Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd

Chương 43

Cầm San

14/11/2024

Mori Ogai có cảm giác trong Mafia Cảng dạo này khá là lạ lẫm. 4

Với cương vị là Boss, ông đương nhiên là phải để ý đến tình hình xung quanh nơi mình nắm quyền.

Không khí trong Mafia Cảng bình thường đều dồn dập, khốc liệt, căng thẳng mang chút gì đó gọi là nghiêm túc,

Mafia Cảng đã luôn có cái bầu không khí đến nghẹt thở đó cho đến khi Boss tiền nhiệm bị ông kết liễu mạng sống, tuy nơi này đã phai nhòa đi, nhưng Mafia Cảng vẫn Mafia Cảng.

Chăng có gì thay đối cả.

Nhưng mà bây giờ, bầu không khi mà ông cảm thấy, đó là sự bình yên, một sự bình yên đến vô lý, là thứ mà Mafia Cảng không bao giờ sở hữu được. (1)

"Ngài Mori! Cháu có thể giúp gì được cho ngài không?"

Buichiro Shirase đến từ một thế giới khác, trước mặt Mori Ogai, nở một nụ cười thật sự ngây thơ của một đứa trẻ con chẳng biết thứ gì cả

Và đứa trẻ đó, trông thật sự vui vẻ, bởi sự có mặt của ông.

Thật kì lạ.

Những đứa trẻ mà Mori Ogai biết, nuôi và dẫn dắt, không bao giờ biểu lộ loại thái độ ngoan ngoãn như một đứa trẻ đối với người lớn khi tiếp xúc với ông. Những đứa trẻ đó đều chung một loại cảm xúc khi gặp mặt ông, đó là kinh sợ.

Là kinh sợ bác sĩ Mori Ogai, kinh sợ Boss Mafia Cảng Mori Ogai.

Có lẽ là trừ Dazai-kun, nhưng Dazai-kun kể từ sau sự kiện đó cũng không cho ông một sắc mặt tốt cả.

"Shirase-kun." Mori Ogai khúc khích cười, từng bước tới gần đứa nhóc tóc bạc đang đứng nghiêm chỉnh chào ông:

"Cậu có muốn đi uống trà ăn bánh cùng với ta không?"

"Oa! Được ạ!" Shirase phấn khích nói, nhưng khuôn mặt lại chuyển sang một vẻ lo lắng: "Nhưng... không phải là ngài đang rất bận sao, chuyện đó sẽ không làm tốn thời gian của ngài chứ?" 3

Shirase nghĩ nghĩ, là Giám đốc của Viện bảo tàng vừa xịn xò vừa đỉnh như thế này, chắc chắn phải là một con người rất bận rộn với công việc đi.

Không biết mỗi ngày bọn họ đón bao nhiêu khách du lịch đến đây tham quan nhỉ, cậu tò mò quá.

"Kuku, đúng là ta khá bận, nhưng không đến mức như cậu nói, ta có thể sắp xếp thời gian biểu cho mình." Mori Ogai cười cười trả lời: "Cảm ơn sự lo lắng của cậu dành cho ta, Shirase-kun."

Chỉ cần ông ném hết cho cấp dưới làm là tự nhiên có thời gian rảnh mà.

"Wao, ngài đúng thật là rất đỉnh đó!" Shirase mới đôi mắt long lanh ngưỡng mộ: "Nếu như người lớn chỗ cháu mà có được kĩ năng này của ngài, hẳn là cháu lúc nào cũng được dẫn đi chơi rồi!"



Bởi vì lúc nào bố mẹ của cậu cũng bận rộn, toàn đem cậu gửi sang chỗ nhà bác bên cạnh nhờ chị họ trông dùm thôi, tuy chị ấy rất hiền và hay đưa cậu đi khắp nghẻo làng ngõ xóm, nhưng Shirase cũng rất buồn vì bố mẹ của mình không hay đưa cậu đi chơi như bao bạn bè khác cả.

Mori Ogai hơi nhíu mày một chút.

"Dẫn đi chơi?"

Nghe nó hơi không được bình thường lắm, phải không?

"Đúng vậy! Ngài không biết chứ việc đi chơi vui cực! Có hôm cháu được dẫn đi xem người ta bắn phao nổ vang to đùng! Rất nhiều khói luôn! Mọi người đều ở đó nhộn nhịp vô cùng! Và tiếng pháo nổ rất là lâu, phải một lúc mới hết được!! Ai cũng hét to hết!!"

Mori Ogai dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Shirase, trong lòng có phần lộp bộp, thế giới mà thằng bé này sống, chiến tranh vẫn còn đang xảy ra sao? Tệ đến mức đó?! (2

"Nó thật sự rất vui, lúc đó vui cực kì." Shirase cười nói: "Cảm ơn ngài, vì đã giành thời gian với cháu nhé."

Để một Giám đốc Viện bảo tàng mời cậu ăn bánh uống trà, Shirase cũng không dám nghĩ đến.

"Haha...không sao đâu, Shirase-kun."

Sự tàn khốc của chiến tranh mang lại, ông là người hiểu rõ nhất, đó là lý do vì sao Trung Đoàn Bất Tử với Yosano-kun-

Và những hậu quả sau này của nó-

Mori Ogai cũng không dám tưởng tượng việc Buichiro Shirase của thế giới này phải trải qua những điều gì tác động đến tâm lý đến mức vừa phát điên tâm trí liền biến thành một đứa trẻ vừa có dấu hiệu tâm thần phân liệt.

Cậu nhóc này, đúng thật là tội nghiệp.

Nếu là một người khác, hẳn cậu ta sẽ được đưa tới bác sĩ tâm lý để được điều trị kịp thời, nhưng, cuộc đời của

Buichiro Shirase của thế giới kia, đã được định sẵn là phải đau khổ.

Mori Ogai là Boss của Mafia Cảng.

Người lãnh đạo đứng đầu tổ chức, nhưng cũng là nô lệ của tổ chức.

Vì lợi nhuận và sự tồn vong của tổ chức, tôi sẽ vui vẻ ngâm mình trong tất cả những thứ bẩn thỉu của nó. Nâng đỡ cấp dưới, sắp xếp họ vào vị trí tối ưu, và nếu cần, sử dụng họ hết mức có thể và vứt bỏ họ.

Ông sẽ vui vẻ làm bất kỳ hành động vô nhân đạo nào nếu điều đó là vì tổ chức.

Đó chính là ý nghĩa của việc trở thành một nhà lãnh đạo.

Đặt cảm xúc của mình trong khi làm việc là điều không cần thiết.

Và Buichiro Shirase của thế giới kia, là một con tốt cần được khai thác giá trị lợi dụng.



Vậy nên, Shirase-kun, xin đừng trách tôi, nếu có trách, hãy trách cuộc đời này của cậu, bởi vì chính nó đã dẫn đến-

"Làm người chỉ đạo, hẳn ngài đã gặp nhiều khó khăn nhỉ? Ngài Mori, xin hãy cố gắng nhé!" Shirase chớp chớp đôi mắt của mình mà nói: "Bởi vì nhân viên của ngài ai đều cũng rất tuyệt vời hết! Ngài cũng đừng nên lo lắng, vì ngài là một người sếp tuyệt vời mà!!" (3

Shirase rất tự tin về khoản an ủi người khác của mình, vừa nãy trông ngài Mori có hơi đượm đượm suy tư nên cậu đã vận dụng hết những gì học được bên ngoài, cách để khiến một người lớn không có buồn nữa.

Viện bảo tàng này, cậu thấy ai nấy cũng đều tâm huyết với công việc của mình hết, đến cả việc họ dẫn cậu đi xem sàn diễn tập của họ nữa, không phải Viện bảo tàng nào cũng như vậy hết đâu!

Mori Ogai lặng lẽ nhìn cậu bé tóc bạc.

"Shirase-kun, cảm ơn cậu."

Nụ cười trên khuôn mặt Mori Ogai khác hắn với bất kỳ nụ cười nào ông từng cười trước đây, một nụ cười, sâu thằm mà con người bình thường vẫn nở khi họ thật sự cảm thấy vui vẻ.

"Tôi nói thật đấy."

"Từ từ!! Nè cái đồ hề mắt hai màu kia!! Đến lượt của tôi mà!!"

Emily tuyên bố đập bàn cùng vẻ mặt cáu kỉnh nhìn Nikolai Gogol. (2)

"Thôi nào, Emily-channnn!! Cô không thể nhường lượt đó cho tôi sao ~~~!!! Tôi thật là buồn đó!!!

Nikolai Gogol, tay cầm hộp lắc xúc xắc, tỏ vẻ không vui khi thấy Emily có thái độ tiêu cực như vậy.

"Emily làm sao phải nhường chứ?" Con bạn thân tôi lên tiếng bênh vực cho cô ấy: "Nếu Emily có nhường thì chỉ nhường cho đồng đội là tôi và Oda thôi! Đời nào cô ấy lại nhường lượt chơi của mình cho một kẻ như anh?"

"Fyo-kun! Anh chẳng dễ thương như Dos-kun một chút nào hết!!" Nikolai Gogol sụt xịt nói, quay sang hô lên với tôi: "Oda-kunn!! Tôi đang bị hai người họ bắt nạt!!"

Tôi: "...."

Rồi bằng một cách thần kì nào đó, tôi, Nikolai Gogol, con bạn thân và Emily, cả bốn đứa ngồi vào bàn chơi cờ cá ngựa với nhau. (2

Nguyên tắc trò chơi cũng đơn giản, là di chuyển quân cờ của mình đủ 1 vòng ngược chiều kim đồng hồ quanh bàn cờ để về đến đích. Khả năng di chuyển nhanh hay chậm đều phụ thuộc vào lượt tung xúc xắc của mình.

Người nào có đủ bốn quân cờ về đến đích đầu tiên và đã xếp đúng vào các ô số 6, 5, 4 và 3 trong chuồng là người thắng cuộc. Những người còn lại có thể chơi tiếp để tranh vị trí số 2 và số 3.

Người về đích cuối cùng coi như thua cuộc.

Và, từ nãy tới giờ, tôi vẫn chưa lắc ra được con số phù hợp để xuất quân cá ngựa ra khỏi ô cả. 3

Tác giả: "Mấy ní cảm thấy tính cách của bốn đứa chúng nó như thế nèo ấy :)))"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook