Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 42
Cầm San
14/11/2024
"Các anh, để phần bên trái từ cửa sổ qua giúp tôi."
"Được được, ổn rồi đó!"
Tôi xoa xoa cằm, mắt nhìn ngang nhìn dọc đồ đạc trong căn nhà, từ bộ bàn ghế, sopha, giường, tủ lạnh, điều hòa, máy giặt, ngay mới đây tôi đã cho người đến để sửa sang lại căn nhà để nó không còn lụp xụp như trước nữa, khá là tốn thời gian.
Emily và con bạn tôi, thì đang bận chơi cờ tướng.
Điều đó sẽ chẳng có cái gì đáng nói nếu như cờ tướng hai người họ đang chơi không phải là cờ tướng Việt Nam, bộ môn khiến mấy ông cụ ngoài phố không tiếc lời lẽ choảng nhau, hai người đánh mà xung quanh toàn Quân sư, thăng được thì đêm đấy ngủ ngon, thua thì thức đêm cay không tả được rồi suy nghĩ 7749 phương pháp để ngày mai gỡ gạc lại. Người không biết nhìn vào tưởng chill lắm chill vừa, nhưng thật ra thì nó chẳng khác gì một cuộc chiến máu lửa gay cấn.
Không khí bàn cờ giữa hai người họ lại trở nên căng thẳng vô cùng, giống như khuôn muốn mình chịu thua người đối diện.
Tôi một bên xách túi đồ ăn từ tiệm tạp hóa về, một nửa đem ra cho Emily và con bạn thân nhâm nhi đánh cờ, một nửa còn lại thì đưa cho mấy người bê vác khuân đồ kia ăn lấy lại sức, chốc nữa còn tiếp tục làm việc.
"Anh chàng kia...là bạn của anh à?"
Người phụ trách chỉ đạo mấy người bê đồ khuân vác, trông cách ăn mặc có vẻ khá kín đáo và không thấy rõ dung mạo, nhận lấy chai nước ngọt từ tay tôi, nhìn sang phía xa xa đằng kia, liền nhấp miệng hỏi.
"Ừ, cậu ấy là bạn của tôi."
Tôi không để ý lắm mà trả lời.
"Trông anh ấy, khá kì lạ..." Anh ta phì cười một cái rồi sau đó nhận ra nói bằng giọng hối lỗi với tôi: "À, anh biết đó, tôi không phải là một người hay soi mói người khác đâu, chỉ là-"
"Ờm, ít nhất là cậu ta không có ý định biến nơi này thành miền đất hứa." Tôi buột miệng ra mà nói: "Như thế thì phiền lắm."
Có Emily làm phân tâm con bạn tôi, trước khi thằng em họ về thì nó sẽ không bị Fyodor Dostoevsky hóa đâu.
"Hả?" Người phụ trách nói bằng giọng ngỡ ngàng nhìn tôi: "Miền đất hứa?"
Tôi: "..."
Chết mịa. Lỡ mồm rồi.
"O....anh cứ coi những lời vừa rồi của tôi...là nói nhảm đi." Tôi cười một cách xuề xòa nó với anh ta: "Anh đừng để ý quá làm gì..."
Người phụ trách trầm ngâm nhìn tôi, và tôi, bỗng nhiên cảm giác được điều gì đó không ổn sắp xảy đến.
Cái ớn ớn rợn tóc gáy này...là gì?
"Làm bạn với những người như bọn họ, tuy hơi phiền với mất tự do, nhưng được cái vui mà, phải không?"
Giọng nói của người phụ trách lúc này, nghe tưởng chừng như đang nghe một chú hề nào nói vậy.
Tôi chớp chớp mắt, cố gắng tiêu hóa câu mà anh ta đang nói.
Làm bạn với những người như bọn họ?
Mất tự do?
Vui?
Khoan-
Người phụ trách, bỏ mũ và kính của mình ra để cho tôi nhìn rõ dung mạo của bản thân là ai.
Mái tóc trắng nhiều lớp, mắt hai màu, mắt trái màu xám bạc có một vết sẹo dọc mặt còn mắt trái màu xanh lục bảo cùng một cười trông rất hiền hòa.
Nikolai Gogol, còn ai trồng khoai này ngoài anh ta nữa?
Tôi: "..."
"Hehe~ ngạc nhiên chưa ~~~ bất ngờ không ~~~?"
Nikolai Gogol một tay khoác lấy vai tôi, nháy một bên mắt, tay còn lại làm động tác tỏ ra im lặng.
"Oda-kunnnn, đừng lên tiếng kinh động bọn họ nhé ~~ không thì tôi sẽ tức giận lắm đó ~~~"
Một lời đe dọa.
Con bạn tôi và Emily ở đằng xa xa kia mải đánh cờ, nên không biết diễn biến của tôi trong lúc này.
Tôi có thế triệu hồi Emily ngay và luôn, nhưng...mọi chuyện, có khi lại không thế lường trước được.
Rồi cái qa nào, chỉ là tôi muốn sửa sang lại nhà của mình thôi mà, tại sao lại vớ phải của nợ này chứ?
"Anh là thuộc hạ của Fyodor Dostoevsky của thế giới này." Tôi tỏ ra bình tĩnh, không chút gợn sóng hỏi: "Anh muốn gì?"
Không phải Nikolai Gogol lúc này đang ấn thân làm thư ký của Bộ trưởng Tounan sao? Tư nhiên sắm vai tới vận chuyển đồ đạc cho tôi làm gì?
Mệt mỏi thật.
"Đương nhiên là giúppp anh rồi Oda-kunnnnn!!" Nikolai Gogol siết chặt lấy vai tôi cười nói: "Anh là bạn của Dos-kunnn thì anh cũng là bạn của tôi!! Và tôi rất quý trọng những người bạn của mìnhhhh!!!"
Tôi: "….."
Nhức nhức đầu rồi đó cha nội.
Coi Fyodor Dostoevsky là bạn nhưng lại muốn giết anh ta, rồi quý trọng những người bạn của mình dữ chưa?
"Hắn là anh đang đùa rồi.' Tôi liếc mắt thở dài nói: "Vì chúng ta chưa gặp nhau bao giờ, sao tôi có thể là bạn của anh được?"
"Bây giờ, bây giờ chúng ta gặp rồi mà, ngay lúc này đây ~~" Nikolai Gogol bĩu môi: "Anh không cần phòng bị tôi đâu, vì tôi sẽ không bao giờ làm ra chuyện gì có hại cho bạn của mình hết!! ~~"
Tôi: "..."
Càng nghe càng sai sai nha.
Nếu anh ta mà nói thật, chắc Bungou Stray Dogs không có đoạn Dazai Osamu và Fyodor Dostoevsky vượt ngục cho bọn độc giả tôi xem rồi.
Bảo tôi không sợ anh ta thì lại thành ra tôi mạnh mẽ quá, qua Manga và Anime, tôi có thể thấy một Nikolai Gogol tàn bạo cùng với lối suy nghĩ đáng sợ đến mức nào, anh ta muốn bản thân mình tự do, muốn tự do đến mức không có thứ gì để kìm hãm, theo tôi thấy, đó là một sự tự do đáng sợ.
"Oda-kunnn!! Anh phải tin tôiii! Tôi chính là người bạn tốt nhất là anh cần!!!" Nikolai Gogol nhận thấy đối phương có vẻ mặt bình tĩnh đến mức không biểu lộ ra bất cứ cảm xúc nào liền vội lên tiếng thanh minh: "Tôi chọn người khỏe nhất để khuân vác, lựa những đồ có chất lượng tốt nhất để mang qua đây, hơn giữa giá cả đều sẽ miễn phí hết cho anh, Oda-kunnn!! Anh thấy ai tốt như tôi chưa?!"
Tôi liếc mắt.
"Anh, có vẻ rất nhiều tiền?"
"Đương nhiên!! Rất nhiều tiền là đằng khác!! Nếu như anh thích, tôi có thể cho anh tiền của tôi mà!!" Nikolai Gogol với đôi mắt long lanh ngập nước nhìn tôi: "Oda-kunnn!!! Hãy làm bạn của tôi nhé!!!"
Tôi: "..."
"Rất tiếc là không, Oda, là bạn của tôi."
Tôi còn chưa kịp trả lời, đã có một giọng nói khác vang lên.
Con bạn tôi với một biểu cảm như muốn giếc người tới nơi và Emily im lặng trầm ngâm không nhõng nhẽo hay nóng này, và, khi hai người họ trở nên như vậy và kết hợp với nhau, điều đó sẽ đáng sợ hơn bất cứ gì khác.
Tôi: "…..."
"Dos-kun này của anh thật xấu tính, Oda-kun, trông chẳng dễ thương một chút nào hết."
Nikolai Gogol bĩu môi mà nói.
"Tôi dễ thương hay không, không đến phiên anh quan tâm đâu."
Con bạn thân tôi lạnh giọng, với vẻ mặt còn đánh sợ hơn Fyodor Dostoevsky khi đang có ý định khử ai đó, lao đến kéo dứt tôi khỏi cái bám vai của anh ta.
Tôi: "...."
Sao tôi lại có cảm giác bản thân như bà vợ ngu ngốc bị ông chồng có máu ghen lồng ghen lộn cùng đứa con gái đang điên tiết bắt quả tang đang tình tứ với tiểu tam xảo quyệt vậy? Là do tôi trước kia cày phim ngôn tình nhiều quá sao?
"Được được, ổn rồi đó!"
Tôi xoa xoa cằm, mắt nhìn ngang nhìn dọc đồ đạc trong căn nhà, từ bộ bàn ghế, sopha, giường, tủ lạnh, điều hòa, máy giặt, ngay mới đây tôi đã cho người đến để sửa sang lại căn nhà để nó không còn lụp xụp như trước nữa, khá là tốn thời gian.
Emily và con bạn tôi, thì đang bận chơi cờ tướng.
Điều đó sẽ chẳng có cái gì đáng nói nếu như cờ tướng hai người họ đang chơi không phải là cờ tướng Việt Nam, bộ môn khiến mấy ông cụ ngoài phố không tiếc lời lẽ choảng nhau, hai người đánh mà xung quanh toàn Quân sư, thăng được thì đêm đấy ngủ ngon, thua thì thức đêm cay không tả được rồi suy nghĩ 7749 phương pháp để ngày mai gỡ gạc lại. Người không biết nhìn vào tưởng chill lắm chill vừa, nhưng thật ra thì nó chẳng khác gì một cuộc chiến máu lửa gay cấn.
Không khí bàn cờ giữa hai người họ lại trở nên căng thẳng vô cùng, giống như khuôn muốn mình chịu thua người đối diện.
Tôi một bên xách túi đồ ăn từ tiệm tạp hóa về, một nửa đem ra cho Emily và con bạn thân nhâm nhi đánh cờ, một nửa còn lại thì đưa cho mấy người bê vác khuân đồ kia ăn lấy lại sức, chốc nữa còn tiếp tục làm việc.
"Anh chàng kia...là bạn của anh à?"
Người phụ trách chỉ đạo mấy người bê đồ khuân vác, trông cách ăn mặc có vẻ khá kín đáo và không thấy rõ dung mạo, nhận lấy chai nước ngọt từ tay tôi, nhìn sang phía xa xa đằng kia, liền nhấp miệng hỏi.
"Ừ, cậu ấy là bạn của tôi."
Tôi không để ý lắm mà trả lời.
"Trông anh ấy, khá kì lạ..." Anh ta phì cười một cái rồi sau đó nhận ra nói bằng giọng hối lỗi với tôi: "À, anh biết đó, tôi không phải là một người hay soi mói người khác đâu, chỉ là-"
"Ờm, ít nhất là cậu ta không có ý định biến nơi này thành miền đất hứa." Tôi buột miệng ra mà nói: "Như thế thì phiền lắm."
Có Emily làm phân tâm con bạn tôi, trước khi thằng em họ về thì nó sẽ không bị Fyodor Dostoevsky hóa đâu.
"Hả?" Người phụ trách nói bằng giọng ngỡ ngàng nhìn tôi: "Miền đất hứa?"
Tôi: "..."
Chết mịa. Lỡ mồm rồi.
"O....anh cứ coi những lời vừa rồi của tôi...là nói nhảm đi." Tôi cười một cách xuề xòa nó với anh ta: "Anh đừng để ý quá làm gì..."
Người phụ trách trầm ngâm nhìn tôi, và tôi, bỗng nhiên cảm giác được điều gì đó không ổn sắp xảy đến.
Cái ớn ớn rợn tóc gáy này...là gì?
"Làm bạn với những người như bọn họ, tuy hơi phiền với mất tự do, nhưng được cái vui mà, phải không?"
Giọng nói của người phụ trách lúc này, nghe tưởng chừng như đang nghe một chú hề nào nói vậy.
Tôi chớp chớp mắt, cố gắng tiêu hóa câu mà anh ta đang nói.
Làm bạn với những người như bọn họ?
Mất tự do?
Vui?
Khoan-
Người phụ trách, bỏ mũ và kính của mình ra để cho tôi nhìn rõ dung mạo của bản thân là ai.
Mái tóc trắng nhiều lớp, mắt hai màu, mắt trái màu xám bạc có một vết sẹo dọc mặt còn mắt trái màu xanh lục bảo cùng một cười trông rất hiền hòa.
Nikolai Gogol, còn ai trồng khoai này ngoài anh ta nữa?
Tôi: "..."
"Hehe~ ngạc nhiên chưa ~~~ bất ngờ không ~~~?"
Nikolai Gogol một tay khoác lấy vai tôi, nháy một bên mắt, tay còn lại làm động tác tỏ ra im lặng.
"Oda-kunnnn, đừng lên tiếng kinh động bọn họ nhé ~~ không thì tôi sẽ tức giận lắm đó ~~~"
Một lời đe dọa.
Con bạn tôi và Emily ở đằng xa xa kia mải đánh cờ, nên không biết diễn biến của tôi trong lúc này.
Tôi có thế triệu hồi Emily ngay và luôn, nhưng...mọi chuyện, có khi lại không thế lường trước được.
Rồi cái qa nào, chỉ là tôi muốn sửa sang lại nhà của mình thôi mà, tại sao lại vớ phải của nợ này chứ?
"Anh là thuộc hạ của Fyodor Dostoevsky của thế giới này." Tôi tỏ ra bình tĩnh, không chút gợn sóng hỏi: "Anh muốn gì?"
Không phải Nikolai Gogol lúc này đang ấn thân làm thư ký của Bộ trưởng Tounan sao? Tư nhiên sắm vai tới vận chuyển đồ đạc cho tôi làm gì?
Mệt mỏi thật.
"Đương nhiên là giúppp anh rồi Oda-kunnnnn!!" Nikolai Gogol siết chặt lấy vai tôi cười nói: "Anh là bạn của Dos-kunnn thì anh cũng là bạn của tôi!! Và tôi rất quý trọng những người bạn của mìnhhhh!!!"
Tôi: "….."
Nhức nhức đầu rồi đó cha nội.
Coi Fyodor Dostoevsky là bạn nhưng lại muốn giết anh ta, rồi quý trọng những người bạn của mình dữ chưa?
"Hắn là anh đang đùa rồi.' Tôi liếc mắt thở dài nói: "Vì chúng ta chưa gặp nhau bao giờ, sao tôi có thể là bạn của anh được?"
"Bây giờ, bây giờ chúng ta gặp rồi mà, ngay lúc này đây ~~" Nikolai Gogol bĩu môi: "Anh không cần phòng bị tôi đâu, vì tôi sẽ không bao giờ làm ra chuyện gì có hại cho bạn của mình hết!! ~~"
Tôi: "..."
Càng nghe càng sai sai nha.
Nếu anh ta mà nói thật, chắc Bungou Stray Dogs không có đoạn Dazai Osamu và Fyodor Dostoevsky vượt ngục cho bọn độc giả tôi xem rồi.
Bảo tôi không sợ anh ta thì lại thành ra tôi mạnh mẽ quá, qua Manga và Anime, tôi có thể thấy một Nikolai Gogol tàn bạo cùng với lối suy nghĩ đáng sợ đến mức nào, anh ta muốn bản thân mình tự do, muốn tự do đến mức không có thứ gì để kìm hãm, theo tôi thấy, đó là một sự tự do đáng sợ.
"Oda-kunnn!! Anh phải tin tôiii! Tôi chính là người bạn tốt nhất là anh cần!!!" Nikolai Gogol nhận thấy đối phương có vẻ mặt bình tĩnh đến mức không biểu lộ ra bất cứ cảm xúc nào liền vội lên tiếng thanh minh: "Tôi chọn người khỏe nhất để khuân vác, lựa những đồ có chất lượng tốt nhất để mang qua đây, hơn giữa giá cả đều sẽ miễn phí hết cho anh, Oda-kunnn!! Anh thấy ai tốt như tôi chưa?!"
Tôi liếc mắt.
"Anh, có vẻ rất nhiều tiền?"
"Đương nhiên!! Rất nhiều tiền là đằng khác!! Nếu như anh thích, tôi có thể cho anh tiền của tôi mà!!" Nikolai Gogol với đôi mắt long lanh ngập nước nhìn tôi: "Oda-kunnn!!! Hãy làm bạn của tôi nhé!!!"
Tôi: "..."
"Rất tiếc là không, Oda, là bạn của tôi."
Tôi còn chưa kịp trả lời, đã có một giọng nói khác vang lên.
Con bạn tôi với một biểu cảm như muốn giếc người tới nơi và Emily im lặng trầm ngâm không nhõng nhẽo hay nóng này, và, khi hai người họ trở nên như vậy và kết hợp với nhau, điều đó sẽ đáng sợ hơn bất cứ gì khác.
Tôi: "…..."
"Dos-kun này của anh thật xấu tính, Oda-kun, trông chẳng dễ thương một chút nào hết."
Nikolai Gogol bĩu môi mà nói.
"Tôi dễ thương hay không, không đến phiên anh quan tâm đâu."
Con bạn thân tôi lạnh giọng, với vẻ mặt còn đánh sợ hơn Fyodor Dostoevsky khi đang có ý định khử ai đó, lao đến kéo dứt tôi khỏi cái bám vai của anh ta.
Tôi: "...."
Sao tôi lại có cảm giác bản thân như bà vợ ngu ngốc bị ông chồng có máu ghen lồng ghen lộn cùng đứa con gái đang điên tiết bắt quả tang đang tình tứ với tiểu tam xảo quyệt vậy? Là do tôi trước kia cày phim ngôn tình nhiều quá sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.