như thằng em họ tôi không về kịp trong thời hạn một tuần tới. (1
Emily trong bộ đầm búp bê ulzzang màu xanh pastel nhẹ nhàng và tinh tế tung tăng ngoài đường, mái tóc vàng được bện hai bên kèm theo chiếc nơ trắng tinh, đôi tất trắng dài và đôi giày lolita đen, ai nhìn vào cũng cảm thấy đây là một cô bé xinh xắn đáng yêu cùng với tính cách năng động thân thiện.
"Emily, tôi hết tay để cầm rồi."
Vác thêm con bạn thân sau lưng khiến khả năng cầm đồ của tôi giảm hẳn đi trông thấy luôn.
"Thế thì anh treo túi đồ lên cổ mình đi Oda." Emily tùy ý mà nói: "Tôi còn nhiều thứ muốn mua mà."
Tôi: "...."
"Tôi phải sắm cho mình thật nhiều, phải khiến mình thật xinh đẹp, để khiến cho con gà chọi đỏ đó lác cả mắt ra!"
Cô ấy hừ nhẹ nhìn tôi, đôi mắt ánh lên ngọn lửa bùng cháy: "Tôi sẽ không chịu thua cái thứ có mắt nhìn kém nhận thằng dê già làm người yêu mình đâu!!! Mắt nhìn người của tôi tuyệt vời hơn vậy nhiều, nhan sắc của tôi cũng thế!!!"
Tôi: "...."
Rốt cuộc thì cô có thâm thù đại hận gì với Elise của Mori Ogai mà lại hành xử như vậy hả Emily?
Chỉ vì cái câu 'Đồ quê mùa' của Elise mà cô lại ghim người ta tới tận bây giờ sao?
Emily, cô thù dai quá đó!
"Muốn bản thân xinh đẹp hơn đứa mình ghét thì đâu có sai, Oda?" Emily vuốt mép tóc mái của mình, kiêu ngạo mà nói: "Đối với tôi thì cái cảm xúc đó không có sai một chút nào hết, vốn dĩ nó luôn là một điều hiển nhiên-"
"Cô ghét bọn họ đến vậy à, Emily?"
Chân cô ấy đột ngột dừng bước, Emily đứng lại, quay người sang nhìn tôi.
Mặt trời len lỏi qua những đám mây, tỏa ra những tia nắng xuống dưới thành phố, thật trùng hợp làm sao, khi tôi đứng ở phía nắng sáng, còn Emily thì lại đứng ở phía bóng râm. (
Cảm giác thật kì lạ.
Tôi có thể thấy được thứ gì đó cuộn lên trong đôi mắt xanh biếc kia của cô ấy.
Và nó khá là ớn-.
"Ừ. Đúng vậy đấy."
Emily cộc lốc trả lời, sau đó xoay người, tiếp tục hành trình chọn đồ của mình.
"Vì nó phù hợp với logic mà." (3°
Tôi không hiếu lắm.
Rốt cuộc thì, tôi cũng không cố gắng chạm tới suy nghĩ thật sự của cô ấy.
Nó cũng đồng nghĩa, Emily không có ghét Mori Ogai như những gì mà cô ấy nói, cô ấy chỉ tỏ ra như thể rất ghét ông ta, trước mặt những người khác.
Emily muốn mọi người tin vào việc đó.
Nhưng điều đó có ý nghĩa gì? (1
"Thôi đi con, với trình của mày và trình của tao mà ngẫm về hành động của Emily chỉ tổ mệt não thôi." Con bạn thân được cõng trên vai bỗng chốc tặc lưỡi nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, mày không kham nổi đâu."
"Ừ, mày nói đúng."
Tôi chớp chớp mắt, nắm bắt thời cơ mà nói: "Tỉnh táo rồi thì xuống khỏi người tao ngay, sụn mẹ lưng bố rồi!"
"Còn lâu nhá!" Cánh tay con bé khoác chặt vào cổ tôi, cả người ghì xuống, không cho tôi cựa người hất nó xuống đất: "Tao còn lâu mới xuống!" 4
"Mày cứng đầu nó vừa vừa thôi con này!" Tôi rít lên: "Muốn tao bưng mày về tận nhà hay gì?"
"Không! Tao không muốn xuống! Có trạm di chuyển chạy bằng cơm thì ai muốn xuống?"
"Con giời đánh kia, mày ngứa đòn lắm rồi phải không?"
"Không!! Tao không thích!!"
"Mày là người lớn đó! Mày không có chân để đi sao?"
"Vậy thì dẫn tao đi ăn đi, rồi mày sẽ không còn phải cõng tao nữa!"
Tôi: "...."
Mài chực chờ cơ hội này thôi đúng không hả cái con khốn nạn kia... I
"Được rồi! Mày muốn ăn gì thì ăn! Muốn mua gì thì mua! Ai thèm cản mày chứ!!"
"Yaayyy!!" Con bạn thân nhảy xuống khỏi người tôi, miệng cong lên, y hệt thằng trùm cuối đang tận hưởng chiến thắng mà mình mang lại.
Tôi: "...."
Nhìn cái bản mặt Fyodor Dostoevsky của nó ngứa đòn dễ sợ. (
Emily đứng một bên khẽ vuốt cằm, đám người Bungou Stray Dogs mà nhìn thấy Fyodor Dostoevsky quấy phá ăn vạ Oda Sakunosuke như đôi mẹ con - mẹ già con đành hanh thế kia, không biết vẻ mặt sẽ thế nào nhỉ? •
Ắt hắn sẽ thú vị lắm đấy.
Con bạn tôi tí tởn, định bụng chạy ra quán trông cũng ngon nghẻ gọi để món đớp thì bỗng nhiên khựng người lại, rồi núp người vào lùm cây to đùng ngay bên cạnh khiến tôi cũng thấy làm lạ.
Một đứa yêu ăn còn hơn yêu mạng của nó thì sao có thể hành xử như vậy được nhỉ?
"Chẳng phải kia là Shirase sao?"
Tôi và Emily đồng thời cũng núp người vào cùng, cố gắng nhìn theo hướng chỉ của nó
Thằng em họ tôi, đang vừa ăn vừa cười toe toét với mấy nhân vật trong đơn vị Thằn Lằn Đen của Mafia Cảng, không khí trông trong quán ăn đó hài hòa vô cùng, cứ như thể thằng bé là một phần của họ vậy. (2
Trông thằng em họ tôi cười tít mắt chưa kìa.
Con bạn thân thấy một màn rồi chua xót, tỏ ra bị tổn thương mà rít lên.
"Shirase! Đồ phản bội!! Uổng công tôi nhung nhớ cậu suốt cả ngày hôm nay!!" (
Tôi: "...."
Mày nói mà mày không biết ngượng mồm hả con giặc giời này?
Rồi đứa nào, đứa nào đưa Shirase vào tay Mafia Cảng thế hả!? (1)
"Shirase thích ứng tốt nhỉ?" Emily tròn mắt mà nói: "Trông Thằn Lằn Đen có vẻ như quý cậu ấy lắm đó."
Tôi: "..."
Hình như nó hơi sai sai mà, phải không? Thằng em họ tôi còn trẻ người non dạ, tâm hồn trong sáng không biết mặt tối của thế giới này, làm sao có thể kết thân nổi với những người bên Mafia Cảng được?
Bởi vì thằng bé còn quá nhỏ, hơn nữa độ nhận thức không có phù hợp ở thế giới này, chỉ sợ bị mấy thành phần bất hảo tiêm nhiềm ảnh hưởng đến tâm trí thôi.
"Không. Không thể được. Không được như vậy."
Tôi và Emily đồng thời quay sang nhìn con bạn thân đang dần trở nên u ám vô cùng tận, ánh mắt, biểu cảm, cử chỉ của nó đang dần dần-
Cảm giác tóc gáy dựng ngược lên là gì đây?
"Một tuần. Một tuần. Mình sẽ chờ đến một tuần. Chờ Shirase trở về với tay mình..." Giọng của con bạn tôi ngày càng một nhỏ đi, nhưng độ khủng bố thì lại tăng cao rõ rệt.
Áp lực như đang ở trước mặt trùm cuối này....
"Oda, anh có nghĩ là sau khi Shirase ở Mafia Cảng hơn tuần, nhà chúng ta sẽ có một Fyodor Dostoevsky hàng thật giá thật không?"
Emily hỏi tôi với giọng điệu ngờ vực.
"Như thế thì đáng sợ lắm." Tôi ngay lập tức trả lời: "Tôi không muốn nhà mình biến thành cái căn cứ của Chuột đâu.”
Còn gì kinh dị hơn khi có một đứa bạn cos Fyodor Dostoevsky và nó đang có dấu hiệu dần bị Fyodor Dostoevsky hóa chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.